Chương 1869:
Dương Tiêu gật đầu, khóe miệng hiện lên vẻ tự giêu: “Bà cụ nhà họ Dương giỏi lắm, bà ta đúng là oai phong lẫm lệt! Xem ra sự chân động cho bà ta ở khách sạn Thần Phong vần còn chưa đủ, chẳng lẽ nhà họ Dương ở Đề Đô không muốn tồn tại nữa? Tốt? Tốt am! Tôi không ngại thoả mãn bà ta!”
“Thoả mãn bà cụ? Khiến nhà họ Dương không còn tồn tại nữa? Ranh con, tôi thây cậu chán sông rôi hả?
Người đâu, bắt tên này lại cho tôi!”
Tên bảo vệ đứng đầu tức giận hét ên.
Rẹt rẹt rẹtl Ngay sau đó, nhóm nhân viên bảo vệ ân lượt rút dùi cui điện ra, dòng điện bốc lên ngùn ngụt.
Dòng điện mạnh đến đáng sợ, nếu chạm vào người bình thường cũng đủ àm người ta choáng váng.
“Bắt tôi? Anh chỉ là người giúp việc, cho dủ có bà cụ nhà họ Dương che chở, các người cũng có thê coi trời bằng vung hả?” Dương Tiêu lạnh lùng nói.
Tên bảo vệ đứng đâu cười dữ tọn: “Không cân nói, cậu nói đúng rồi, chúng tôi có bà cụ che chở, chúng tôi có thê coi trời bằng vưng. Lúc trước bà cụ còn đặc biệt dặn dò, nếu có.
một người tên Dương Tiêu quay về, thì xách cậu ta ra ngoài đánh một trận cho cậu ta biết thế nào là lễ độ!”
Cái gì! Quay về sẽ xách ra ngoài đánh một trận?
Nghe vậy, ánh mắt Dương Tiêu càng lạnh hơn.
Bà cụ giỏi lắm, nhà họ Dương giỏi lắm!
“Các anh em, lên, bật dùi cùi điện lên cho tôi, chỉ cần không giật chết tên nhóc này, chúng ta cứ việc cho điện giật. Lên lên lên, cho cậu chủ nhỏ nhà chúng ta một bài học, cho cậu tạ biết đánh đập trong xã hội là như thế nào!” Tên bảo vệ đứng đầu phần chấn nói.
Mấy ngày qua, bà cụ nhà họ Dương đặc biệt dặn dò, chỉ cân Dương Tiêu dám trở về sẽ bị đánh tơi bời.
Điều mà bà cụ muốn không phải là để Dương Tiêu quay lại kê thừa nhà họ Dương, mà là biên Dương Tiêu. thành con rối của bà ta đề bà ta có thể răn đe Dương Bân Hàn.
Nói trắng ra, thứ mà bà cụ muốn không phải là cậu chủ nhỏ nhà họ Dương ở Đề Đô, mà là một con chó ngoan ngoãn.
Đúng vậy, bà cụ muôn huân luyện Dương Tiêu thành một con chó ngoan ngoãn, bảo anh đi đông anh không dám đi tây, bảo anh đánh chó anh không bao giờ dám đánh gà.
Nhà quyền thế vô tình, bà cụ càng vô tình hơn.
Quan hệ huyết thống chó má gì, ở trong mắt bà ta, không gì quan trọng hơn địa vị của bà ta trong nhà họ Dương.
Tiếc là cuối cùng bà ta đã đánh giá thấp Dương Tiêu.
Dương Tiêu trở lại, sóng gió ngập trời, quân hùng đến thăm, chân động quá khứ và hiện tại.
Tên bảo vệ đứng đầu cầm dùi cùi điện mặt mày hung tợn hét lên với Dương Tiểu: “Cậu chủ nhỏ, run rầy đi!”
Vút!
Ngay khi tên bảo vệ đứng đầu chuẩn bị dùng dùi cui điện đâm vào Dương Tiêu, Dương Tiêu chọt đưa tay phải ra, lập tức tắm cổ của người đó.
“Ưm! Ưm ưml” Bị túm cổ, tên bảo vệ đứng đầu vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
Răng rắc, tiếng Xương gấy ! nỗ tung, ánh mắt tên bảo vệ đứng đầu đột nhiên cụp xuống, khóe miệng xuất hiện một tia đỏ, thân thê mêm nhũn ngã xuỗng đất.