Mục lục
Hổ Tế Dương Tiêu - Đường Mộc Tuyết (truyện full tác giả Giang Long)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 272

Có điêu, có mặt ở hiện trường cũng có không ít người là người hâm mộ điên cuồng của Lãng Lãng, mặc dù linh hồn của bọn họ đã bị chỉnh phục, nhưng miệng của bọn họ vẫn chưa bị chinh phục đâu.

*Vị đại ca này, van xin anh đó, bản nhạc anh đàn là cái gì vậy?

So với Lãng Lãng chính là sự khác biệt giữa đom đóm với trăng sáng có được không?”

“Đúng vậy, đúng vậy, khó nghe chết đi được! Cầu xin anh đừng tiếp tục đàn nữa, bữa cơm sáng này tôi ăn vào hiện tại chỉ muốn nôn ra hết!”

Cũng vào lúc đó, một số lượng lớn chim bay trên bầu trời giống như phát hiện ra chuyện kinh hãi thế tục liền cất cánh bay về phía địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc. Các loài chim đồng loạt vang lên giọng hót thanh thoát, thu hút ngày càng nhiều đàn chim bay về, chúng kết thành đàn bay về hướng buổi hòa nhạc.

Đôi mắt xao động không ngừng bồn chồn nhìn vào bên trong hội trường buổi hòa nhạc, ánh nhìn trang trọng, giống như trong buổi hòa nhạc có vị vua của chúng.

Tiết tấu âm nhạc dần dần lên đến khúc cao trào, tiết tấu càng lúc càng tăng nhanh, giống như thảo nguyên rộng lớn yên bình lúc này mang lên từng đọt súng nỗ. Một lượng lớn những kẻ săn trộm đã xuất hiện và phá vỡ sự yên tĩnh trên thảo nguyên này. Dưới từng trận súng nỗ, hàng đàn linh dương Tây Tạng đã bị những kẻ săn trộm này giết chết không thương tiếc. Máu tươi nhuộm đỏ trên nền đất, vô số linh dương đã chết trong tay những kẻ săn trộm này. Có một tình cảnh còn rung động lòng người hơn chính là một chú linh dương mẹ trước khi chết vẫn cố gắng bảo vệ đàn con của mình; chỉ đáng tiếc kẻ săn trộm quá vô tình, tàn nhẫn ra tay giết hại đàn linh dương con.

Đây chính là một cơn ác mộng, chính là cơn ác mộng không cách nào chấm dứt thuộc về đàn linh dương Tây Tạng trên thảo nguyên này. Trong chớp mắt, cả thảo nguyên mắt đi dáng vẻ sinh động ngày thường, trên thảo nguyên lúc này nơi đâu cũng chỉ có xương cốt của đàn dê. Đến cuối cùng, những người du mục bắt tay với nhau, đánh đuổi những kẻ săn trộm, giành lại hòa bình cho thảo nguyên.

Mưa rơi tầm tã không ngừng trút xuống rửa sạch máu tươi tràn lan trên nền đất, cỏ xanh lại tiếp tục sinh sôi, đàn linh dương lại tiếp tục cuộc sống không âu lo buồn phiền trên thảo nguyên.

Linh hồn trong bản hòa tấu Song of Herding Sheep khó nhất chính là tìm cách khống chế được ý cảnh khi những kẻ săn trộm tàn nhẫn ra tay sát hại, Dương Tiêu thiên phú nghịch thiên, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng khống chế.

Cảm nhận được ý cảnh tuyệt đẹp này, không ít người nước mắt tuôn rơi, trong lòng bọn họ vô cùng căm hận những kẻ săn trộm trên thảo nguyên.

“Trên đời này làm sao lại có bản hòa tấu cảm động lòng người đến như vậy chứ?”

Tại buổi nhạc hội có hơn cả ngàn đôi mắt đều nhìn si mê, bọn họ không những linh hồn được gột rửa, đến cả cảm nhận đối với sinh mạng cũng càng thêm kính nễ.

Không ít người say sưa ngây ngất không nguyện ý thức tỉnh trong làn điệu âm nhạc tuyệt dịu này.

Khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Cung Linh Nhi tràn ngập kinh ngạc: “Ý cảnh như thế nào, anh ta làm sao có thể mang lại ý cảnh mãnh liệt như thế này? Hơn nữa, người đàn ông này cảm giác thật tang thương, anh ta rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?”

Bản thân cô chính là thiếu nữ thiên tài âm nhạc, Cung Linh Nhi vô cùng hiểu rõ ý cảnh đối với một nghệ sĩ đánh đàn piano quan trọng đến thế nào. Có những nghệ sĩ, chỉ gấp gáp tập trung tạo dựng ý cảnh mạnh mẽ như thác đỏ, trở thành nghệ sĩ hàng đầu. Có người thì dựa vào những khúc nhạc vui tươi tạo nên một ý cảnh cao sơn lưu thủy trở thành một nhà âm nhạc hàng đầu. Đối với bất kỳ nhà nghệ thuật nào, có thể tạo ra ý cảnh, khiến cho khán giả tại hiện trường đồng cảm chính là tiêu chuẩn của người làm nghệ thuật cấp thế giới.

Cung Linh Nhi vốn dĩ cho rằng Dương Tiêu chỉ có năng lực xuất sắc trên lĩnh vực sáo ngọc, nhưng không nghĩ rằng trên phương diện đàn piano cũng vô cùng xuất thần nhập hóa. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cô lại không cách nào không thừa nhận tài năng đàn piano của Dương Tiêu đủ đá văng cô ra mười tám ngàn dặm.

Cô cũng chỉ nắm được nhiều bản hòa tấu, khi diễn tấu nghe vui tai, miễn cưỡng tạo ra được chút ý cảnh, nhưng nếu so sánh với Dương Tiêu, chẳng khác nào so sánh giữa ngọn núi hùng vĩ cùng ngọn đồi nhỏ bé.

Hơn nữa khuôn mặt Tang Thương của Dương Tiêu, càng khiến cho Cung Linh Nhi có một xúc động một tìm hiểu tất cả các bí mật được ẩn sau trong nội tâm hắn.

Nhìn thấy Dương Tiêu không chút nao núng, lúc này một đám người hâm mộ Lãng Lãng liền tiếp tục than phiền.

“Vị đại ca này, mong anh giơ cao đánh khẽ, nếu không tôi thật sự sẽ nôn ra hết mát!”

“Đây cũng gọi là âm nhạc sao? Thật là tức cười, nếu như đây là âm nhạc, vậy thì tiếng kêu của heo chính là thứ âm thanh hay nhát trên thế giới hay sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK