Chương 1113:
“Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn. Chuyện này chắc chắn có liên quan đên quyên lợi!” Dương Tiêu thấp giọng nói.
Ông Triệu và bà Triệu đều là những người tôt, khi còn sông bà Triệu cũng không xúc phạm ai, vì vậy có thê hoàn toàn loại trừ khả năng vì báo thù.
Vạn Thiến ngạc nhiên: “Anh Dương, chẳng lẽ hung thủ là vì tiền?”
“Không phải chứ? Nêu hung thủ thực sự vì tiền, thì tại sao nhân sâm hoang dã trăm năm tuôi kia vẫn chưa biến mắt?” Hồ Khoan Quảng hỏi.
Dương Tiêu tự giễu cười nói: “Bỏi vì hung thủ còn muôn hãm hại tôi!”
“Hả?” Vạn Thiến và Hồ Khoan Quảng đều mông lung.
Dương Tiêu đã nhiều lần bước vào bờ vực cái chết, nêu không nhờ đầu óc tỉnh táo phân tích sáng suốt của mình, anh đã chết từ lâu rồi.
Trên đường cao tốc từ thành phố Trung Nguyên trở về huyện Thiên Sơn, Dương Tiêu đã nghĩ về điều này.
Đối phương hạ độc giết hại bà Triệu, nhưng không lấy. một cây nhân sâm hoang dã trăm năm tuôi khác, điều này rât kỳ lạ.
Đầu tiên, bà Triệu không có kẻ thù, có thể loại trừ vì báo thù.
Nhưng cây nhân sâm hoang dã trăm năm tuôi là do Dương Tiêu đưa, bà Triệu bị hạ độc giệt hại, người đầu tiên bị nghi ngờ chính là Dương Tiêu.
Nếu hôm nay không phải Hồ Khoan Quảng đến kịp lúc, chắc chăn anh sẽ xảy ra mâu thuẫn với nhà họ Triệu.
Dương Tiêu nhìn Vạn Thiến: “Biết tại sao tôi lại muốn mua đồ trang sức phỉ thúy hoàng gia đắt nhất không?”
“Hả? Tôi không biết!” Vạn Thiền lắc đâu.
Khóe miệng Dương Tiêu hơi nhếch lên: “Bởi vì trang sức càng đắt, hung thủ Số càng lộ diện chân tướng nhanh hơn.”
“Tôi hiểu rồi, ý của cậu Dương là đồ trang sức phỉ thúy này là môi nhử?”
Hô Khoan Quảng hỏi.
Dương Tiêu gật đầu: “Đúng vậy, trang sức phỉ thúy trị giá chín triệu chín trăm tám mươi nghìn tệ thực sự là một miếng mồi lớn, hung thủ vì tiền nên đương nhiên sẽ làm ra những chuyện mật trí.”
“Người đó không lây nhân sâm hoang dã trăm năm tuổi, vì thê nhân sâm hoang dã trăm năm tuôi đã mắt giá trị.
Chúng ta đổi miếng mồi nặng ký hơn, một khi hung thủ không cưỡng lại được cám dõ sẽ lộ chân tướng ra nhanh hơn.”
“Điều này có phải là bắt kính với người đã khuất không?” Vạn Thiền hỏi một cách yếu ớt.
Dương Tiêu bật cười: “Không làm theo quy tắc bình thường, thì sao có thể bắt được kẻ nhỏ nhen được?”
Đúng vậy, khi Dương Tiêu đề nghị thực hiện tâm nguyện lớn nhất trong đời của bà Triệu, mục đích không chỉ đon giản là thực hiện mong muốn của bà Triệu. Anh muốn thông qua cách này dụ hung thủ thực sự đứng sau hậu trường, đưa hung thủ thực sự ra trước công lý.
“Tôi đồng ý, không làm theo quy tắc bình thường này!” Hồ Khoan Quảng rất tán thành cách này.