Dịch Giả: Trảm Phong.
Một lúc sau, Lâm Thanh Âm vẫn đứng ngơ ngác tại chỗ, sắc mặt không chút biến đổi, chỉ có đôi mắt lộ vẻ mờ mịt, ngọc tiêu vẫn để trên môi như đang thổi tiêu, sự bi thương không chút tiêu tán.
Một khắc lặng như tờ!
Thật lâu sau, Lâm Thanh Âm buông tay xuống, tựa như mất hết can đảm nói với Quân Khương Lâm:
- Mặc huynh, trận đầu này ta không yêu cầu Mặc huynh cùng ta tỷ thí tuyệt kĩ thổi tiêu, chỉ muốn hỏi huynh, khúc Toái Tâm Ngâm của ta thế nào? Khuyết điểm ở đâu? Vì sao lại thế? Nếu có thiếu sót làm sao để bổ khuyết đây? Sau này ta phải đi con đường nào?
Lúc Lâm Thanh Âm nói ra "không yêu cầu Mặc huynh cùng ta tỷ thí tiêu kĩ", lúc nói ra thần sắc Chiến Ngọc Thụ căng thẳng, trong mắt lóe lên vẻ âm tàn,nhưng nghe đến câu sau thì liền khựng lại.
Khi hắn nghe tới mấy vấn đề này của Lâm Thanh Âm thực là cố ý làm khó dễ, trong lòng ai cũng đều có chuyện xưa, nhất thời tức cảnh sinh tình, linh cảm ùa tới mới có thể sáng tác.
Một khúc mới vừa nghe qua liền hỏi khúc này vì ai mà làm? Trước kia Mặc Quân Dạ cũng chưa từng gặp Lâm Thanh Âm, sao hắn biết làm vì ai? Không phải làm khó thì là gì?
Ngay cả khuyết điểm ở đâu… làm sao bổ khuyết, càng nói càng vô căn cứ. Chiến Ngọc Thụ tự xưng là tuổi trẻ tài cao, với nhạc lý cũng rất có kiến giải, tự thấy một khúc này hay nhất trong đời mình, đã như vậy còn muốn hỏi khuyết điểm ở đâu?
Nếu nhất định phải hỏi khuyết điểm, ngoài người biên soạn ra, những kẻ khác căn bản tâm cảnh không hợp, thứ này tâm tình hơi thiếu một chút đã cách biệt một trời, Mặc Quân Dạ làm sao mà biết chứ?
Còn cả câu sau cùng, sau này đi con đường nào… Đây lại càng khó. Bản thân chuyên tâm học âm nhạc, con dường chẳng lẽ còn không rõ? Giống như "giờ phút này hỏi ra, lại tựa như không muốn tiếp tục…trong lĩnh vực này càng thêm đắc ý.
Như vậy thì con đường sau này càng khó nói.
-" Xem ra người này còn chưa quên lời cảnh cáo của ta! Ta xem thử ván này Mặc Quân Dạ làm thế nào."
Chiến Ngọc Thụ có chút đắc ý trong lòng.
Kỳ thực không riêng Chiến Ngọc Thụ nghĩ như vậy, ngoài hắn ra thì những người trong nghề cũng đều nghĩ theo lối đó. Nhất thời nhìn Lâm Thanh Âm với ánh mắt khâm phục, tên này mới chân chính là chó biết cắn người, không cần biết sủa bậy, chỉ cần lúc trước thì giành cảm tình thật tốt, sau đó mới cắn một phát, cái này cũng đủ trí mạng…
Sai đó quay nhìn vị Mặc đại thiên tài Không Linh Thể Chất vẻ mặt suy tư, tất cả mọi người cảm thấy vui sướng khi có kẻ gặp họa. Vả lại còn muốn xem hắn trả lời ra sao. Thậm chí còn có chút tiếc nuối, tràng diện lớn như vậy mà một ván trực tiếp liền xong, không thể xem náo nhiệt!
Vị giám khảo nhạc lý ngồi trên đài hiện ra vẻ mặt tươi cười...
Những người này không biết, ván này nhìn như Lâm Thanh Âm làm khó, kì thực đã xuống nước, người không chìm đắm trong âm nhack sẽ không rõ. Bởi vì toàn bộ khúc nhạc đều theo tiếng tiêu nói cho Quân Khương Lâm!
Quân Khương Lâm nghe được gì, chỉ cần nói ra liền vượt qua…
- Khúc nhạc Toái Tâm Ngâm này, thực không tồi, quả thực là hiếm có. Nếu chỉ một khúc mà nói hoàn toàn không có sai lầm. Một khúc đoạn trường, thiên địa tìm đâu ra tri âm! Có thể nói là hoàn hảo đến tận cùng!
Quân Khương Lâm chậm rãi nói:
- Chỉ là, nếu theo ý cảnh của tác phẩm thì hận đời bất công khiến người trong lòng mãi mãi đi xa."
Quân đại thiếu gia nói đến đây, sắc mặt mấy vị giám khảo đều thay đổi, ánh mắt sáng rực nhìn Quân Khương Lâm, không hề chớp mắt sợ lọt mất câu câu nào của hắn.
- Cái gọi là khúc nhạc, chỉ do chúng ta diễn tấu theo tình cảm người ta gửi vào. Không kể bi thương khoái hoạt, thậm chí giận như điên, chém giết chiến trận đều có thể dùng nhạc khúc để giải thích. Chỉ là, diễn tấu tác phẩm âm nhạc ngoài biểu đạt tình cảm của người đó, còn có cả những người nghe qua khúc nhạc này! Khúc nhạc chân chính là vui vẻ mà không dâm loạn, buồn bã nhưng không uỷ mị. Làm cho người nghe có thể phóng thích thể xác và tinh thần, cảm thấy thoái mái, ngay cả khúc bi thương cũng gợi ra cảm giác đồng cảm trong lòng, do đó làm giảm bớt áp lực tâm linh… Mà khúc nhạc này của Lâm huynh, bi thì có bi, nhưng nghe xong áp lực không giảm, nghe một khúc này càng dâng lên cảm giác tuyệt vọng. Khác một trời một vực so với âm nhạc chi đạo! Tuy không phải đi ngược nhưng cuối cùng sẽ đi vào lối rẽ!
Quân Khương Lâm mỉm cười:
- Có thể nói chỗ thành công nhất của khúc nhạc, nhưng cũng là lỗ hổng lớn nhất!
- Nói thật hay!
Trên ghế giám khảo, lão đầu nhi kia hưng phấn thốt lên ủng hộ, những người khác cũng khẽ gật đầu. Nói như vậy không chỉ là vừa lòng mà còn là nói trúng tim đen, một câu trọn nghĩa!
Lâm Thanh Âm trầm tư, khẽ gật đầu nói:
-Vậy… Một khi đã như vậy nên bổ khuyết làm sao?
- Bổ khuyết? Đơn giản mà lại rất khó khăn!
Quân Khương Lâm thản nhiên nói:
- Cũng không phải là ta nói mâu thuẫn, chỉ vì khúc này là tiếng lòng, vừa rồi ta cũng nói nhạc khúc đã đạt hoàn hảo đến tận cùng, cũng không có gì sơ hở, vấn đề chân chính lại là tâm tình của ngươi. Một khúc ai oán như vậy, sắc mặt của ngươi không chút biến đổi, có thể thấy ngươi chỉ mong thổi xong khúc nhạc này, cái tên Toái Tâm Ngâm cũng đại biểu cho dụng ý của nó. Cái gọi là bổ khuyết cũng chỉ là thay đổi tâm tình của ngươi, tâm tình thay đổi thì cảm quan nghệ thuật liền khác đi. Nếu ngươi không thay đổi tâm tính thì chẳng còn ý nghĩa, đây cũng là lời ta vừa nói, dễ mà lại khó!
- Ngươi nói nếu cứ giữ nguyên tâm tình liền mất đi ý nghĩa của khúc nhạc, nhưng ta lại muốn hỏi một câu, nhân sinh thực sự tuyệt vọng như vậy sao? Sao không thử nhìn ở góc độ khác? Thử đem tuyệt vọng đổi thành tưởng niệm. Hẳn sẽ tốt hơn. Ta tin rằng người có thể làm cho ngươi toàn tâm toàn ý làm ra khúc nhạc này, tất nhiên quan hệ rất lớn với ngươi, hơn nữa người đó và ngươi có rất nhiều kỷ niệm đẹo với nhau.
- Hồi ức mới là của cải quý giá nhất với ngươi, dù là ai cũng khó mà chiếm đoạt. Nếu ngươi thổi mà nhớ đến chuyện cũ, thậm chí hòa cùng tác phẩm thì tin rằng tuyệt đối sẽ có sự khác lạ. Khi đó chúng ta nghe sẽ chỉ là bi thương hoài niệm chứ không phải tuyệt vọng! Chỉ như thế Toái Tâm Ngâm mới như bạch ngọc không tì vết! Đưa hình ảnh người trong lòng ngươi vào trong hổi ức vĩnh cửu, vậy khúc nhạc này mới thật sự trở thành bất hủ!"
Lâm Thanh Âm nghe xong thì ngơ ngẩn, đôi mắt đã ươn ướt.
- Chỉ khi nào đạt được mức này…. Lúc đó huynh sẽ tự hiểu những lời của ta… Lâm huynh, nếu là tại hạ không đoán sai, khúc nhạc này huynh vì hồng nhan mà sáng tác."
Quân Khương Lâm ấm áp nhìn hắn nói:
- Mà vị hồng nhan của ngươi hẳn là qua đời ngoài ý muốn… Cũng không phải thương tâm có người khác ôm ấp, nếu không hẳn là bên trong nhạc khúc sẽ có hận ý, đã không có thì kết luận chỉ có…
Lâm Thanh Âm thở dài, ánh mắt lay động, như tỉnh như mơ đáp lời:
- Không sai! Mặc huynh nói không sai, dù khúc nhạc hoàn mỹ thì sao! Một khúc đoạn trường, kiếm tri âm nơi nào! Tiểu Liên, Tiểu Liên của ta sẽ không còn gặp lại.
Hắn nhắm mắt lại, đột nhiên như trong không trung bỗng lộ ra khuôn mặt tươi như hoa, ánh mắt thân thiện đáng yêu, đột nhiên thành bi ai đẫm lệ… Vẻ mặt tiều tụy trên giường bệnh.
Trong nháy mắt, tinh thần Lâm Thanh Âm hốt hoảng, dường như nhớ lại trước kia mình cùng ý trung nhân thề non hẹn biển, đồng sinh cộng tử, ngồi đối diện dưới ánh trăng, cùng nghe tiếng gió cùng ngắm mưa rơi!
- Tiểu Liên
Lâm Thanh Âm thở dài, mắt đẫm lệ.
Quân Khương Lâm trầm mặc, khẽ ngâm:
-"Tương kiến thì nan biệt diệc nan
Đông phong vô lực bách hoa tàn
Xuân tàm đáo tử ti phương tẫn. Truyện Dị Năng
Chá cự thành hôi lệ thủy kiền.."
- Lâm huynh thâm tình khiến người ta khâm phục. Nếu vị Liên cô nương kia mà nghe được bài nhạc này hẳn sẽ hiểu rõ được nỗi đau trong lòng huynh.."
Bài thơ này không hổ là ẩn chứa tình cảm ngàn năm, tuy rằng chỉ có một nửa nhưng giờ phút này nghĩ đến từng chữ đều thực xúc động! Miêu Tiểu Miêu cẩn thận nghiền ngẫm chỉ thấy miệng đầy dư hương, tâm hồn say đắm, chuyện đẹp như vậy… Sao từ miệng hắn, câu nào câu nấy đều khiến người nghe khắc cốt ghi tâm như vậy…
(NBV: Yêu rồi mà)
Đột nhiên trong lòng căng thẳng, nếu không tự mình trải nghiệm sao có thể viết nên câu thơ xúc động nhân tâm như vậy? Chẳng lẽ hắn đã trải qua… Nghĩ đến đây trong lòng Miêu Tiểu Miêu tràn đầy cảm xúc kì lạ, tựa như đau lòng vì hắn… Mà lại buồn cho chính mình…
- Xuân tàm đáo tử ti phương tẫn
Chá cự thành hôi… lệ, thủy,kiền. …
Lâm Thanh Âm mất hồn thì thào, đột nhiên nói:
- Xin hỏi Mặc huynh, sau này ta nên làm gì?
- Làm theo tiếng lòng! Làm theo tâm mách bảo!
Quân Khương Lâm hơi thương xót kẻ đa tình trước mắt:
- Lâm huynh có con đường của mình. Tự biết mình nên làm gì, không thể làm gì. Đa tình không phải chuyện xấu, nhưng chớ để nó thành nhà tù của chính mình, thoát khỏi gông cùm, thiên hạ to lớn nơi nào không thể đi.
- Đa tạ Mặc huynh chỉ điểm!
Lâm Thanh Âm vái tạ, vẻ mặt cảm kích, tâm phục khẩu phục nói:
- Lĩnh ngộ âm nhạc chi đạo của Mặc huynh quả nhiên hơn ta rất nhiều! Tại hạ cam bái hạ phong, ha ha " Khúc nhạc chân chính là vui vẻ mà không dâm loạn, buồn bã nhưng không uỷ mị" …Thanh Âm sẽ luôn ghi nhớ lời dạy của Mặc huynh! Chỉ tiếc hôm nay từ biệt sẽ khó gặp lại, Thanh Âm chúc Mặc huynh gặp dữ hóa lành sớm thành bá nghiệp!
- Đa tạ lời tốt đẹp của Lâm huynh!
Quân Khương Lâm mỉm cười.
Theo lời Lâm Thanh Âm "Gặp dữ hóa lành" là dụng ý chỉ hiểm cảnh trước mắt, đem lời chúc phúc của hắn hiểu ra, hẳn là ẩn ý nguyền rủa huynh đệ Chiến gia, cái này sao Quân Khương Lâm không hiểu.
Lâm Thanh Âm ha ha cười, cầm ngọc tiêu trở về chỗ cũ.
Trận chiến đầu tiên, MẶc đại thiên tài có được Không Linh Thể Chất toàn thắng! Các giám khảo đồng loại hướng về Quân Khương Lâm đưa thẻ "Thắng". Mà vẻ mặt Chiến Ngọc Thụ là một mảng âm trầm.
(NBV: Vậy là xong sao? Chưa đâu)
- Tỷ thí này là âm luật chi đạo! Nhưng Quân Khương Lâm chỉ nói mấy câu liền qua, còn chưa biểu hiện chút nhạc lí, làm sao lại thắng được? Chỉ có hắn diễn tấu một khúc hay hơn Toái Tâm Ngâm của Lâm công tử. Như vậy mới khiến chúng ta tâm phục khẩu phục!
Một âm thanh vang lên, tức thời một đám hùa theo
-----------------
NBV: Đây là bài thơ không tên của Lý Thương Ẩn (Lý Thương Ẩn (tiếng Trung: 李商隱; 813-858) là một nhà thơ lớn của Trung Quốc sống vào đời Đường. Ông là một nhà thơ nổi tiếng với phong cách trữ tình, lãng mạn.)
Vô đề - Tương kiến thì nan biệt diệc nan
Tương kiến thì nan biệt diệc nan,
Đông phong vô lực bách hoa tàn.
Xuân tàm đáo tử ty phương tận,
Lạp cự thành hôi lệ thuỷ can.
Hiểu kính đãn sầu vân mấn cải,
Dạ ngâm ưng giác nguyệt quang hàn.
Bồng lai thử khứ vô đa lộ,
Thanh điểu ân cần vị thám khan.
Gặp nhau đã khó ly biệt lại càng khó (Người dịch: Trần Trọng Kim)
Khó thay khi hợp khi tan,
Gió đông yếu ớt để tàn trăm hoa.
Con tằm đến chết hết tơ,
Sáp cây chảy cạn, lệ đà ráo ngay.
Sáng soi mái tóc đổi thay,
Đêm ngâm dưới nguyệt, mới hay lạnh lùng.
Một đường đi đến non Bồng,
Chim xanh đưa đón cậy lòng dò thăm
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến
Một lúc sau, Lâm Thanh Âm vẫn đứng ngơ ngác tại chỗ, sắc mặt không chút biến đổi, chỉ có đôi mắt lộ vẻ mờ mịt, ngọc tiêu vẫn để trên môi như đang thổi tiêu, sự bi thương không chút tiêu tán.
Một khắc lặng như tờ!
Thật lâu sau, Lâm Thanh Âm buông tay xuống, tựa như mất hết can đảm nói với Quân Khương Lâm:
- Mặc huynh, trận đầu này ta không yêu cầu Mặc huynh cùng ta tỷ thí tuyệt kĩ thổi tiêu, chỉ muốn hỏi huynh, khúc Toái Tâm Ngâm của ta thế nào? Khuyết điểm ở đâu? Vì sao lại thế? Nếu có thiếu sót làm sao để bổ khuyết đây? Sau này ta phải đi con đường nào?
Lúc Lâm Thanh Âm nói ra "không yêu cầu Mặc huynh cùng ta tỷ thí tiêu kĩ", lúc nói ra thần sắc Chiến Ngọc Thụ căng thẳng, trong mắt lóe lên vẻ âm tàn,nhưng nghe đến câu sau thì liền khựng lại.
Khi hắn nghe tới mấy vấn đề này của Lâm Thanh Âm thực là cố ý làm khó dễ, trong lòng ai cũng đều có chuyện xưa, nhất thời tức cảnh sinh tình, linh cảm ùa tới mới có thể sáng tác.
Một khúc mới vừa nghe qua liền hỏi khúc này vì ai mà làm? Trước kia Mặc Quân Dạ cũng chưa từng gặp Lâm Thanh Âm, sao hắn biết làm vì ai? Không phải làm khó thì là gì?
Ngay cả khuyết điểm ở đâu… làm sao bổ khuyết, càng nói càng vô căn cứ. Chiến Ngọc Thụ tự xưng là tuổi trẻ tài cao, với nhạc lý cũng rất có kiến giải, tự thấy một khúc này hay nhất trong đời mình, đã như vậy còn muốn hỏi khuyết điểm ở đâu?
Nếu nhất định phải hỏi khuyết điểm, ngoài người biên soạn ra, những kẻ khác căn bản tâm cảnh không hợp, thứ này tâm tình hơi thiếu một chút đã cách biệt một trời, Mặc Quân Dạ làm sao mà biết chứ?
Còn cả câu sau cùng, sau này đi con đường nào… Đây lại càng khó. Bản thân chuyên tâm học âm nhạc, con dường chẳng lẽ còn không rõ? Giống như "giờ phút này hỏi ra, lại tựa như không muốn tiếp tục…trong lĩnh vực này càng thêm đắc ý.
Như vậy thì con đường sau này càng khó nói.
-" Xem ra người này còn chưa quên lời cảnh cáo của ta! Ta xem thử ván này Mặc Quân Dạ làm thế nào."
Chiến Ngọc Thụ có chút đắc ý trong lòng.
Kỳ thực không riêng Chiến Ngọc Thụ nghĩ như vậy, ngoài hắn ra thì những người trong nghề cũng đều nghĩ theo lối đó. Nhất thời nhìn Lâm Thanh Âm với ánh mắt khâm phục, tên này mới chân chính là chó biết cắn người, không cần biết sủa bậy, chỉ cần lúc trước thì giành cảm tình thật tốt, sau đó mới cắn một phát, cái này cũng đủ trí mạng…
Sai đó quay nhìn vị Mặc đại thiên tài Không Linh Thể Chất vẻ mặt suy tư, tất cả mọi người cảm thấy vui sướng khi có kẻ gặp họa. Vả lại còn muốn xem hắn trả lời ra sao. Thậm chí còn có chút tiếc nuối, tràng diện lớn như vậy mà một ván trực tiếp liền xong, không thể xem náo nhiệt!
Vị giám khảo nhạc lý ngồi trên đài hiện ra vẻ mặt tươi cười...
Những người này không biết, ván này nhìn như Lâm Thanh Âm làm khó, kì thực đã xuống nước, người không chìm đắm trong âm nhack sẽ không rõ. Bởi vì toàn bộ khúc nhạc đều theo tiếng tiêu nói cho Quân Khương Lâm!
Quân Khương Lâm nghe được gì, chỉ cần nói ra liền vượt qua…
- Khúc nhạc Toái Tâm Ngâm này, thực không tồi, quả thực là hiếm có. Nếu chỉ một khúc mà nói hoàn toàn không có sai lầm. Một khúc đoạn trường, thiên địa tìm đâu ra tri âm! Có thể nói là hoàn hảo đến tận cùng!
Quân Khương Lâm chậm rãi nói:
- Chỉ là, nếu theo ý cảnh của tác phẩm thì hận đời bất công khiến người trong lòng mãi mãi đi xa."
Quân đại thiếu gia nói đến đây, sắc mặt mấy vị giám khảo đều thay đổi, ánh mắt sáng rực nhìn Quân Khương Lâm, không hề chớp mắt sợ lọt mất câu câu nào của hắn.
- Cái gọi là khúc nhạc, chỉ do chúng ta diễn tấu theo tình cảm người ta gửi vào. Không kể bi thương khoái hoạt, thậm chí giận như điên, chém giết chiến trận đều có thể dùng nhạc khúc để giải thích. Chỉ là, diễn tấu tác phẩm âm nhạc ngoài biểu đạt tình cảm của người đó, còn có cả những người nghe qua khúc nhạc này! Khúc nhạc chân chính là vui vẻ mà không dâm loạn, buồn bã nhưng không uỷ mị. Làm cho người nghe có thể phóng thích thể xác và tinh thần, cảm thấy thoái mái, ngay cả khúc bi thương cũng gợi ra cảm giác đồng cảm trong lòng, do đó làm giảm bớt áp lực tâm linh… Mà khúc nhạc này của Lâm huynh, bi thì có bi, nhưng nghe xong áp lực không giảm, nghe một khúc này càng dâng lên cảm giác tuyệt vọng. Khác một trời một vực so với âm nhạc chi đạo! Tuy không phải đi ngược nhưng cuối cùng sẽ đi vào lối rẽ!
Quân Khương Lâm mỉm cười:
- Có thể nói chỗ thành công nhất của khúc nhạc, nhưng cũng là lỗ hổng lớn nhất!
- Nói thật hay!
Trên ghế giám khảo, lão đầu nhi kia hưng phấn thốt lên ủng hộ, những người khác cũng khẽ gật đầu. Nói như vậy không chỉ là vừa lòng mà còn là nói trúng tim đen, một câu trọn nghĩa!
Lâm Thanh Âm trầm tư, khẽ gật đầu nói:
-Vậy… Một khi đã như vậy nên bổ khuyết làm sao?
- Bổ khuyết? Đơn giản mà lại rất khó khăn!
Quân Khương Lâm thản nhiên nói:
- Cũng không phải là ta nói mâu thuẫn, chỉ vì khúc này là tiếng lòng, vừa rồi ta cũng nói nhạc khúc đã đạt hoàn hảo đến tận cùng, cũng không có gì sơ hở, vấn đề chân chính lại là tâm tình của ngươi. Một khúc ai oán như vậy, sắc mặt của ngươi không chút biến đổi, có thể thấy ngươi chỉ mong thổi xong khúc nhạc này, cái tên Toái Tâm Ngâm cũng đại biểu cho dụng ý của nó. Cái gọi là bổ khuyết cũng chỉ là thay đổi tâm tình của ngươi, tâm tình thay đổi thì cảm quan nghệ thuật liền khác đi. Nếu ngươi không thay đổi tâm tính thì chẳng còn ý nghĩa, đây cũng là lời ta vừa nói, dễ mà lại khó!
- Ngươi nói nếu cứ giữ nguyên tâm tình liền mất đi ý nghĩa của khúc nhạc, nhưng ta lại muốn hỏi một câu, nhân sinh thực sự tuyệt vọng như vậy sao? Sao không thử nhìn ở góc độ khác? Thử đem tuyệt vọng đổi thành tưởng niệm. Hẳn sẽ tốt hơn. Ta tin rằng người có thể làm cho ngươi toàn tâm toàn ý làm ra khúc nhạc này, tất nhiên quan hệ rất lớn với ngươi, hơn nữa người đó và ngươi có rất nhiều kỷ niệm đẹo với nhau.
- Hồi ức mới là của cải quý giá nhất với ngươi, dù là ai cũng khó mà chiếm đoạt. Nếu ngươi thổi mà nhớ đến chuyện cũ, thậm chí hòa cùng tác phẩm thì tin rằng tuyệt đối sẽ có sự khác lạ. Khi đó chúng ta nghe sẽ chỉ là bi thương hoài niệm chứ không phải tuyệt vọng! Chỉ như thế Toái Tâm Ngâm mới như bạch ngọc không tì vết! Đưa hình ảnh người trong lòng ngươi vào trong hổi ức vĩnh cửu, vậy khúc nhạc này mới thật sự trở thành bất hủ!"
Lâm Thanh Âm nghe xong thì ngơ ngẩn, đôi mắt đã ươn ướt.
- Chỉ khi nào đạt được mức này…. Lúc đó huynh sẽ tự hiểu những lời của ta… Lâm huynh, nếu là tại hạ không đoán sai, khúc nhạc này huynh vì hồng nhan mà sáng tác."
Quân Khương Lâm ấm áp nhìn hắn nói:
- Mà vị hồng nhan của ngươi hẳn là qua đời ngoài ý muốn… Cũng không phải thương tâm có người khác ôm ấp, nếu không hẳn là bên trong nhạc khúc sẽ có hận ý, đã không có thì kết luận chỉ có…
Lâm Thanh Âm thở dài, ánh mắt lay động, như tỉnh như mơ đáp lời:
- Không sai! Mặc huynh nói không sai, dù khúc nhạc hoàn mỹ thì sao! Một khúc đoạn trường, kiếm tri âm nơi nào! Tiểu Liên, Tiểu Liên của ta sẽ không còn gặp lại.
Hắn nhắm mắt lại, đột nhiên như trong không trung bỗng lộ ra khuôn mặt tươi như hoa, ánh mắt thân thiện đáng yêu, đột nhiên thành bi ai đẫm lệ… Vẻ mặt tiều tụy trên giường bệnh.
Trong nháy mắt, tinh thần Lâm Thanh Âm hốt hoảng, dường như nhớ lại trước kia mình cùng ý trung nhân thề non hẹn biển, đồng sinh cộng tử, ngồi đối diện dưới ánh trăng, cùng nghe tiếng gió cùng ngắm mưa rơi!
- Tiểu Liên
Lâm Thanh Âm thở dài, mắt đẫm lệ.
Quân Khương Lâm trầm mặc, khẽ ngâm:
-"Tương kiến thì nan biệt diệc nan
Đông phong vô lực bách hoa tàn
Xuân tàm đáo tử ti phương tẫn. Truyện Dị Năng
Chá cự thành hôi lệ thủy kiền.."
- Lâm huynh thâm tình khiến người ta khâm phục. Nếu vị Liên cô nương kia mà nghe được bài nhạc này hẳn sẽ hiểu rõ được nỗi đau trong lòng huynh.."
Bài thơ này không hổ là ẩn chứa tình cảm ngàn năm, tuy rằng chỉ có một nửa nhưng giờ phút này nghĩ đến từng chữ đều thực xúc động! Miêu Tiểu Miêu cẩn thận nghiền ngẫm chỉ thấy miệng đầy dư hương, tâm hồn say đắm, chuyện đẹp như vậy… Sao từ miệng hắn, câu nào câu nấy đều khiến người nghe khắc cốt ghi tâm như vậy…
(NBV: Yêu rồi mà)
Đột nhiên trong lòng căng thẳng, nếu không tự mình trải nghiệm sao có thể viết nên câu thơ xúc động nhân tâm như vậy? Chẳng lẽ hắn đã trải qua… Nghĩ đến đây trong lòng Miêu Tiểu Miêu tràn đầy cảm xúc kì lạ, tựa như đau lòng vì hắn… Mà lại buồn cho chính mình…
- Xuân tàm đáo tử ti phương tẫn
Chá cự thành hôi… lệ, thủy,kiền. …
Lâm Thanh Âm mất hồn thì thào, đột nhiên nói:
- Xin hỏi Mặc huynh, sau này ta nên làm gì?
- Làm theo tiếng lòng! Làm theo tâm mách bảo!
Quân Khương Lâm hơi thương xót kẻ đa tình trước mắt:
- Lâm huynh có con đường của mình. Tự biết mình nên làm gì, không thể làm gì. Đa tình không phải chuyện xấu, nhưng chớ để nó thành nhà tù của chính mình, thoát khỏi gông cùm, thiên hạ to lớn nơi nào không thể đi.
- Đa tạ Mặc huynh chỉ điểm!
Lâm Thanh Âm vái tạ, vẻ mặt cảm kích, tâm phục khẩu phục nói:
- Lĩnh ngộ âm nhạc chi đạo của Mặc huynh quả nhiên hơn ta rất nhiều! Tại hạ cam bái hạ phong, ha ha " Khúc nhạc chân chính là vui vẻ mà không dâm loạn, buồn bã nhưng không uỷ mị" …Thanh Âm sẽ luôn ghi nhớ lời dạy của Mặc huynh! Chỉ tiếc hôm nay từ biệt sẽ khó gặp lại, Thanh Âm chúc Mặc huynh gặp dữ hóa lành sớm thành bá nghiệp!
- Đa tạ lời tốt đẹp của Lâm huynh!
Quân Khương Lâm mỉm cười.
Theo lời Lâm Thanh Âm "Gặp dữ hóa lành" là dụng ý chỉ hiểm cảnh trước mắt, đem lời chúc phúc của hắn hiểu ra, hẳn là ẩn ý nguyền rủa huynh đệ Chiến gia, cái này sao Quân Khương Lâm không hiểu.
Lâm Thanh Âm ha ha cười, cầm ngọc tiêu trở về chỗ cũ.
Trận chiến đầu tiên, MẶc đại thiên tài có được Không Linh Thể Chất toàn thắng! Các giám khảo đồng loại hướng về Quân Khương Lâm đưa thẻ "Thắng". Mà vẻ mặt Chiến Ngọc Thụ là một mảng âm trầm.
(NBV: Vậy là xong sao? Chưa đâu)
- Tỷ thí này là âm luật chi đạo! Nhưng Quân Khương Lâm chỉ nói mấy câu liền qua, còn chưa biểu hiện chút nhạc lí, làm sao lại thắng được? Chỉ có hắn diễn tấu một khúc hay hơn Toái Tâm Ngâm của Lâm công tử. Như vậy mới khiến chúng ta tâm phục khẩu phục!
Một âm thanh vang lên, tức thời một đám hùa theo
-----------------
NBV: Đây là bài thơ không tên của Lý Thương Ẩn (Lý Thương Ẩn (tiếng Trung: 李商隱; 813-858) là một nhà thơ lớn của Trung Quốc sống vào đời Đường. Ông là một nhà thơ nổi tiếng với phong cách trữ tình, lãng mạn.)
Vô đề - Tương kiến thì nan biệt diệc nan
Tương kiến thì nan biệt diệc nan,
Đông phong vô lực bách hoa tàn.
Xuân tàm đáo tử ty phương tận,
Lạp cự thành hôi lệ thuỷ can.
Hiểu kính đãn sầu vân mấn cải,
Dạ ngâm ưng giác nguyệt quang hàn.
Bồng lai thử khứ vô đa lộ,
Thanh điểu ân cần vị thám khan.
Gặp nhau đã khó ly biệt lại càng khó (Người dịch: Trần Trọng Kim)
Khó thay khi hợp khi tan,
Gió đông yếu ớt để tàn trăm hoa.
Con tằm đến chết hết tơ,
Sáp cây chảy cạn, lệ đà ráo ngay.
Sáng soi mái tóc đổi thay,
Đêm ngâm dưới nguyệt, mới hay lạnh lùng.
Một đường đi đến non Bồng,
Chim xanh đưa đón cậy lòng dò thăm
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến