Quân Khương Lâm một mực lẳng lặng nghe, không nói gì. Chau mày phảng phất như lâm vào trầm tư.
Lý Du Nhiên thở hổn hển kích động một hồi, lúc này mới bình tĩnh lại, sau đó thở dài một hơi nói:
- Đây chính là điểm mà ta phân vân. Nam tử hán đại trượng phu, không thể một ngày không có quyền! Nếu như được tam thiếu gật đầu, Lý Du Nhiên ta không tiếp tục do dự nữa!
Quân Khương Lâm nặng nề cười nói:
- Chẳng lẽ, hiện tại ta có lực ảnh hưởng lớn như vậy sao?
- Đúng! Thậm chí còn có ảnh hưởng vô cùng lớn, hiện tại cục diện của Thiên Hương đã rất rõ dàng, chỉ cần Quân Khương Lâm ngươi muốn quốc gia này vong, như vậy Thiên Hương đế quốc bị tiêu diệt chỉ trong sớm chiều! Thậm chí chỉ cần môt cái ý niệm trong vòng một đêm có thể tàn sát hết hoàng thất. Chỉ có điều ngươi lại cố kỵ tâm tình của Quân lão đại nhân, còn nữa, cũng hẳn là ngươi chưa có chứng cớ xác thực, cho nên không dám hành đồng thiếu suy nghĩ mà thôi!
Lý Du Nhiên khẽ cắn môi nói:
- Nếu như tam thiếu vẫn không thể xách định lập trường, ta đây cũng chỉ có thể đi Chí Tôn Kim Thành! Nếu không tam thiếu chỉ cần một lời hứa hẹn, liền có cơ hội sát cánh với ngươi, thản nhiên mà tiến tới!
Lý Du Nhiên tao nhã cười, cực kỳ thản nhiên nói ra hai lựa chọn của mình.
Quân Khương Lâm bỗng nhiên đứng dậy, chắp tay sau lưng cau mày bước đi.
Hôm nay Lý Du Nhiên tới nhà nói những lời này, Quân Khương Lâm cũng tuyệt đối tin tưởng theo như lời của Lý Du Nhiên ngày hôm nay, tuyệt đối là lời thật lòng. Thế nhưng Quân Khương Lâm tuy tin tưởng nhưng lại không thể không đề phòng.
Với phẩm hạnh của Lý Du Nhiên, mặc dù quả là nói thật, nhưng trong tương lai, một khi phát sinh xung đột lợi ích, hắn sẽ trở mặt vô tình lúc nào không hay, bởi vì Lý Du Nhiên chính là người như vậy! Cho nên Quân Khương Lâm không tin lời hứa hẹn của hắn, lời hứa của Lý Du Nhiên tuyệt đối không thể tin tưởng.
Còn nữa, Lý Du Nhiên tuy có dã tâm rất lớn, năng lực xác thực là không tệ, tâm cơ thủ đoạn càng cao minh, thế nhưng Quân Khương Lâm cũng không cho rằng hắn là một vị vua tốt.
Giờ phút này Lý Du Nhiên là một vị quyền thần, cũng là hậu tuyển tốt nhất, nhưng mà chưa hẳn thích hợp để làm quốc chủ.
- Có lẽ ngươi đã đề cao ta quá rồi.
Quân Khương Lâm cau mày nói:
- Lý Du Nhiên, hôm nay ngươi nói rất thẳng thắn, cho nên ta cũng không giấu diếm với ngươi, ngươi thật sự không phải là một vị quân chủ thích hợp! Ngươi hắn là một người dưới một người trên vạn người đó mới là vị trí tốt nhất với ngươi! Nhưng nếu như làm quân lâm thiên hạ lại có rất nhiều khiếm khuyết.
- Ý của tam thiếu là...Không tiếp nhận lời đề nghị của ta?
Lý Du Nhiên có phần thất vọng, thanh âm cũng trở nên bén nhọn:
- Rốt cuộc là vì cái gì, các ngươi đều cho rằng ta là người không thích hợp làm quân lâm thiên hạ? Ngươi nói như vậy gia gia ta cũng nói như vậy... Ha ha chẳng lẽ ba đứa con phế vật của Dương Hoài Vũ lại mạnh hơn so với ta? Bọn chúng đều có cơ hội làm hoàng đế, ta vì sao không thể nếm thử?
- Ngươi không thể! Bởi vì ngươi khiếm khuyết vài phần khí phách, đây là lời thật lòng, ngươi lại khiếm khuyết vài phần độ lượng, cũng khiếm khuyết lòng rộng lượng, trọng yếu hơn là trong lòng ngươi tối trọng yếu nhất chính là chỉ có một mình ngươi, cho nên ngươi nếu thành tâm thành ý phụ tá nhất đại đế vương, ngươi sẽ là đại quyền thần, không chỉ có quyền cao chức trọng, thậm chí còn được lưu danh sử sách, chính tà còn do người đời sau bình luận. Cũng có thể khiến cho quốc gia cường thịnh nhất thời, nhưng nếu như muốn quyết sách thiên hạ, quân lâm vũ nội...Ngươi lại không đủ năng lực!
Quân Khương Lâm đối mặt với vị đối thủ lúc xưa này, chăm chú giải thích.
- Thật sự rất trùng hợp, gia gia ta cũng nói như thế...Lão nhân người nói, nếu làm thần, sẽ bảo vệ được cơ nghiệp Lý gia không sa sút, nhưng nếu làm quân, tât sẽ dẫn tới họa toàn gia, dẫn tới diệt tộc! Với thuyết pháp của ngươi đúng là cùng một loại...
Trên mặt Lý Du Nhiên có chút chán nản, giống như một con gà chọi thất bại vậy, đột nhiên hắn hung hăng ngẩng đầu, sắc mặt dữ tợn, nói:
- Chẳng lẽ phải để cho Lý Du Nhiên ta cả đời cung phụng người khác? Ta không cam lòng.
- Ngươi luôn mồm nói gia gia ngươi đã nói đúng, trên thực tế, cả đời này ngươi đã bị bóp méo, ngươi thủy chung chỉ là cái bóng của gia gia ngươi, thế nhưng bản thân ngươi còn không cảm thấy khó chịu.
Quân Khương Lâm bén nhọn nói:
- Trên triều đình, ngươi hướng tới Hoàng Đế, trong nhà ngươi lại hướng tới gia gia của mình, hiện tai trong đám người thế hệ của ngươi, ngươi lại hướng tới ta, tại giang hồ huyền giả, được xưng là thiên tài ngươi lại càng không nắm giữ được số mệnh của mình! Thế nhưng ngươi đã chịu đựng nhiền năm như vậy! Nếu không phải sư phụ của ngươi đem ngươi đề cử cho Chí Tôn Kim Thành, ta tuyệt đối tin tưởng ngươi còn tiếp tục như vậy, thậm chí mãi mãi cho tới lúc chết! Ngươi cũng sẽ không chính thức thực hiện dã tâm lớn nhất cuộc đời! Ta nói những lời này, có khi không hoàn toàn đúng, trong lòng ngươi tự rõ ràng hơn! Ngươi bức ta hứa hẹn một lời, thật ra chỉ là muốn đối kháng với gia gia ngươi mà thôi, đúng không?
- Huống chi ta thật sự không thích ngươi! Thủy chung đều không thích! Thế nhưng hôm nay ngươi đã thẳng thắn đối với ta như vậy, ta cũng không lừa ngươi.
Quân Khương Lâm nặng nề nói:
- Lý Du Nhiên, dừng ở đây đi!
- A? Ngươi đã có nhân tuyển khác làm Hoàng Đế?
Lý Du Nhiên trầm mặc một hồi, một lọn tóc phất phơ che lấy khuôn mặt trắng nõn của hắn, hắn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Quân Khương Lâm nói:
- Chẳng lẽ là Dương Mặc?
Hắn không đợi Quân Khương Lâm trả lời, đột nhiên cười nói:
- Khó trách ngươi lại để Dương Mặc nhập chủ Quý Tộc Đường, khó trách ngươi để Dương Mặc phụ trách đám người khó ứng phó nhất là hoàng gia, nguyên lai ngươi vẫn luôn rèn luyện hắn!
Lý Du Nhiên cười rất lạnh, rất thất vọng, rất tuyệt vọng.
- Tin tưởng ngươi không dám động đến hắn!
Quân Khương Lâm lạnh lùng cười, cũng không muốn tránh né đề tài này. Đối với loại người như Lý Du Nhiên này, thừa nhận vậy nhất định hắn sẽ dùng cách nào đó để ngáng chân, không thừa nhận hắn lại hoài nghi, không bằng cứ như vậy, ngược lại hắn sẽ nghi thần nghi quỷ, do dự. Hơn nữa Quân Khương Lâm cũng có thể trần trụi nói, đây rõ ràng là uy hiếp!
- Đúng vậy, hiện tại ta không dám động đến hắn! Thậm chí tại Thiên Hương này ta cũng không dám động! Lý Du Nhiên ha ha cười nói: Đã như vầy, ta sẽ chọn đi Chí Tôn Kim Thành! Thế nhưng chờ khi thực lực của ta đủ, ta sẽ trở về.
- Có lẽ đến lúc đó, hết thảy người và vật sẽ không còn! Đối với thế giới huyền giả tầng thứ, con người lý giải được quá ít! Trong cuộc sống cũng không phải chỉ có có quyền thế là nhất!
Quân Khương Lâm trầm tư nói.
- Ta đến Chí Tôn Kim Thành, có lẽ sẽ là địch nhân của ngươi cũng không biết chừng!
Lý Du Nhiên ngẩng đầu nhìn Quân Khương Lâm nói:
- Bởi vì ngươi có quan hệ với Thiên Phạt, mà đoạn thời gian này ta lại minh mạch vài chuyện.
- Không, người sẽ không quyết định như vậy!
Quân Khương Lâm cười lạnh một tiếng:
- Bởi vì ngươi rất thông minh, trước khi ta quật khởi, có lẽ là ngươi biết, thậm chí đã từng làm qua một vài chuyện, thế nhưng hiện tại ngươi lại không dám! Chỉ cần Quân Khương Lâm ta một ngày chưa chết, ngươi cũng không dám làm địch nhân của ta! Thế nhưng nếu như ta chết, người đầu tiên muốn bỏ đá xuống giếng đối phó với Quân gia, lại có thể là ngươi!
- Tam thiếu thật sự là người hiểu ta.
Lý Du Nhiên tiêu sái cười cười nói:
- Ta tuy thông minh, tâm cơ lòng dạ cũng không tệ, thế nhưng thủy chung lại có tật xấu nhìn trước ngó sau này.
- Cho nên ngươi mới không thích hợp làm quân chủ.
Quân Khương Lâm lạnh lùng nói.
- Ta sẽ không buông tha, nhất định sẽ không buông tha, khởi sự tại nhân, nhân định thắng thiên.
Lý Du Nhiên đứng lên nói:
- Quân Khương Lâm, ta phải đi rồi. Ba ngày sau, ta sẽ đi Chí Tôn Kim Thành, sau này sẽ tương kiến hoặc là xa xa không gặp lại. Như lời ngươi nói, mãi mãi không ưa ta, thật ra ta cũng giống như vậy, chưa bao giờ ta nghĩ có thể làm bằng hữu với ngươi, trước đó cũng chưa từng nghĩ qua có một ngày ta có thể bình thản nói chuyện với ngươi.
- Thế nhưng trước khi đi ta sẽ tặng ngươi một câu.
- Câu gì?
Quân Khương Lâm rất hứng thú nhíu mày.
- Mấy ngày nay phải cẩn thận, ngàn vạn lần phải cẩn thận.
Lý Du Nhiên ha ha cười nói:
- Coi như là một phần hồi báo của ta đối với ngươi đi. Tuy ngươi không đáp ứng bất cứ yêu cầu gì với ta, càng không cho ta một lời hứa hẹn gì, thế nhưng dù sao ngươi cũng đã kiên nhẫn ngồi nghe ta nói chuyện, vả lại ta cũng không muốn ngươi chết trong tay người khác, ta một mực nghĩ, nếu như có một ngày tự tay có thể giết chết Quân Khương Lâm, với ta mà nói thật sự là một chuyện vui sướng cỡ nào.
- Nguyện vọng này của ngươi... Tin tưởng đời này kiếp này cũng không có cơ hội thực hiện.
Ánh mắt Quân Khương Lâm lóe lên, đứng dậy.
- Nửa đời người ta đã làm ngụy quân tử, mà Quân Khương Lâm ngươi chỉ sợ cả đời sẽ làm chân tiểu nhân. Thật ra hai người chúng ta, thiếu một ai, người còn lại cũng sẽ cảm thấy tịch mịch. Nguyện vọng này không thực hiện được thì không thực hiện được! Tuy kiếp này không thể kết bằng hữu, thế nhưng ngươi đang ở phía trước ta, thủy chung chính là động lực cho ta tiến tới!
Lý Du Nhiên ha ha cười, đột nhiên sắc mặt lạnh toát, nói:
- Tam thiếu, cáo từ.
Hắn vừa chắp tay đã quay đầu rời đi, không có ngoảnh lại một khắc nào.
Mục đích hôm nay của hắn cũng không có đạt được, tất cả chuyện tình xin Quân Khương Lâm cũng đều bị từ chối, nhưng không ngờ hắn lại xuống nước, không có nhìn ra nửa điểm bất mãn hoặc phẫn nộ.
Thậm chí trước khi rời đi còn không quên nhắc nhở Quân Khương Lâm.
Quân Khương Lâm chậm rãi ngồi xuống.
Lời nói của Lý Du Nhiên rất có ý tứ, trong lời nói của hắn có thể nghe ra được, hiện tại người của tam đại Thánh Địa chỉ sợ sẽ tới đây! Hơn nữa sắp triển khai hành động với Quân gia.
Một phần lễ này của Lý Du Nhiên có thể nói là không nhẹ, rất không nhẹ! Tuy Quân Khương Lâm xem thường người của Lý gia, thế nhưng lại không thể không đề phòng.
- Ngươi tuy sùng bái tuyệt tình, vô tình, thế nhưng ngươi dù sao vẫn còn có tình, con người, làm sao có thể vô tình!
Quân Khương Lâm nhìn thân ảnh của Lý Du Nhiên biến mất ở chỗ rẽ hao viên, hắn thấp giọng nói.
Trước khi đi Chí Tôn Kim Thành Lý Du Nhiên còn tặng một phần đại lễ này, cũng không vì thế mà khiến Quân Khương Lâm nhìn thuận mắt hơn, hắn lại càng không nghĩ muốn báo đáp, mặc dù Quân Khương Lâm hôm nay nghe Lý Du Nhiên thổ lộ hết lòng, mà hắn căn bản không nhìn hoàng thất Thiên Hương vào đâu cả! Chỉ cần một khi Quân Khương Lâm động thủ, Thiên Hương này sẽ thảy đổi triều đại trong chốc lát.
Cho nên trước khi đi Lý Du Nhiên chuyển một phần đại nhân tình này, chính là thay Lý gia thu lấy một tấm thẻ bài miễn tử.
Ý tứ chỉ có thế này: đến lúc đó, hi vọng ngươi đối với Lý gia sẽ mắt nhắm mắt mở, ít nhất đừng gây tai họa cho bọn họ.
Lý Du Nhiên thật sự là người thông minh, không hổ là Thiên Hương đệ nhất tài tử. Nhất là trong hoàn cảnh nhạy cảm này, hắn đã đoán trúng suy nghĩ của Quân Khương Lâm, nhưng hắn dứt khoát lựa chọn thay Quân Khương Lâm giữ bí mật, cũng không có bất cứ yêu cầu hoặc áp chế, hoặc điều kiện trao đổi nào. Bởi vì hắn biết rõ, hiện tại hắn không thể trêu vào Quân Khương Lâm! Cho dù làm cũng sẽ không có bất cứ kết quả nào.
Vậy đơn giản không bằng bán một phần nhân tình! Quân Khương Lâm lắc đầu, cười cảm thán một tiếng, hôm nay nếu như Lý Du Nhiên dám can đảm mạo phạm hoặc là nói ra lời gì khó nghe, như vậy hắn nhất định phải chết, Quân Khương Lâm tuyệt đối không ngại tru sát hắn! Thế nhưng Lý Du Nhiên cũng rất thông minh, khiến cho hắn không có bất cứ cớ gì có thể xuất thủ! Hoặc có lẽ Quân Đại thiếu gia thật sự có điểm thưởng thức hắn, Tà quân muốn giết người nào đó, cần phải có lý do sao? Bầu trời thoáng qua một trận gió êm, từng bông tuyết trắng xóa rơi xuống, rơi lên trên bày tay, khiến đáy lòng rét lạnh.
Tuyết rơi, là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, cứ yên lặng mà rơi xuống hay là chuẩn bị có một đợt bão tuyết tiếp theo?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Lý Du Nhiên thở hổn hển kích động một hồi, lúc này mới bình tĩnh lại, sau đó thở dài một hơi nói:
- Đây chính là điểm mà ta phân vân. Nam tử hán đại trượng phu, không thể một ngày không có quyền! Nếu như được tam thiếu gật đầu, Lý Du Nhiên ta không tiếp tục do dự nữa!
Quân Khương Lâm nặng nề cười nói:
- Chẳng lẽ, hiện tại ta có lực ảnh hưởng lớn như vậy sao?
- Đúng! Thậm chí còn có ảnh hưởng vô cùng lớn, hiện tại cục diện của Thiên Hương đã rất rõ dàng, chỉ cần Quân Khương Lâm ngươi muốn quốc gia này vong, như vậy Thiên Hương đế quốc bị tiêu diệt chỉ trong sớm chiều! Thậm chí chỉ cần môt cái ý niệm trong vòng một đêm có thể tàn sát hết hoàng thất. Chỉ có điều ngươi lại cố kỵ tâm tình của Quân lão đại nhân, còn nữa, cũng hẳn là ngươi chưa có chứng cớ xác thực, cho nên không dám hành đồng thiếu suy nghĩ mà thôi!
Lý Du Nhiên khẽ cắn môi nói:
- Nếu như tam thiếu vẫn không thể xách định lập trường, ta đây cũng chỉ có thể đi Chí Tôn Kim Thành! Nếu không tam thiếu chỉ cần một lời hứa hẹn, liền có cơ hội sát cánh với ngươi, thản nhiên mà tiến tới!
Lý Du Nhiên tao nhã cười, cực kỳ thản nhiên nói ra hai lựa chọn của mình.
Quân Khương Lâm bỗng nhiên đứng dậy, chắp tay sau lưng cau mày bước đi.
Hôm nay Lý Du Nhiên tới nhà nói những lời này, Quân Khương Lâm cũng tuyệt đối tin tưởng theo như lời của Lý Du Nhiên ngày hôm nay, tuyệt đối là lời thật lòng. Thế nhưng Quân Khương Lâm tuy tin tưởng nhưng lại không thể không đề phòng.
Với phẩm hạnh của Lý Du Nhiên, mặc dù quả là nói thật, nhưng trong tương lai, một khi phát sinh xung đột lợi ích, hắn sẽ trở mặt vô tình lúc nào không hay, bởi vì Lý Du Nhiên chính là người như vậy! Cho nên Quân Khương Lâm không tin lời hứa hẹn của hắn, lời hứa của Lý Du Nhiên tuyệt đối không thể tin tưởng.
Còn nữa, Lý Du Nhiên tuy có dã tâm rất lớn, năng lực xác thực là không tệ, tâm cơ thủ đoạn càng cao minh, thế nhưng Quân Khương Lâm cũng không cho rằng hắn là một vị vua tốt.
Giờ phút này Lý Du Nhiên là một vị quyền thần, cũng là hậu tuyển tốt nhất, nhưng mà chưa hẳn thích hợp để làm quốc chủ.
- Có lẽ ngươi đã đề cao ta quá rồi.
Quân Khương Lâm cau mày nói:
- Lý Du Nhiên, hôm nay ngươi nói rất thẳng thắn, cho nên ta cũng không giấu diếm với ngươi, ngươi thật sự không phải là một vị quân chủ thích hợp! Ngươi hắn là một người dưới một người trên vạn người đó mới là vị trí tốt nhất với ngươi! Nhưng nếu như làm quân lâm thiên hạ lại có rất nhiều khiếm khuyết.
- Ý của tam thiếu là...Không tiếp nhận lời đề nghị của ta?
Lý Du Nhiên có phần thất vọng, thanh âm cũng trở nên bén nhọn:
- Rốt cuộc là vì cái gì, các ngươi đều cho rằng ta là người không thích hợp làm quân lâm thiên hạ? Ngươi nói như vậy gia gia ta cũng nói như vậy... Ha ha chẳng lẽ ba đứa con phế vật của Dương Hoài Vũ lại mạnh hơn so với ta? Bọn chúng đều có cơ hội làm hoàng đế, ta vì sao không thể nếm thử?
- Ngươi không thể! Bởi vì ngươi khiếm khuyết vài phần khí phách, đây là lời thật lòng, ngươi lại khiếm khuyết vài phần độ lượng, cũng khiếm khuyết lòng rộng lượng, trọng yếu hơn là trong lòng ngươi tối trọng yếu nhất chính là chỉ có một mình ngươi, cho nên ngươi nếu thành tâm thành ý phụ tá nhất đại đế vương, ngươi sẽ là đại quyền thần, không chỉ có quyền cao chức trọng, thậm chí còn được lưu danh sử sách, chính tà còn do người đời sau bình luận. Cũng có thể khiến cho quốc gia cường thịnh nhất thời, nhưng nếu như muốn quyết sách thiên hạ, quân lâm vũ nội...Ngươi lại không đủ năng lực!
Quân Khương Lâm đối mặt với vị đối thủ lúc xưa này, chăm chú giải thích.
- Thật sự rất trùng hợp, gia gia ta cũng nói như thế...Lão nhân người nói, nếu làm thần, sẽ bảo vệ được cơ nghiệp Lý gia không sa sút, nhưng nếu làm quân, tât sẽ dẫn tới họa toàn gia, dẫn tới diệt tộc! Với thuyết pháp của ngươi đúng là cùng một loại...
Trên mặt Lý Du Nhiên có chút chán nản, giống như một con gà chọi thất bại vậy, đột nhiên hắn hung hăng ngẩng đầu, sắc mặt dữ tợn, nói:
- Chẳng lẽ phải để cho Lý Du Nhiên ta cả đời cung phụng người khác? Ta không cam lòng.
- Ngươi luôn mồm nói gia gia ngươi đã nói đúng, trên thực tế, cả đời này ngươi đã bị bóp méo, ngươi thủy chung chỉ là cái bóng của gia gia ngươi, thế nhưng bản thân ngươi còn không cảm thấy khó chịu.
Quân Khương Lâm bén nhọn nói:
- Trên triều đình, ngươi hướng tới Hoàng Đế, trong nhà ngươi lại hướng tới gia gia của mình, hiện tai trong đám người thế hệ của ngươi, ngươi lại hướng tới ta, tại giang hồ huyền giả, được xưng là thiên tài ngươi lại càng không nắm giữ được số mệnh của mình! Thế nhưng ngươi đã chịu đựng nhiền năm như vậy! Nếu không phải sư phụ của ngươi đem ngươi đề cử cho Chí Tôn Kim Thành, ta tuyệt đối tin tưởng ngươi còn tiếp tục như vậy, thậm chí mãi mãi cho tới lúc chết! Ngươi cũng sẽ không chính thức thực hiện dã tâm lớn nhất cuộc đời! Ta nói những lời này, có khi không hoàn toàn đúng, trong lòng ngươi tự rõ ràng hơn! Ngươi bức ta hứa hẹn một lời, thật ra chỉ là muốn đối kháng với gia gia ngươi mà thôi, đúng không?
- Huống chi ta thật sự không thích ngươi! Thủy chung đều không thích! Thế nhưng hôm nay ngươi đã thẳng thắn đối với ta như vậy, ta cũng không lừa ngươi.
Quân Khương Lâm nặng nề nói:
- Lý Du Nhiên, dừng ở đây đi!
- A? Ngươi đã có nhân tuyển khác làm Hoàng Đế?
Lý Du Nhiên trầm mặc một hồi, một lọn tóc phất phơ che lấy khuôn mặt trắng nõn của hắn, hắn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Quân Khương Lâm nói:
- Chẳng lẽ là Dương Mặc?
Hắn không đợi Quân Khương Lâm trả lời, đột nhiên cười nói:
- Khó trách ngươi lại để Dương Mặc nhập chủ Quý Tộc Đường, khó trách ngươi để Dương Mặc phụ trách đám người khó ứng phó nhất là hoàng gia, nguyên lai ngươi vẫn luôn rèn luyện hắn!
Lý Du Nhiên cười rất lạnh, rất thất vọng, rất tuyệt vọng.
- Tin tưởng ngươi không dám động đến hắn!
Quân Khương Lâm lạnh lùng cười, cũng không muốn tránh né đề tài này. Đối với loại người như Lý Du Nhiên này, thừa nhận vậy nhất định hắn sẽ dùng cách nào đó để ngáng chân, không thừa nhận hắn lại hoài nghi, không bằng cứ như vậy, ngược lại hắn sẽ nghi thần nghi quỷ, do dự. Hơn nữa Quân Khương Lâm cũng có thể trần trụi nói, đây rõ ràng là uy hiếp!
- Đúng vậy, hiện tại ta không dám động đến hắn! Thậm chí tại Thiên Hương này ta cũng không dám động! Lý Du Nhiên ha ha cười nói: Đã như vầy, ta sẽ chọn đi Chí Tôn Kim Thành! Thế nhưng chờ khi thực lực của ta đủ, ta sẽ trở về.
- Có lẽ đến lúc đó, hết thảy người và vật sẽ không còn! Đối với thế giới huyền giả tầng thứ, con người lý giải được quá ít! Trong cuộc sống cũng không phải chỉ có có quyền thế là nhất!
Quân Khương Lâm trầm tư nói.
- Ta đến Chí Tôn Kim Thành, có lẽ sẽ là địch nhân của ngươi cũng không biết chừng!
Lý Du Nhiên ngẩng đầu nhìn Quân Khương Lâm nói:
- Bởi vì ngươi có quan hệ với Thiên Phạt, mà đoạn thời gian này ta lại minh mạch vài chuyện.
- Không, người sẽ không quyết định như vậy!
Quân Khương Lâm cười lạnh một tiếng:
- Bởi vì ngươi rất thông minh, trước khi ta quật khởi, có lẽ là ngươi biết, thậm chí đã từng làm qua một vài chuyện, thế nhưng hiện tại ngươi lại không dám! Chỉ cần Quân Khương Lâm ta một ngày chưa chết, ngươi cũng không dám làm địch nhân của ta! Thế nhưng nếu như ta chết, người đầu tiên muốn bỏ đá xuống giếng đối phó với Quân gia, lại có thể là ngươi!
- Tam thiếu thật sự là người hiểu ta.
Lý Du Nhiên tiêu sái cười cười nói:
- Ta tuy thông minh, tâm cơ lòng dạ cũng không tệ, thế nhưng thủy chung lại có tật xấu nhìn trước ngó sau này.
- Cho nên ngươi mới không thích hợp làm quân chủ.
Quân Khương Lâm lạnh lùng nói.
- Ta sẽ không buông tha, nhất định sẽ không buông tha, khởi sự tại nhân, nhân định thắng thiên.
Lý Du Nhiên đứng lên nói:
- Quân Khương Lâm, ta phải đi rồi. Ba ngày sau, ta sẽ đi Chí Tôn Kim Thành, sau này sẽ tương kiến hoặc là xa xa không gặp lại. Như lời ngươi nói, mãi mãi không ưa ta, thật ra ta cũng giống như vậy, chưa bao giờ ta nghĩ có thể làm bằng hữu với ngươi, trước đó cũng chưa từng nghĩ qua có một ngày ta có thể bình thản nói chuyện với ngươi.
- Thế nhưng trước khi đi ta sẽ tặng ngươi một câu.
- Câu gì?
Quân Khương Lâm rất hứng thú nhíu mày.
- Mấy ngày nay phải cẩn thận, ngàn vạn lần phải cẩn thận.
Lý Du Nhiên ha ha cười nói:
- Coi như là một phần hồi báo của ta đối với ngươi đi. Tuy ngươi không đáp ứng bất cứ yêu cầu gì với ta, càng không cho ta một lời hứa hẹn gì, thế nhưng dù sao ngươi cũng đã kiên nhẫn ngồi nghe ta nói chuyện, vả lại ta cũng không muốn ngươi chết trong tay người khác, ta một mực nghĩ, nếu như có một ngày tự tay có thể giết chết Quân Khương Lâm, với ta mà nói thật sự là một chuyện vui sướng cỡ nào.
- Nguyện vọng này của ngươi... Tin tưởng đời này kiếp này cũng không có cơ hội thực hiện.
Ánh mắt Quân Khương Lâm lóe lên, đứng dậy.
- Nửa đời người ta đã làm ngụy quân tử, mà Quân Khương Lâm ngươi chỉ sợ cả đời sẽ làm chân tiểu nhân. Thật ra hai người chúng ta, thiếu một ai, người còn lại cũng sẽ cảm thấy tịch mịch. Nguyện vọng này không thực hiện được thì không thực hiện được! Tuy kiếp này không thể kết bằng hữu, thế nhưng ngươi đang ở phía trước ta, thủy chung chính là động lực cho ta tiến tới!
Lý Du Nhiên ha ha cười, đột nhiên sắc mặt lạnh toát, nói:
- Tam thiếu, cáo từ.
Hắn vừa chắp tay đã quay đầu rời đi, không có ngoảnh lại một khắc nào.
Mục đích hôm nay của hắn cũng không có đạt được, tất cả chuyện tình xin Quân Khương Lâm cũng đều bị từ chối, nhưng không ngờ hắn lại xuống nước, không có nhìn ra nửa điểm bất mãn hoặc phẫn nộ.
Thậm chí trước khi rời đi còn không quên nhắc nhở Quân Khương Lâm.
Quân Khương Lâm chậm rãi ngồi xuống.
Lời nói của Lý Du Nhiên rất có ý tứ, trong lời nói của hắn có thể nghe ra được, hiện tại người của tam đại Thánh Địa chỉ sợ sẽ tới đây! Hơn nữa sắp triển khai hành động với Quân gia.
Một phần lễ này của Lý Du Nhiên có thể nói là không nhẹ, rất không nhẹ! Tuy Quân Khương Lâm xem thường người của Lý gia, thế nhưng lại không thể không đề phòng.
- Ngươi tuy sùng bái tuyệt tình, vô tình, thế nhưng ngươi dù sao vẫn còn có tình, con người, làm sao có thể vô tình!
Quân Khương Lâm nhìn thân ảnh của Lý Du Nhiên biến mất ở chỗ rẽ hao viên, hắn thấp giọng nói.
Trước khi đi Chí Tôn Kim Thành Lý Du Nhiên còn tặng một phần đại lễ này, cũng không vì thế mà khiến Quân Khương Lâm nhìn thuận mắt hơn, hắn lại càng không nghĩ muốn báo đáp, mặc dù Quân Khương Lâm hôm nay nghe Lý Du Nhiên thổ lộ hết lòng, mà hắn căn bản không nhìn hoàng thất Thiên Hương vào đâu cả! Chỉ cần một khi Quân Khương Lâm động thủ, Thiên Hương này sẽ thảy đổi triều đại trong chốc lát.
Cho nên trước khi đi Lý Du Nhiên chuyển một phần đại nhân tình này, chính là thay Lý gia thu lấy một tấm thẻ bài miễn tử.
Ý tứ chỉ có thế này: đến lúc đó, hi vọng ngươi đối với Lý gia sẽ mắt nhắm mắt mở, ít nhất đừng gây tai họa cho bọn họ.
Lý Du Nhiên thật sự là người thông minh, không hổ là Thiên Hương đệ nhất tài tử. Nhất là trong hoàn cảnh nhạy cảm này, hắn đã đoán trúng suy nghĩ của Quân Khương Lâm, nhưng hắn dứt khoát lựa chọn thay Quân Khương Lâm giữ bí mật, cũng không có bất cứ yêu cầu hoặc áp chế, hoặc điều kiện trao đổi nào. Bởi vì hắn biết rõ, hiện tại hắn không thể trêu vào Quân Khương Lâm! Cho dù làm cũng sẽ không có bất cứ kết quả nào.
Vậy đơn giản không bằng bán một phần nhân tình! Quân Khương Lâm lắc đầu, cười cảm thán một tiếng, hôm nay nếu như Lý Du Nhiên dám can đảm mạo phạm hoặc là nói ra lời gì khó nghe, như vậy hắn nhất định phải chết, Quân Khương Lâm tuyệt đối không ngại tru sát hắn! Thế nhưng Lý Du Nhiên cũng rất thông minh, khiến cho hắn không có bất cứ cớ gì có thể xuất thủ! Hoặc có lẽ Quân Đại thiếu gia thật sự có điểm thưởng thức hắn, Tà quân muốn giết người nào đó, cần phải có lý do sao? Bầu trời thoáng qua một trận gió êm, từng bông tuyết trắng xóa rơi xuống, rơi lên trên bày tay, khiến đáy lòng rét lạnh.
Tuyết rơi, là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, cứ yên lặng mà rơi xuống hay là chuẩn bị có một đợt bão tuyết tiếp theo?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành