Chương 1715:
Kim Đại Chung, Cung Minh và những người khác cũng gọi điện tới, và Dương Tiêu đều từ chối giúp đỡ của mọi người.
Anh cần một người tới giải quyết chuyện tối nay.
Và vui vẻ nhất là bọn Đường Hạo, Tạ Quần và Điền Lộc.
Đường Hạo biết được đó là do Phùng Tứ làm, anh ta cười đắc ý: “Ha ha ha hai Dương Tiêu, tên khốn kiếp nhà cậu dám khiêu khích Tứ gia, lần này Tứ gia dốc toàn lực, cậu cứ chờ chết định “Ha hả ha hải” Tạ Quần và Điền Lộc đều cười âm hiểm.
Nếu không phải bọn họ không muốn dính líu, bây giờ họ đã đến khu Thập Lí ở ngoại ô phía tây chứng kiến cảnh Dương Tiêu chết không nơi chôn cắt.
Theo quan điểm của họ, Phùng Tứ là anh hùng một thế hệ, Phùng Tứ tức giận, đêm nay Dương Tiêu chết là cái chắc.
Lý Thần Chiến hành động rất nhanh, anh ta nhanh chóng tìm ra kẻ thủ lớn của Phùng Tứ.
Sắc mặt Lý Thần Chiến hơi tái nhọt, dẫn theo người đến trước mặt Dương Tiêu nói: “Điện hạ, người này tên là Vương Sương, từng là người dưới trướng của Phùng Tứ. Ba năm trước, Phùng Tứ Say rượu xuông tay với con gái của ông ây, Vương Sương ngăn cản, Phùng Tứ loạn tính giết vợ và con gái của ông ây, vì vậy Vương Sương đã hoàn toàn đoạn tuyệt với Phùng Tứ!”
[email protected])/25 Dương Tiêu nhìn người đàn ông trung niên vẻ mặt đầy hung ác.
Người đàn ông trung niên Vương Sương nhìn Dương Tiêu: “Đúng, không sai! Phùng Tứ đã giệt vợ và con gái tôi. Ba năm qua, tôi vẫn luôn kìm nén tìm cơ hội báo thù cho vợ và con gái mình. Chỉ cần cậu có thê giúp tôi báo thù rửa hận, bảo tôi làm gì tôi cũng làm!”
Nhìn Vương Sương kích động như vậy, Dương Tiêu hiệu những gì người này nói là thật.
“Ông còn có người thân không?”
Dương Tiêu trầm giọng hỏi.
Vương Sương rưng rưng nước mắt nói: “Một tháng trước, mẹ của tôi ốm nặng đã qua đời, trong nhà tôi chỉ còn mình tôi. Dương Tiêu điện hạ, mong cậu hãy cho tôi một cơ hội báo thù rửa hận!”
Ông ta đã nghe về những việc Dương Tiêu làm, ông ta tin Dương Tiêu có đủ sức mạnh giêt Phùng Tứ.
Cả nhà tải appt ruện hola đọc tiếp nhé! “Tôi có thể cho ông một cơ hội!
Nhưng ông phải nghĩ kỹ, một khi đi có thê sẽ chết!” Dương Tiêu nhắc nhở.
Vương Sương năm chặt tay: “Ba năm qua, tôi sông như cái xác không hồn, nếu không phải muốn giết Phùng Tứ trút hận, tôi đã sớm đoàn tụ với vợ và con gái dưới âm phủ rồi!”
Nhìn thái độ kiên định của Vương, Sương, Dương Tiêu gật đầu: “Chắc bây giờ Phùng Tứ đã ở trạm Thập Lí rôi!”
“Bây giờ tôi sẽ đi giết ông ta!” Vương Sương xoay người định rời đi.
Dương Tiêu nhẹ giọng nói: “Trạm Thập Lí ở ngoại ô phía tây được canh phòng nghiêm ngặt. Ông cứ đi như thế này, chẳng khác nào tự tìm đường chết. Chỗ tôi đã chuẩn bị một ít đồ, hy vọng có thể giúp được ông!”
Nói rồi, Dương Tiêu nhìn Lý Thần Chiến.
Lý Thần Chiến nháy mắt, cáp dưới lái một chiếc .Jetta bỏ hoang tới, trên chiếc .Jetta chất một đống thuốc nổ.
“Cái này… cái này…” Vương Sương sửng sốt, ông ta không ngờ Dương Tiêu lại chuân bị nhiêu như vậy.
Dương Tiêu bước tới vỗ vai Vương Sương: “Đi đị! Nếu đêm nay Phùng Tứ không chết, tôi giúp ông báo mỗi thù đẫm máu. Nếu đêm nay Phùng Tứ không chết, trong vòng ba ngày tôi nhất định sẽ giết Phùng Tứ!”