Chương 1408:
“Thế mà không chết?” Dương Tiêu ngạc nhiên.
Cú đá vừa rồi vượt xa Sức mà một người bình thường có thể chịu được, thêm nữa Miyamoto Ichiro rơi từ tầng bốn xuống, theo lẽ thì Miyamotơ: lchiro đã vê tây thiên.
Bây giờ, Miyamoto Ichiro vẫn chưa chết, điêu này hoàn toàn năm ngoài dự đoán của Dương Tiêu.
Thật tình không biết, Miyamoto lchiro đã tập võ từ thuở nhỏ, đương nhiên sức chịu đựng rất mạnh.
Nếu đổi thành người bình thường, e _ răng chịu cú đá của Dương Tiêu đã _ hồn bay phách tán.
Khi con trai được đưa đên bệnh viện, Miyamoto Masao nhìn quản lý, của nhà hàng Sakura đồ Nhật ở cổng: “Watanabe-kun, rốt cuộc chuyện này là như thê nào?”
“Chủ nhà, tôi… tôi cũng không biết!
Đang yên đang lành cậu chủ bay từ lâu bôn xuống!” Sắc mặt quản lý trưởng của nhà hàng vô cùng tái nhọt.
Anh ta hiểu Miyamoto Ichiro gặp tai nạn ở nhà hàng, anh ta là người đứng mũi chịu sào không thê trỗn tránh trách nhiệm.
“Khốn kiếp!” Nghe vậy, Miyamoto Masao gần nhừ bùng nỗ tại chỗ.
Con trai ông ta suýt bị giết khi đang ăn tại ngay nhà hàng của mình, người một nhà lại không biết rõ tình huông, thật đáng ghét.
Nhìn lên cửa kính nứt toạc trên tầng bốn, Miyamoto Masao toả ra sát khí hét lớn: “Bất kể là ai, dám làm tồn thương con trai tôi, tôi sẽ khiến người đó máu trả bằng máu, theo tôi!”
“Vâng, chủ nhà!” Miyamoto Masao hét lên với nhóm vệ sĩ người Nhật trang bị katana.
Quản lý Watanabe của nhà hàng đâu dám chân chừ, anh ta hét lên với những nhân viên trong cửa hàng: “Cầm vũ khí, hỗ trợ chủ nhài”
Nhân viên của nhà hàng trông có vẻ dữ tợn, nhanh chóng câm vũ khí chạy theo tốc độ của Miyamoto Masao.
“Xảy ra chuyện lớn rồi, hình như Miyamoto Masao đang lên đây!” Lam Vi Vi hoảng sợ nói.
“Dương Tiêu, chúng ta đi thôi!”
Đường Mộc Tuyết lo lắng nói.
Đường Mộc Tuyết kinh doanh quanh năm, đương nhiên biết Miyamoto Masao.
Người ta nói, Miyamoto Masao là kẻ ngang ngược, rất nhiều đối thủ kinh doanh đã bị Miyamoto Masao lần ép cửa nhà tan nát.
Nếu Miyamoto Masao làm khó, cảnh tượng tiếp theo chắc chắn sẽ mắt kiêm soát.
Dương Tiêu bình tĩnh nhìn Đường Mộc Tuyết cười nói: “Mộc Tuyết, .
không cần lo lắng, chuyện nảy đề anh giải quyết!”
Bịch bịch bịch bịch bịch!
Vừa dút lời, Miyamoto Masao mang theo sát khí dân đầu một nhóm người lên tầng bốn.
Cảm nhận được cơn giận của Miyamoto l Masao, nhiều thực khách thay. đổi biểu cảm, hết người này đến người khác nhường đường.