Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

: Tiểu Hận

- Mời nói, tại hạ xin chăm chú lắng nghe!

- Chuyện kể rằng, vị Tà Chi Quân Chủ kia cũng là thiên tài vạn năm khó gặp của Huyền Huyền đại lục ta. Quả nhiên là kinh thái tuyện diễm, tuyệt đại thiên kiêu, hơn nữa tâm cơ trùng điệp, lòng dạ thâm trầm, đa mưu túc trí, anh dũng vô địch……

Vị Lục huynh kia mở miệng là phun ra một tràng. Quân Khương Lâm nghe vậy, mặt mày rạng rỡ, ba vạn sáu ngàn cái lỗ chân lông trên người nở tung ra, toát ra vẻ thư thái, sung sướng đến cùng cực.

Thật sự thoải mái mà! Tuy hắn nói đều là sự thật, nhưng ít nhiều hắn nói còn hơi thiếu, còn có chút dùng từ không được thỏa đáng. Cái gì mà "lão mưu thâm toán", bổn thiếu gia đang tuổi thanh xuân, hào hoa phong nhã thế này. Lão làm sao được mà lão…

"Lại nói đến vị Tà Chủ này, võ công xem ra còn thâm hậu hơn chính bản thân mình nữa."

- Kỳ thật, Tà chủ vốn đã vô địch thiên hạ từ nhiều năm trước, nhưng vì bồi dưỡng thế lực của mình, hắn ẩn nhẫn hơn năm trăm năm… Không nói đâu xa, chỉ riêng khoản ẩn nhẫn tận năm trăm năm này, Tà chủ lão nhân gia quả nhiên là nhân vật trầm ổn làm cho người ta phải kính phục. Ẩn nhẫn ngàn năm, ra tay như chớp giật, một bước lên trời! Rốt cục trận chiến đầu tiên đã làm cho Tam Đại Thánh Địa mất hết mặt mũi.

- Chờ một chút, Lục huynh. Huynh vừa nói… Vị Tà chủ này sớm đã vô địch thiên hạ, rồi ẩn cư năm trăm năm?

Quân Khương Lâm trợn tròn mắt:"Ta kháo, lão tử lúc nào ẩn cư năm trăm năm? Chính ta còn không biết? Còn sớm thiên hạ vô địch, ta mà có bản lãnh đó, sao phải trốn chạy như thế này?"

- Cao nhân làm việc sao chúng ta có thể hiểu được! Chuyện này vô cùng xác thực, không giả dối một chút nào! Ta có thể lấy mạng mình ra đảm bảo! Tà chủ đại nhân cao minh, tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất nhân!

Lục huynh ngửa đầu vỗ ngực cam đoan.

Quân Khương Lâm khóe miệng khẽ giật giật, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ hắn nói không phải là ta mà là một vị Tà Chi Quân Chủ nào khác?". Sau đó hắn miễn cưỡng cười, cực kì gian nan nói:

- Vậy mời huynh nói tiếp…

- Hắc hắc, hiện tại có nhiều người cứ cho rằng Tà Chủ lão nhân gia và Thiên Hương thành Quân gia Quân Tam Thiếu là một người, ha ha ha!

Lục huynh cười to, tự đáy lòng tỏ vẻ hắn không đồng ý với tin tức này.

- Cách nói này quả là hoang đường bậc nhất! Năm đó Quân Khương Lâm đại náo Thiên Hương thành cũng có thể coi là một nhân vật phong vân... Bất quá đem hồng trần thế gia công tử so với Tà chủ lão nhân gia, quả thật là còn kém xa… xa lắm!

- Không đúng, như vậy vẫn chưa đủ, chênh lệch của hai người phải nói như là trời và đất, căn bản không thể so sánh!

Đánh giá xong khoảng cách giữa hai người, Lục huynh nhất thời lại có cảm giác mình nâng cao Quân Khương Lâm quá liền bỏ thêm một câu:

- Quân Khương Lâm là cái thứ gì chứ? Cũng chỉ một tên công tử có chút tài năng, làm sao so sánh được với Tà chủ lão nhân gia chứ? Hắn xách giày cho Tà chủ còn không xứng! Đem hai người so sánh với nhau, đây là sự vũ nhục lớn lao với Tà chủ! Lão tử không thể chấp nhận được!

Quân Khương Lâm nhất thời chả biết nói gì, mặt mũi xám xịt lại."Tên này vừa tâng bốc mình, đồng thời cũng chửi thẳng vào mặt mình… Nên xử không nhỉ?"

- Tà chủ lão nhân gia tiên phong đạo cốt, người cao ba trượng, eo rộng tam tấc, mắt mũi hiền hòa, hòa ái thân thiện như trăng tròn dịu dàng….

Lục huynh nói đến mức nước miếng văng tung tóe.

- Ách … Hai vị cứ dùng bữa tự nhiên, tiểu đệ đột nhiên thấy đau bụng… Tiểu đệ xin phép chút!

Quân Khương Lâm ôm bụng có cảm giác như mình sắp bị nội thương. Tình huống như vậy so với tẩu hỏa nhập ma còn kinh khủng hơn.

"Lão tử coi như đối diện với tất cả cao thủ Tam Đại Thánh Địa cũng chưa từng bị nội thương. Vậy mà hôm nay …. Thật là lợi hại nha!"

Tùy ý ném thỏi bạc tại bàn, Quân đại thiếu ôm bụng chật vật chạy đi, cả cơm cũng không muốn ăn nữa.

Phía sau, vị Lục huynh còn hét với theo:

- Uy, công tử. Ta còn chưa nói xong, tin tức này liên quan đến Tà chủ lão nhân gia, tin độc nhất vô nhị đó, nhất định ngươi sẽ có hứng thú…

"Hứng thú cái đầu bà ngoại ngươi!"Quân Khương Lâm thầm mắng trong lòng. Trong nháy mắt liền không thấy tung tích. Chỉ còn vị Lục huynh cầm thỏi bạc trên bàn ngây ngô cười:

- Phát tài rồi! Ha ha ha! Lần này trúng lớn, được một thỏi bạc to như vậy, ha ha ha!

Chưa kịp ăn uống gì đã phải vội vã chạy đi, Quân Khương Lâm đương nhiên không cam lòng để bụng trống không như vậy, lập tức tiến vào tửu lâu khác, phát hiện thấy hai bên giống hệt nhau, cơ hồ mỗi người đều ba hoa khoác lác, cả đám đều vỗ ngực tự xưng ta đây biết nhiều tin tức nhất. Quân Khương Lâm lần này rút kinh nghiệm, tùy tiện ngồi xuống bàn trống, gọi rượu và thức ăn, làm đầy bụng mới là quan trọng, tai vẫn vểnh lên lắng nghe.

Mới ăn được một nửa, đột nhiên nghe tiếng bước chân ở cầu thang, một lão đầu đi lên, tay mang hồ cầm. Chỉ nghe hắn kéo hai cái rồi dừng lại, cúi người làm lễ rồi nói:

- Thường nói, ở nhà cậy nhờ cha mẹ, ra đường dựa vào bằng hữu. Tiểu lão nhi sống bằng nghề kể chuyện, đến chỗ này xin mọi người chiếu cố. Mong các vị đại gia nghe kể chuyện, có tiền thì cho chút ít, không tiền cũng không sao… Chuyện hôm nay kể về: Tà Chi Quân Chủ nổi giận lôi đình, Tam Đại Thánh Địa giáo gãy mất hút.

Có người kêu lên:

- Lão nhân, chuyện này chúng ta đều biết, ai cũng có thể kể được. Ngươi tốt nhất là kể chuyện gì mới mẻ hơn đi!

Người khác lại nói:

- Nghe lại một lần cũng không sao, mỗi lần nghe là một lần nhiệt huyết sôi trào, thành nghiện mất rồi, mau kể đi!

Lão nhân kể chuyện hãnh diện cười, nói:

- Mọi người ở đây có điều biết điều không, chuyện hôm nay ta kể tuyệt đối là là tin nội bộ, không phải như tin lung tung của các vị! Xin mọi người đừng nóng nảy…

Nói xong liền kéo hồ cầm hai tiếng rồi bắt đầu kể với giọng êm tai.

Quân Khương Lâm ở một bên nghe thấy toàn thân nhiệt huyết sôi trào, chuyện xưa của vị Tà chủ này được kể ra từ miệng của người chuyên nghiệp có khác, thật là kinh tâm động phách, các cuộc chiến mạo hiểm khôn cùng, xen vào trong đó ân oán tình cừu, từng bước từng bước được vạch trần…

Quân Khương Lâm nghe đến xuất thần: "Nghe lão nhân này kể chuyện mới thấy Tà chủ quả nhiên là quang minh nam tử, đại trượng phu… Quả là thần tượng của mọi người a!"

Mọi người mê mẩn theo tình tiết câu chuyện, hiển nhiên đã coi mình là diễn viên chính trong chuyện kia, Là Tà Chi Quân Chủ vĩ đại.

Kỳ thật cũng không thể trách Quân Khương Lâm, từ miệng lão nhân này kể ra những hành động của Tà Chi Quân Chủ. Vô luận thế nào cũng là xa lạ tới cực điểm với Quân Khương Lâm… Giống như đang nghe một câu chuyện về một người hoàn toàn khác… Kể chuyện thu hút như thế, ai mà không mê mẩn. Từ đầu đến cuối ngoài vài chuyện then chốt, còn lại toàn bộ tình tiết đều không phải do Quân đại thiếu của chúng ta làm ra!

Không riêng gì Quân đại thiếu, tất cả mọi người đều nghe đến nhập thần, đúng lúc này:

- … Tà Chi Quân Chủ nghe được như vậy liền giận tím mặt. Xuất ra một quyền làm bầu trời vỡ ra một lỗ thủng cực lớn. Sau đó quát to: "Tam Đại Thánh Địa các ngươi khinh người quá đáng! Ta, Tà Chi Quân Chủ thề sẽ không bỏ qua!". Vì thế liền hạ mệnh lệnh cho toàn quân xuất chiến. Nhất long, nhị phượng, tam hổ, tứ báo, ngũ hùng, lục sư, thất lang, bát hạc, cửu xà, tập hợp ba mươi sáu đội Thiên Lý, bảy mươi hai đội Địa Sát, tổng cộng là một trăm linh tám đội ngũ cùng với ba trăm sáu mươi lăm cao thủ Chí Tôn, sau đó toàn bộ vào vị trí, hướng Tam Đại Thánh Địa mà phát ra thư khiêu chiến. Thế cục lúc đó hỗn loạn, vô cùng căng thẳng, trời đất như "thiên sầu địa thảm, nhật nguyệt vô quang"…(Chơi Hán Việt cho nó máu)

- …Tam Đại Thánh Địa sau khi bị khiêu chiến cũng không cam lòng tỏ ra yếu thế, vì thế viết một là thư: "Ngươi muốn chiến, ta liền chiến. Song phương quyết định ngay tại XX vào ngày ba tháng ba năm XYZ lúc mặt trời cao ba sào, lấy ba mươi ba trận chiến quyết định thắng bại! Tới ngày quyết chiến, mưa giông chớp giật, máu chảy thành sông, xương cao như núi! Có thơ rằng:

"
Tà Chi Quân Chủ nộ trùng thiên.

Tam Đại Thánh Địa tâm chẩm cam?

Tam thập tam thiên địa động,

thì chí như kim phong diệc hàn! "

(Tà Chi Quân Chủ nổi lôi đình

Tam Đại Thánh Địa sao phải kinh?

Ba mươi ba trận trấn thiên địa

Mưa gió hôm nay bỗng nhiên cuồng!) (Biên: Chém tẹt ga nha anh em)

- Muốn biết sau đó thế nào, hồi sau sẽ rõ… (Kể chuyện mà cũng câu chữ)

Kéo hồ cầm thêm hai tiếng, rồi lão nhân kể chuyện lấy ra một cái mâm nhỏ, đi tới trước mặt mọi người, khom người xin tiền "
Công tác phí"…

Mọi người đang nghe hết sức chăm chú, thấy hắn ở ngay đoạn gay cấn nhất lại dừng lại, mọi người đều khó chịu trong lòng, tiện tay ném ra vài đồng tiền, vội giục:

- Nói tiếp đi, lão già chết tiệt này, tại sao lại dừng ngay lúc này? Nhanh kể tiếp đi, mau lên!

Lão già mỉm cười, cúi đầu khom lưng nói:

- Dạo này cuộc sống vất vả quá mà…

- Khụ khụ, nếu mọi người đã có thịnh tình như vậy… Lão hủ cũng không tiện chối từ, hôm nay ngoại lệ nói thêm một đoạn vậy…

Lời còn chưa dứt, trong mâm liền có thêm mười hai đĩnh bạc thật lớn. Đại hán mặc cẩm bào hất hàm nói:

- Kể nhanh đi, nếu kể hết trong hôm nay thì đại gia sẽ trọng thưởng thêm cho!

Lão già mừng rỡ, luôn miệng cảm tạ, đi một vòng rồi mới thong dong về chỗ, kéo hồ cầm rồi nói:

- Lúc nãy đang nói đến …

Sau khi nghe tiếp, Quân đại thiếu tí nữa là ngất xỉu đương trường. Thì ra "
tin tức nội bộ" của lão giả kể chuyện lại là: Hồng nhan tri kỷ của ão nhân gia Tà Chi Quân Chủ bị người bức hôn ra sao, trốn tránh ngàn dặm thế nào, sau đó toàn bộ gia tộc bị bắt, lý do là vì lão đại của Tam Đại Thánh Địa yêu điên yêu cuồng vị hồng nhan tri kỷ của Tà Chi Quân Chủ nên đành bắt gia tộc của nàng mà ép buộc!

Thế nên Tà Chi Quân Chủ mới vì hồng nhan mà giận dữ…

- Hóa ra là thế!

Mọi người đều ra vẻ mà ai cũng biết là cái gì đấy, tấm tắc gật gù. Riêng Quân Khương Lâm thì nhớ lại chuyện lần trước khi Sở Khấp Hồn nổi danh. Giang hồ truyền thuyết cũng kể rằng do Tam Đại Thánh Địa cướp lão bà của họ Sở nên mới bị hắn trả thù vô cùng độc ác!

"
Ta kháo, có thể thay đổi cốt truyện khác được không?"

"
Hơn nữa, cái lão già Vu Sơn Vân đã sống không biết bao nhiêu tuổi kia, nếu theo câu chuyện lão giả vừa kể, không biết những năm gần đây rốt cục hắn cướp lão bà của bao nhiêu người a? Về "phương diện" kia hắn còn có thể "hoạt động" được sao? Hơn ba ngàn năm, cái "đồ chơi" kia còn dùng được hay sao? Dù sao cũng là đồ cổ à nha, hơn ba ngàn năm đó... thứ này có thể đem ra đấu giá được rồi…

Quân đại thiếu nghĩ đến đây thì cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Hắn đành nốc nốt chén rượu, rồi ra vẻ như say rượu, loạng choạng đi ra khỏi tửu lâu. Tất nhiên lấy tửu lượng của hắn, dù không dùng huyền khí áp chế thì tí xíu rượu ấy cũng chả làm gì được hắn. Chủ yếu là do lão kể chuyện kia làm cho hắn muốn hôn mê mà thôi…

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK