Chương 1838:
Trước mặt mọi người, hết bóng người này đến bóng người khác nhanh chóng trốn khỏi khách sạn Thần Phong.
Bọn họ có thể cảm nhận được sát ý đến từ Dương Tiêu, bọn họ biết hôm nay tới chúc mừng Dương Bân Hàn là đứng đối diện với Dương Tiêu.
Nhìn thấy tất cả mọi người ở Đề Đô đều chạy trốn, trong lòng bà cụ và Dương Bân Hàn không khỏi chấn động.
Một người ba câu, nhóm anh hùng kinh hãi, chắn động hiện trường cực lớn.
Nhìn mọi người rời đi, Dương Tiêu chế nhạo: “Anh cả tốt của tôi, tình huống gì đây? Sao người tới chúc mừng anh trở về đi hệt thế? Xem ra thê diện của anh ở Đế Đô không có giá trị lắm!”
“Dương Tiêu, cậu tàn nhẫn, cậu đủ tàn nhân!” Ánh mắt Dương Bần Hàn hẳn học gần như bùng cháy.
Anh ta đã sai, anh ta đã sai một cách khủng khiếp.
Anh ta luôn cho rằng Dương Tiêu là phế vật, nhưng không ngờ thủ đoạn của Dương Tiều lại kinh người như vậy.
Dưới áp lực cưỡng chế của Dương _ Tiêu, gân một nghìn người buộc phải rời đi, thủ đoạn như vậy thực sự rất tàn nhân!
Dương Tiêu nhìn về phía bà cụ nói: “Muốn tôi làm con rối? Có thể không?
Bà cụ, không phải hôm nay bà muôn thấy chuyện cười của tôi, muốn chắn động tôi sao? Từ nhỏ bà đã thiên vị anh cả đánh giá thấp tôi. Thật đáng tiếc, nay khác xưa khác, trò đùa FT no mắt bà cuối cùng sẽ khiến tâm hồn bà rét run!”
Nghe Dương Tiêu nói, trái tim của bà cụ run rây mạnh, bà ta phải thừa nhận, thực lực của Dương Tiêu, SỨC triệu tập của Dương Tiêu thật sự rất đáng sợ.
“Tôi.. tôi thật sự đã nhìn lầm!” Bà cụ bắt đắc dĩ phải thừa nhận.
Dương Tiêu giêu cọt: “Bà cho răng tôi sẽ quan tâm đến vị trí chủ nhà nhỏ nhoi của nhà họ Dương ở Đề Đô kia?
Nói cho bà biết, tôi chỉ muốn lấy lại tất cả những gì thuộc về mình!”
Trịnh Thu nhìn cảnh tượng này, trên khuôn mặt già nua tràn đây nhẹ nhõm.
Thủ đoạn hay, thực sự giống với cha anh khi còn trẻ.
Trong nhà họ Dương ở Đề Đô, ngoại trừ bà cụ, địa vị của ai cũng không thể so sánh với Trịnh Thu.
Trịnh Thu là nguyên lão ba đời của nhà họ Dương ở Đề Đô, ông đã chứng kiến sự trưởng thành và suy tàn của ba thế hệ.
ung! Đúng lúc này, điện thoại di động của Trịnh Thu rung lên, có tin nhắn đến.
Sau khi đọc tin nhắn xong, vẻ mặt, của Trịnh Thu thay đôi, ông đến gần Dương Tiêu thấp giọng nói: “Cậu chủ nhỏ, tra được tung tích của bà chủ rồi!”
“Hả? Me tôi ở đâu?” Dương Tiêu nghe thấy thế vẻ mặt lập tức thay đổi.
Mẹ bị kẻ xấu bắt, Dương Tiêu đã vô cùng lo lắng.
So với việc chắn động bà cụ, giết Dương Bân Hàn, an toàn tính mạng của mẹ anh là quan trọng nhất.
Cha anh đã chết, anh không thê đề mẹ anh có thêm bắt kỳ nguy hiểm nào nữa.