Chương 921:
“Đúng vậy, bên nước ngoài đưa cho cô Thiên Lung giá phí đại ngôn gân hai trăm triệu tệ cho một năm đã bị cô Thiên Lung từ chôi!”
Đúng lúc này, một bóng người quen thuộc từ trong đám người bước ra, người này vừa đi ra liền khinh thường nói với Dương Tiêu: “Tôi còn tưởng là ail Hoá ra là Tiêu Dương cái đồ khoai lang nát cà chua thối. Anh không xem lại mình có đức hạnh gì, còn muốn gặp cô Thiên Lung, mau về nằm mơ lại đi!”
Dương Tiêu quay đầu lại thì nhìn thấy Bạch Quỳnh cậu chủ nhà họ Bạch gia tộc số một ở Giang Nam, đang đứng trước đám đông.
“Bạch Quỳnh?” Dương Tiêu ngạc nhiên nói.
Sau khi kết thúc buổi triển lãm quần áo ở Trung Nguyên lần trước, Hoa Mộ Tranh yêu cầu anh đóng giả bạn trai của cô để cảnh cáo Bạch Quỳnh.
Hoa Mộ Tranh có hôn ước từ nhỏ với Bạch Quỳnh, Hoa Mộ Tranh không thích Bạch Quỳnh, Dương Tiêu biết điều đó.
Khiến Dương Tiêu ngạc nhiên là Bạch Quỳnh này cũng là một fan hâm mộ của Tô Thiên Lung, bọn họ chạm mặt ở đây.
Bạch Quỳnh giễu cọt: “Đúng, là bổn thiếu, anh nhìn lại tắm lụa của bản thân mình xem, hai ngày qua anh trốn đi đâu?
Cũng may là bổn thiếu không đụng phải anh, nếu không bổn thiếu nhất định sẽ đánh anh khiến anh hồi hận đã đến thế giới này.”
Nhớ lại vì Dương Tiêu mà mình bị Hoa Mộ Tranh tát, lại nghĩ tới chuyện Hoa Mộ Tranh lại dám đích thân thừa nhận Dương Tiêu là bạn trai, Bạch Quỳnh đã rất tức giận.
Cho đến bây giờ, Bạch Quỳnh vẫn không biết tên thật của Dương Tiêu, vẫn cho rằng Dương Tiêu tên là Tiêu Dương.
Kít!
Ngay lúc này, một chiếc Mercedes Benz G chậm rãi dừng trước khách sạn, bóng dáng trung niên bước ra.
“Làm sao vậy?” Người trung niên bước xuống nhìn nhân viên an ninh dẫn đầu.
Nhân viên an ninh dẫn đầu nhìn thấy người đến, liền vội vàng bước tới nịnh nọt nói: “Đạo diễn Phùng, tên nhóc này.
cố tình gây chuyện, la hét đòi gặp cô Thiên Lung bàn chuyện đại ngôn sản phẩm.”
“Ò? Còn có chuyện như vậy?” Người trung niên liếc nhìn Dương Tiêu với vẻ mặt ảm đạm.
Nhân viên an ninh dẫn đầu nghiêm nghị nói: “Đúng vậy, đạo diễn Phùng, có cần dạy dỗ tên nhóc này một trận không?”
Người Trung niên là Phùng Cương, là tổng đạo diễn sản xuất phim, lần này bọn họ đến Trung Nguyên chuẩn bị tổ chức họp báo điện ảnh cho bộ phim mới.
Phùng Cương xua tay, sau đó đi tới trước mặt Dương Tiêu: “Anh bạn trẻ đừng gây chuyện, đây không phải là nơi để cậu tới diễu võ dương oai, nếu không biết tốt xấu thì đừng trách chúng tôi không khách sáo với cậu.”
“Đạo diễn Phùng, ngưỡng mộ tên tuổi đã lâu!” Nhìn thấy Phùng Cương, Bạch Quỳnh lập tức đi tới.
Phùng Cương kinh ngạc nhìn Bạch Quỳnh ăn mặc phi thường: “Cậu là?”
“Tôi là Bạch Quỳnh cậu chủ của nhà họ Bạch ở Giang Nam, lát nữa có thể cho tôi chụp ảnh với cô Thiên Lung được không? Tôi sẽ đầu tư năm mươi t tệ cho bộ phim tiếp theo của các ông!” Bạch Quỳnh cười nói.
Cái gì! Đầu tư năm mươi triệu tệ?
Nghe vậy, Phùng Cương lộ vẻ kích động, thấp giọng cười: “Được chứ cậu Bạch, lát nữa tôi sẽ tranh thủ cho cậu, cậu cũng biết rồi đầy cô Thiên Lung có thói quen sạch sẽ.”
Đúng vậy, Tô Thiên Lung không quan tâm đến mấy chuyện như kia, cho dù là người giàu nhất quốc gia, chỉ cần cô ấy không muốn, cô ấy cũng sẽ không bao giờ gặp chứ đừng nói là chụp ảnh chung.