Dương Tiêu để anh ta bồ trí trên bàn cờ, nhưng lúc này Dương Tiêu lại âm thầm ra tay, anh ta hoàn toàn không nhìn ra bô cục bí mật của Dương Tiêu.
Ngay lúc anh ta đang dương dương tự đặc tưởng mình đã thăng ván cờ này, Dương Tiêu bất ngờ tung đòn tân công, một đòn chí mạng, hoàn toàn năm ngoài dự đoán của mọi người.
“Anh vậy mà rất mựu môi” Park Joon Hyun rùng mình giỗng như quả bóng xì hơi.
Đường đường là thiên tài cờ Vây, vậy mà lại bị người khác dắt mũi, điều này thực sự khó tin.
Dương Tiêu nở nụ cười giễu cọt: “Mưu mô? Hai chữ này không thích hợp với tôi lắm thì phải? Bàn cờ giống như chiến trường, không có mưu mô, chỉ có bày mưu lập kê, anh là cao thủ, tôi thừa nhận. Nêu tôi không tạo ra một chút ngụy trang, thì làm sao anh có thê bị lừa dễ dàng như vậy?”
Đúng vậy, ngay từ đâu Dương Tiêu đã bắt đâu tạo ra những cái bây với sự giúp đỡ của mặt rông nên, tạo ra ảo giác cho Park Joon Hyun rằng anh ta đã được hời.
Cuối cùng, Park Joon Hyun đã thua, thua thảm khốc.
Bóp!!!
Park Joon Hyun nắm chặt tay, anh ta rất không cam lòng đập bàn cờ, một số lượng lớn quân cờ rơi vãi ra đắt.
Đôi mắt anh ta đỏ hoe, Park Joon Hyun thật sự rât không cam lòng.
Lần này anh ta đến đập phá, muốn đập nát tắm biển vàng của cờ vây Trung Hoa, ai ngờ Dương Tiêu lại xông ra giữa chừng, khiên anh ta thất bại trong gang tâc.
Đáng ghét! Thật sự rất đáng ghét!
“Làm sao anh có thể thắng được tôi?”
Park Joon Hyun tức giận.
Dương Tiêu nói đùa dí dỏm: “Biết tại sao tôi lại thắng dễ dàng như vậy không?”
“Tại sao?” Park Joon Hyủn đỏ mắt hỏi.
Dương Tiêu cười không tử tế: “Mặc dù anh có thực lực, nhưng tôi có mánh khoét!”
Cái gì! Có mánh khóe?
Park Joon Hyun nghe xong đã hoàn toàn bôi rồi.
Những người có mặt tại hiện trường nghe xong cũng rất khó hiễu, có mánh khoé, chăng lẽ Dương Tiêu đã dùng mánh khóe?
Đúng vậy, Dương Tiêu đã dùng mánh khóe.
Việc mở mắt rồng nến đã biến Dương Tiêu từ mục nát thành thần kỳ. Với sự giúp đỡ của mắt rồng nền, Dương Tiêu thận trọng từng bước, đã sớm ở vị trí bát khả chiên bại.
Tuy nhiên, tất cả mọi người đều không F biết Dương Tiêu có con mắt rông nên, vì vậy họ hoàn toàn không hiệu ý của Dương Tiêu.
Bạch Nguyên Kiệt như chọt hiểu ra điều gì đó, ông cười nói: “Park jJoon Hyun, cậu không hiểu câu này có ý gì đúng không? Y của nhóc Dương là thực lực của cậu ấy † trên cậu, đè chết cậu ngàn vạn lần, giỗng như chơi trò chơi hạck cậu ý, cậu kém xa không phải đối thủ, chỉ có thể nhìn mà thôi!”
“Đúng, đúng vậy, đúng là ý này!” Cát Hưu cũng đồng ý.
Nghe Bạch Nguyên Kiệt giải thích, Dương Tiêu dở khóc dở cười.
Anh không có ý đó, mà là anh thực sự có mánh khóe.
Ngay lúc anh ta đang dương dương tự đặc tưởng mình đã thăng ván cờ này, Dương Tiêu bất ngờ tung đòn tân công, một đòn chí mạng, hoàn toàn năm ngoài dự đoán của mọi người.
“Anh vậy mà rất mựu môi” Park Joon Hyun rùng mình giỗng như quả bóng xì hơi.
Đường đường là thiên tài cờ Vây, vậy mà lại bị người khác dắt mũi, điều này thực sự khó tin.
Dương Tiêu nở nụ cười giễu cọt: “Mưu mô? Hai chữ này không thích hợp với tôi lắm thì phải? Bàn cờ giống như chiến trường, không có mưu mô, chỉ có bày mưu lập kê, anh là cao thủ, tôi thừa nhận. Nêu tôi không tạo ra một chút ngụy trang, thì làm sao anh có thê bị lừa dễ dàng như vậy?”
Đúng vậy, ngay từ đâu Dương Tiêu đã bắt đâu tạo ra những cái bây với sự giúp đỡ của mặt rông nên, tạo ra ảo giác cho Park Joon Hyun rằng anh ta đã được hời.
Cuối cùng, Park Joon Hyun đã thua, thua thảm khốc.
Bóp!!!
Park Joon Hyun nắm chặt tay, anh ta rất không cam lòng đập bàn cờ, một số lượng lớn quân cờ rơi vãi ra đắt.
Đôi mắt anh ta đỏ hoe, Park Joon Hyun thật sự rât không cam lòng.
Lần này anh ta đến đập phá, muốn đập nát tắm biển vàng của cờ vây Trung Hoa, ai ngờ Dương Tiêu lại xông ra giữa chừng, khiên anh ta thất bại trong gang tâc.
Đáng ghét! Thật sự rất đáng ghét!
“Làm sao anh có thể thắng được tôi?”
Park Joon Hyun tức giận.
Dương Tiêu nói đùa dí dỏm: “Biết tại sao tôi lại thắng dễ dàng như vậy không?”
“Tại sao?” Park Joon Hyủn đỏ mắt hỏi.
Dương Tiêu cười không tử tế: “Mặc dù anh có thực lực, nhưng tôi có mánh khoét!”
Cái gì! Có mánh khóe?
Park Joon Hyun nghe xong đã hoàn toàn bôi rồi.
Những người có mặt tại hiện trường nghe xong cũng rất khó hiễu, có mánh khoé, chăng lẽ Dương Tiêu đã dùng mánh khóe?
Đúng vậy, Dương Tiêu đã dùng mánh khóe.
Việc mở mắt rồng nến đã biến Dương Tiêu từ mục nát thành thần kỳ. Với sự giúp đỡ của mắt rồng nền, Dương Tiêu thận trọng từng bước, đã sớm ở vị trí bát khả chiên bại.
Tuy nhiên, tất cả mọi người đều không F biết Dương Tiêu có con mắt rông nên, vì vậy họ hoàn toàn không hiệu ý của Dương Tiêu.
Bạch Nguyên Kiệt như chọt hiểu ra điều gì đó, ông cười nói: “Park jJoon Hyun, cậu không hiểu câu này có ý gì đúng không? Y của nhóc Dương là thực lực của cậu ấy † trên cậu, đè chết cậu ngàn vạn lần, giỗng như chơi trò chơi hạck cậu ý, cậu kém xa không phải đối thủ, chỉ có thể nhìn mà thôi!”
“Đúng, đúng vậy, đúng là ý này!” Cát Hưu cũng đồng ý.
Nghe Bạch Nguyên Kiệt giải thích, Dương Tiêu dở khóc dở cười.
Anh không có ý đó, mà là anh thực sự có mánh khóe.