Chương 728:
Sau khi bị một nhóm người thân nhắm tới, Triệu Cầm tức giận phản bác: “Khoan nói đã, chúng tôi có thể mời được thần y Liễu, không ngại nói cho các người biết, chân của Đường Kiến Quốc là do thần y Liễu tự mình chữa trị, Dương Tiêu tình cờ quen biết thần y Liễu.”
Cái gì!!!
Chân của Đường Kiến Quốc là do thần y Liễu Giang Hà chữa?
Dương Tiêu một thằng phế vật ăn bám vợ lại quen biết thần y Liễu tiếng tăm lừng lẫy?
Vừa nói ra những lời đó, hầu hết tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc.
Lúc này tất cả mọi người mới nhận ra Đường Kiến Quốc không phải là người què, lẽ nào phế vật Dương Tiêu này.
thật sự quen biết thần y Liễu?
Dương Tiêu cười khổ, anh thật sự không ngờ Triệu Cầm lại đẩy anh ra như vậy.
Cứ như vậy, e rằng lát nữa anh không ra tay thì không được.
Triệu Văn Triết khinh thường nói: “Chị Cầm, chị nói đùa à?
Thằng phế vật này quen biết thần y Liễu? Chị đùa chuyện quốc tế gì vậy?”
“Buồn cười chết mát, thằng phế vật này có thể mời được thần y Liễu Giang Hà?” Triệu Liên chế nhạo.
“Tôi nghĩ chủ yếu là thằng phế vật này quen biết thần y Liễu, mà thần y Liễu người ta lại không biết cậu ta!”
“Ha ha ha ha ha hai”
Ngay sau đó đám người nhà họ Triệu đều cười vang lên, như thể Dương Tiêu quen biết thần y Liễu Giang Hà là chuyện không có căn cứ.
Vẻ mặt Triệu Cầm trắng xanh, bà ta nhìn Dương Tiêu: “Mau, còn không mau chóng liên lạc với thần y Liễu!”
“Con không thể đảm bảo mình sẽ mời được, chỉ có thể thử xem sao!” Dương Tiêu gật đâu.
Rốt cuộc thì bà ngoại của Đường Mộc Tuyết đang nằm trong phòng cấp cứu, Dương Tiêu làm sao có thể ngồi nhìn không quan tâm?
Vốn Dương Tiêu đã định tự mình ra tay, nhưng xét theo thái độ của người nhà họ Triệu, nếu mình nói mình biết chữa bệnh, e là sẽ bị đám người này nói sa sả.
Trước kia mình muốn chữa trị chân cho Đường Kiến Quốc, cứ như vậy đã bị Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc mắng cho một trận máu chó.
Hôm nay, Dương Tiêu đã có kinh nghiệm, không phải đến lúc cuối cùng, anh sẽ không dễ dàng ra tay, nếu không sẽ bị nhóm người này làm nhục, không kém gì việc đập một chiếc răng nuốt nó vào bụng.
Dương Tiêu rời khỏi hiện trường, cầm theo điện thoại di động đến bên ngoài bệnh viện.
Triệu Văn Triết cười khinh thường: “Cứ bốc phét đi! Các người bốc phét mạnh nữa đi! Mọi người, chờ một chút, tôi sẽ liên lạc với Vương Trạch ngay! Chỉ cần tôi ra tay, chuyện gì cũng không thành vấn đè!”
“Quá tốt rồi, quá tốt rồi, Văn Triết làm phiền cậu!” Ông cụ Triệu Triệu Thiết Căn vui vẻ yên tâm nói.
Nhìn thấy thái độ của bố mình đối với Triệu Văn Triết, mũi Triệu Cầm gần như bốc khói.
Chẳng lẽ không tin tưởng Dương Tiêu như vậy? Triệu Văn Triết này suôn sẻ ở huyện Thiên Sơn, nhưng ở thành phố Trung Nguyên thì chẳng là gì cả.
Cùng lúc đó, Dương Tiêu đã gọi cho Liễu Giang Hà.
Liễu Giang Hà cười thoải mái nói: “Dương tài ba, sao cậu lại rảnh liên lạc với ông già này thế?”