Mục lục
Hổ Tế Dương Tiêu - Đường Mộc Tuyết (truyện full tác giả Giang Long)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 283

Người đến quả thực là người quen, chính là người sáng này Dương Tiêu vì nễ mặt Kim Bàng Tử mà không gây phiền phức cho ông ta.

Lưu Chính Lâm trừng mắt nhìn Dương Tiêu, sau đó nhìn sang Vương tiểu thư: “Vương Tú Tú, em dám nói Dương tiên sinh đây là tên nghèo nàn hay sao?”

Vương tiểu thư này tên đầy đủ là Vương Tú Tú, là sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, cô đã làm vợ bé cho Lưu Chính Lâm cũng gần được một năm. Trong một năm được bao nuôi, Lưu Chính Lâm đã tiêu tốn rất nhiều tiền cho cô ta, đồ dùng đều là những sản phẩm xa xỉ trên thế giới, nuôi dưỡng ra tính cách không để bất cứ ai vào trong mắt.

Bị Lưu Chính Lâm chất vấn, Vương Tú Tú kỳ quái lên tiếng: “Chính Lâm, không lẽ tên nhóc này không phải một kẻ nghèo nàn hay sao?”

Nghe thấy chính miệng Vương Tú Tú xỉ nhục Vương Tiêu là tên nghèo hàn, Lưu Chính Lâm lúc này có chút xúc động muốn giết chết cô ngay lập tức.

Mẹ nó, cô mẹ nó sỉ nhục ai không được, tại sao cứ phải là Dương Tiêu, cô chính là muốn hại chết tôi hay sao?

Chỉ vừa mới vào buổi sáng hôm nay, ông đã triệt để biết được Dương Tiêu rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ.

Cổ Soái nhân vật đứng đầu ở vùng đất xám Trung Nguyên cung kính lễ phép với Dương Tiêu, đến cả ông chủ của ông Kim Đại Chung cũng xưng huynh gọi đệ với hắn ta. Loại người này làm sao có thể là kẻ nghèo nàn được chứ? Cô cũng đừng có kể chuyện cười quốc tế cho hắn nghe chứ?

Dương Tiêu ngược lại có hứng thú nói: “Lưu tiên sinh này, xem ra ông gừng càng già càng cay, không biết Lưu phu nhân sau khi biết chuyện này sẽ có phản ứng như thế nào đây!”

Lưu Chính Lâm toát mồ hôi lạnh, nếu như vợ của ông ta biết được ông ở bên ngoài nuôi người tính, nhát định sẽ giết ông ta, chuyện này quả thật có thể xảy ra.

“Chuyện này người không biết không có tội, Dương tiên sinh ngài tuyệt đối đừng để ý đến, Tú Tú còn không mau đến xin lỗi Dương tiên sinh đây!” Lưu Chính Lâm gấp gáp hối thúc.

Vương Tú Tú có mặt lập tức chết sửng, Dương tiên sinh sao?

Tên này không phải là kẻ nghèo nàn vừa rồi sao?

“Muốn em xin lỗi hắn hay sao?” nghĩ đến việc phải xin lỗi một tên nghèo nàn, Vương Tú Tú vô cùng không tình nguyện.

Nhìn thấy động tác lề mề của Vương Tú Tú, Lưu Chính Lâm lập tức hung hăng tát thẳng lên mặt cô ta.

Chát!

Một âm thanh thanh thúy chói tai vang lên, Vương Tú Tú không kịp phản ứng, cả người liền lập tức té ngã trên nền đất, một bên mặt nhanh chóng ửng đỏ.

Ôm chặt một bên má, Vương Tú Tú không tin được nhìn Lưu Chính Lâm: “Chính Lâm, tên tiểu tử này không phải là một tên nghèo nàn sao? Anh vậy mà vì một tên nghèo rách nát đánh em? Không lẽ tên tiêu tử này chính là con riêng của anh hay sao?”

Con riêng? Lời này lập tức chọc giận đến Lưu Chính Lâm.

Đây rõ ràng không phải là đang sỉ nhục Dương Tiêu hay sao?

Nếu như Dương Tiêu cố tình làm khó, vậy thì ông cũng không có cách nào chống đỡ được.

“Cô cái đồ tiện nhân này đang ăn nói bậy bạ gì vậy chứ? Dám khinh thường Dương tiên sinh, tôi mẹ nó phải đá chết cô!” Lưu Chính Lâm sắc mặt nghiêm trọng, liên tiếp tung ra từng cú đá, đá thẳng lên thân thể của Vương Tú Tú.

Vương Tú Tú chỗ nào dám phản kháng chứ, liền bị Lưu Chính Lâm đá đến mức toàn thân đầy vét thương.

Lưu Chính Lâm khó khăn nuốt một ngụm nước miếng sau đó đến trước mặt Dương Tiêu nịnh nọt nói: “Dương tiên sinh, chuyện này không hề liên quan đến tôi, tất cả đều do tiện nhân này có mắt không tròng, hơn nữa tôi cùng tiện nhân này không hề có chút quan hệ nào với nhau, ngài muốn xử lý cô ta như thế nào cũng không thành vấn đề!”

Cái gì? Không hề chút quan hệ nào với mình?

*Chính Lâm, anh…anh không cần em nữa rồi sao?” Vương Tú Tú triệt để hoảng hốt không biết nên làm như thế nào.

Vương Chính Lâm hiện tại hận không thể lập tức đánh chết đồ ngu ngốc Vương Tú Tú này, ông tuyệt tình lên tiếng: “Tôi con bà nó có quen biết với cô sao? Cút! Sau này cút khỏi tầm mắt của tôi, đừng để tôi phải nhìn thấy cô; nếu không gặp một lần đánh một lần!”

Lời này vừa nói ra, Vương Tú Tú triệt để ngây người rồi, ruột gan cũng bằm tím cả lên.

Khi nhìn sang Dương Tiêu, trên khuôn mặt cô hiện lên nét hoảng sợ cùng hồi hận, sớm biết như vậy, bản thân tuyệt đối sẽ không dùng mắt chó để xem thường người khác nữa.

Nữ nhân viên bán hàng cũng ngây người, ánh mắt nhìn Dương Tiêu cũng tràn ngập sự kiêng kị rõ rệt. Tên tiểu tử này có lai lịch như thế nào chứ, vậy mà có thể khiến cho Lưu Chính Lâm giá trị cả chục triệu phải kiêng kị như vậy. Không lẽ đây chính là con cháu của gia tộc lớn nào, hôm nay đặc biệt cố ý ăn mặc bình thường ra ngoài giả heo ăn thịt hỗ hay sao?

Nghĩ đến đây, một cỗ khí lạnh từ dưới gót chân xông thẳng lên trên tận não.

*Ò! Dương tiên sinh, tại sao cậu lại có mặt ở đây?”

Tiếp theo đó, gia chủ của Cung gia, gia tộc lớn mạnh nhất Trung Nguyên, Cung Danh tình cò đi ngang thì phát hiện thấy bóng dáng của Dương Tiêu liền bước chân vào trong cửa hàng.

“Cung…Cung tiên sinh?” sau khi nhìn rõ người đến là ai, vốn dĩ còn đang khinh thường người khác thì nữ nhân viên bán hàng triệt để chết lặng rồi.

Phải biết rằng cửa hàng túi xách Hermès này chính là do Cung gia quản lý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK