Anh đã cho Đường Long rất nhiều cơ hội, mà mỗi lân Đường Long càng muốn tìm chết hơn, không cân phải giữ lại một người như Đường Long, nêu không sẽ mang đến tôn hại không ngờ cho những người xung quanh.
May mắn lần này Đường Mộc Tuyết và đứa bé đều không sao, lỡ xảy ra tai nạn thì dù có chém Đường Long một nghìn nhát dao cũng không đủ dập tắt cơn tức giận vô tận trong lòng Dương Tiêu.
Trưởng thành, sau sự việc này, Dương Tiêu thực sự đã trưởng thành rất nhiệu, tính cách của anh cũng thay đổi rất nhiều.
“Không! Đừng! Tôi sai rôi, Dương Tiêu, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, tôi thật sự không dám nữa!” Đường Long hoảng sợ nói.
Giờ phút này, cả tam quan của Đường Long đều lộn xộn.
Anh ta không biết Dương Tiêu lại đột nhiên trở thành người đứng đầu tập đoàn Đề Hào từ khi nào. Nhựng Đường Long có thể chắc chắn, Dương Tiêu sẽ lấy thân phận chủ của tập đoàn Đề Hào làm khó anh ta, anh ta tuyệt đối không thể ngăn cản.
Điều quan trọng nhất là Dượng Tiêu rất yêu Đường Mộc Tuyết, lần này anh ta động tay với Đường Mộc Tuyết, vô hình xúc phạm phòng tuyến cuôi cùng của Dương Tiêu.
Vẻ mặt Dương Tiêu càng bình tĩnh, trong lòng Đường Long càng sợ hãi.
Bởi vì anh ta hiểu sâu sắc, trước giông bão đều là bình yên.
“Tôt! Anh không tới đúng không? Vậy tôi sẽ đi qua!” Dương Tiêu câm chai rượu đỏ chậm rãi đi về phía Đường Long.
Nhìn chằm chằm bước chân đang tới gân của Dương Tiêu, trái tim Đường Long run mạnh.
Dường như mỗi bước đi của Dương Tiêu, thần chết ngày càng đến gần anh ta hơn.
PhịchI Cuối cùng, Đường Long không còn kìm chê được sợ hãi trong lòng, đầu gội mêm nhữn, trực tiệp quỳ trên mặt đât, anh ta nhìn Dương Tiêu trong mắt hiện lên vẻ khẩn câu:,Dương Tiêu, sếp Dương, tôi sai rồi, tôi xin lỗi anh, tôi xin lỗi Mộc Tuyết!”
“Vốn là người cùng một gốc, sao nỡ lòng thiêu đột nhau! Trên người tôi chảy. dòng máu của nhà họ Đường, tôi và Mộc Tuyết có quan hệ huyết thống. Tôi sai rồi, tôi thực sự biệt sai rồi!”
“Sao nỡ lòng thiêu đốt nhau?” Dương Tiêu cười lạnh, anh lại khinh thường: “Lời này nói ra từ trong miệng anh thật là tró trêu!
VèolI Dút lời, một luồng khí chữa từng có trào ra từ người Dương Tiêu.
Đường Long sợ tới mức rùng mình, anh ta tái mặt nói: “Sếp Dương, tôi sai rồi, tôi thật sự biệt sai rôi, xin anh đại nhân không chấp kẻ tiều nhân thả tôi như cái răm đi!”
“Thả? Đường Long, tôi cho anh cơ hội hết lần này tới lần khác, anh không trân trọng, bây giờ anh nói sai với tôi? Rất xin lỗi, muộn rồi!” Ánh mắt Dương Tiêu léo lên ánh sáng lạnh.
Bóp!I!
Ngay sau đó, Dương Tiêu nắm chặt chai rượu đỏ, đập mạnh xuống đầu Đường Long.
Sức lực của anh rất lớn, khoảnh khắc chai rượu đỏ cứng rơi xuống đầu Đường Long, cả chai rượu đỏ vỡ tung.
Óiiiil Đầu nở hoa, Đường Long đột nhiên hét lên như heo bị giêt.
Anh ta che đầu, thân thể gục xuống đất tại chỗ, máu đỏ sậm trộn cùng rượu đỏ rơi tí tách.
Đầu óc Đường Long ong ong, anh ta chỉ cảm thấy đầu gần như nô tung.
May mắn lần này Đường Mộc Tuyết và đứa bé đều không sao, lỡ xảy ra tai nạn thì dù có chém Đường Long một nghìn nhát dao cũng không đủ dập tắt cơn tức giận vô tận trong lòng Dương Tiêu.
Trưởng thành, sau sự việc này, Dương Tiêu thực sự đã trưởng thành rất nhiệu, tính cách của anh cũng thay đổi rất nhiều.
“Không! Đừng! Tôi sai rôi, Dương Tiêu, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, tôi thật sự không dám nữa!” Đường Long hoảng sợ nói.
Giờ phút này, cả tam quan của Đường Long đều lộn xộn.
Anh ta không biết Dương Tiêu lại đột nhiên trở thành người đứng đầu tập đoàn Đề Hào từ khi nào. Nhựng Đường Long có thể chắc chắn, Dương Tiêu sẽ lấy thân phận chủ của tập đoàn Đề Hào làm khó anh ta, anh ta tuyệt đối không thể ngăn cản.
Điều quan trọng nhất là Dượng Tiêu rất yêu Đường Mộc Tuyết, lần này anh ta động tay với Đường Mộc Tuyết, vô hình xúc phạm phòng tuyến cuôi cùng của Dương Tiêu.
Vẻ mặt Dương Tiêu càng bình tĩnh, trong lòng Đường Long càng sợ hãi.
Bởi vì anh ta hiểu sâu sắc, trước giông bão đều là bình yên.
“Tôt! Anh không tới đúng không? Vậy tôi sẽ đi qua!” Dương Tiêu câm chai rượu đỏ chậm rãi đi về phía Đường Long.
Nhìn chằm chằm bước chân đang tới gân của Dương Tiêu, trái tim Đường Long run mạnh.
Dường như mỗi bước đi của Dương Tiêu, thần chết ngày càng đến gần anh ta hơn.
PhịchI Cuối cùng, Đường Long không còn kìm chê được sợ hãi trong lòng, đầu gội mêm nhữn, trực tiệp quỳ trên mặt đât, anh ta nhìn Dương Tiêu trong mắt hiện lên vẻ khẩn câu:,Dương Tiêu, sếp Dương, tôi sai rồi, tôi xin lỗi anh, tôi xin lỗi Mộc Tuyết!”
“Vốn là người cùng một gốc, sao nỡ lòng thiêu đột nhau! Trên người tôi chảy. dòng máu của nhà họ Đường, tôi và Mộc Tuyết có quan hệ huyết thống. Tôi sai rồi, tôi thực sự biệt sai rồi!”
“Sao nỡ lòng thiêu đốt nhau?” Dương Tiêu cười lạnh, anh lại khinh thường: “Lời này nói ra từ trong miệng anh thật là tró trêu!
VèolI Dút lời, một luồng khí chữa từng có trào ra từ người Dương Tiêu.
Đường Long sợ tới mức rùng mình, anh ta tái mặt nói: “Sếp Dương, tôi sai rồi, tôi thật sự biệt sai rôi, xin anh đại nhân không chấp kẻ tiều nhân thả tôi như cái răm đi!”
“Thả? Đường Long, tôi cho anh cơ hội hết lần này tới lần khác, anh không trân trọng, bây giờ anh nói sai với tôi? Rất xin lỗi, muộn rồi!” Ánh mắt Dương Tiêu léo lên ánh sáng lạnh.
Bóp!I!
Ngay sau đó, Dương Tiêu nắm chặt chai rượu đỏ, đập mạnh xuống đầu Đường Long.
Sức lực của anh rất lớn, khoảnh khắc chai rượu đỏ cứng rơi xuống đầu Đường Long, cả chai rượu đỏ vỡ tung.
Óiiiil Đầu nở hoa, Đường Long đột nhiên hét lên như heo bị giêt.
Anh ta che đầu, thân thể gục xuống đất tại chỗ, máu đỏ sậm trộn cùng rượu đỏ rơi tí tách.
Đầu óc Đường Long ong ong, anh ta chỉ cảm thấy đầu gần như nô tung.