: Maison
Biên Tập: Maison
Quân Khương Lâm cũng không biết, lúc Mai Tuyết Yên cho Tiểu Bạch Bạch ăn, tất cả đều là những thứ tốt mà đám báo vương mấy đời có muốn ăn cũng không được, do vậy lại đề cao quá mức tiếp. Hơn nữa Tiểu Bạch Bạch vốn đã bị Quân Mạ Tà nâng cao cấp bậc nên tự nhiên là lớn lên thần tốc!
Không chỉ có như thế, những thứ dược tính mạnh mẽ đó bây giờ còn có rất nhiều trong thân thể nó vẫn chưa tiêu hóa. Nếu như hoàn toàn tiêu hóa thì chỉ sợ còn chưa thực sự trưởng thành liền có thể bằng được Huyền Thú bát cấp đỉnh phong!
Phải biết rằng Huyền Thú bát cấp đỉnh phong kia có thể tương đương với cường giả Thiên Huyền cao thủ!
Nhưng khi nhắc tới Mai Tuyết Yên, Quân Khương Lâm lại không tự kìm được nhịp tim có chút đập mạnh và loạn nhịp.
Nàng đã rời đi suốt thời gian dài như vậy sao?
Ngày về đã định là mùng hai tháng hai. Còn vài ngày là có thể đã trở về rồi.
Độc Cô Tiểu Nghệ mẫn cảm phát giác hắn phân tâm không khỏi lo lắng nói "Mạc Tà, chàng có Tuyết Yên tỷ tỷ, cũng không thể không cần ta... Người ta đã là của chàng rồi, người ta so sánh với Tuyết Yên tỷ tỷ còn sớm hơn, chính là người của chàng..."
Quân Khương Lâm cơ hồ phun sạch một miệng đầy nước trà, méo miệng lác mắt mà hỏi lại "Gì?! Nàng đã là người của ta từ lúc nào? Chuyện lúc nào mà chính ta sao cũng không biết vậy?"
"Chính là chàng! Chính là chàng!" Độc Cô Tiểu Nghệ trề môi kêu lên "Dù sao chàng không thể không muốn ta đây!"
"Muốn! Đương nhiên muốn!" Quân Khương Lâm đột nhiên mắt miệng đều cười rộ lên, đưa cả hai tay ra "Lại đây, Tiểu Nghệ ngoan, để ca ca dích thân ôm một cái, thuận tiện kiểm tra vài lượt xem nơi nào đã lớn..."
Độc Cô Tiểu Nghệ hét lên một tiếng, run như cầy sấy nhìn hắn "Chàng... chàng muốn làm gì? Chàng không được xằng bậy nha..."
"Nàng đã là người của ta, ôm một cái hôn nhẹ có là gì? Đây không phải là lúc có con sao sao? Đến đây đi, đừng thẹn thùng nữa" Nụ cười của Quân Khương Lâm càng thêm tà ác.
"Chàng... chàng đừng tới đây! Người ta muốn dự liệu trước thôi" Độc Cô Tiểu Nghệ vừa nhảy một cái thiếu chút nữa đã ra tới cửa, sắc mặt trắng bệch mà vẫn còn quá mức sợ hãi thốt ra "Không được... Ngày đó ta đã xem, Thanh Hàn tỷ tỷ bị chàng làm cho thật thê thảm... Ta ta..." Đột nhiên xoay người một cái trốn biệt tăm.
Quân Khương Lâm ngẩn ra: ngày đó ta đã thấy Thanh Hàn tỷ tỷ bị ngươi khiến cho thật thê thảm? Đột nhiên cười lớn, không nghĩ tới tiểu nha đầu này ngay cả cái đó lại cũng xem... Quân Khương Lâm không khỏi nhớ tới Quản Thanh Hàn, lại liên tưởng lời của Độc Cô Tiểu Nghệ lập tức trong lòng như bốc lửa... Tiểu nha đầu này, mặc dù có lúc quá là hung hăng, nhưng tuyệt đại đa số thời điểm thì vẫn là đáng yêu!
Vừa cười vừa đi ra cửa nghĩ muốn tìm tiểu nha đầu không may đó, không nghĩ tới đối diện lại thấy một tiểu nha đầu khác. Hàn Yên Mộng chắp tay đằng sau đang hếch mặt nhảy nhót đi đến, Quân Khương Lâm ha ha cười một tiếng mà nói: "Ai nha, là tiểu lão bà đây. Hai chúng ta thật là có duyên, nàng mau tới làm ấm ổ chăn của ta đi? Mau mau, nhân lúc thời gian còn sớm, chúng ta vội vàng đi..."
Hàn Yên Mộng chạm mặt hắn, liền hét lên một tiếng mặt mày xám ngoét mà quay người, vội vàng vội vàng giống như cá lọt lưới, không quản hướng nào bỏ chạy toán loạn.
Chỉ một thoáng đã trị xong hai tiểu la lị vốn vẫn cảm giác rất đau đầu, Quân đại thiếu cực kì thích thú, với một cảm giác rất hãnh diện hắc hắc cười, xoay người nhằm hướng tiểu viện của mình đi tới. Chuẩn bị tiến vào Hồng Quân Tháp luyện đan thôi... Nhưng vừa quay người thì lại bị Quân Vô Ý ngăn cản.
Càng tới gần mùng hai tháng hai, Quân Vô Ý luyện công càng thêm chăm chỉ, nhưng lần này làm sao lại xuất hiện ở đây làm Quân Khương Lâm có chút giật mình.
"Mùng hai tháng hai đã tới gần, ngươi rốt cuộc dự tính như thế nào?" Quân Tam gia đem chuyện chôn ở trong lòng đã lâu, giờ phút này rốt cục cũng lêntiếng hỏi. Trong mắt mơ hồ lóe ra nóng bỏng.
"Chờ đợi!" Quân Khương Lâm đáp "Chờ lực lượng của Thiên Phạt cùng Đông Phương thế gia hai nơi đến đông đủ. Chúng ta liền có thể lập tức xuất phát."
"Lần này đi Ngân Thành, trăm sông ngàn núi, cho dù là hiện tại lập tức hành động cũng chưa chắc kịp mùng hai tháng hai, ngươi... Rốt cuộc là tính toán? thế nào" Trong lòng Quân Vô Ý có chút như lửa đốt.
"Tam thúc, người phải biết rằng Thiên Phạt có một loại đặc sản, là phi hành Huyền Thú!" Quân Khương Lâm cười híp mắt tiếp tục "Ta đã thu xếp mọi thứ thỏa đáng, cũng chỉ chờ người bên bà ngoại đến, liền có thể xuất phát."
"Thì ra là thế!" Quân Vô Ý lập tức yên lòng. Đang lúc ấy thì đột nhiên nghe thấy cửa truyền đến âm thanh một hồi nói chuyện. Tiếng của thủ vệ hỏi "Xin hỏi vị công tử này, ngài là ai?"
"Nhật xuất Đông Phương, duy ngã bất bại!" ( mặt trời mọc phương đông, riêng mình ta bất bại).Một âm thanh non nớt nhưng lại chứa khẩu khí già giặn đầy kích động tiếp tục "Vị đại ca bảo vệ này, xin báo cho Quân Khương Lâm Quân biểu ca, là Đông Phương Bất Bại ta đã tới rồi!"
Quân Khương Lâm cười ha ha. "Nhật xuất Đông Phương, duy ngã bất bại?!" Quân Đại thiếu gia một bước đã ra tới cổng, đó chẳng phải là chú em chất phác kia sao!
Quân Khương Lâm giả vờ nghiêm túc, đi tới gần hô "Đúng là Đông Phương... Đại hiệp giá lâm, đến tường nhà ta cũng sáng lên rực rỡ, nguyện vì Đông Phương đại hiệp thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ!"
"Biểu ca! Ha ha ha... Ta đã đến." Ở ngoài cửa đúng là Đông Phương Tiểu Hòe, hắn giang hai tay ôm tới, đột nhiên dừng chân lại gãi gãi đầu hỏi "Ngươi mới vừa rồi đã nói cái gì? Cái gì vậy? Nhất thống giang hồ!"
"Đây là biểu ca ta vì Đông Phương đại hiệp ngươi đích thân tạo ra châm ngôn độc nhất vô nhị đó" Quân Khương Lâm nói vẻ đầy thành khẩn "Nhật xuất Đông Phương, duy ngã bất bại! Nếu đã bất bại, đó chính là vô địch. Nhưng nếu không lập được một đại sự nghiệp kinh thiên động địa thì há chẳng phải là lãng phí sao? Cho nên đương nhiên phải là 'Thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ!' * Cũng không biết Đông Phương đại hiệp ngươi cảm giác như thế nào?" Quân Khương Lâm cười dài hỏi.
"Nhật xuất Đông Phương, duy ngã bất bại! Thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ!" Đông Phương Tiểu Hòe nhắc lại hai lần rồi sáng mắt lên, cười ha ha, liều lĩnh đáp "Không tệ! Không tệ, thật tốt quá! Hay cho một câu 'thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ!' Đây chính là Đông Phương Bất Bại ta cuối cùng đã có phương hướng mà cố gắng rồi! Biểu ca, ngươi thật sự là thật tài tình, chỉ vài lời đơn giản như vậy mà đã khiến ta nhiệt huyết sôi trào."
"Đây chính là một mục tiêu cao thượng! Tuy nói là nghĩ ra chẳng khác nào thành công một nửa. Nhưng vẫn còn một nửa đòi hỏi cần kiên trì bền bỉ mới có thể hoàn toàn thành công " Quân Khương Lâm khích lệ đáp.
"Thực chu đáo! Rõ ràng, sáng sủa! -" Đông Phương Tiểu Hòe hai mắt tỏa sáng, đã lâm vào trạng thái sướng cực độ! Trong lúc không để ý từ mép chảy ra mấy dòng trong suốt, đột nhiên lộn nhào một vòng hai tay vỗ đùi cười ha ha "Nhật xuất Đông Phương, duy ngã bất bại! Thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ! Oa nha nha nha, ngao ô ngao ô..."
"Tiểu tử ngươi kêu loạn cái gì vậy?" Từ đằng sau một âm thanh vang lên, đúng là đám người Đông Phương Vấn Tình đã tới. Nhưng lúc này nhóc vẫn không để ý nên Đông Phương Tiểu Hòe đang tự mình nhảy nhót reo hò. Đông Phương Vấn Đao tóm lấy phát một cái đánh vào mông "Tiểu tử ngốc, kêu loạn ồn ào cái gì?"
"Nhất thống giang hồ, chuyện này không thể tùy tiện nói lung tung!" Ở phía sau Đông Phương Vấn Tình nói nghiêm túc, thoáng nhìn qua Quân Khương Lâm vẻ trách cứ "Từ xưa tới nay, giang hồ cho tới bây giờ đều là chia năm xẻ bảy, mỗi người làm việc của mình, cho tới bây giờ chẳng hề nói đến chữ thống nhất. Thậm chí địa vị cao thượng như Tam Đại Thánh Địa mà cũng không dám nói đến từ thống nhất, từ trước đến nay tất cả đều là làm theo ý mình! Nếu mà những lời này một khi lan truyền ra ngoài, chả phải Đông Phương thế gia lúc nào cũng có thể trở thành cái đích cho mọi người công kích!"
"Chẳng qua chỉ là một chí hướng mà thôi, tin tưởng cũng không phải sự thật đi. Hơn nữa, nếu như đệ tử Đông Phương thế gia coi đây là mục tiêu để lập chỉ thì tin tưởng cũng là tốt." Quân Khương Lâm cười khan hai tiếng, ngoài miệng vẫn nói hươu nói vượn, còn trong bụng cũng thấy hơi chột dạ. Dù sao chính mình lúc trước khi đi cũng để lại cho vị Đại cữu này phương pháp sinh con đẻ cái cố nhiên rất có hiệu quả, nhưng là thật là... cái vụ vác nặng đó liệu có bị phát giác hay không?
"Đi một mạch xa như vậy, thật đúng là mệt chết người! Mạc Tà, lão gia tử có nhà không?" Đông Phương Vấn Tình hiền lành liếc mắt nhìn Quân Khương Lâm, trong ánh mắt dĩ nhiên đầy vẻ cảm kích.
Quân Khương Lâm ngẩn ra: chẳng lẽ hắn còn không phát hiện điều che giấu trong đó? Vẫn còn luôn luôn tự thể nghiệm phương thức đó? Sẽ không chậm hiểu như vậy chứ? Còn đang mải nghĩ nên cả người bất giác giật nảy lên rồi ha ha cười rộ.
Quân Khương Lâm thật đúng là không đoán sai, Đông Phương Vấn Tình thực sự là còn chưa phát giác ra, chẳng những không có phát giác trong phương thuốc của Quân Đại thiếu gia có thành phần 'độc ác', mà vẫn còn cảm thấy phương thuốc đó có hiệu quả nhanh như vậy, thần diệu như vậy. Do đó lúc này đối với cháu trai chỉ thấy cảm kích, nào biết chính mình đúng là bị "cháu trai thân thiết" lừa cho phải luôn vác nặng.
Đoàn người có Quân Vô Ý cùng đi vào Quân gia hàn huyên không ngớt, thân thiết không thôi. Quân Khương Lâm đi sát vào Đông Phương Vấn Tình, nháy mắt ra hiệu hỏi "Đại cữu, ngài mệt không?"
"Nói cái gì vây? Đi một mạch muôn sông nghìn núi, lăn lộn vật vả đến đây, làm sao lại không mệt! Tiểu tử ngươi nghĩ lung tung cái gì vậy? Đầu óc ngươi tiểu tử chả có lúc nào nghĩ đến chính sự cả! Quả nhiên là thiếu sót cực kỳ!" Đông Phương Vấn Tình đỏ mặt lên, tiếp theo tối sầm, hắn làm sao có thể không biết cháu yêu hỏi điều gì, nhưng chuyện này há có thể nói rõ sao? Ngựa hay thì ắt kiêu ngạo, bậc bề trên cần phải răn dạy một phen.
Quân Khương Lâm co rụt lại đầu, đúng là sĩ diện thì làm khổ thân quả nhiên là câu nói rất đúng. Được! Vốn đang nghĩ nhắc nhở ngài một phen, để ngài không cần khổ cực mang vác như vậy, không nghĩ là ngài vừa mở miệng lại mắng mỏ! Coi như ta chưa nói gì hết, nếu ngài nguyện ý mệt nhọc vậy thì tiếp tục mệt nhọc đi...
Đám người Đông Phương Vấn Tình lần này mang đến Thiên cấp thích khách cùng Địa cấp thích khách với số lượng tương đối khả quan, mỗi người đều là hảo thủ tinh thông ám sát cấp cao nhất. Tổng cộng chừng hơn một trăm người, ba vị đầu lĩnh Đông Phương huynh đệ lúc trước được Quân Khương Lâm hỗ trợ đan dược thần dị nên đột phá quan ải, một bước tiến lên hàng ngũ Chí Tôn, thực lực tăng tiến rất nhiều. Lại còn tâm nguyện cả đời cũng đã được Quân Khương Lâm giải quyết, đúng là vênh mặt, đang thời điểm sung sướng đắc ý.
Ngoài ra những Thiên cấp thích khách trong Đông Phương thế gia càng lộ vẻ đắc chí ngẩng cao đầu sải bước. Tự cảm thấy với đội ngũ này của nhà mình đủ để kiêu ngạo với thiên hạ... Năm đó Đông Phương thế gia đã từng lấy lực một nhà làm rung động cả đại lục, lần này với đội hình còn mạnh hơn trước kia thật sự là đủ sức đánh đâu được đó, anh hùng thiên hạ nào dám đương đầu!
Nhưng vẻ kiêu ngạo coi thường thiên hạ chả mấy chốc đã bị đả kích vỡ vụn.
Người ạ, mà lại vẫn còn phải sợ nữa chứ!
Đối diện là Thảo nguyên Ưng thần Ưng Bác Không mặt mũi lạnh lùng, một mái tóc dài nhẹ nhàng tung bay, quần áo đen đầy vẻ nghiêm túc, hai mắt như ưng rình mồi! Lão vừa xuất hiện thì một khí thế cường đại ngập trời chưa từng có đã tùy thời mà đến. Đã thế vẻn vẹn mới chỉ là mở đầu...
Bởi vì theo sau là Cuồng phong Kiếm Thần Phong Quyển Vân đi tới đâu sáng tới đó, quần áo trắng như tuyết, ánh mắt sắc như kiếm, thân hình cao ngất như thanh gươm, mặt không chút tình cảm. Lão yên lặng như sơn, nhưng khí thế lại nửa điểm cũng không kém hơn Ưng Bác Không!
* Thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ!: thiên thu vạn đại, thống nhất giang hồ. ( Tái = năm)
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Biên Tập: Maison
Quân Khương Lâm cũng không biết, lúc Mai Tuyết Yên cho Tiểu Bạch Bạch ăn, tất cả đều là những thứ tốt mà đám báo vương mấy đời có muốn ăn cũng không được, do vậy lại đề cao quá mức tiếp. Hơn nữa Tiểu Bạch Bạch vốn đã bị Quân Mạ Tà nâng cao cấp bậc nên tự nhiên là lớn lên thần tốc!
Không chỉ có như thế, những thứ dược tính mạnh mẽ đó bây giờ còn có rất nhiều trong thân thể nó vẫn chưa tiêu hóa. Nếu như hoàn toàn tiêu hóa thì chỉ sợ còn chưa thực sự trưởng thành liền có thể bằng được Huyền Thú bát cấp đỉnh phong!
Phải biết rằng Huyền Thú bát cấp đỉnh phong kia có thể tương đương với cường giả Thiên Huyền cao thủ!
Nhưng khi nhắc tới Mai Tuyết Yên, Quân Khương Lâm lại không tự kìm được nhịp tim có chút đập mạnh và loạn nhịp.
Nàng đã rời đi suốt thời gian dài như vậy sao?
Ngày về đã định là mùng hai tháng hai. Còn vài ngày là có thể đã trở về rồi.
Độc Cô Tiểu Nghệ mẫn cảm phát giác hắn phân tâm không khỏi lo lắng nói "Mạc Tà, chàng có Tuyết Yên tỷ tỷ, cũng không thể không cần ta... Người ta đã là của chàng rồi, người ta so sánh với Tuyết Yên tỷ tỷ còn sớm hơn, chính là người của chàng..."
Quân Khương Lâm cơ hồ phun sạch một miệng đầy nước trà, méo miệng lác mắt mà hỏi lại "Gì?! Nàng đã là người của ta từ lúc nào? Chuyện lúc nào mà chính ta sao cũng không biết vậy?"
"Chính là chàng! Chính là chàng!" Độc Cô Tiểu Nghệ trề môi kêu lên "Dù sao chàng không thể không muốn ta đây!"
"Muốn! Đương nhiên muốn!" Quân Khương Lâm đột nhiên mắt miệng đều cười rộ lên, đưa cả hai tay ra "Lại đây, Tiểu Nghệ ngoan, để ca ca dích thân ôm một cái, thuận tiện kiểm tra vài lượt xem nơi nào đã lớn..."
Độc Cô Tiểu Nghệ hét lên một tiếng, run như cầy sấy nhìn hắn "Chàng... chàng muốn làm gì? Chàng không được xằng bậy nha..."
"Nàng đã là người của ta, ôm một cái hôn nhẹ có là gì? Đây không phải là lúc có con sao sao? Đến đây đi, đừng thẹn thùng nữa" Nụ cười của Quân Khương Lâm càng thêm tà ác.
"Chàng... chàng đừng tới đây! Người ta muốn dự liệu trước thôi" Độc Cô Tiểu Nghệ vừa nhảy một cái thiếu chút nữa đã ra tới cửa, sắc mặt trắng bệch mà vẫn còn quá mức sợ hãi thốt ra "Không được... Ngày đó ta đã xem, Thanh Hàn tỷ tỷ bị chàng làm cho thật thê thảm... Ta ta..." Đột nhiên xoay người một cái trốn biệt tăm.
Quân Khương Lâm ngẩn ra: ngày đó ta đã thấy Thanh Hàn tỷ tỷ bị ngươi khiến cho thật thê thảm? Đột nhiên cười lớn, không nghĩ tới tiểu nha đầu này ngay cả cái đó lại cũng xem... Quân Khương Lâm không khỏi nhớ tới Quản Thanh Hàn, lại liên tưởng lời của Độc Cô Tiểu Nghệ lập tức trong lòng như bốc lửa... Tiểu nha đầu này, mặc dù có lúc quá là hung hăng, nhưng tuyệt đại đa số thời điểm thì vẫn là đáng yêu!
Vừa cười vừa đi ra cửa nghĩ muốn tìm tiểu nha đầu không may đó, không nghĩ tới đối diện lại thấy một tiểu nha đầu khác. Hàn Yên Mộng chắp tay đằng sau đang hếch mặt nhảy nhót đi đến, Quân Khương Lâm ha ha cười một tiếng mà nói: "Ai nha, là tiểu lão bà đây. Hai chúng ta thật là có duyên, nàng mau tới làm ấm ổ chăn của ta đi? Mau mau, nhân lúc thời gian còn sớm, chúng ta vội vàng đi..."
Hàn Yên Mộng chạm mặt hắn, liền hét lên một tiếng mặt mày xám ngoét mà quay người, vội vàng vội vàng giống như cá lọt lưới, không quản hướng nào bỏ chạy toán loạn.
Chỉ một thoáng đã trị xong hai tiểu la lị vốn vẫn cảm giác rất đau đầu, Quân đại thiếu cực kì thích thú, với một cảm giác rất hãnh diện hắc hắc cười, xoay người nhằm hướng tiểu viện của mình đi tới. Chuẩn bị tiến vào Hồng Quân Tháp luyện đan thôi... Nhưng vừa quay người thì lại bị Quân Vô Ý ngăn cản.
Càng tới gần mùng hai tháng hai, Quân Vô Ý luyện công càng thêm chăm chỉ, nhưng lần này làm sao lại xuất hiện ở đây làm Quân Khương Lâm có chút giật mình.
"Mùng hai tháng hai đã tới gần, ngươi rốt cuộc dự tính như thế nào?" Quân Tam gia đem chuyện chôn ở trong lòng đã lâu, giờ phút này rốt cục cũng lêntiếng hỏi. Trong mắt mơ hồ lóe ra nóng bỏng.
"Chờ đợi!" Quân Khương Lâm đáp "Chờ lực lượng của Thiên Phạt cùng Đông Phương thế gia hai nơi đến đông đủ. Chúng ta liền có thể lập tức xuất phát."
"Lần này đi Ngân Thành, trăm sông ngàn núi, cho dù là hiện tại lập tức hành động cũng chưa chắc kịp mùng hai tháng hai, ngươi... Rốt cuộc là tính toán? thế nào" Trong lòng Quân Vô Ý có chút như lửa đốt.
"Tam thúc, người phải biết rằng Thiên Phạt có một loại đặc sản, là phi hành Huyền Thú!" Quân Khương Lâm cười híp mắt tiếp tục "Ta đã thu xếp mọi thứ thỏa đáng, cũng chỉ chờ người bên bà ngoại đến, liền có thể xuất phát."
"Thì ra là thế!" Quân Vô Ý lập tức yên lòng. Đang lúc ấy thì đột nhiên nghe thấy cửa truyền đến âm thanh một hồi nói chuyện. Tiếng của thủ vệ hỏi "Xin hỏi vị công tử này, ngài là ai?"
"Nhật xuất Đông Phương, duy ngã bất bại!" ( mặt trời mọc phương đông, riêng mình ta bất bại).Một âm thanh non nớt nhưng lại chứa khẩu khí già giặn đầy kích động tiếp tục "Vị đại ca bảo vệ này, xin báo cho Quân Khương Lâm Quân biểu ca, là Đông Phương Bất Bại ta đã tới rồi!"
Quân Khương Lâm cười ha ha. "Nhật xuất Đông Phương, duy ngã bất bại?!" Quân Đại thiếu gia một bước đã ra tới cổng, đó chẳng phải là chú em chất phác kia sao!
Quân Khương Lâm giả vờ nghiêm túc, đi tới gần hô "Đúng là Đông Phương... Đại hiệp giá lâm, đến tường nhà ta cũng sáng lên rực rỡ, nguyện vì Đông Phương đại hiệp thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ!"
"Biểu ca! Ha ha ha... Ta đã đến." Ở ngoài cửa đúng là Đông Phương Tiểu Hòe, hắn giang hai tay ôm tới, đột nhiên dừng chân lại gãi gãi đầu hỏi "Ngươi mới vừa rồi đã nói cái gì? Cái gì vậy? Nhất thống giang hồ!"
"Đây là biểu ca ta vì Đông Phương đại hiệp ngươi đích thân tạo ra châm ngôn độc nhất vô nhị đó" Quân Khương Lâm nói vẻ đầy thành khẩn "Nhật xuất Đông Phương, duy ngã bất bại! Nếu đã bất bại, đó chính là vô địch. Nhưng nếu không lập được một đại sự nghiệp kinh thiên động địa thì há chẳng phải là lãng phí sao? Cho nên đương nhiên phải là 'Thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ!' * Cũng không biết Đông Phương đại hiệp ngươi cảm giác như thế nào?" Quân Khương Lâm cười dài hỏi.
"Nhật xuất Đông Phương, duy ngã bất bại! Thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ!" Đông Phương Tiểu Hòe nhắc lại hai lần rồi sáng mắt lên, cười ha ha, liều lĩnh đáp "Không tệ! Không tệ, thật tốt quá! Hay cho một câu 'thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ!' Đây chính là Đông Phương Bất Bại ta cuối cùng đã có phương hướng mà cố gắng rồi! Biểu ca, ngươi thật sự là thật tài tình, chỉ vài lời đơn giản như vậy mà đã khiến ta nhiệt huyết sôi trào."
"Đây chính là một mục tiêu cao thượng! Tuy nói là nghĩ ra chẳng khác nào thành công một nửa. Nhưng vẫn còn một nửa đòi hỏi cần kiên trì bền bỉ mới có thể hoàn toàn thành công " Quân Khương Lâm khích lệ đáp.
"Thực chu đáo! Rõ ràng, sáng sủa! -" Đông Phương Tiểu Hòe hai mắt tỏa sáng, đã lâm vào trạng thái sướng cực độ! Trong lúc không để ý từ mép chảy ra mấy dòng trong suốt, đột nhiên lộn nhào một vòng hai tay vỗ đùi cười ha ha "Nhật xuất Đông Phương, duy ngã bất bại! Thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ! Oa nha nha nha, ngao ô ngao ô..."
"Tiểu tử ngươi kêu loạn cái gì vậy?" Từ đằng sau một âm thanh vang lên, đúng là đám người Đông Phương Vấn Tình đã tới. Nhưng lúc này nhóc vẫn không để ý nên Đông Phương Tiểu Hòe đang tự mình nhảy nhót reo hò. Đông Phương Vấn Đao tóm lấy phát một cái đánh vào mông "Tiểu tử ngốc, kêu loạn ồn ào cái gì?"
"Nhất thống giang hồ, chuyện này không thể tùy tiện nói lung tung!" Ở phía sau Đông Phương Vấn Tình nói nghiêm túc, thoáng nhìn qua Quân Khương Lâm vẻ trách cứ "Từ xưa tới nay, giang hồ cho tới bây giờ đều là chia năm xẻ bảy, mỗi người làm việc của mình, cho tới bây giờ chẳng hề nói đến chữ thống nhất. Thậm chí địa vị cao thượng như Tam Đại Thánh Địa mà cũng không dám nói đến từ thống nhất, từ trước đến nay tất cả đều là làm theo ý mình! Nếu mà những lời này một khi lan truyền ra ngoài, chả phải Đông Phương thế gia lúc nào cũng có thể trở thành cái đích cho mọi người công kích!"
"Chẳng qua chỉ là một chí hướng mà thôi, tin tưởng cũng không phải sự thật đi. Hơn nữa, nếu như đệ tử Đông Phương thế gia coi đây là mục tiêu để lập chỉ thì tin tưởng cũng là tốt." Quân Khương Lâm cười khan hai tiếng, ngoài miệng vẫn nói hươu nói vượn, còn trong bụng cũng thấy hơi chột dạ. Dù sao chính mình lúc trước khi đi cũng để lại cho vị Đại cữu này phương pháp sinh con đẻ cái cố nhiên rất có hiệu quả, nhưng là thật là... cái vụ vác nặng đó liệu có bị phát giác hay không?
"Đi một mạch xa như vậy, thật đúng là mệt chết người! Mạc Tà, lão gia tử có nhà không?" Đông Phương Vấn Tình hiền lành liếc mắt nhìn Quân Khương Lâm, trong ánh mắt dĩ nhiên đầy vẻ cảm kích.
Quân Khương Lâm ngẩn ra: chẳng lẽ hắn còn không phát hiện điều che giấu trong đó? Vẫn còn luôn luôn tự thể nghiệm phương thức đó? Sẽ không chậm hiểu như vậy chứ? Còn đang mải nghĩ nên cả người bất giác giật nảy lên rồi ha ha cười rộ.
Quân Khương Lâm thật đúng là không đoán sai, Đông Phương Vấn Tình thực sự là còn chưa phát giác ra, chẳng những không có phát giác trong phương thuốc của Quân Đại thiếu gia có thành phần 'độc ác', mà vẫn còn cảm thấy phương thuốc đó có hiệu quả nhanh như vậy, thần diệu như vậy. Do đó lúc này đối với cháu trai chỉ thấy cảm kích, nào biết chính mình đúng là bị "cháu trai thân thiết" lừa cho phải luôn vác nặng.
Đoàn người có Quân Vô Ý cùng đi vào Quân gia hàn huyên không ngớt, thân thiết không thôi. Quân Khương Lâm đi sát vào Đông Phương Vấn Tình, nháy mắt ra hiệu hỏi "Đại cữu, ngài mệt không?"
"Nói cái gì vây? Đi một mạch muôn sông nghìn núi, lăn lộn vật vả đến đây, làm sao lại không mệt! Tiểu tử ngươi nghĩ lung tung cái gì vậy? Đầu óc ngươi tiểu tử chả có lúc nào nghĩ đến chính sự cả! Quả nhiên là thiếu sót cực kỳ!" Đông Phương Vấn Tình đỏ mặt lên, tiếp theo tối sầm, hắn làm sao có thể không biết cháu yêu hỏi điều gì, nhưng chuyện này há có thể nói rõ sao? Ngựa hay thì ắt kiêu ngạo, bậc bề trên cần phải răn dạy một phen.
Quân Khương Lâm co rụt lại đầu, đúng là sĩ diện thì làm khổ thân quả nhiên là câu nói rất đúng. Được! Vốn đang nghĩ nhắc nhở ngài một phen, để ngài không cần khổ cực mang vác như vậy, không nghĩ là ngài vừa mở miệng lại mắng mỏ! Coi như ta chưa nói gì hết, nếu ngài nguyện ý mệt nhọc vậy thì tiếp tục mệt nhọc đi...
Đám người Đông Phương Vấn Tình lần này mang đến Thiên cấp thích khách cùng Địa cấp thích khách với số lượng tương đối khả quan, mỗi người đều là hảo thủ tinh thông ám sát cấp cao nhất. Tổng cộng chừng hơn một trăm người, ba vị đầu lĩnh Đông Phương huynh đệ lúc trước được Quân Khương Lâm hỗ trợ đan dược thần dị nên đột phá quan ải, một bước tiến lên hàng ngũ Chí Tôn, thực lực tăng tiến rất nhiều. Lại còn tâm nguyện cả đời cũng đã được Quân Khương Lâm giải quyết, đúng là vênh mặt, đang thời điểm sung sướng đắc ý.
Ngoài ra những Thiên cấp thích khách trong Đông Phương thế gia càng lộ vẻ đắc chí ngẩng cao đầu sải bước. Tự cảm thấy với đội ngũ này của nhà mình đủ để kiêu ngạo với thiên hạ... Năm đó Đông Phương thế gia đã từng lấy lực một nhà làm rung động cả đại lục, lần này với đội hình còn mạnh hơn trước kia thật sự là đủ sức đánh đâu được đó, anh hùng thiên hạ nào dám đương đầu!
Nhưng vẻ kiêu ngạo coi thường thiên hạ chả mấy chốc đã bị đả kích vỡ vụn.
Người ạ, mà lại vẫn còn phải sợ nữa chứ!
Đối diện là Thảo nguyên Ưng thần Ưng Bác Không mặt mũi lạnh lùng, một mái tóc dài nhẹ nhàng tung bay, quần áo đen đầy vẻ nghiêm túc, hai mắt như ưng rình mồi! Lão vừa xuất hiện thì một khí thế cường đại ngập trời chưa từng có đã tùy thời mà đến. Đã thế vẻn vẹn mới chỉ là mở đầu...
Bởi vì theo sau là Cuồng phong Kiếm Thần Phong Quyển Vân đi tới đâu sáng tới đó, quần áo trắng như tuyết, ánh mắt sắc như kiếm, thân hình cao ngất như thanh gươm, mặt không chút tình cảm. Lão yên lặng như sơn, nhưng khí thế lại nửa điểm cũng không kém hơn Ưng Bác Không!
* Thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ!: thiên thu vạn đại, thống nhất giang hồ. ( Tái = năm)
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành