Mục lục
Hổ Tế Dương Tiêu - Đường Mộc Tuyết (truyện full tác giả Giang Long)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy Dương Tiêu sắp chết đến nơi vẫn còn cứng miệng, Đường Hạo khinh bỉ nói: “Thế nào? Lỗ tai của tên phế vật nhà ngươi bị hỏng rồi sao? Không nghe thấy những lời Tần thiếu vừa nói hay sao?”

“Có thể giành được hợp đồng Tần Gia hay không, chẳng lẽ trong lòng hai người các ngươi còn không rõ hay sao?” Một đám người dòng chính Đường Gia trên mặt tràn ngập khinh bỉ nói.

Trong mắt mọi người, nếu chỉ dựa vào năng lực của hai người bọn họ mà có thể giành được bản hợp đồng này là chuyện không thể nào, hơn nữa cộng thêm việc Tần Gia thiếu chủ Tần Kỳ Lân đã đích thân đến đây xác nhận làm chứng, cho nên tất cả mọi người đều nhận định rằng bản hợp đồng này chính là do Tần Kỳ Lân đặc biệt chuẩn bị riêng cho Đường Hạo.

Tần Kỳ Lân nhìn chằm chằm vào Dương Tiêu giống như nhìn thấy một trò hề, khinh bỉ nói: “Cho các người có cơ hội để lên mặt rồi, nhưng hợp đồng Tần Gia nhà chúng tôi làm sao có thể giao cho một tên phế vật được chứ? Hai người các người, một tên phế vật, một thứ nữ, thật đúng là duyên trời tác hợp! Đợi lát nữa quay về Tần thị, tôi sẽ lập tức khai trừ thư ký của mình, vì tội đem hợp đồng giao cho những kẻ không rõ thân phận!”

Hắn đối với Đường Mộc Tuyết trong lòng có chút ái mộ yêu thích, nhưng đáng tiếc Đường Mộc Tuyết đã tuyệt tình cự tuyệt, điều này càng khiến cho Tần Kỳ Lân cảm thấy vô cùng phẫn nộ, vì thế hôm nay hắn cũng sẽ không nể mặt mà mắng chửi Đường Mộc Tuyết.

“Tần thiếu ngài không cần phải tức giận đến như vậy, chuyện này chắc chắn chính là do tên phế vật cùng thứ nữ kia liên kết lại để lừa gạt mọi người.” Những lời Tần Kỳ Lân vừa nói, quả thật đã cho Đường Hạo nở mặt nở mày, càng khiến cho trên mặt hắn tràn ngập nét cười rạng rỡ.

Tần Kỳ Lân nhìn Đường Hạo, châm chọc nói: “Đường thiếu không cần phải nói đỡ cho tên thư ký đó, cùng lắm chỉ là một tên người làm, vậy mà chỉ một việc nhỏ nhặt như vậy cũng làm không tốt thì giữ lại có ít gì?”

Thời gian gần đây Đường Hạo luôn mang hắn đi khắp nơi phong hoa tuyết nguyệt, khiến cho Tần Kỳ Lân cực kỳ hưng phấn như phát hiện ra một lục địa mới.

Trước đây, không phải hắn chưa từng đi qua những nơi ăn chơi đó, nhưng vì gia đình luôn quản lý một cách nghiêm ngặt nên cơ hội tiếp xúc càng ít, nhưng nhờ có kẻ lão làng Đường Hạo chỉ đường dẫn lối, khiến cho cuộc sống mỗi ngày trong nữa tháng gần đây của hắn trải qua như cuộc sống chốn thần tiên.

Nhưng điều quan trọng nhất chính là, hắn từ lâu đã để ý đến Đường Mộc Tuyết, càng muốn cùng cô trải qua một đêm xuân, nhưng Đường Mộc Tuyết lại kiên quyết từ chối, cách xa hắn ngàn dặm.

Sinh ra trong hào môn với thân phận thiếu chủ Tần thị, lòng tự trọng của Tần Kỳ Lân vô cùng to lớn, trong mắt hắn, để Đường Mộc Tuyết có cơ hội hầu hạ hắn một đêm chính là vinh hạnh mấy đời của cô.

Hiện nay, Đường Mộc Tuyết đối với yêu cầu của hắn vẫn không hề ngó ngàng gì đến, điều này càng khiến cho Tần Kỳ Lân cực kỳ phẫn nộ, càng tăng thêm động lực cho hắn hết mình giúp đỡ Đường Hạo trong việc ký kết đơn hàng này.

Đến lúc Đường Mộc Tuyết bị trục xuất khỏi Đường Gia, lưu lạc đầu đường xó chợ không phải chỉ còn cách ngoan ngoãn đến phục tùng hắn hay sao?

Nhìn Đường Hạo và Tần Kỳ Lân kẻ tung người hứng, Dương Tiêu chỉ mỉm cười lắc đầu.

Cùng với đám đạo đức giả này tốn công tốn sức giải thích, không bằng yêu cầu Tần Quảng lại đến Đường Nhân một chuyến, đem chuyện này giải quyết một cách rõ ràng.

Đường Hạo hiện nay nắm được quyền chủ động, lập tức nói với Đường lão thái bà: “Bà nội, hiện tại có phải lập tức tuyên bố vị trí người thừa kế Đường Gia hay không?”

“Được!” Đường lão thái bà cực kỳ vui sướng, ánh mắt lạnh lùng nhìn liếc sang Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết, sau đó nói: “Hiện tại ta tuyên bố, vị trí người thừa kế tương lai của Đường Gia sẽ là Đường Hạo. Mộc Tuyết không phải ta thiên vị, nhưng vụ cá cược giữa cháu và Hạo Hạo, tất cả chúng ta đều tận mắt chứng kiến, bà nội không muốn ép buộc ai, cháu hãy tự chủ động rời khỏi Đường Nhân đi!”

“Cái gì?” Đường Mộc Tuyết như bị sét đánh, cô thật sự không ngờ rằng bà nội trước giờ cô hết mực cung kính, yêu thương lại có thể tuyệt tình đến vậy.

Dương Tiêu không thể tiếp tục chịu đựng liền nói: “Bà nội, bản hợp đồng này thật sự là do Tần gia chủ Tần Quảng trực tiếp giao đến tận tay cho Mộc Tuyết, bà nội có thể đích thân kiểm chứng!”

“Câm miệng!” Nghe câu nói này của Dương Tiêu, khiến cho Đường lão thái bà tức giận không ngừng.

Dương Tiêu chính là tên phế vật danh tiếng vang xa của Đường Gia, nếu như không phải suy xét đến mặt mũi của gia tộc, bà đã sớm bắt ép Đường Mộc Tuyết phải ly hôn với Dương Tiêu.

Tần Gia là gia tộc như thế nào?

Đó chính là sự tồn tại cao cấp tại Thành phố Trung Nguyên, là gia tộc nổi bật nhất trong mười đại gia tộc, giống như việc bà là chủ nhân của một gia tộc hạng hai cũng không có tư cách gặp mặt Tần Quảng.

Nay Dương Tiêu muốn bà đích thân đi kiểm chứng, trong mắt Đường lão thái bà, hành động này của Dương Tiêu tuyệt đối chính là cố ý muốn làm bà bẻ mặt.

Đường Mộc Tuyết gấp gáp nói: “Bà nội, những lời Dương Tiêu nói đều là sự thật, bản hợp đồng này thật sự là do Tần gia chủ đích thân giao cho cháu!”

“Ha Ha Ha Ha! Tần gia chủ giao cho cô? Đường Mộc Tuyết, không ngờ rằng căn bệnh khoác lác cũng bắt đầu lây lan sang cô, có phải những ngày gần đây học hỏi từ tên Dương Tiêu kia hay không?” Đường Hạo khịt mũi cười khinh thường.

Tần Kỳ Lân vênh váo tự đắc nhìn Đường Mộc Tuyết kiêu ngạo nói: “Đường tiểu thư, cô đang nói đùa sao? Phụ thân tôi ngày ngày bề bộn trăm công nghìn việc, làm sao có thể đích thân đến đây đưa hợp đồng cho cô? Xem ra Đường tiểu thư hiện tại vẫn chưa tỉnh ngủ đâu!”

Trong khoảnh khắc, toàn bộ sảnh văn phòng vang lên tiếng cười chế nhạo, tất cả mọi người đều cho rằng Đường Mộc Tuyết đang nói dối.

“Mộc Tuyết, cháu khiến ta thật thất vọng!” Trên khuôn mặt già nua của Đường lão thái bà hiện lên một tia lạnh nhạt.

“Cháu…cháu…” Đường Mộc Tuyết gấp gáp đến mức muốn khóc.

Sáng sớm hôm nay Tần gia chủ Tần Quảng trực tiếp giao hợp đồng đến tận tay cô, không nói thêm bất kỳ lời nào đã rời đi, cô đến số điện thoại để liên lạc với Tần Quảng cũng không có, hiện tại bị mọi người vây quanh chỉ trích, muốn vì bản thân thanh minh đôi lời cũng không còn cách nào khác.

Dương Tiêu vỗ nhẹ lên bả vai Đường Mộc Tuyết nói: “Mộc Tuyết, thanh giả tự thanh, anh ra ngoài giải quyết một số chuyện!”

Vừa dứt lời, liền xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của Dương Tiêu, Đường Hạo lập tức châm chọc nói: “Ồ! Tên phế vật Dương Tiêu tại sao lại bỏ đi rồi? Có phải phát hiện ra lời nói dối của mình bị vạch trần liền vứt bỏ cô chạy trốn một mình không?”

“Nhất định là như vậy! Nếu tôi là hắn ta, chắc chắn sẽ xấu hổ đến mức tự tìm lấy một miếng đậu hủ mà đập đầu chết cho rồi!”

“Không sai, thứ mất mặt ấy, tôi không tin với tài cán của tên phế vật Dương Tiêu còn có thể bày ra được trò gì!”

Trên khuôn mặt của từng người thuộc dòng chính Đường Gia dần dần xuất hiện nụ cười khinh thường, trong thời gian năm năm này, bọn họ chưa từng có một giây phút nào thật sự xem trọng Dương Tiêu, tất nhiên cũng sẽ không tin hiện tại Dương Tiêu còn có thể bày ra trò gì để thay đổi tình thế hiện nay.

Bị tất cả mọi người đồng loạt nghi ngờ, khuôn mặt xinh đẹp hoàn hảo không chút tỳ vết của Đường Mộc Tuyết dần dần chuyển sang màu trắng bệch, bàn tay nắm chặt toát mồ hôi, hi vọng có thể chứng minh trong sạch của bản thân chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của một mình Dương Tiêu rồi.

Dương Tiêu, lần này anh tuyệt đối không được để em thất vọng!

Vừa bước đến cổng công ty, Dương Tiêu lấy điện thoại ra gọi cho một số điện thoại, chờ đầu dây bên kia nhận máy liền nói: “Tần Quảng, con trai của ông hiện tại đang ở Đường Gia làm mưa làm gió, nói bản hợp đồng là do hắn đưa cho Đường Hạo, hi vọng ông có thể trong thời gian ngắn nhất lập tức có mặt ở Đường Nhân để giải quyết chuyện này.”

“Vâng, vâng! Dương tiên sinh xin ngài cứ yên tâm, tôi lập tức xuất phát đến Đường Nhân!” Tần Quảng lúc này vẫn chưa đến Tần thị lập tức ra lệnh cho tài xế quay đầu xe hướng về phía Tập đoàn Y Dược Đường Nhân.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Dương Tiêu liền lập tức quay trở về sảnh văn phòng, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào một mình hắn.

Đường Hạo khinh thường cười nói: “Thế nào? Hiện tại có phải bắt mọi người phải chờ đến khi Tần gia chủ đích thân đến đây làm chứng cho các người hay không?”

“Không sai!” Dương Tiêu lạnh nhạt nói.

Câu nói này khiến cho Đường Hạo trở thành người mở đầu, kéo theo từng người dòng chính Đường Gia lại tiếp tục rộ lên một tràng cười châm biếm, ánh mắt Đường lão thái bà nhìn Dương Tiêu càng ngày càng lạnh lùng, bọn họ đều cho rằng Dương Tiêu đang giở trò lừa gạt mọi người.

Giống như loại đại nhân vật như Tần Quảng, cao không với tới thì làm sao Dương Tiêu có thể có cơ hội quen biết được.

“Ăn nói xằng bậy!” Tần Kỳ Lân tức giận hét lên.

Phụ thân hắn là loại nhân vật như thế nào, hắn tự nhiên hiểu rõ, Dương Tiêu thế mà lại dám tự nhận có quen biết với phụ thân hắn, thật đúng là nực cười.

Từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã.

Vào lúc này, một người phụ nữ mặc một bộ trang phục công sở màu đen tiến vào sảnh văn phòng Đường Gia, cung kính đưa cho Tần Kỳ Lân một tập hồ sơ: “Thiếu gia, đây là bản hợp đồng ngài yêu cầu tôi xử lý!”

“Hả? Hợp đồng?” sau khi nhận lấy bản hợp đồng, da đầu của Tần Kỳ Lân có chút hoảng sợ.

Toàn bộ người Đường Gia cũng chết lặng, hợp đồng không phải đã bị Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết mang về rồi hay sao? Như thế nào lại xuất hiện thêm một bản hợp đồng khác?

Đường Hạo kinh ngạc, lắp bắp nói: “Tần thiếu, chuyện…chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

“Có chuyện gì? Chắc chắn là giả rồi! Bản hợp đồng vừa rồi chắc chắn là giả!” trên khuôn mặt Tần Kỳ Lân hiện lên nét khinh thường.

Người phụ nữ này chính là thư ký riêng của hắn, nếu như hiện tại thư ký riêng của hắn đã mang bản hợp đồng gốc đến đây, tức là có thể chứng tỏ rằng bản hợp đồng lúc trước không phải do Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết lấy về.

“Đồ giả sao?” tất cả mọi người ở Đường Gia đều kinh ngạc thất sắc.

Dám làm giả mạo hợp đồng Tần Gia, nếu như Tần Gia truy tố đến cùng, đây có thể nói chính là kiếp nạn lớn mà Đường Gia phải đối mặt.

Tiếp đó, Tần Kỳ Lân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết: “Dám giả mạo hợp đồng Tần Gia chúng tôi, hai người đã biết mình phạm tội gì chưa?”

“Hỗn láo! Ai dám nói hợp đồng bọn họ lấy là giả?”

Một giây kế tiếp, một âm thanh như sét đánh bên tai vang lên, chỉ thấy Tần gia chủ Tần Quảng lửa giận phừng phừng tiến vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK