Chưogn 876:
Hào đã nhìn thấy tất cả, vốn anh ta muốn chế nhạo, nhưng không ngờ lại bị lộ.
“Anh thật sự khiến người khác thất vọng!” Bạch Du Tĩnh lạnh giọng nói.
Sau khi bị nhìn thấu âm mưu, Trương Tử Hào không che đậy nữa, gượng cười: “Đúng, anh thừa nhận anh đã làm điều này, nhưng Du Tĩnh, em phải hiểu rằng anh làm tất cả những điều này là vì anh quá yêu em, nếu em quan tâm đến anh anh cũng sẽ không ra hạ sách như này!”
“Câm miệng, đừng nói những lời khiến tôi kinh tởm!” Bạch Du Tĩnh cảm thấy ác cảm.
Hồi đó, Trương Tử Hào theo đuổi cô ta vì cô ta xinh đẹp, mà Trương Tử Hào còn tham lam sắc đẹp, muốn đưa cô ta lên giường.
Bây giờ Trương Tử Hào theo đuổi cô ta là vì Trương Tử Hào muốn dùng sự giàu có của tập đoàn trang sức Bạch Thức đưa nhà họ Trương trở thành gia tộc mạnh số một ở thành phố Trung Nguyên.
Từ đầu đến cuối, Trương Tử Hào không hề đối xử chân thành với cô ta, tất cả đều có mục đích.
Ngược lại, đột nhiên Bạch Du Tĩnh nhận ra rằng mặc dù cô ta không thích Dương Tiêu, nhưng toàn bộ con người Dương Tiêu mạnh hơn Trương Tử Hào.
“Dừng xe, tôi muốn xuống xe!” Gương mặt xinh đẹp của Bạch Du Tĩnh như bị mây mù bao phủ.
Trương Tử Hào thấy Bạch Du Tĩnh không cho anh ta mặt mũi, anh ta tức giận nói: “Du Tĩnh, không lẽ em còn trông mong thằng kia đưa em tới hội nghị thẩm định đá quý sao? Thằng đó chỉ đi một chiếc xe đạp công cộng, bây giờ có thể đuổi kịp hay không còn là một vấn đề, sao có thể đưa em tới được?”
“Ai nói tôi không đuổi kịp?” Trương Tử Hào vừa dứt lời, một giọng nói không hòa thuận đột nhiên vang lên.
“Dương Tiêu!” Bạch Du Tĩnh đột nhiên giật mình khi nghe thấy giọng nói này.
“Con mẹ nó!” Qua kính chiếu hậu, Trương Tử Hào có thể nhìn thấy rõ Dương Tiêu đi xe đạp công cộng đã đuỏi kịp.
Dương Tiêu cười nhìn Bạch Du Tĩnh: “Cô Bạch, cô có muốn ngồi xe đạp công cộng không?”
Nói nhiều sẽ lỡ miệng, vừa nãy Trương Tử Hào nói lỡ miệng, với sự khôn ngoan của Bạch Du Tĩnh có lẽ sẽ phản ứng lại.
“Ngồi ông nội anh!” Trương Tử Hào cười khinh thường.
Trong giây tiệp theo, Trương Tử Hào lập tức đạp ga bỏ lại Dương Tiêu.
Đây là đường đô thị có tốc độ giới hạn là bốn mươi.
Trương Tử Hào không ngờ Dương Tiêu đi xe đạp công cộng với mã lực bốn mươi.
Nhìn chằm chằm phương hướng chiếc BMW màu trắng biến mắt, Dương Tiêu cười sâu sắc: “Muốn bỏ lại tôi? Có thể sao?”
Vèol Dương Tiêu đột nhiên ra sức, hai chân như bánh xe lửa, vèo một cái, chỉ một chiếc xe đạp công cộng lại bị Dương Tiêu làm như đang chạy marathon vượt núi.
Một hơi bỏ lại Dương Tiêu, Trương Tử Hào khinh thường nói: “BMW so với xe đạp? Thật nực cười!”
“Trương Tử Hào, sao anh có thể đối xử với Dương Tiêu như vậy?” Thân thể mỏng manh của Bạch Du Tĩnh khẽ run lên.
Giờ phút này, Bạch Du Tĩnh chỉ cảm thấy Trương Tử Hào là đồ đạo đức bại hoại, không biết xấu hổ, so với Dương Tiêu thì khác một trời một vực.
Nghĩ đến khi nãy cô ta đối xử với Dương Tiêu vô tâm như vậy, trong lòng Bạch Du Tĩnh cảm thấy rất khó chịu, cũng cảm thấy áy náy.
Vì mình mà Dương Tiêu bị Trương Tử Hào cưỡng ép nhục nhã, Bạch Du Tĩnh thực sự rất tức giận.