Chương 597:
Mắt thấy hiện tại chính là cơ hội cho Kim Đại Chung hạ gục uy phong của Tạ Quần, ông như thế nào không kích động được?
Dương Tiêu gật đầu: “Chín phần là giả, nhưng cũng không thể nói hoàn toàn là đồ nhái!”
Nghe thấy câu nói này, hiện trường cả đám người nhíu chặt chân mày, giả nhưng không phải hoàn toàn là đồ giả?
Lời này có ý gì?
“Chàng trai trẻ này, lời này có nghĩa là gì? Đừng nói được một nửa liền không nói nữa! Tôi nghi ngờ cậu chỉ đang khoe khoang mà thôi!”
“Đúng vậy, đúng vậy, nói cho rõ ràng xem nào! Cậu sẽ không phải ở đây có ý lừa bịp đấy chứ?”
“Hừ! Vừa rồi tên tiểu tử này vừa liếc mắt nhìn liền nói đây là hàng nhái, thật sự buồn cười chết mắt, theo như tôi thấy, tên tiều tử này chỉ đang giả vờ giả vịt mà thôi!”
Không ít người nhìn cách ăn mặc cùng tuổi tác của Dương Tiêu mà buông lời châm chọc.
Trong ấn tượng của bọn họ, đại sư giám định bảo vật chân chính, có kẻ nào không phải là người có tuổi tác? Có ai không phải khoác trên mình quần áo hoa lệ, là một sự tồn tại tiên phong đạo côt chứ?
Tạ Quần khinh thường nói: “Kim Đại Chung, tên tiểu tử này chắc không phải là đại sư giám định của ông đó chứ?
Có đại sư giám định nào tuổi tác không hơn bốn mươi tui đâu? Tôi xem ra ông càng sống càng hồ đồ rồi.”
“Tạ Quần, ông đừng đắc ý, người anh em Dương Tiêu này đôi mắt độc đáo, nếu cậu ấy nói giả thì nhất định là giả!”
Kim Đại Chung không phục phản bác lại.
Có lẽ bản thân ông biết rằng Dương Tiêu không hề đơn giản như những gì bản thân biểu hiện ra bên ngoài, cho nên Kim Đại Chung đối với Dương Tiêu vô cùng tự tin.
Giây kế tiếp, một người thanh niên cười khinh thường một tiếng: “Ò? Tên phế vật này có con mắt phi phàm hơn người? Ai đang nói đùa chuyện gì vậy?”
Nhìn rõ người đang bước đến là ai, sắc mặt Kim Đại Chung lập tức thay đổi: “Trương Uy vậy mà cũng đến đây!”
“Trương Uy là ai?” Dương Tiêu hỏi.
Kim Đại Chung liền lên tiếng giải thích: “Trương Uy, đại sư kiểm định bảo vật giỏi nhất trong lớp thanh niên trẻ hiện giờ của thành phố Trung Nguyên, sư phụ của cậu ta chính là Lý Lâm – đại sự kiểm định bảo vật đệ nhất của thành phố Trung Nguyên. Khả năng Trương Uy bất phàm, mắt nhìn vượt qua vô số đại sư kiểm định tiền bói trong giới.”
“Trương đại sư! Xem ra ngài có quen biết với tên tiểu tử họ Dương này!” nhìn thấy người đến là ai, Tạ Quần liền cười lớn một tiếng.
Bình gốm sứ Thanh Hoa triều Minh vừa rồi chính là do Trương Uy giúp ông lựa chọn, Tạ Quần không tin đại sư: kiểm định bảo vật trẻ tuổi của thành phố Trung Nguyên còn có thể nhìn lầm.
“Thật không ngờ rằng Tạ Quần vì giành được đầu bài hôm nay, đối phó với Kim Đại Chung, vậy mà lại mời cả Trương Uy đến đây!” nhìn thấy người đến là ai, hiện trường không ít người sắc mặt lập tức thay đổi.
Chỉ cần là người yêu thích chơi cổ vật, gần như không ai không biết hai thầy trò Lý Lâm cùng Trương Uy, một người là đệ nhát đại sư kiểm định bảo vật, một người là đại sư: kiểm định bảo vật giỏi nhất trong lớp thanh niên tại thành phố Trung Nguyên.
Trương Uy khinh thường cười nói: “Tôi làm sao không nhận ra được tên phế vật này chứ? Các vị có thể không biết, vị đây chính là con rễ đỉnh đỉnh đại danh của Đường Gia, hắn tên là Dương Tiêu!”
Tiệc cuối năm Đường Gia hắn trước đây cũng có tham gia, mặc dù Dương Tiêu phá nát buồi tiệc cuối năm, quen biết được Hình Kiến khiến cho không ít người kinh ngạc.
Nhưng trong mắt Trường Uy, Dương Tiêu chính là một tên phế vật không hơn không kém, cũng không biết gặp được vận may cứt chó như thế nào vậy mà lại có thể quen biết với đại nhân vật như Hình Kiến.