Mục lục
Hổ Tế Dương Tiêu - Đường Mộc Tuyết (truyện full tác giả Giang Long)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1704:

Đường Long nghe vậy lập tức đá Tôn Băng một cái: “Yol Làm sai mà còn dám cãi lại hả? Không câm được thì là không cầm được, chẳng lẽ còn trách tôi? Người này là ai tuyên vào?

Sa thải, không sa thải loại người như này, giữ lại để tồn thất hả?”

“Đúng vậy, đúng vậy, mình làm sai mà còn trồn tránh trách nhiệm.

Đường tổng, tôi khinh thường loại người như này, hay để cho các anh em đưa tên này ra ngoài đánh cho tơi bời rôi sa thải, anh thây sao?” Một người nịnh nọt nói.

“Đúng thế, đúng thế! Đường tổng, chăng biết tên ngốc này có quan hệ gì mà có thể vào đây. Đô nhà quê, phá hủy hình ảnh công ty chúng ta.

Cũng chăng biết tên ngốc nào đã tuyên dụng tên này, lại còn đưa vào bộ phận nghiên cứu và phát triển, nói ra không sợ bị chê cười à?”

Tải app truyệnhola đọc tiếp nhé! Trọng chốc lát, nhiều người chướng mặt Tôn Bằng, muốn có được sự ưu ái của Đường Long lập tức nhảy ra phụ hoa.

Bị trỏ thành mục tiêu lạnh của mọi người, vẻ mặt Tôn Bằng càng tái nhọợt hơn.

Cậu ta đến từ một thị trần nhỏ cấp mười tám, đâu đã từng thấy cảnh tượng này, Tôn Bằng lập tức bị doạ SỢ.

Ánh mắt Đường Long khinh thường, như có thê làm chủ sinh tử khinh thường nói: “Đồ mắt mặt, sa thải, loại rác rưởi này nhất định phải bị sa thải.

Đi thông báo, ai tuyển dụng tên này cũng sẽ bị đuổi việc!”

“Vâng, Đường tổng!” Nhóm người nhao nhao hô lên.

Bọn họ chướng mắt Tôn Bằng đủ kiểu, họ không thê hiểu được làm thế nào mà tên ngồc này lại vào được công ty của họ.

Vẻ mặt Tôn Bằng tái nhọợt, màu sắc hồng hào trên mặt nhạt dẫn.

“Sa thải? Đường Long, tôi cho anh thể diện chưa?”

Ngay lúc Tôn Băng đang sững SỜ, một giọng nói không tức giận mà uy vang lên, Dương Tiêu lạnh lùng bước ra khỏi thang máy.

“Đây là ai? Chảnh như vậy?” Nhiều người vô cùng kinh ngạc khi thấy Dương Tiêu dám trực tiếp tắn công Đường Long.

Xét cho cùng, Dương Tiêu chẳng đến công ty của Kim Đại Chung là mây, vì vậy rất ít người biết Dương Tiêu.

Tôn Bằng thấy Dương Tiêu đến, như túm được cọng rơm cứu mạng nói: “Anh rẻi”

“Anh rễ? Ha! Hoá ra là anh rễ của thằng. dễ nhũi này! Tên dế nhũi này „ ăn mặc không ra thê thống gì, anh rễ của cậu ta càng quê mùa hơn!”

“Đúng! Ha ha ha ha! Dám chống lại Đường tổng, ai cho anh can đảm của Lương Tĩnh Như?”

Khi biết Dương Tiêu là anh rễ của Tôn Bằng, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường, đều cười phá lên, vẻ mặt đầy mỉa mãi.

Như thế chỉ cần qua lại với Tôn Bằng, thì cũng là người quê mùa đẳng cấp thấp.

Dương Tiêu động viên: “Đừng sợ, có anh rễ ở đây!”

“Có cậu ở đây thì như thế nào?

Danh Sách Chương:

Sách

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK