Chương 951:
“Bốc phét? Anh cho rằng tôi khoác lác?” Trên mặt Dương Tiêu xuât hiện mây vạch đen.
Phi!
Nhìn Dương Tiêu, người phục vụ nhổ nước bọt xuống đất với thái độ khinh thường, anh ta chỉ vào Dương Tiêu khinh thường nói: “Ranh con, mày có cút không? Nếu không cút, tôi sẽ lập tức gọi người tới đè mày xuống đất hung hăng dạy dỗ một trận.”
“Thật sao?” Dương Tiêu nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ u ám.
Thấy Dương Tiêu vẫn không biết ý, người phục vụ quát lên: “Người đâu, bắt thằng ranh này đi, để anh ta bị đánh đòn nặng của xã hội!”
“Lên!” Máy nhân viên bảo vệ lao tới.
Bọn họ đều lộ ra vẻ xấu xa và độc ác, muốn hung hăng đánh đập Dương Tiêu.
Nhìn lướt qua đám người, ánh mắt Dương Tiêu lạnh lùng, ngay lúc những người này đang định xông lên phía trước, một giọng nói giận dữ nổ tung vang lên: “Láo xược! Ai dám vô lễ với anh em Dương Tiêu?”
Ngay sau đó, chỉ thấy một chiếc ô tô sang trọng đi tới, Kim Đại Chung mập mạp từ trên xe bước xuống.
“Ông… ông chủ!” Nhìn rõ người tới, người phục vụ củng mấy nhân viên bảo vệ đều giật mình.
Kim Đại Chung vội vàng bước tới, hỏi: “Người anh em Dương này, cậu không bị kinh sợ chứ?”
“Anh Kim, anh đến rât đúng lúc.” Dương Tiêu cười nhẹ.
Lúc này, Dương Tiêu chợt nhớ ra khách sạn Tôn Hoàng này là tài sản của Kim Đại Chung. Trước đây buỏi tụ tập bạn cùng lớp của Đường Mộc Tuyết đã được tổ chức ở đây, khi ấy anh và Kim Đại Chung vừa mới gặp nhau.
Thấy Dương Tiêu không sao, Kim Đại Chung nhìn người phục vụ, mắng: “Cậu, có chuyện gì vậy?”
“Ông… ông chủ, anh… anh ta không có thiệp mời!” Cảm nhận được sự tức giận đang hoành hành trên mặt Kim Đại Chung, người phục vụ sợ hãi run lên, hai chân trở nên yếu ớt.
Kim Đại Chung cau mày nói: “Không có thiệp mời thì sao?
Không có thiệp mời là có thể đánh người? Đè trên mặt đất đánh? Lúc trước tôi dạy dỗ các người như thế nào?”
“Ông chủ, tôi biết là sai rồi!” Người phục vụ hót hoảng nói, như thể anh ta đã bị rút hết sức lực.
Kim Đại Chung chỉ vào người phục vụ không vui nói: “Bây giờ, cậu có thể cút!”
“Hả? Ông chủ, tôi…” Người phục vụ như bị sét đánh.
Đây là một khách sạn năm sao, đãi ngộ cao, thu nhập hàng tháng của một người phục vụ nhỏ cũng không thua gì công nhân cổ trắng thành thị.
Kim Đại Chung lạnh lùng nói: “Tôi cái gì mà tôi, những thứ đáng ghét đều nhanh chóng biến mắt khỏi tầm nhìn của tôi!”
Lúc này Kim Đại Chung vô cùng tức giận, trước đây Dương Tiêu đã giúp anh ta chữa bệnh thận yếu. Tại hội nghị đồ cổ lại làm anh ta nở mày nở mặt tạo áp lực đánh bại đối thủ cũ Tạ Quần. Bây giờ một người phục vụ bé nhỏ ở khách sạn lại dám kêu la om sòm với Dương Tiêu, đây.
không phải là tát vào mặt anh ta sao?
“Vâng, ông chủ!” Người phục vụ hồi hận đứt ruột.
Đánh chết anh ta, anh ta cũng không ngờ Dương Tiêu lại có lai lịch lớn như vậy, vậy mà lại quen biết ông chủ của bọn họ.