Chương 1471:
Chưa tới ba phút, Trình Hâm nằm liệt trên mặt đất như chó chết, ôm đầu run rẫy.
Tính tình đàn bà đanh đá của Triệu Cầm nỗi lên, mười con bò cũng không kìm lại được, gân như toàn bộ quân áo của Trình Hầm đều bị Triệu Câm xé nát.
Sau khi dạy dỗ Trình Hâm xong Triệu Cầm trút được giận, bà ta nhìn Dương Tiêu: “Ha! Hôm nay tên phế vật nhà cậu xem náo nhiệt, thấy bà đây xâu mặt, trong lòng cậu thoải mái rôi chứ?”
“Trong lòng con thoải mái? Không!
Con rất thât vọng về mẹ, người sắp lên chức bà vậy mà còn không phân biệt được đúng sai!” Dương Tiêu lạnh lùng nói rôi bước ra ngoài.
Nhìn chằm chằm bóng lưng Dương Tiêu rời đi, Triệu Câm sững sờ.
Sắp.. sắp lên chức bà?
Chẳng lẽ Mộc Tuyết đã mang thai con của Dương Tiêu?
Điều này… làm sao có thể?
Năm năm qua, Dương Tiêu và – Đường Mộc Tuyệt chưa từng động phòng, chuyện này Triệu Cầm vẫn luôn biết rõ.
Điều mà Triệu Cầm hoàn toàn không bao giờ ngờ tới là bà ta sắp lên chức bà.
Lúc này, hai mắt Triệu Cầm tròn xoe, trong lòng chân động không thẻ nói thành lời.
“Tôi sắp lên chức bà rồi, tôi thật sự sắp được làm bà rồi!” Trên mặt Triệu Câm ngập tràn tươi cười.
Là bề trên, bà ta không muốn làm bà chắc chắn là giả.
Đời này bà ta sinh hai cô con gái là Đường Mộc Tuyết và Đường Đường, chông của con gái lớn là Dương Tiêu vào ở rễ.
Năm đó, Triệu Cầm nhìn thế nào cũng thây Dương Tiêu không vừa mát, nhưng cũng khá đẹp.
Nếu sau này sinh cho bà ta một đứa cháu trai mập map, thì trong lòng bà ta sẽ cảm thây tốt hơn rất nhiều.
Ai biết hai người bọn họ không làm chuyện phòng the thì thôi, nháy mắt đã qua năm năm, Triệu Cắm từng nghỉ ngờ Dương Tiêu không phải đàn ông, về phương diện đó có phải có rồi loạn sinh lý không.
Đột nhiên bà ta sắp lên chức bà, không cần nói trong lòng Triệu Cầm chân động như thê nào.
. Lúc chạng vạng, Dương Tiêu đón Đường Mộc Tuyết về nhà. Còn chưa bước vào phòng khách, một mùi thơm nồng đậm bay ra từ căn biệt thự.
Đường Mộc Tuyết xuống xe, ngạc nhiên nói: “Canh gà thơm quá, trong nhà có người đang nâu sao?”
“Khó nói!” Dương Tiêu cũng rất kinh ngạc.
Vào đây năm năm, có ngày nào mà không phải là anh chủ động nâu nướng đâu.
Bình thường nếu anh không nấu ăn, chiếc nồi trong nhà có thê đã bị gỉ.
Vừa bước vào nhà, Triệu Cầm đang đeo tạp dề vội vàng kéo Đường Mộc Tuyết ngôi xuộng, mỉm cười nói: “Mộc Tuyết, con ngồi xuống trước đi, mẹ đi lấy cho con một bát canh gà!”
“Canh gà? Mẹ, mẹ đang nấu cơm à?” Đường Mộc Tuyết kinh ngạc nói.