Chương 784:
Ở thành phố Trung Nguyên, gia tộc hạng ba có lai lịch mười triệu tệ, gia đình hạng hai có lai lịch năm mươi triệu tệ, tiêu chuẩn tối thiểu của đại gia cấp một là ba trăm triệu tệ! Gia tộc nhà họ Đường tuy có khối tài sản gần một trăm triệu tệ nhưng vẫn thuộc hàng gia tộc hạng hai.
Suy cho cùng nhìn chung toàn bộ Thiên Phủ Chi Quốc, không có nhiều gia tộc có tài sản hơn một trăm triệu tệ, thành phó Trung Nguyên nằm ở đại lục, những gia tộc có tài sản gần một trăm triệu tệ đều rất có thế lực.
Bởi vì mức độ tiêu dùng thấp và thu nhập thắp, tiêu chuẩn xét của các đại gia ở Trung Nguyên đương nhiên là tương đối thấp.
Mười triệu tệ thực sự là đủ để thành lập một gia tộc hạng ba ở thành phố Trung Nguyên. Gia tộc hạng ba ở hiện trường chiếm ít nhất 80% trong số rất nhiều khách mời.
Họ không tin rằng món quà của Dương Tiêu có thể so sánh với toàn bộ tài sản của gia tộc mình.
Đường Hạo có hơi tức giận tại chỗ: “Ít nhất cũng đáng giá mười triệu tệ? Dương Tiêu, cậu ăn to nói lớn trước mặt nhiều khách mời như vậy không thấy xấu hổ sao, không sợ bị người ta chê cười sao?”
“Anh, tên này thân là phế vật, trong năm năm qua bị người ta mắng là phế vật đã không đếm được bao nhiêu lần rồi.
Loại phế vật này làm sao biết xấu hổ là gì chứ?” Đường Dĩnh khinh thường nói.
“Chậc chậc chậc!” Đám khách mời nhìn Dương Tiêu trong mắt có chứa ý vui đùa.
Trên mặt Dương Tiêu không gợn sóng, anh không cần biết đám người này có tin hay không, nhưng tắm lòng anh đã đặt đúng chỗ.
Thành thật mà nói, nếu không phải vì thể diện của Đường Mộc Tuyết, anh sẽ không gọi cho ông cụ Cung Thiên Tè.
Đường Hạo khinh thường nói: “Bà nội, đây rõ ràng là rác rưởi, làm bẩn mắt bà, hay bà vứt nó đi?”
“Đúng! Chúng ta không quan tâm đến loại rác này, vứt đi!”
Bà cụ Đường không để lại chút thể diện nào cho Dương Tiêu.
Đường Hạo nháy mắt, một người nhà họ Đường cầm ngọc Quan Âm lên chuẩn bị ném vào thùng rác.
“Đợi đãi”
Đột nhiên, một ông lão phong trần trong đám khách bước ra.
Nhìn thấy ông lão này, bà cụ Đường kính cần nói: “Đại sư Lý Lâm!”
“Tiền bối Lý!” Đám khách mời cung kính nói.
Người bước ra không phải ai khác mà chính là Lý Lâm, thẩm định viên đầu tiên của Trung nguyên.
Đường Hạo ngạc nhiên nói: “Tiên bôi Lý, không biệt ông có chuyện gì?”
Lý Lâm nhìn về phía Dương Tiêu trước, Dương Tiêu cười nhạt: “Tiền bối Lý!”
Trước đây tại đại hội đồ cổ, Dương Tiêu và Lý Lâm có duyên gặp mặt một lần, hai người coi như là quen biết.
Lý Lâm rất có ấn tượng về Dương Tiêu, một thời gian trước, tại đại hội đồ cổ, Dương Tiêu đã giúp Kim Đại Chung mở một bức tranh bất tử của Đường Bá Hồ, đã khiến Lý Lâm vô cùng ấn tượng.
Ngay sau đó, Lý Lâm khóa mắt nhìn ngọc Quan Âm nói: “Bà Đường, cho tôi xem qua ngọc Quan Âm này được không?”
“Đại sư Lý Lâm, ngọc Quan Âm này có gì lạ sao?” Bà cụ Đường ngạc nhiên hỏi.
Lý Lâm cười nhẹ nói: “Chuyện này cũng không nhất định, cần phải xem một chút!”
Lý Lâm rất được kính trọng trong giới thẳm định kho báu của thành phố Trung Nguyên, bà cụ Đường không tiện từ chối, vì vậy bà ta chỉ có thể đưa ngọc Quan Âm cho Lý Lâm xem.