- Ngưng, nếu ngươi ở một bên nhìn thấy, vì cái gì không đứng ra ngăn cản? Chẳng phải quá dễ dàng sao, rõ ràng là muốn đem nổi oan này đổ lên đầu ta!
Quân Mạc Tà hừ một tiếng, hoàn toàn không tin. Hơn nữa trong lời nói của cô gái này có chút mơ hồ, giống như một tiểu cô nương đang nói về một chuyện kỳ lạ…
Giải thích xong hết thảy, để ta tự mình rời đi? Lời nói này… có thể nói cực kỳ ngây thơ! Cho dù có dùng mông suy nghĩ một chút cũng biết chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Quân Mạc Tà chắc chắc không thể trở về, còn đám Thánh Hoàng sau khi biết chuyện, càng không có khả năng để Quân Mạc Tà "tự mình rời đi"…
Giải thích? Còn muốn giải thích cái gì? Ngươi nếu thật sự khẳng định đã đứng một bên nhìn thấy, vậy thì chỉ cần ngay lúc ý bắt lấy ta, chẳng phải tốt hơn so với việc đi giải thích thế này không? Sao lại phải làm những chuyện vô ích?
- Vừa rồi ta không lập tức ngăn cản, tự nhiên có lý do của ta!
Nàng kia mặt hơi đỏ lên, bộ dạng tức giận nói. Khuôn mặt trắng mịn phồng lên, nhưng lập tức phát hiện mình giống như lại tái phát bệnh cũ, vội vàng ho khan một tiếng, lại khôi phục phong thái thanh nhã.
Phương pháp theo lời Quân Mạc Tà nói hiển nhiên là hữu hiệu nhất, nàng tại sao lại không biết? Chỉ là bởi vì có một ít nguyên nhân đặc thù, làm cho nàng không dám ngay lập tức hành động, nhờ thế Quân Mạc Tà mới có thể tính kế được.
Lúc đó, hai bên bởi vì trận chiến này mà tổn thương hòa khí rất nhiều, thậm chí đã hoàn toàn tan rã, cho dù nàng có nhảy ra nói: Hai người các người đừng đánh nhau nữa, tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của tiểu tặc Quân Mạc Tà kia… Thử hỏi, không bằng không chứng, ai tin? Huống chi, trong lòng mọi người, Quân Mạc Tà đã bị Triển Mộ Bạch giết hơn một tháng trước, một người chết có thể làm cái gì?
Một người đã chết từ lâu, hơn nữa chỉ dựa vào thực lực Tôn giả tam cấp mà trước sau tính kế với thập đại Thánh Hoàng, cách nói này thật quá hoang đường…
Cho nên nàng bất đắc dĩ phải im lặng.
Nhưng biểu tình kia của nàng ở trong mắt Quân Mạc Tà lại khác. Hóa ra đây chỉ là ý tưởng cổ quái của tiểu nha đầu này! Mà cũng chả trách tại sao Quân Mạc Tà nghĩ như vậy, biểu tình lúc này của nàng đích thực với một tiểu nha đầu bình thường không khác là bao nhiêu.
Cho nên Quân Mạc Tà càng ngày càng không tin những lời nói này của nàng, tâm niệm xoay chuyển rất nhiều, nhãn châu xoay động, chuyển sang trêu chọc nàng.
- Để ta nói lí do giúp cô, rõ ràng chính cô xem bọn hắn không vừa mắt, mới xếp đặt cho bọn họ đánh nhau một trận. Ta phát hiện cô không chỉ ăn nói khoác lác mà âm mưu này cũng là do cô bày ra, chính cô! Nhất định là cô! Duy chỉ có tuyệt đại cao thủ ba trăm, tám trăm năm tuổi mới có thể đem nhiều cường giả bậc Thánh Hoàng như thế đùa giỡn trong lòng bàn tay! Ta rốt cuộc hiểu rõ! Chân chính minh bạch rồi!
Quân đại thiếu vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, đột nhiên phẫn nộ nói:
- Nhất định là cô lấy trộm binh khí của Hà Tri Thu cùng Hải Vô Nhai, làm cho mâu thuẫn giữa bọn họ hoàn toàn trở nên gay gắt, làm cho bọn họ đánh nhau! Cô thật sự là mưu mô hiểm ác, Cô tại sao phải làm như vậy? Vì cái gì?
Biểu tình của Quân đại thiếu đích thực vô cùng đau đớn.:
- Tam Đại Thánh Địa vì hòa bình đại lục, vì thiên hạ muôn dân, thủ hộ hồng trần bấy nhiêu năm qua! Bọn họ là anh hùng của Huyền Huyền đại lục! Bọn hắn chính là tấm gương của cả nhân loại. Mà cô lại đê tiện vô sỉ hãm hại bọn họ, cô rốt cuộc muốn gì? Có phải cô là người ủng hộ ngoại tộc, trăm phương nghìn kế phá hoại hòa bình của đại lục?
- Độc Thanh Trúc Xà hay kim độc của ong, hai loại này vẫn không độc, độc nhất là lòng dạ đàn bà! Ta hôm nay xem như đã được chứng kiến, một bộ phim của tiểu nha đầu cô, hơn nữa là một tâm địa ác độc, âm mưu hãm hại anh hùng của Huyền Huyền đại lục chúng ta. Hành vi như vậy, thật khiến người giận sôi! Thật là "Lệnh nhân ách oản thán tức" (Thành ngữ của Trung Quốc, ý nói bóp chặt tay mà thở dài buồn bực)! Tại sao a? Văn háo giáo dục của thế gian suy đồi đến mức này sao, cuối cùng là tại sao mà cô có thể… Haizzz!
Quân đại thiếu rung đùi đắc ý, rất là cảm thán nói. Cuối cùng thở dài một hơi, lại càng vô cùng đau đớn…
- Ngươi…Ngươi ngươi ngươi…
Nàng xinh đẹp kia mắt mở thật to, tức giận đến mức miệng nói cà lăm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cứng miệng, không nói nên lời. Nàng sống đã hơn nghìn năm, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, trên thế giới này lại có được một người vô sỉ như vậy!
Rõ ràng đã bị mình bắt gặp, cư nhiên còn ngay lập tức cắn trả lại, không những đem toàn bộ tỗi lỗi của hắn đổ hết lên người mình, thậm chí còn bịa đặt thêm rất nhiều tội lớn áp đặt lên mình, chính hắn ngược lại thành người bảo vệ nhân loại! Đây rốt cuộc là loại người gì a?
Vô sỉ…Cũng phải có một mức độ thôi chứ?
- Quân Mạc Tà, ngươi cũng không cần hao tâm tổn trí ngụy biện như thế!
Nàng hít sâu một hơi, rốt cục khôi phục tâm tình, nhưng vẫn còn tức giận ngực phập phồng kịch liệt, cố gắng giữ khẩu khí bình thường của mình, thản nhiên nói:
- Hết thảy quá trình nơi đây, ta đều tận mắt nhìn thấy, ngươi nói thêm cái gì cũng mặc kệ! Chỉ cần ta bắt được ngươi, tìm ra binh khí của bọn hắn trên người ngươi, tất cả hiểu lầm đều có thể rõ ràng chân tướng!
Quân Mạc Tà cười ha ha, cười đến chảy cả nước mắt, ngặt nghẽo nói:
- Ngài nói ngài sống trên một ngàn tuổi đúng không? Ngài kêu bọn người Hải Vô Nhai cũng là kêu tiểu tử kia, có phải hay không? Như vậy ta cũng có thể dễ dàng đoán được: Thực lực của ngài chắc hẳn là vượt rất xa vài vị Thánh Hoàng kia?
- Đó là hiển nhiên! Lấy đạo hạnh của bọn chúng làm sao có thể đánh đồng cùng ta?
Nàng kia hừ một tiếng hơi hơi ngẩn đầu, nói bằng một giọng mang cả kiêu ngạo lẫn một chút e dè, nàng nghĩ đến Quân Mạc Tà rốt cuộc hiểu rõ mình đáng sợ, không khỏi trong lòng thả lỏng, lại có chút đắc chí.
- Ngài đồng ý với suy đoán đầu tiên của ta, vậy ta đây mạn phép suy đoán tiếp lần thứ hai, bọn hắn đều là cường giả bậc Thánh Hoàng! Mà ta chỉ là một Tôn Giả tam cấp, ngài lợi hại hơn hẳn mọi người, lại đứng xem diễn biến do ta sắp đặt, tại sao lúc ấy không bắt lấy ta, vạch trần âm mưu của ta đây? Suy đoán thế này, ngài có ý đồ riêng gì a?
Quân Mạc Tà mỉm cười.
- Cái gì…Suy đoán! Tất cả đều sai! Nếu không phải tên khốn Cửu U Thập Tứ Thiếu kia trên đường đều chú ý ta, ta như thế nào lại không bắt lấy ngươi? Ngươi cho là kỹ xảo cổ quái kia thật sự hoàn hảo sao?
Nàng kia bị một câu của hắn chọc đến vết thương, không khỏi lông mày dựng lên, tức giận nói.
- Cửu U Thật Tứ Thiếu? Hắn cũng nhúng tay vào việc này sao?
Chuyện này, Quân Mạc Tà lại thực sự chấn kinh. Chẳng lẽ tên kia vẫn luôn luôn không có rời xa, vẫn luôn luôn theo sau mình?
Nàng kia hừ một tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp âm tình bất định.
Nữ tử này tên là Kiều Ảnh, những gì nàng nói, chân chính không có nửa điểm giả dối.
Nàng chính là trời sinh tuệ nhãn, cũng chính là cái mà người ta xưng tụng là "mắt âm dương" có thể thấy được hết thảy mọi tai họa, ở nàng về sau lại dần dần phát triển, nhất là tu luyện huyền công thành công, phần kỹ năng trời sinh này lại theo sự tiến bộ của huyền công mà dần dần thăng cấp, tinh tiến.
Một lần cơ duyên xảo hợp, một vị tiền bối của nàng đội nhiên phát hiện, Kiều Ảnh trời sinh tuệ nhãn, lại có thể có công dụng hữu hiệu, vì thế hắn liền bắt chước một chút độn thuật của dị tộc nhân, thử tiểu cô nương này ngay lúc đó!
Kết quả không cần nói cũng biết, nàng hoàn toàn có thể nhìn thấu được độn thuật của dị tộc nhân!
Vị tiền bối này mừng rỡ như điên!
Từ đó về sau, bắt đầu cuộc sống vô cùng vinh quang cũng cực kỳ đau khổ, cô độc của Kiều Ảnh!
Cũng chính bởi vì tuệ nhãn của nàng là vũ khí độc đáo dùng để đối phó với dị tộc nhân, cho nên, phía Thiên Thánh Cung đã sớm tiếp nhận nàng, trở thành người thủ hộ, thậm chí không tiếc vốn gốc, liền để nàng phục dụng một lần thất thải Thánh quả cùng Linh Lung liên, bảo trì sinh mệnh lực dồi dào cho nàng. Để nàng ứng phó Đoạt Thiên chi chiến! Đến tận bây giờ đã một ngàn năm tuổi! Đúng thật là yêu nữ ngàn năm chân chính!
Có thể mỗi lần, mỗi năm trăm năm phục dụng một lần thất thải quả cùng Linh Lung liên, giữ vẻ thanh xuân vĩnh viễn, càng có thể nhờ thế gia tăng năm trăm năm huyền lực, cảnh giới hiện tại của nàng, người thường sớm đã không thể tưởng tượng nổi!
Đến thời điểm này, nàng trước sau đã phục dụng ba lần thất thải quả cùng Linh Lung liên, bản thân mình một ngàn năm tinh thuần công lực lại được thêm một ngàn năm trăm năm công lực, cộng cả thảy lại cơ hồ là hai ngàn sáu trăm năm công lực. Chỉ lấy riêng trình độ huyền lực thâm hậu mà tính toán, thật sự là người mạnh nhất thiên hạ! Cho dù là Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng sợ không thể bì kịp!
Nhưng có lợi thì cũng có hại, nàng mặc dù trời sinh có thể nhìn thấu độn thuật nhưng bản lĩnh kia cũng có một khuyết điểm rõ rệt, chính là trong thời gian nàng thi triển tuệ nhãn, cần tiêu hao gấp mười lần so với chiến đấu thong thường, sau mỗi lần sử dụng, phải điều dưỡng một thời gian rất dài!
Hai lần Đoạt Thiên chi chiến, nàng đều sử dụng kỹ năng tuệ nhãn cơ hồ đều là vượt qua khả năng chịu đựng, dẫn đến nguyên khí đại thương. Hơn nữa, công dụng của loại tuệ nhãn này, có thể nói là một loại năng lực hại người hại mình, nếu không phải vì Đoạt thiên chi chiến, chỉ sợ nàng đã sớm tự mình phế bỏ năng lực tuệ nhãn này!
Loại năng lực này, tất nhiên là vô cùng mạnh mẽ, nhưng mọi người đặt mình vào một hoàn cảnh khác suy nghĩ một chút sẽ biết. Tuệ nhãn, chính là có thể nhìn thấu tai họa! Có thể tưởng tượng, trong mắt người bình thường đây là một địa phương không một bóng người, nhưng trong mắt nàng lại nhìn ra nhốn nha nhốn nháo giống như đang họp chợ vậy!
Hơn nữa những người này vốn không nên thuộc về thế giới này! Bởi vì họ… tất cả đều là người đã chết!
Cái loại cảm giác này, quả thực suy nghĩ một chút cũng làm cho con người ta nổi điên, điều này làm cho một cô gái bình thường như thế nào chịu nổi? Càng không nói nàng đã sống như thế hơn một nghìn năm!
Có thể nói, cho tới bây giờ, Kiều Ảnh không phát điên, không suy sụp, thần kinh của nàng có thể coi là cực kỳ mạnh mẽ rồi!
Hơn nữa, vì tuệ nhãn, cũng vì Đoạt Thiên chi chiến, Kiều Ảnh đã đánh mất điều may mắn cơ bản nhất của một nữ tử bình thường, đó là: Thành thân, lập gia đình!
Nàng không thể!
Bởi vì, tuệ nhãn yêu cầu cơ bản chính là tuyệt đối bảo trì thân thể thuần âm, tuyệt đối thuần khiết! Một khi mất đi tấm thân xử nữ, như vậy, năng lực tuệ nhãn cũng vì thế mà triệt để biến mất!
Cho nên, nữ tử thông thường đều phải trả qua chuyện tình cảm, tình yêu, hoa tiền tập hạ khanh khanh ngã ngã ( Biên: Một quyển tiểu thuyết nổi tiếng của tác giả Lý Hiểu Manh), đều bình thường nhất mà quyển sách này đề cập đến, đó là cảm giác chết đi sống lại vì tình yêu, Kiều Ảnh này lại không có cơ hội nếm trải…
Nàng chỉ có thể luôn luôn cô độc, vẫn duy trì một mảnh băng tâm!
Cơ hồ có thể nói, vì nữ tử tên gọi Kiều Ảnh này, là một người chân chân chính chính hi sinh vì Huyền Huyền đại lục, vì thiên hạ muôn dân! Là người phải hi sinh lớn nhất cho đại lục này!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Quân Mạc Tà hừ một tiếng, hoàn toàn không tin. Hơn nữa trong lời nói của cô gái này có chút mơ hồ, giống như một tiểu cô nương đang nói về một chuyện kỳ lạ…
Giải thích xong hết thảy, để ta tự mình rời đi? Lời nói này… có thể nói cực kỳ ngây thơ! Cho dù có dùng mông suy nghĩ một chút cũng biết chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Quân Mạc Tà chắc chắc không thể trở về, còn đám Thánh Hoàng sau khi biết chuyện, càng không có khả năng để Quân Mạc Tà "tự mình rời đi"…
Giải thích? Còn muốn giải thích cái gì? Ngươi nếu thật sự khẳng định đã đứng một bên nhìn thấy, vậy thì chỉ cần ngay lúc ý bắt lấy ta, chẳng phải tốt hơn so với việc đi giải thích thế này không? Sao lại phải làm những chuyện vô ích?
- Vừa rồi ta không lập tức ngăn cản, tự nhiên có lý do của ta!
Nàng kia mặt hơi đỏ lên, bộ dạng tức giận nói. Khuôn mặt trắng mịn phồng lên, nhưng lập tức phát hiện mình giống như lại tái phát bệnh cũ, vội vàng ho khan một tiếng, lại khôi phục phong thái thanh nhã.
Phương pháp theo lời Quân Mạc Tà nói hiển nhiên là hữu hiệu nhất, nàng tại sao lại không biết? Chỉ là bởi vì có một ít nguyên nhân đặc thù, làm cho nàng không dám ngay lập tức hành động, nhờ thế Quân Mạc Tà mới có thể tính kế được.
Lúc đó, hai bên bởi vì trận chiến này mà tổn thương hòa khí rất nhiều, thậm chí đã hoàn toàn tan rã, cho dù nàng có nhảy ra nói: Hai người các người đừng đánh nhau nữa, tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của tiểu tặc Quân Mạc Tà kia… Thử hỏi, không bằng không chứng, ai tin? Huống chi, trong lòng mọi người, Quân Mạc Tà đã bị Triển Mộ Bạch giết hơn một tháng trước, một người chết có thể làm cái gì?
Một người đã chết từ lâu, hơn nữa chỉ dựa vào thực lực Tôn giả tam cấp mà trước sau tính kế với thập đại Thánh Hoàng, cách nói này thật quá hoang đường…
Cho nên nàng bất đắc dĩ phải im lặng.
Nhưng biểu tình kia của nàng ở trong mắt Quân Mạc Tà lại khác. Hóa ra đây chỉ là ý tưởng cổ quái của tiểu nha đầu này! Mà cũng chả trách tại sao Quân Mạc Tà nghĩ như vậy, biểu tình lúc này của nàng đích thực với một tiểu nha đầu bình thường không khác là bao nhiêu.
Cho nên Quân Mạc Tà càng ngày càng không tin những lời nói này của nàng, tâm niệm xoay chuyển rất nhiều, nhãn châu xoay động, chuyển sang trêu chọc nàng.
- Để ta nói lí do giúp cô, rõ ràng chính cô xem bọn hắn không vừa mắt, mới xếp đặt cho bọn họ đánh nhau một trận. Ta phát hiện cô không chỉ ăn nói khoác lác mà âm mưu này cũng là do cô bày ra, chính cô! Nhất định là cô! Duy chỉ có tuyệt đại cao thủ ba trăm, tám trăm năm tuổi mới có thể đem nhiều cường giả bậc Thánh Hoàng như thế đùa giỡn trong lòng bàn tay! Ta rốt cuộc hiểu rõ! Chân chính minh bạch rồi!
Quân đại thiếu vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, đột nhiên phẫn nộ nói:
- Nhất định là cô lấy trộm binh khí của Hà Tri Thu cùng Hải Vô Nhai, làm cho mâu thuẫn giữa bọn họ hoàn toàn trở nên gay gắt, làm cho bọn họ đánh nhau! Cô thật sự là mưu mô hiểm ác, Cô tại sao phải làm như vậy? Vì cái gì?
Biểu tình của Quân đại thiếu đích thực vô cùng đau đớn.:
- Tam Đại Thánh Địa vì hòa bình đại lục, vì thiên hạ muôn dân, thủ hộ hồng trần bấy nhiêu năm qua! Bọn họ là anh hùng của Huyền Huyền đại lục! Bọn hắn chính là tấm gương của cả nhân loại. Mà cô lại đê tiện vô sỉ hãm hại bọn họ, cô rốt cuộc muốn gì? Có phải cô là người ủng hộ ngoại tộc, trăm phương nghìn kế phá hoại hòa bình của đại lục?
- Độc Thanh Trúc Xà hay kim độc của ong, hai loại này vẫn không độc, độc nhất là lòng dạ đàn bà! Ta hôm nay xem như đã được chứng kiến, một bộ phim của tiểu nha đầu cô, hơn nữa là một tâm địa ác độc, âm mưu hãm hại anh hùng của Huyền Huyền đại lục chúng ta. Hành vi như vậy, thật khiến người giận sôi! Thật là "Lệnh nhân ách oản thán tức" (Thành ngữ của Trung Quốc, ý nói bóp chặt tay mà thở dài buồn bực)! Tại sao a? Văn háo giáo dục của thế gian suy đồi đến mức này sao, cuối cùng là tại sao mà cô có thể… Haizzz!
Quân đại thiếu rung đùi đắc ý, rất là cảm thán nói. Cuối cùng thở dài một hơi, lại càng vô cùng đau đớn…
- Ngươi…Ngươi ngươi ngươi…
Nàng xinh đẹp kia mắt mở thật to, tức giận đến mức miệng nói cà lăm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cứng miệng, không nói nên lời. Nàng sống đã hơn nghìn năm, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, trên thế giới này lại có được một người vô sỉ như vậy!
Rõ ràng đã bị mình bắt gặp, cư nhiên còn ngay lập tức cắn trả lại, không những đem toàn bộ tỗi lỗi của hắn đổ hết lên người mình, thậm chí còn bịa đặt thêm rất nhiều tội lớn áp đặt lên mình, chính hắn ngược lại thành người bảo vệ nhân loại! Đây rốt cuộc là loại người gì a?
Vô sỉ…Cũng phải có một mức độ thôi chứ?
- Quân Mạc Tà, ngươi cũng không cần hao tâm tổn trí ngụy biện như thế!
Nàng hít sâu một hơi, rốt cục khôi phục tâm tình, nhưng vẫn còn tức giận ngực phập phồng kịch liệt, cố gắng giữ khẩu khí bình thường của mình, thản nhiên nói:
- Hết thảy quá trình nơi đây, ta đều tận mắt nhìn thấy, ngươi nói thêm cái gì cũng mặc kệ! Chỉ cần ta bắt được ngươi, tìm ra binh khí của bọn hắn trên người ngươi, tất cả hiểu lầm đều có thể rõ ràng chân tướng!
Quân Mạc Tà cười ha ha, cười đến chảy cả nước mắt, ngặt nghẽo nói:
- Ngài nói ngài sống trên một ngàn tuổi đúng không? Ngài kêu bọn người Hải Vô Nhai cũng là kêu tiểu tử kia, có phải hay không? Như vậy ta cũng có thể dễ dàng đoán được: Thực lực của ngài chắc hẳn là vượt rất xa vài vị Thánh Hoàng kia?
- Đó là hiển nhiên! Lấy đạo hạnh của bọn chúng làm sao có thể đánh đồng cùng ta?
Nàng kia hừ một tiếng hơi hơi ngẩn đầu, nói bằng một giọng mang cả kiêu ngạo lẫn một chút e dè, nàng nghĩ đến Quân Mạc Tà rốt cuộc hiểu rõ mình đáng sợ, không khỏi trong lòng thả lỏng, lại có chút đắc chí.
- Ngài đồng ý với suy đoán đầu tiên của ta, vậy ta đây mạn phép suy đoán tiếp lần thứ hai, bọn hắn đều là cường giả bậc Thánh Hoàng! Mà ta chỉ là một Tôn Giả tam cấp, ngài lợi hại hơn hẳn mọi người, lại đứng xem diễn biến do ta sắp đặt, tại sao lúc ấy không bắt lấy ta, vạch trần âm mưu của ta đây? Suy đoán thế này, ngài có ý đồ riêng gì a?
Quân Mạc Tà mỉm cười.
- Cái gì…Suy đoán! Tất cả đều sai! Nếu không phải tên khốn Cửu U Thập Tứ Thiếu kia trên đường đều chú ý ta, ta như thế nào lại không bắt lấy ngươi? Ngươi cho là kỹ xảo cổ quái kia thật sự hoàn hảo sao?
Nàng kia bị một câu của hắn chọc đến vết thương, không khỏi lông mày dựng lên, tức giận nói.
- Cửu U Thật Tứ Thiếu? Hắn cũng nhúng tay vào việc này sao?
Chuyện này, Quân Mạc Tà lại thực sự chấn kinh. Chẳng lẽ tên kia vẫn luôn luôn không có rời xa, vẫn luôn luôn theo sau mình?
Nàng kia hừ một tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp âm tình bất định.
Nữ tử này tên là Kiều Ảnh, những gì nàng nói, chân chính không có nửa điểm giả dối.
Nàng chính là trời sinh tuệ nhãn, cũng chính là cái mà người ta xưng tụng là "mắt âm dương" có thể thấy được hết thảy mọi tai họa, ở nàng về sau lại dần dần phát triển, nhất là tu luyện huyền công thành công, phần kỹ năng trời sinh này lại theo sự tiến bộ của huyền công mà dần dần thăng cấp, tinh tiến.
Một lần cơ duyên xảo hợp, một vị tiền bối của nàng đội nhiên phát hiện, Kiều Ảnh trời sinh tuệ nhãn, lại có thể có công dụng hữu hiệu, vì thế hắn liền bắt chước một chút độn thuật của dị tộc nhân, thử tiểu cô nương này ngay lúc đó!
Kết quả không cần nói cũng biết, nàng hoàn toàn có thể nhìn thấu được độn thuật của dị tộc nhân!
Vị tiền bối này mừng rỡ như điên!
Từ đó về sau, bắt đầu cuộc sống vô cùng vinh quang cũng cực kỳ đau khổ, cô độc của Kiều Ảnh!
Cũng chính bởi vì tuệ nhãn của nàng là vũ khí độc đáo dùng để đối phó với dị tộc nhân, cho nên, phía Thiên Thánh Cung đã sớm tiếp nhận nàng, trở thành người thủ hộ, thậm chí không tiếc vốn gốc, liền để nàng phục dụng một lần thất thải Thánh quả cùng Linh Lung liên, bảo trì sinh mệnh lực dồi dào cho nàng. Để nàng ứng phó Đoạt Thiên chi chiến! Đến tận bây giờ đã một ngàn năm tuổi! Đúng thật là yêu nữ ngàn năm chân chính!
Có thể mỗi lần, mỗi năm trăm năm phục dụng một lần thất thải quả cùng Linh Lung liên, giữ vẻ thanh xuân vĩnh viễn, càng có thể nhờ thế gia tăng năm trăm năm huyền lực, cảnh giới hiện tại của nàng, người thường sớm đã không thể tưởng tượng nổi!
Đến thời điểm này, nàng trước sau đã phục dụng ba lần thất thải quả cùng Linh Lung liên, bản thân mình một ngàn năm tinh thuần công lực lại được thêm một ngàn năm trăm năm công lực, cộng cả thảy lại cơ hồ là hai ngàn sáu trăm năm công lực. Chỉ lấy riêng trình độ huyền lực thâm hậu mà tính toán, thật sự là người mạnh nhất thiên hạ! Cho dù là Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng sợ không thể bì kịp!
Nhưng có lợi thì cũng có hại, nàng mặc dù trời sinh có thể nhìn thấu độn thuật nhưng bản lĩnh kia cũng có một khuyết điểm rõ rệt, chính là trong thời gian nàng thi triển tuệ nhãn, cần tiêu hao gấp mười lần so với chiến đấu thong thường, sau mỗi lần sử dụng, phải điều dưỡng một thời gian rất dài!
Hai lần Đoạt Thiên chi chiến, nàng đều sử dụng kỹ năng tuệ nhãn cơ hồ đều là vượt qua khả năng chịu đựng, dẫn đến nguyên khí đại thương. Hơn nữa, công dụng của loại tuệ nhãn này, có thể nói là một loại năng lực hại người hại mình, nếu không phải vì Đoạt thiên chi chiến, chỉ sợ nàng đã sớm tự mình phế bỏ năng lực tuệ nhãn này!
Loại năng lực này, tất nhiên là vô cùng mạnh mẽ, nhưng mọi người đặt mình vào một hoàn cảnh khác suy nghĩ một chút sẽ biết. Tuệ nhãn, chính là có thể nhìn thấu tai họa! Có thể tưởng tượng, trong mắt người bình thường đây là một địa phương không một bóng người, nhưng trong mắt nàng lại nhìn ra nhốn nha nhốn nháo giống như đang họp chợ vậy!
Hơn nữa những người này vốn không nên thuộc về thế giới này! Bởi vì họ… tất cả đều là người đã chết!
Cái loại cảm giác này, quả thực suy nghĩ một chút cũng làm cho con người ta nổi điên, điều này làm cho một cô gái bình thường như thế nào chịu nổi? Càng không nói nàng đã sống như thế hơn một nghìn năm!
Có thể nói, cho tới bây giờ, Kiều Ảnh không phát điên, không suy sụp, thần kinh của nàng có thể coi là cực kỳ mạnh mẽ rồi!
Hơn nữa, vì tuệ nhãn, cũng vì Đoạt Thiên chi chiến, Kiều Ảnh đã đánh mất điều may mắn cơ bản nhất của một nữ tử bình thường, đó là: Thành thân, lập gia đình!
Nàng không thể!
Bởi vì, tuệ nhãn yêu cầu cơ bản chính là tuyệt đối bảo trì thân thể thuần âm, tuyệt đối thuần khiết! Một khi mất đi tấm thân xử nữ, như vậy, năng lực tuệ nhãn cũng vì thế mà triệt để biến mất!
Cho nên, nữ tử thông thường đều phải trả qua chuyện tình cảm, tình yêu, hoa tiền tập hạ khanh khanh ngã ngã ( Biên: Một quyển tiểu thuyết nổi tiếng của tác giả Lý Hiểu Manh), đều bình thường nhất mà quyển sách này đề cập đến, đó là cảm giác chết đi sống lại vì tình yêu, Kiều Ảnh này lại không có cơ hội nếm trải…
Nàng chỉ có thể luôn luôn cô độc, vẫn duy trì một mảnh băng tâm!
Cơ hồ có thể nói, vì nữ tử tên gọi Kiều Ảnh này, là một người chân chân chính chính hi sinh vì Huyền Huyền đại lục, vì thiên hạ muôn dân! Là người phải hi sinh lớn nhất cho đại lục này!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến