Từ Trần gia đến đây, xảy ra nhiều hiểu lầm, song phương căn bản cũng chưa từng giải thích. Bởi vì, càng là cao thủ, một khi hiểu lầm, ngược lại càng khó giải quyết, chung quy đều là một đạo lý: Miễn là người có thân phận, đều tự cho bản thân mình là nhất!
Giải thích, chỉ có người thực lực kém cỏi mới làm việc đó! Thực lực chính là tất cả, thực lực mạnh cũng chính là đạo lý!
Cho dù có thật sự là hiểu lầm, trước mặt bao nhiêu người ở đây, ít nhất cũng phải giữ thể diện, không thể mở miệng trước!
Náo nhiệt, đã ghiền? Phần sau còn náo nhiệt hơn nữa! Vở tuồng này có lẽ còn chưa đến phần cao trào, Quân đại thiếu hiện ra, âm thầm đi theo, tuồng vui này nếu mà không xem trọn vẹn, Quân Khương Lâm tự biết mình sẽ ăn ngủ không yên…
Dù sao, chính mình là đạo diễn, bản thân cũng là người đầu tiên đánh trống bắt đầu vở tuồng đổ máu giữa Tam Đại Thánh Địa cùng Phiêu Miểu Huyễn Phủ, phải ở lại đến cuối để hạ màn chứ!
Một trận vừa rồi ở Trần gia so với hiện tại chỉ là tập thể dục, mức độ không thể cùng so sánh. Bởi vì sau đây, Phiêu Miểu Huyễn Phủ cùng Tam Đại Thánh Địa, tất cả những người đi theo đều đồng loạt động thủ rồi!
Ý nghĩa hoàn toàn bất đồng!
Hơn nữa lần này có thể là chân chính khó dàn xếp được mâu thuẫn!
Tại sao?
Đáp án rất đơn giản. Bất luận là Không Linh Thể Chất hay binh khí của Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu đều do Quân Khương Lâm lấy đi! Chỉ cần Quân đại thiếu không tự thú, mọi việc vĩnh viễn không thể sáng tỏ được, không gì có thể rửa sạch mâu thuẫn đã cao trào này!
Mà Quân đại thiếu sẽ tự thú sao? Câu trả lời không cần hỏi cũng biết! Này nha, trăm cay nghìn đắng, hơn nữa còn phải nhờ cơ duyên xảo hợp mới có được kết quả huy hoàng như thế này, làm sao lại có thể tự mình phá hủy đi dược?
Kết quả là vừa vặn mười vị Thánh Hoàng ở đây, tất cả đều gặp bi kịch.
Trên đời này, tất cả có được bao nhiêu vị Thánh Hoàng?
Tuy rằng không biết được chính xác số lượng người Huyễn Phủ, nhưng nhìn bên ngoài mà nói, cho dù tính cả bọn người Tào Quốc Phong, cũng quyết không vượt quá ba nghìn vị! Nhưng tất cả đều đã già lão!
Hiện giờ, chính là chiến tranh giữa mười vị Thánh Hoàng a… Chẳng khác gì một góc trời sụp đổ…
Thậm chí, bất luận trận chiến này có hay không có thương vong, mối quan hệ bấp bênh giữa Tam Đại Thánh Địa cùng Phiêu Miểu Huyễn Phủ đến đây là chấm dứt, hoàn toàn hủy bỏ, thậm chí trong một khoảng thời gian ngắn cũng khó mà có thể khôi phục.
Từ đó về sau, Tam Đại Thánh Địa là Tam Đại Thánh Địa và Phiêu Miểu Huyễn Phủ là Phiêu Miểu Huyễn Phủ.
Đây là kết quả mà Quân Khương Lâm tha thiết ước mơ! Bằng không, hắng hao tâm tổn trí an bài tất cả chuyện này làm cái gì?
Vì việc này, có trời mới biết Quân Khương Lâm đã trả giá bằng bao nhiêu tế bào não! Quan hệ giữa Tam Đại Thánh Địa cùng Phiêu Miểu Huyễn Phủ, ngay tại thời điểm ở Phong Tuyết Ngân Thành, lúc vị Tiếp Dẫn Sứ của Huyễn Phủ vừa xuất hiện, Quân Khương Lâm liền nhìn thấu được manh mối trong đó!
Bốn nhà này, xét đến cùng vẫn là cùng một tổ sư gia truyền xuống, một khi có chuyện, tự khắc bọn hắn vì vậy mà đoàn kết!
Mà Quân Khương Lâm chính là đắc tội với Tam Đại Thánh Địa, đối với Phiêu Miểu Huyễn Phủ lại không tạo thành mối uy hiếp trực tiếp! Với Tam Đại Thánh Địa thì dễ dối phó, còn Phiêu Miểu Huyễn Phủ lại tương đối khó khăn. Bởi vì chỗ kia thật sự rất thần bí, giống như hoàn toàn không thuộc về không gian này.
Mọi người đều biết sự tồn tại của nó, nhưng trừ những người của Huyễn Phủ, người ở ngoài ai cũng không thể vào được!
Từ xưa đến nay, chưa từng có ngoại nhân nào có thể tiến vào bên trong Phiêu Miểu Huyễn Phủ!
Không giống với Tam Đại Thánh Địa, căn cứ nằm ngay đó, không di chuyển được đi đâu!
Quân Khương Lâm chống lại Tam Đại Thánh Địa, kết quả này đã không thể tránh khỏi, tin chắc rằng chỉ cần Thánh Địa xuất hiện nguy cơ, Phiêu Miểu Huyễn Phủ dù không có lý do vẫn tuyệt đối không thể đứng nhìn Tam Đại Thánh Địa diệt vong! Mà chuyện Quân Khương Lâm sợ hãi lại chính là chuyện này.
Không đem liên minh tứ phía này phá vỡ, hắn dù có thế nào cũng sẽ không tùy tiện động thủ.
Bởi vì nếu lần này bốn nhà thật sự liên minh, hoàn toàn có khả năng Thiên Phạt sâm lâm sẽ bị hủy diệt vĩnh viễn!
Loại thực lực cường đại này, ngay cả Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng phải nuốt hận để bị phong ấn mấy trăm năm, huống chi hiện tại Quân Khương Lâm chỉ là cánh chim không gió.
Cho nên dù trước đó Quân đại thiếu muôn vàn thù hận vạn phần căm tức cũng không thật sự nhảy ra để trở thành bia ngắm! Chỉ dám đánh lén, nếu không được thì trực tiếp bỏ chạy, chưa bao giờ dám ngay trước mặt mà đối chiến!
Dù gì, Phiêu Miểu Huyễn Phủ này cũng là kiêng kị lớn nhất của mình! Đối với việc gì không biết, bất luận là kẻ nào Quân Khương Lâm cũng luôn luôn phải cẩn thận. Phần liên hoàn kế này, hắn nghĩ ra đã lâu, nhưng thủy chung vẫn không có cơ hội thực hiện.
Lần này, cuối cùng hắn cũng có được cơ hội! Hơn nữa còn là cơ hội trời cho ngàn năm một thuở!
Liên minh bốn nhà này, nếu thiếu Phiêu Miểu Huyễn Phủ… Hắc hắc, Quân đại thiếu thật sự không còn chỗ cố kỵ. Trời cao, thỏa sức bay; biển rộng, mặc sức bơi lội, thậm chí vào thời điểm mấu chốt lại có thể tiếp tục lợi dụng… nếu thật sự đánh không lại liền chạy vào Thiên Phạt sâm lâm mà trốn, Tam Đại Thánh Địa cũng chỉ có thể giương mắt đứng nhìn!
Đây là một việc cực kỳ dễ chịu a?
Kẻ thù của kẻ thù lại chính là bạn của mình.
Mà nếu bằng hữu lại trở thành địch nhân, trở mặt thành thù… Hạ thủ lại càng ác hơn!
Quân đại thiếu cả người thoải mái, tràn đầy đắc ý, cơ hồ ẩn thân bay thật nhanh về trước, thậm chí, ở một nơi che khuất tầm mắt của mọi người, còn có ý định lắc lắc cái mông, xoay liên tục không ngừng.
Khi hắn đến được nơi cách Cúc Hoa thành hơn trăm dặm, chỉ thấy giữa sân bốn người từng đôi đánh nhau sống chết, bừng bừng khí thế! Thật ác liệt a! So với phim ảnh kiếp trước còn hoành tá tràng hơn nhiều, thật là quá hưởng thụ a!
Quân đại thiếu cẩn thận lựa chọn nơi quan sát thật tốt liền ngồi chồm hổm xuống, hít vào thật sâu không khí mát mẻ của buổi đêm, cảm giác hưởng thụ cực kỳ…
Ở đây, cục diện bốn người đúng là Bạch Kỳ Phong cùng Hà Tri Thu, Tào Quốc Phong cùng Hải Vô Nhai! Bốn người hai đôi đều là đấu tay không, đều không sử dụng binh khí. Bọc hành lý của Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu đều bị Quân đại thiếu gia lấy đi rồi, muốn dùng binh khí cũng không có mà dùng.
Còn Bạch Kỳ Phong với Tào Quốc Phong lại không muốn chiếm tiện nghi, phải biết là Tào Quốc Phong đã là Thanh Hoàng tam cấp, thực lực chân chính hơn xa mọi người ở đây, cho dù có đơn đả độc đấu cũng đã ngại lấy mạnh hiếp yếu, nếu còn lấy binh khí đấu với người ta tay không, thật sự có chút bỉ ổi.
Mặt khác năm vị Thánh Hoàng còn lại của Huyễn Phủ lại đang đứng bên cạnh xem cuộc chiến, cả đám đều nóng lòng muốn thử sức.
Theo cục diện trước mắt, hai người Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu tối nay chỉ sợ khó tránh khỏi bi kịch.
Quân đại thiếu thản nhiên đứng một bên xem chừng, hắn cho rằng lúc này đây, nghêu cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, chính mình nhất định có thể chiếm được một tiện nghi lớn!
Hai vị Thánh Hoàng giao đấu cùng bảy vị Thánh Hoàng, hơn nữa phía Huyễn Phủ lại có một người là thực lực vượt xa những người còn lại, Thánh Hoàng tam cấp. Thực lực quá cách biệt, kết quả căn bản đã xác định.
Đương nhiên nếu Thánh Hoàng muốn chạy trốn, cho dù là bảy vị Thánh Hoàng của Huyễn Phủ có đồng loạt liên thủ, chỉ sợ cũng khó mà ngăn được. Nhưng vấn đề bây giờ là…chín người này đều đang giận điên lên!
Bọn hắn cần phát tiết! Hung mãnh phát tiết!
Cuộc chiến càng lúc càng kích thích, ý như không chết không thôi!
Trong lòng Quân đại thiếu lại rất là vui vẻ!
Nha nha, đợi các ngươi phát tiết xong rồi mới phát hiện ra, lúc đó cho dù không chết, ít nhất cũng thương tích đầy mình, thể lực hao tổn rất lớn! Hơn nữa mười phần nội lực bên trong cũng đã mất đi tám chín phần! Đến lúc đó, chính là thời điểm vị công tử Tôn giả tam cấp này phát huy.
Đương nhiên, nếu lúc đó chín người đều sức cùng lực kiệt… Như vậy đúng là đại hảo sự, Quân đại thiếu chỉ là suy nghĩ một chút thôi. Cũng không có đặt quá nhiều hi vọng chuyện này có thể thành sự thật, yêu cầu này quá cao đối với Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu, chính xác là không thực tế…
Giữa sân truyền đến chuỗi tiếng nổ ầm ầm không ngớt, cát đá bay loạn xạ, che hết tầm nhìn, Quân Mạc Tà ngồi xổm trên một gốc đại thụ cách đó không xa, giống như đang xem một bộ phim hành động kinh điển, miệng cười toe toét.
Tuy nhiên cũng có một thiếu sót, mấy tên gia hỏa đang đánh nhau điên cuồng kia lại có thể không mở miệng chửi bới tiếng nào, làm thiếu mất thanh âm, khiến cho Quân đại thiếu có cảm giác như đang xem kịch câm….
Hắn có loại ý nghĩ này thật sự vô nghĩa, cao thủ Thánh Hoàng còn vừa đánh vừa mắng chửi sao… Vậy còn có thể là Thánh Hoàng sao?
Mặc dù trận chiến này bất kể bắt đầu bằng nguyên nhân gì, đều không thể so sánh với quá trình!
Phanh!
Bỗng nhiên vang lên một tiếng, rõ ràng là âm thanh của hai bàn tay chạm vào nhau, tiếp theo lại vang lên tiếng gào thét chói tai dị thường, trong nháy mắt kình khí mạnh mẽ khuấy động khắp mọi nơi, giống như vô số mũi tên gió, đột nhiên tán ra bốn phương tám hướng.
Ngay sau đó hai tiếng kêu đau đớn đồng thời vang lên, Bạch Kỳ Phong cùng Hà Tri Thu hai người đồng thời bay ngược về sau, rồi đang bay ngược lại đồng thời thay đổi phương hướng, từ lui chuyển sang tiến, đối mặt nhau mà đến, có thể thấy tình hình cuộc chiến lại tiếp tục mở rộng!
Mà ngay trong nháy mắt này, trên không trung Hà Tri Thu thân thể giống như mũi tên phóng tới lại đột ngột chậm lại, hai tay hai chân đồng thời mở ra, trong nháy mắt khép lại, ngân nga nói:
- Thu phong quyết sinh tử, thiên địa lưỡng mang mang!
Sau những lời nói này, lặp tức cả không gian đang trong sắc xuân êm dịu lại dễ dàng biến đổi, vốn là gió xuân nhè nhẹ, trong khoảnh khắc đó đồng loạt tràn ngập vẻ đìu hiu ưu sầu, lạnh lùng nghiêm nghị của gió thu!
Hà Tri Thu phát tán huyền lực độc môn tràn ngập không gian, không cần biết xa hay gần, chỉ cần nó đi qua mặt cỏ vốn xanh biếc liền biến thành khô vàng, cạnh đó một mảnh tràn ngập sức sống, lá cây lay động đại thụ xanh um, lại đột nhiên giống như mùa thu đến, toàn bộ cành lá đều biến thành màu khô vàng, từ đầu cành dần dần tiến vào, vừa qua khỏi đầu cành thì vẫn còn chút sắc xanh, nhưng đến giữa trời đã hoàn toàn hoá kim diệp!
Nhìn vào thiên địa lúc này lá vàng bay múa, mặt đất một mảnh khô vàng, hết sức thê lương, bên trong sắc vàng ấy, một đạo nhân ảnh áo trắng như tuyết, một đạo nhân ảnh áo xám, thân pháp vô cùng nhanh chóng tiếp cận lẫn nhau…
Mắt thấy hình ảnh khác thường này, Quân Mạc Tà lại đột nhiên nhớ đến một câu thơ Đường, rung đùi đắc ý lặng lẽ thì thầm: " Khôn cùng rơi mộc Tiêu Tiêu, vô cùng Trường Gian cuồn cuộn… thật sự là quá sức mạo hiểm…" ( một khúc gỗ Tiêu Tiêu, lăn đều trên Trường Giang bất tận)
Tuy nhiên, phía bên trong vẫn bao hàm nồng đậm sát khí, sát ý kéo dài thê thương!
Vạn Lý Bi Thu!
Độc môn chiêu pháp của Hà Tri Thu!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Giải thích, chỉ có người thực lực kém cỏi mới làm việc đó! Thực lực chính là tất cả, thực lực mạnh cũng chính là đạo lý!
Cho dù có thật sự là hiểu lầm, trước mặt bao nhiêu người ở đây, ít nhất cũng phải giữ thể diện, không thể mở miệng trước!
Náo nhiệt, đã ghiền? Phần sau còn náo nhiệt hơn nữa! Vở tuồng này có lẽ còn chưa đến phần cao trào, Quân đại thiếu hiện ra, âm thầm đi theo, tuồng vui này nếu mà không xem trọn vẹn, Quân Khương Lâm tự biết mình sẽ ăn ngủ không yên…
Dù sao, chính mình là đạo diễn, bản thân cũng là người đầu tiên đánh trống bắt đầu vở tuồng đổ máu giữa Tam Đại Thánh Địa cùng Phiêu Miểu Huyễn Phủ, phải ở lại đến cuối để hạ màn chứ!
Một trận vừa rồi ở Trần gia so với hiện tại chỉ là tập thể dục, mức độ không thể cùng so sánh. Bởi vì sau đây, Phiêu Miểu Huyễn Phủ cùng Tam Đại Thánh Địa, tất cả những người đi theo đều đồng loạt động thủ rồi!
Ý nghĩa hoàn toàn bất đồng!
Hơn nữa lần này có thể là chân chính khó dàn xếp được mâu thuẫn!
Tại sao?
Đáp án rất đơn giản. Bất luận là Không Linh Thể Chất hay binh khí của Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu đều do Quân Khương Lâm lấy đi! Chỉ cần Quân đại thiếu không tự thú, mọi việc vĩnh viễn không thể sáng tỏ được, không gì có thể rửa sạch mâu thuẫn đã cao trào này!
Mà Quân đại thiếu sẽ tự thú sao? Câu trả lời không cần hỏi cũng biết! Này nha, trăm cay nghìn đắng, hơn nữa còn phải nhờ cơ duyên xảo hợp mới có được kết quả huy hoàng như thế này, làm sao lại có thể tự mình phá hủy đi dược?
Kết quả là vừa vặn mười vị Thánh Hoàng ở đây, tất cả đều gặp bi kịch.
Trên đời này, tất cả có được bao nhiêu vị Thánh Hoàng?
Tuy rằng không biết được chính xác số lượng người Huyễn Phủ, nhưng nhìn bên ngoài mà nói, cho dù tính cả bọn người Tào Quốc Phong, cũng quyết không vượt quá ba nghìn vị! Nhưng tất cả đều đã già lão!
Hiện giờ, chính là chiến tranh giữa mười vị Thánh Hoàng a… Chẳng khác gì một góc trời sụp đổ…
Thậm chí, bất luận trận chiến này có hay không có thương vong, mối quan hệ bấp bênh giữa Tam Đại Thánh Địa cùng Phiêu Miểu Huyễn Phủ đến đây là chấm dứt, hoàn toàn hủy bỏ, thậm chí trong một khoảng thời gian ngắn cũng khó mà có thể khôi phục.
Từ đó về sau, Tam Đại Thánh Địa là Tam Đại Thánh Địa và Phiêu Miểu Huyễn Phủ là Phiêu Miểu Huyễn Phủ.
Đây là kết quả mà Quân Khương Lâm tha thiết ước mơ! Bằng không, hắng hao tâm tổn trí an bài tất cả chuyện này làm cái gì?
Vì việc này, có trời mới biết Quân Khương Lâm đã trả giá bằng bao nhiêu tế bào não! Quan hệ giữa Tam Đại Thánh Địa cùng Phiêu Miểu Huyễn Phủ, ngay tại thời điểm ở Phong Tuyết Ngân Thành, lúc vị Tiếp Dẫn Sứ của Huyễn Phủ vừa xuất hiện, Quân Khương Lâm liền nhìn thấu được manh mối trong đó!
Bốn nhà này, xét đến cùng vẫn là cùng một tổ sư gia truyền xuống, một khi có chuyện, tự khắc bọn hắn vì vậy mà đoàn kết!
Mà Quân Khương Lâm chính là đắc tội với Tam Đại Thánh Địa, đối với Phiêu Miểu Huyễn Phủ lại không tạo thành mối uy hiếp trực tiếp! Với Tam Đại Thánh Địa thì dễ dối phó, còn Phiêu Miểu Huyễn Phủ lại tương đối khó khăn. Bởi vì chỗ kia thật sự rất thần bí, giống như hoàn toàn không thuộc về không gian này.
Mọi người đều biết sự tồn tại của nó, nhưng trừ những người của Huyễn Phủ, người ở ngoài ai cũng không thể vào được!
Từ xưa đến nay, chưa từng có ngoại nhân nào có thể tiến vào bên trong Phiêu Miểu Huyễn Phủ!
Không giống với Tam Đại Thánh Địa, căn cứ nằm ngay đó, không di chuyển được đi đâu!
Quân Khương Lâm chống lại Tam Đại Thánh Địa, kết quả này đã không thể tránh khỏi, tin chắc rằng chỉ cần Thánh Địa xuất hiện nguy cơ, Phiêu Miểu Huyễn Phủ dù không có lý do vẫn tuyệt đối không thể đứng nhìn Tam Đại Thánh Địa diệt vong! Mà chuyện Quân Khương Lâm sợ hãi lại chính là chuyện này.
Không đem liên minh tứ phía này phá vỡ, hắn dù có thế nào cũng sẽ không tùy tiện động thủ.
Bởi vì nếu lần này bốn nhà thật sự liên minh, hoàn toàn có khả năng Thiên Phạt sâm lâm sẽ bị hủy diệt vĩnh viễn!
Loại thực lực cường đại này, ngay cả Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng phải nuốt hận để bị phong ấn mấy trăm năm, huống chi hiện tại Quân Khương Lâm chỉ là cánh chim không gió.
Cho nên dù trước đó Quân đại thiếu muôn vàn thù hận vạn phần căm tức cũng không thật sự nhảy ra để trở thành bia ngắm! Chỉ dám đánh lén, nếu không được thì trực tiếp bỏ chạy, chưa bao giờ dám ngay trước mặt mà đối chiến!
Dù gì, Phiêu Miểu Huyễn Phủ này cũng là kiêng kị lớn nhất của mình! Đối với việc gì không biết, bất luận là kẻ nào Quân Khương Lâm cũng luôn luôn phải cẩn thận. Phần liên hoàn kế này, hắn nghĩ ra đã lâu, nhưng thủy chung vẫn không có cơ hội thực hiện.
Lần này, cuối cùng hắn cũng có được cơ hội! Hơn nữa còn là cơ hội trời cho ngàn năm một thuở!
Liên minh bốn nhà này, nếu thiếu Phiêu Miểu Huyễn Phủ… Hắc hắc, Quân đại thiếu thật sự không còn chỗ cố kỵ. Trời cao, thỏa sức bay; biển rộng, mặc sức bơi lội, thậm chí vào thời điểm mấu chốt lại có thể tiếp tục lợi dụng… nếu thật sự đánh không lại liền chạy vào Thiên Phạt sâm lâm mà trốn, Tam Đại Thánh Địa cũng chỉ có thể giương mắt đứng nhìn!
Đây là một việc cực kỳ dễ chịu a?
Kẻ thù của kẻ thù lại chính là bạn của mình.
Mà nếu bằng hữu lại trở thành địch nhân, trở mặt thành thù… Hạ thủ lại càng ác hơn!
Quân đại thiếu cả người thoải mái, tràn đầy đắc ý, cơ hồ ẩn thân bay thật nhanh về trước, thậm chí, ở một nơi che khuất tầm mắt của mọi người, còn có ý định lắc lắc cái mông, xoay liên tục không ngừng.
Khi hắn đến được nơi cách Cúc Hoa thành hơn trăm dặm, chỉ thấy giữa sân bốn người từng đôi đánh nhau sống chết, bừng bừng khí thế! Thật ác liệt a! So với phim ảnh kiếp trước còn hoành tá tràng hơn nhiều, thật là quá hưởng thụ a!
Quân đại thiếu cẩn thận lựa chọn nơi quan sát thật tốt liền ngồi chồm hổm xuống, hít vào thật sâu không khí mát mẻ của buổi đêm, cảm giác hưởng thụ cực kỳ…
Ở đây, cục diện bốn người đúng là Bạch Kỳ Phong cùng Hà Tri Thu, Tào Quốc Phong cùng Hải Vô Nhai! Bốn người hai đôi đều là đấu tay không, đều không sử dụng binh khí. Bọc hành lý của Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu đều bị Quân đại thiếu gia lấy đi rồi, muốn dùng binh khí cũng không có mà dùng.
Còn Bạch Kỳ Phong với Tào Quốc Phong lại không muốn chiếm tiện nghi, phải biết là Tào Quốc Phong đã là Thanh Hoàng tam cấp, thực lực chân chính hơn xa mọi người ở đây, cho dù có đơn đả độc đấu cũng đã ngại lấy mạnh hiếp yếu, nếu còn lấy binh khí đấu với người ta tay không, thật sự có chút bỉ ổi.
Mặt khác năm vị Thánh Hoàng còn lại của Huyễn Phủ lại đang đứng bên cạnh xem cuộc chiến, cả đám đều nóng lòng muốn thử sức.
Theo cục diện trước mắt, hai người Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu tối nay chỉ sợ khó tránh khỏi bi kịch.
Quân đại thiếu thản nhiên đứng một bên xem chừng, hắn cho rằng lúc này đây, nghêu cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, chính mình nhất định có thể chiếm được một tiện nghi lớn!
Hai vị Thánh Hoàng giao đấu cùng bảy vị Thánh Hoàng, hơn nữa phía Huyễn Phủ lại có một người là thực lực vượt xa những người còn lại, Thánh Hoàng tam cấp. Thực lực quá cách biệt, kết quả căn bản đã xác định.
Đương nhiên nếu Thánh Hoàng muốn chạy trốn, cho dù là bảy vị Thánh Hoàng của Huyễn Phủ có đồng loạt liên thủ, chỉ sợ cũng khó mà ngăn được. Nhưng vấn đề bây giờ là…chín người này đều đang giận điên lên!
Bọn hắn cần phát tiết! Hung mãnh phát tiết!
Cuộc chiến càng lúc càng kích thích, ý như không chết không thôi!
Trong lòng Quân đại thiếu lại rất là vui vẻ!
Nha nha, đợi các ngươi phát tiết xong rồi mới phát hiện ra, lúc đó cho dù không chết, ít nhất cũng thương tích đầy mình, thể lực hao tổn rất lớn! Hơn nữa mười phần nội lực bên trong cũng đã mất đi tám chín phần! Đến lúc đó, chính là thời điểm vị công tử Tôn giả tam cấp này phát huy.
Đương nhiên, nếu lúc đó chín người đều sức cùng lực kiệt… Như vậy đúng là đại hảo sự, Quân đại thiếu chỉ là suy nghĩ một chút thôi. Cũng không có đặt quá nhiều hi vọng chuyện này có thể thành sự thật, yêu cầu này quá cao đối với Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu, chính xác là không thực tế…
Giữa sân truyền đến chuỗi tiếng nổ ầm ầm không ngớt, cát đá bay loạn xạ, che hết tầm nhìn, Quân Mạc Tà ngồi xổm trên một gốc đại thụ cách đó không xa, giống như đang xem một bộ phim hành động kinh điển, miệng cười toe toét.
Tuy nhiên cũng có một thiếu sót, mấy tên gia hỏa đang đánh nhau điên cuồng kia lại có thể không mở miệng chửi bới tiếng nào, làm thiếu mất thanh âm, khiến cho Quân đại thiếu có cảm giác như đang xem kịch câm….
Hắn có loại ý nghĩ này thật sự vô nghĩa, cao thủ Thánh Hoàng còn vừa đánh vừa mắng chửi sao… Vậy còn có thể là Thánh Hoàng sao?
Mặc dù trận chiến này bất kể bắt đầu bằng nguyên nhân gì, đều không thể so sánh với quá trình!
Phanh!
Bỗng nhiên vang lên một tiếng, rõ ràng là âm thanh của hai bàn tay chạm vào nhau, tiếp theo lại vang lên tiếng gào thét chói tai dị thường, trong nháy mắt kình khí mạnh mẽ khuấy động khắp mọi nơi, giống như vô số mũi tên gió, đột nhiên tán ra bốn phương tám hướng.
Ngay sau đó hai tiếng kêu đau đớn đồng thời vang lên, Bạch Kỳ Phong cùng Hà Tri Thu hai người đồng thời bay ngược về sau, rồi đang bay ngược lại đồng thời thay đổi phương hướng, từ lui chuyển sang tiến, đối mặt nhau mà đến, có thể thấy tình hình cuộc chiến lại tiếp tục mở rộng!
Mà ngay trong nháy mắt này, trên không trung Hà Tri Thu thân thể giống như mũi tên phóng tới lại đột ngột chậm lại, hai tay hai chân đồng thời mở ra, trong nháy mắt khép lại, ngân nga nói:
- Thu phong quyết sinh tử, thiên địa lưỡng mang mang!
Sau những lời nói này, lặp tức cả không gian đang trong sắc xuân êm dịu lại dễ dàng biến đổi, vốn là gió xuân nhè nhẹ, trong khoảnh khắc đó đồng loạt tràn ngập vẻ đìu hiu ưu sầu, lạnh lùng nghiêm nghị của gió thu!
Hà Tri Thu phát tán huyền lực độc môn tràn ngập không gian, không cần biết xa hay gần, chỉ cần nó đi qua mặt cỏ vốn xanh biếc liền biến thành khô vàng, cạnh đó một mảnh tràn ngập sức sống, lá cây lay động đại thụ xanh um, lại đột nhiên giống như mùa thu đến, toàn bộ cành lá đều biến thành màu khô vàng, từ đầu cành dần dần tiến vào, vừa qua khỏi đầu cành thì vẫn còn chút sắc xanh, nhưng đến giữa trời đã hoàn toàn hoá kim diệp!
Nhìn vào thiên địa lúc này lá vàng bay múa, mặt đất một mảnh khô vàng, hết sức thê lương, bên trong sắc vàng ấy, một đạo nhân ảnh áo trắng như tuyết, một đạo nhân ảnh áo xám, thân pháp vô cùng nhanh chóng tiếp cận lẫn nhau…
Mắt thấy hình ảnh khác thường này, Quân Mạc Tà lại đột nhiên nhớ đến một câu thơ Đường, rung đùi đắc ý lặng lẽ thì thầm: " Khôn cùng rơi mộc Tiêu Tiêu, vô cùng Trường Gian cuồn cuộn… thật sự là quá sức mạo hiểm…" ( một khúc gỗ Tiêu Tiêu, lăn đều trên Trường Giang bất tận)
Tuy nhiên, phía bên trong vẫn bao hàm nồng đậm sát khí, sát ý kéo dài thê thương!
Vạn Lý Bi Thu!
Độc môn chiêu pháp của Hà Tri Thu!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến