Chương 737:
Kèm với chạng vạng tối nên có rất nhiều người đến ăn cơm, chỉ còn một chỗ đỗ xe.
Dương Tiêu lái chiếc Maserati nhanh chóng đến vị trí đỗ xe.
Kít!
Đúng lúc này, một chiếc Porsche 918 màu trắng chạy tới, trên xe có một phụ nữ mặc đồ màu trắng thoải mái.
Người phụ nữ khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, toàn thân toát ra khí chất cao quý.
Cô ta lập tức khóa chặt mắt nhìn Dương Tiêu hét lên: “Ai vậy, lấy xe ra chỗ khác cho tôi, nhanh chân lên!”
Nghe vậy, Dương Tiêu nhíu mày, không thèm quan tâm đến người phụ nữ mặc đồ trắng.
Thấy Dương Tiêu không để ý đến mình, người phụ nữ mặc đồ trắng mở cửa xe dừng trước mặt Dương Tiêu mắng: “Tôi bảo anh lái xe ra chỗ khác, anh bị điếc à? Bây giờ, tôi ra lệnh cho anh lái xe ra chỗ khác, nếu anh dám làm trái lệnh của tôi, tôi bảo đảm khiến anh ở huyện Thiên Sơn ăn không hết xách mang đi!”
Nhìn người phụ nữ mặc đồ trắng trước mặt, Dương Tiêu cười khổ, mình chỉ qua gặp mặt Vạn Tứ Hải thôi, đột nhiên bị người ta mắng, chuyện này không khác gì hoạ trời giáng.
Dương Tiêu vẫn là một quý ông, nếu ở đây có chỗ đỗ xe, anh nhường chỗ cho người phụ nữ mặc đồ trắng này cũng chẳng sao.
Vấn đề là ở đây không có chỗ đỗ xe, mình nhường thì mình đi đâu mà đỗ xe?
“Anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau lái xe ra chỗ khác, nếu không nghe, có tin hay không tôi cho người đập xe của anh?” Nhìn thấy Dương Tiêu vẫn đứng ở đó, người phụ nữ mặc đồ trắng tức giận nói.
Vừa rồi, bố cô ta đột nhiên bảo cô ta đến khách sạn Tử Hiên Các, nói ông áy muốn cô ta gặp một người rất quan trọng.
Người phụ nữ mặc đồ trắng lập tức lái xe tới, không ngờ trước khách sạn lại không có chỗ đỗ xe, thấy Dương Tiêu vừa mới đỗ xe, cô ta đã nảy sinh ý định để Dương Tiêu đỗ xe ra chỗ khác.
Dương Tiêu nhìn kỹ người phụ nữ mặc đồ trắng. Cô ta cao 1m70, da trắng như tuyết, gương mặt đẹp không tì vết. Cô ta ăn mặc theo phong cách độc đáo. Trên người cô ta toả ra hương nước hoa cao cấp, cô ta mở cửa chiếc Porsche 918 trị giá hàng nghìn vạn.
Điều mà Dương Tiêu không ngờ người phụ nữ mặc đồ trắng trước mặt lại vô học như vậy, quả thực khiến người ta thấy rất thất vọng.
Nhìn thấy người phụ nữ mặc đồ trắng không di chuyển xe sẽ không chịu thua, Dương Tiêu hỏi: “Cô gái này, nếu tôi lái xe ra chỗ khác thì xe của tôi đỗ ở đâu?”
“Một chiếc Maserafti hỏng muốn đỗ đâu thì đỗ, liên quan đến tôi hả? Tôi đang vội, mau lái xe ra chỗ khác!” Người phụ nữ mặc đồ trắng khinh thường nói.
Chiếc Porsche 918 của cô ta có giá một nghìn năm trăm vạn, còn chiếc Maserati phía trước này căng lắm là hai trăm vạn.
Trong mắt cô ta, chiếc Maserati hai trăm vạn và chiếc Porsche một nghìn năm trăm vạn của cô ta, một chiếc trên trời và chiếc dưới lòng đất, đơn giản là không thể so sánh được.
Dương Tiêu nói không nên lời: “Còn một câu nữa, khách sạn này là do nhà cô mở à?”
“Không! Sao hả? Không phải nhà tôi mở đấy thì sao? Tôi nói cho anh biết, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện, ông chủ Tử Hiên Các sẽ gật đầu cúi chào trước mặt tôi!” Người phụ nữ mặc đồ trắng lộ vẻ ngạo mạn.
Dương Tiêu sửng sốt, người phụ nữ đồ trắng này có lai lịch gì?
Không lẽ là nữ doanh nhân truyền kỳ nào đó ở tỉnh Hà Nam? Không thể nào!
Mặc dù mấy năm nay Dương Tiêu rất khiêm tốn, nhưng anh đã nghe nói qua hầu hết tất cả nữ truyền kỳ ở tỉnh Hà Nam.
Hơn nữa, biển số xe của người phụ nữ trước mặt anh là dành riêng cho huyện Thiên Sơn, hơn một nửa là người phụ nữ này là nhân sĩ ở huyện Thiên Sơn.