Chương 1717:
Lái chiếc .Jetta bỏ hoang, Vương Sương nhìn thấy rất nhiều thuộc hạ của Phùng Tứ, ông cười lớn: “Ha ha ha ha! Nhiêu người chôn cùng như thế, lời rồi, mình lời to rồi! Con chó già Phùng Tứ, xuông địa ngục đi!”
“Bắn!” Phùng Tứ rùng mình một cái, vội vàng kêu lên.
“Giết ông ta!” Cả đám người đều cảm giác được nguy cơ to lớn.
Pằng!
Pằng pằng pằng pằng pằng pằng!
Ngay sau đó, hàng trăm khẩu súng đồng loạt bắn vào chiếc Jetta bỏ hoang.
Jetta bỏ hoang đâu có thể chịu được tác động dữ dội này, rất nhanh đã bị bao phủ bởi những lỗ đen.
Vương Sương cũng không khá hơn, trên ngực có nhiêu lỗ thủng, máu tươi trào ra.
Trong chốc lát, trên người Vương Sương có Ít nhất hàng chục vêt thương.
“Lốp, bắn lốp!” Phùng Tứ hét lên.
Đám người nhanh chóng bắn vào lốp xe Jetta vứt bỏ, lốp bị xẹp lún va vào tường.
“Ha ha ha ha! Tôi còn tưởng thắn cháu trai Vương Sương này có thủ đoạn nào cơ, hóa ra chỉ như vậy, đến chết trước mà thôi!”
Nhìn thấy chiếc xe .Jetta bỏ hoang không còn di chuyển, nhóm người do Phùng Tứ dẫn đầu cười phá lên.
Lý Thần Chiến ở trên cao nhìn thấy cảnh này nhíu mày nói: “Điện hạ, có cân chúng ta ra tay không?”
Trên tay anh ta đang cầm một khẩu Barrett, chỉ cần Barrett bắn nhẹ vào bình xăng Jetta bỏ hoang, toàn bộ trạm Thập Lí sẽ biến thành đồng đồ nát.
“Lý Thần Chiến, anh có tin vào ý chí chiến đấu của một người khi người đó đã mắt trí không?” Dương Tiêu hỏi.
Lý Thần Chiến lầm bẩm: “Ý chí chiến đâu của một người đã mất trí2”
Dưới màn đêm đen mờ mịt, nụ cười trên mặt Dương Tiêu càng trở nên lộng lẫy, như thể anh là quân vương của bóng đêm, nắm quyên sinh tử của muôn loài dưới màn đêm.
Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! “Gần đến Tết rồi, để pháo hoa nở đi!”
Dương Tiêu cười nhệch mép, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Lý Thần Chiến vẫn không hiểu, chẳng lẽ tiếp theo sẽ có phép màu?
Lúc này, Vương Sương vẫn đang ở trong chiếc Jetta bỏ hoang, từ từ lầy một chiếc bật lửa trong túi ra.
Phùng Tứ cười lạnh âm hiểm: “Dương Tiêu, thủ đoạn của cậu thực sự quá trẻ con, phái tên ngốc Vương Sương này tới tặng chết hay là dò đường?”
“Đúng vậy Tứ gia, Dương Tiêu này là con lợn ngu ngồc, cậu ta cho răng Vương Sương có thê uy hiếp chúng ta sao?” Một tên thuộc hạ nói với vẻ khinh thường.
“Đúng vậy Tứ gia, đêm nay chúng ta đã giăng thiên la địa võng ở trạm Thập Lí, đừng nói là một Vương Sương, cho dù Dương Tiêu có chín mạng, chỉ cân cậu ta dám tới, đêm nay nhất định sẽ chết!”
Chặn được Vương Sương, một đám người cao hứng như thể đã thắng trận.
Còn Dương Tiêu thì đứng trên cao nói đùa dí dỏm: “Ngay bây giò!”
“Hừ! Một thằng Dương Tiêu không đủ!” Phùng Ti cũng rât khinh thường.
Trong Jetta bỏ hoang, Vương Sương phóng hỏa, trước khi chết ông ta còn rồng lên: “Phùng Tứ và một bây chó hoang do Phùng Tứ câm đầu, chúng ta cùng xuông địa ngục đi, ha ha ha, ha ha ha ha hai”
Ngay sau đó, một tràng cười chói tai vang lên khắp trạm Thập Lí, Vương Sương quyết định đốt một lượng lớn chất nồ trong chiếc .Jetta bỏ hoang.
“Không ồn, mau rút lui!” Nghe thấy tiêng cười chói tai của Vương Sương, Phùng Tứ như bị giáng một nhát vào đầu, điên cuồng hét lên.
ẦmI!!
Bùm bùm bùm bùm bùml Phùng Tứ cảm nhận được nguy cơ đã quá muộn, một sô lượng lớn thuộc hạ của Phùng Tứ còn chưa kịp phản ứng lại đã nhìn thấy chiếc Jetta nỗ tung, một làn sóng lướt tới mọi hướng với sức mạnh tàn khốc.