Chương 1607:
“Phùng Tứ chưa chết?” Dương Tiêu có chút khó tin.
Anh nhớ rõ ràng Phùng Tứ cầm đao Đường lao vào anh, bị chết dưới kiếm của mình.
Bây giờ Lý Thần Chiến, bị tay bắn tỉa bắn, Dương Tiêu có thể cảm nhận được những lời của Lý Thần Chiến phần lớn là sự thật.
“Chăm sóc cho lão đại của các người!” Dương Tiêu dặn dò.
Ra khỏi bệnh viện, Dương Tiêu gọi điện thoại: “Hình như Phùng Tứ chưa chết. Người đêm đó chúng ta giết chắc hẳn là thế thân của Phùng Tứ, bây giờ người của tôi bị tay băn tỉa ám sát. Tra ngay, tra rõ cho tôi, tra cho tôi hung thủ đứng sau, tôi muôn tự tay giệt ông taI”
“Vâng, điện hại” Ám Kim Long Vương cung kính nói.
Dám giết Lý Thần Chiến, vô hình trung đã xâm phạm điểm mấu chốt của Dương Tiêu.
Khi về đến nhà, Đường Mộc Tuyết đã ngủ say.
Ngày hôm sau, sáng sớm Triệu Cầm làm bữa sáng bổ dưỡng, sau khi ăn xong, Dương Tiêu đích thân lái xe đưa Đường Mộc Tuyết đến công ty.
Giờ phút này, trong lòng Dương Tiêu nặng tríu, anh thật sự sợ Đường Mộc Tuyết cũng sẽ bị người làm loạn ám sát.
Đường Mộc Tuyết ngồi ở ghế phụ, vẻ mặt thoả mãn.
Nhìn thấy hình ảnh này, Dương Tiêu không khỏi tò mò nói: “Mộc Tuyết, em cười gì thế?”
“Dương Tiêu, nói cho anh biết một chuyện, em đã viết câu chuyện của chúng ta thành sách rồi!” Đường Mộc Tuyết lộ vẻ vui mừng.
Dương Tiêu ngạc nhiên: “Hả? Viết câu chuyện của chúng ta thành sách?
Thật à?”
“Đúng vậy! Tên sách gọi là Chàng Rễ Mạnh Nhất, còn gọi là Hỗ Tế. Theo dõi Wechat ngành nghề của tập đoàn Tuyết Tiêu tên Duy Nhật Phong Hoa Tuyệt Thế là có thê xem được]Ì”
Đường Mộc Tuyết cười nói.
Dương Tiêu rất có hứng thú anh dừng xe mở WeChat lên tìm kiếm: “Duy Nhất Phong Hoa Tuyệt Thế!”
Sau khi tìm kiếm, thật sự đã tìm thấy, có một cậu chuyện về họ do Đường Mộc Tuyết viết.
“Ông chủ, ông có thể thanh toán tiền lương cho tôi không? Chủ nhà đang hồi thúc tiền thuê nhà, nêu hôm nay tôi không trả tiền nhà, chủ nhà sẽ đuôi tôi ra ngoài. Mong ông hãy thanh toán tiền lương cho tôi!” Lủc này, một giọng nói cầu xin vang lên.
Ngay sau đó, một giọng nói điên cuông bùng nỗ: “Mẹ kiệp, ông đây đã nói ròi, đợi mây hôm nữa, nều không đợi được thì cút khỏi đây ngay cho tôi!”
“Ông chủ!” Thanh niên cầu xin hết mức bước lên phía trước.
Một người đàn ông bụng phệ đeo sợi dây chuyên vàng đã xô thanh niên với vẻ mặt bực tức, thanh niên mắt cảnh giác bị đây ngã xuống đất.
Đường Mộc Tuyết lập tức mở to mắt: “Dương Tiêu, anh mau nhìn xeml”
Dương Tiêu nghe thấy tiếng động nhìn vê phía trước, anh không khỏi rũ mi mắt xuông.