Chương 788:
Như đã biết, ông cụ Cung Cung Thiên Tề là một tồn tại làm mưa làm gió ở thành phố Trung Nguyên. Hồi đó, Cung Thiên Tề dựng dòng họ bằng hai bàn tay trắng, đưa nhà họ Cung của mình trở thành gia tộc mạnh nhát thành phố Trung Nguyên.
Ngay cả khi Cung Thiên Tề giao lại quyền lực cho Cung Minh, Cung Thiên Tề vẫn tham gia vào nhiều kế hoạch chiến lược của nhà họ Cung.
Đến nay, Cung Thiên Tề rất được kính trọng ở thành phố Trung Nguyên, không ai dám dễ dàng xúc phạm.
Người đứng đầu ở thành phố Trung Nguyên, thậm chí là người đứng đầu ở toàn tỉnh Hà Nam cũng sẽ khách khí với Cung Thiên Kỳ. Nếu ngọc Quan Âm này thực sự do Dương Tiêu trộm từ nhà họ Cung, vậy thì có chuyện lớn vui vẻ rồi.
Đột nhiên Đường Hạo thay đổi sắc mặt, chỉ vào Dương Tiêu tức giận nói: “Được lắm Dương Tiêu, mày dám trộm đồ của nhà họ Cung, gan mày lớn thật, nói, rốt cuộc mày.
có âm mưu gì, muốn hại chết toàn bộ nhà họ Đường chúng tôi hả?”
“Lúc nãy tôi đã nói rồi, Dương Tiêu lòng lang dạ thú, sao anh ta có thể có lòng tốt tặng bà nội ngọc Quan Âm đề vương xanh lục cực phẩm giá trị liên thành chứ?” Đường Dĩnh tức giận nói.
Gương mặt già nua của bà cụ Đường tràn đầy tức giận, trừng mắt nhìn Dương Tiêu: “Dương Tiêu, rốt cuộc cậu muốn gì? Có phải cậu nên cho tôi một lời giải thích?”
Vừa rồi bà cụ Đường còn mừng thầm trong lòng, nếu đây thật sự là đế vương xanh lục cực phẩm vậy thì chắc chắn đáng giá rất nhiều tiền. Nếu mình bán ngọc Quan Âm này, tất nhiên sẽ nâng cao thực lực của nhà họ Đường lên rất nhiều, nhà họ Đường sẽ là một trong những gia tộc lớn đã ở ngay trong tầm tay.
Làm cho bà cụ Đường kinh hãi là ngọc Quan Âm lại có xuất thân từ nhà họ Cung.
Nhà họ Cung là gia tộc mạnh nhất thành phố Trung Nguyên, trộm bảo vật của gia tộc nhà họ Cung không khác.
gì đâm thủng trời.
“Bà nội, ngọc Quan Âm này có xuất thân từ nhà họ Cung là thật, nhưng không phải cháu trộm mà là ông cụ Cung Cung Thiên Tề đưa cho cháu!” Dương Tiêu bình tĩnh nói trước mặt bà cụ Đường đang hùng hỗ doạ người.
Cái gì!!! Ông cụ Cung Cung Thiên Tề đưa cho?
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đêu sững sờ.
Trong chốc lát, nhiều người nhìn Dương Tiêu ánh mắt như nhìn thẳng bị bệnh thân kinh.
Thẳng vô dụng này không những không biết xấu hổ thừa nhận mà cậu ta còn luôn miệng nói đó là do Cung Thiên Tè đưa, thật nực cười! Ai mà không biết Dương Tiêu là phế vật nỏi tiếng ở thành phố Trung Nguyên, làm sao Dương Tiêu có thể quen biết một ông lớn như Cung Thiên Kỳ?
Đường Hạo là người đầu tiên phản ứng lại, anh ta trừng hai mắt lớn như muốn nứt ra nhìn Dương Tiêu: “Cái quằn! Loại người không ra hồn như mày sao có thể quen biết ông cụ Cung? Tao thây là mày ăn trộm thì có, người đâu, mau bắt thằng ăn trộm này lại.”
“Đúng đúng đúng, mau bắt Dương Tiêu lại, đừng để anh ta chạy mát!” Đường Dĩnh vội nói.
Nhà họ Cung không phải là nơi mà nhà họ Đường có thể đắc tội, nếu nhà họ Cung hiểu lầm thì nhà họ Đường sẽ thực sự gặp tai họa.
Bây giờ, cách tốt nhất là bắt Dương Tiêu và đưa ngọc Quan Âm cùng đến nhà họ Cung, tránh cho cá trong chậu gặp nạn, kéo cả nhà họ Đường xuống.
Bà cụ Đường tức giận suýt ngất xỉu, bà ta chỉ vào Dương Tiêu: “Mày… mày đồ khốn nạn muốn làm cho tôi đang sống sờ sờ tức chết hải”
Đứng trước mặt nhà họ Cung, bà cụ Đường còn không dám đạp, chứ đừng nói là trộm bảo vật của nhà họ Cung.
“Chờ đã!” Ngay khi nhóm nhân viên bảo vệ chuẩn bị bắt giữ Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết đã đứng ra bảo vệ Dương Tiêu.