Chương 1742:
Dẫn đầu là một bóng dáng trung niên bước xuống từ chiệc xe việt dã.
Người đàn ông trung niên mặc áo.
khoác đen, trên tay câm điều xì gà, nhìn Dương Tiêu với vẻ khinh thường cực độ.
Ngay lúc mắu chốt, Lương Khởi đã đến.
“Chú hai, chú hai, chú tới rất đúng lúc!” Nhìn thấy chú hai Lương Khởi đến đúng lúc, le Mãnh kích động suýt khóc.
Vừa nãy suýt mắt cái mạng nhỏ này, trái tim của Lương Mãnh thực sự như treo trên cô họng.
Lương Khởi nhìn chằm chằm Dương Tiêu, khinh thường nói: “Nhãi ranh nhà quê chui từ đâu ra, dám kiêu ngạo như vậy? Mãnh nhi, còn không mau đứng dậy!”
Ông ta cầm điều xì gà, khí thế to lớn, gó lớn quét qua khấp nơi, thật sự kinh người.
“Ông là lão già thất học, Lương Khởi?
Có gan thì anh đứng dậy thử xem!”
Dương Tiêu nhằm Sa Mạc Chi Ưng vào trán Lương Mãnh.
Lương Mãnh đang chuẩn bị đứng dậy, cảm nhận được cái lạnh từ Sa Mạc Chỉ Ưng, anh ta suýt bật khóc.
Bây giờ mạng nhỏ của mình nằm trong tay Dương Tiêu, anh ta nào dám làm trái quyên uy của Dương Tiêu đâu.
“Chú hai!” Lương Mãnh sợ tới mức bật khóc.
. Lương Khởi khinh thường nói: “Ranh con nhà quê, dám doa tôi? Mãnh nhi, đứng dậy! Chú muôn xem thử cậu ta có thật sự dám động vào một sợi tóc của cháu không!”
Trong mắt ông ta, Dương Tiêu là kẻ to gan chân lâm tay bùn, ông ta không tin Dương Tiêu dám giương oai trước mặt ông ta.
“Chú hai của anh bảo anh đứng dậy, anh đứng dậy thử xem!” Vẻ mặt Dương Tiêu tràn đầy vô hại.
Bị Sa Mạc Chi Ứng dí lên trán, Lương Mãnh không hề đảm hỗn.
Ánh mắt của Lương Khởi dần dần trở nên lạnh lẽo, ông ta lại nói: “Mãnh nhi, đứng dậy, có chú ở đây, cháu sợ cái gì?”
“Vâng, chú hai!” Có Lương Khởi anh ta can đảm hơn, Lương Mãnh nghiền răng định đứng dậy khỏi mặt đất.
Tay phải của Dương Tiêu đột nhiên dùng lực, nhìn chằm chằm trán Lương: Mãnh, Lương Mãnh dùng sức chín trâu hai con hỗ cứ thê muôn bò dậy.
Lương Khởi thấy Dương Tiêu hỗn láo như vậy, ông ta rất tức giận, vây tay lấy ra một khẩu súng giảm thanh ngụy trang chĩa vê phía Dương Tiêu: “Ranh con nhà quê, cậu tự tìm chết?”
“Tin hay không, trong khoảng cách ngăn nhự vậy, ông bóp cò còn không nhanh bằng tôi?” Dương Tiêu không hề sợ hãi nhìn chằm chăm Lương Khởi.
Cái gì!!!
Trong khoảng cách ngắn như vậy, ông bóp cò còn không nhanh bằng tôi?
Vừa dứt lời, mọi người có mặt ở hiện trường to lớn đều sững sờ.
Bị Dương Tiêu nhìn chằm chằm, Lương Khởi cảm thấy. khủng hoảng trong lòng hơn bao giờ hết.