Chương 1436:
Đường Mộc Tuyết có thể đoán được, chắc chế mình đã bị bắt cóc.
“Ừ, không sao rồi!” Dương Tiêu cười cưng chiêu.
Nhìn vẻ mặt dịu dàng của Dương Tiêu, trong lòng Đường Mộc Tuyết dâng lên dòng chảy âm áp, đôi mắt đẹp nồi lên gợn sóng.
Cô biết rất rõ nếu không có người đàn ông trước mặt này, thì e là đêm nay mình đã gặp nguy hiểm.
Nghĩ đến những ngày qua Dương Tiêu đối xử tốt với cô, nghĩ đên sự bao dung của Dương Tiêu đối với gia đình này, Đường Mộc Tuyết cảm động đến mức không thể diễn tả thành lời.
“Nào, uống chút canh đi, từ từ thôi!”
Dương Tiêu cười nói.
Đường Mộc Tuyết húp một ngụm canh, đúng là thấy đầu đỡ đau hơn nhiều.
Đây là chén thuốc mà Dương Tiêu tỉ mỉ nấu, không chỉ bỗ mà còn có tác dụng nâng cao tỉnh thần.
Những chuyện như khăn tâm thuốc _ mê Dương Tiêu đã quá rõ, anh biết sau khi trúng thuốc rồi tỉnh lại sẽ đau đầu nặng nễ một lúc.
Đường Mộc Tuyết kinh ngạc: “Đây là loại canh gì? Thê mà dùng tốt nhử vậy!”
“Canh thuốc đặc chế!” Dương Tiêu mỉm cười.
Nhìn chằm chằm Dương Tiêu tràn đầy ấm áp, Đường Mộc Tuyết cũng cảm thầy ấm áp: “Ngôộc nghếch!”
“Hả? Ngốc nghéch? Anh rất ngốc à?”
Dương Tiêu dở khóc dở cười.
Nhìn Dương Tiêu, trong mắt Đường Mộc Tuyết tràn đầy vẻ dịu dàng vô hạn.
Cô chợt nhớ đến những lời lẽ hoa mỹ.
Nếu bạn gặp được một người khiến bạn bắt đâu lập kế hoạch một năm, hai năm, ba năm, thậm chí là mười năm cũng không thay đổi, thì bạn nên tin tưởng, anh ây là người mà tương lai bạn không thê bỏ lỡ, bắt đầu một khởi đầu hoàn hảo!
Nhớ lại những mảnh vụn trong năm năm kết hôn với Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết không nhịn được thôn thức.
Đấu với Đường Hạo, hỗ trợ mình kế.
vị, thành lập tập đoàn Tuyết Tiêu, mỗi một chuyện đâu ngập tràn tình yêu với mình.
Đường Mộc Tuyết hít sâu một hơi, cô lầy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt Dương Tiêu: “Dương Tiêu, hay… hay tôi nay chúng ta động phòng nhé?”
Đường Mộc Tuyết hít sâu một hơi, cô lầy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt Dương Tiêu: “Dương Tiêu, hay… hay tôi nay chúng ta động phòng nhé?”
Lúc này, trong công trường xây dựng bỏ hoang.
Một cơn gió lạnh ập đến, Triệu Vô Cực rùng mình tỉnh lại.