: Maison
Biên Tập: Maison
Mạc Vô Đạo thuận theo cười to, hai tay chống bàn trà, cơ hồ run đến thở không nổi. Mấu chốt nhất chính là, sau khi Hề Nhược Trần nói những lời này, vẻ mặt nghiêm trang, hơn nữa lúc nói xong lời cuối cùng kia thì một câu " đứa con hơn năm mươi tuổi" thốt ra với giọng điệu thán phục làm cho người ta phì cười không thôi.
Hô Diên Ngạo Bác mặt đỏ tới mang tai, đôi tay thô kệch gắng gượng bóp chặt lấy đùi cả giận nói: "Vậy thì làm sao? Điều đó chứng minh lão phu tuy thân già nhưng tâm không già nên tự nhiên không phải là lão, hùng phong vẫn còn. Trông dáng vẻ các ngươi thông minh ngời ngời, lão phu nói sai gì sao?"
" Lão phu liền nhìn thì chính xác hai người các ngươi chỉ có thứ rỉ quèn không thể dùng được nữa. Nếu còn không phục, thì thử lấy thanh nữ về xem! Lão phu có con chẳng lẽ là chuyện dọa người sao? Lão phu trong trăm năm cuối đời ít nhất ở trước mộ phần có thể có chút hương khói, các ngươi thì sao? Ha ha ha.... "
"Hương khói? Ta xem ra đó là khói thuốc thì có?" Hề Nhược Trần khinh thường nhướng mắt
"Nghe nói bảo bối nhi tử kia của ngươi sau khi bị Quân Khương Lâm dọa sợ đến tiểu ra quần, vậy mà ngươi còn vác mặt ở chỗ này khoe khoang. Nói không chừng đến lúc nào đó đi ra ngoài lại bị người ta thiến! Ngươi lại không lo lắng cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao?!"
Vừa nói đến chuyện này, sắc mặt Hô Diên Ngạo Bác lập tức sa sầm "Quân Khương Lâm... Hừ hừ. Mạc Vô Đạo, ngươi hôm nay khẩn cấp hẹn chúng ta lại đây, rốt cuộc là muốn gì? Rồi nói ra những chuyện không phù hợp làm cái gì, đó là chuyện để đùa sao?"
"Quân Khương Lâm!" Mạc Vô Đạo thanh nhã nở nụ cười để lộ ra môi hồng răng trắng hơn người, hắn gằn giọng nhấn rõ từng chữ rõ ràng "Hôm nay hẹn hai vị đến đây, chính là vì thanh niên này!"
"Ha ha, Mạc Vô Đạo, đầu óc ngươi chẳng lẽ tắc nghẹn rồi sao? Một chàng trai tựa như con kiến hôi cũng đáng được ba người chúng ta gióng trống khua chiêng tụ tại cùng nhau thương nghị sao? Quả là quá đề cao anh chàng này, chả phải không bằng đem ba người chúng ta với thân phận khác nhau quay lại thuở trước sao!?"
Hô Diên Ngạo Bác cười lạnh một tiếng. Hắn mới nói xong, lại thấy mặt hai người khác đều có vẻ giống như coi thường nhìn hắn.
"Quân Khương Lâm, năm nay mười tám tuổi. Là dòng dõi Quân gia ở Thiên Hương đế quốc Thiên Hương thành, con của Bạch Y Quân Soái Quân Vô Hối! Theo tư liệu có được thì người này lúc còn nhỏ cực kì xấu tính, thuở thiếu niên chính là đệ nhất quần là áo lụa Thiên Hương thành"
" Có thể nói cực kì không chịu nổi; thậm chí, vào tháng ba năm ngoái vẫn chỉ là một siêu cấp phế vật với Huyền khí tu vi không được đến tứ phẩm! Nhưng sau ba tháng đột nhiên thăng tiến lên Kim Huyền"
" Lại sau ba tháng nữa, lúc ở Thiên Nam đã có tu vi Ngọc Huyền đỉnh phong. Từ Thiên Nam trở về thì đã tăng lên đến Thiên Huyền đỉnh phong; mà thời gian đó không đầy hai tháng! Mà sau lúc trở về Thiên Hương thành chưa đầy một tháng, đột nhiên tiến lên đến Thần Huyền cao thủ!"
" Khi cùng Thiên Phạt Sâm Lâm Mai tôn giả dắt tay nhau đi đến Đông Phương thế gia, thì trên đường đã biểu hiện là tu vi đạt trình độ Chí Tôn! Thăng tiến như thế mặc dù đáng sợ, nhưng mà vẫn còn trong phạm vi có khả năng khống chế"
" Nhưng... mấy ngày trước, tam Thành Chủ Đỗ Tuyệt của Chí Tôn Kim Thành chúng ta vừa mới tự mình thử dò xét người này, trình độ công lực tối thiểu cũng đã là Chí Tôn Thượng thừa!"
"Đã đến Chí Tôn Thượng thừa có muốn khống chế thì không dễ!" Hề Nhược Trần chậm rãi nói từng ý, đúng là đem cuộc đời Quân Khương Lâm nói hết, rõ ràng rành mạch thuộc như lòng bàn tay. Nói xong lời cuối cùng, khẩu khí không ngờ lộ ra có chút trầm trọng
"Thiếu niên này, chính là từ tam phẩm đến Chí Tôn Thượng thừa, khoảng thời gian tổng cộng lại cũng không vượt qua một năm! Trước sau thành công đột phá ba mươi giai vị, một mạch lên đến hàng ngũ cao thủ tuyệt đỉnh đương thời! Hô Diên Ngạo Bác, không biết là sau khi nghe xong những tin cuối này thì vẫn còn có thể cho rằng Quân Khương Lâm chỉ là một con kiến hôi tùy ý có thể bóp chết hay không? Ngươi có đủ tự tin sao? Dù sao, bổn tọa cũng là không có!"
Sắc mặt Hô Diên Ngạo Bác trong nháy mắt thay đổi, ha ha nói
"Trong tình báo Mộng Huyễn Huyết Hải chúng ta vẫn luôn nói là Quân Khương Lâm thuở nhỏ thông minh. Vì tình hình Quân gia nên ước đoán mặc dù không phải người tài nghệ tầm thường, nhưng thuở nhỏ ẩn nhẫn, chịu nhục, trước sau chưa từng để lộ thực lực cường hãn của bản thân"
" Chỉ lấy danh nghĩa quần áo lụa là di dạo chơi trong nhân gian. Dù dáng vẻ quần áo lụa xáu xa chỉ là biểu hiện giả dối, nhưng... làm thế nào lại biến thành như vậy thì cũng là không thể tưởng tượng nổi đó!"
"Rồi cũng nhờ cơ duyên xảo hợp, Chí Tôn Kim Thành chúng ta vừa mới tiến cử một người mới tư chất không tầm thường để làm lớp người kế cận chuẩn bị cho Đoạt Thiên Chi Chiến sau này"
"Người này cũng Thiên Hương nhân sĩ, dòng dõi Thiên Hương đế quốc đương triều Thái sư phủ Lý Du Nhiên. Người này chú ý Quân Khương Lâm đã lâu, Quân Khương Lâm mà có bất cứ động thái nào dù rất nhỏ, cùng chưa từng thoát khỏi tầm quan sát của hắn"
Hề Nhược Trần trầm trọng nói "Mà tu vi trước đây của Quân Khương Lâm, cho dù nửa điểm cũng không phải là giả. Từ tư liệu tường tận do Lý Du Nhiên cung cấp, chín vị trưởng lão năm vị Cung Phụng tam đại Thành Chủ của Chí Tôn Kim Thành chúng ta cùng nghiên cứu, nhất trí đưa ra một kết luận!"
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, dằn ra từng từ
"Quân Khương Lâm trước đó cũng không phải giả vờ ngụy trang! Mà tất cả thành tựu của hắn, tất cả đều là từ năm nay mới bắt đầu có, cứ thế lần lượt thu được! Nói cách khác, người này chỉ trong một năm đã phát sinh bước nhảy vọt từ tam phẩm lên tới Chí Tôn Thượng thừa!"
Sắc mặt Mạc Vô Đạo đến giờ vẫn luôn điềm đạm rốt cục trở nên nghiêm nghị, còn Hô Diên Ngạo Bác cũng trợn mắt, lâm vào trầm tư không nói câu nào.
Hai người này thân là chủ nhân Thánh địa, cả đời này có thể nói kiến thức sâu rộng. Trong lúc đương thời cũng khó có người có thể so sánh về độ uyên bác kiến thức của hai người này.
Nhưng nghe đến tốc độ thăng tiến thần tốc như vậy của Quân Khương Lâm lại vẫn tự đáy lòng cảm thấy chấn động, thậm chí là kinh ngạc! Đây căn bản không phải tốc độ mà nhân loại có thể có được! Tin tưởng coi như là Thần Tiên trong truyền thuyết cũng chưa chắc đạt được!
Nhưng chuyện này có thực, cũng rất rõ ràng phát sinh ngay trước mắt! Trong vòng một năm từ tam phẩm Huyền khí không ra gì vọt tới Chí Tôn Thượng thừa!!!
"Ba người chúng ta năm đó đều từng tự phụ kinh luân tuyệt thế, tốc độ tu hành càng là siêu quần xuất chúng, khắp mọi Lĩnh Vực đều không có ai bằng! Trước mắt, xin hỏi hai vị, từ tam phẩm Huyền khí tu luyện tới Chí Tôn Thượng thừa sẽ mất bao nhiêu thời gian?"
Hề Nhược Trần thở dài một tiếng mà hỏi. Sắc mặt Mạc Vô Đạo thâm trầm kín đáo, còn Hô Diên Ngạo Bác thì ánh mắt lóe ra, nhưng hai người đều không nói gì.
Bởi vì hai người đều cảm thấy một chút cũng không nói được. Với dạng tốc độ như vậy thì tốc độ chính mình ngày đó dẫu thực kiêu ngạo, giờ thì đã không đáng giá nhắc tới!
Ba người thực tế cũng xấp xỉ nhau, tu vi bản thân cũng tương đương. Họ đều tự tin mình là thiên tài ngất trời, tốc độ tu luyện tăng tiến cũng từng là thứ để bọn hắn kiêu ngạo đến cực độ.
Bọn họ từ không có gì dốc sức vươn lên đến Chí Tôn Thượng thừa, cũng khó khăn lắm mới xong trong năm mươi năm ;Tốc độ tăng tiến như vậy ở trong thế giới này, cơ bản đã có thể coi thường thiên hạ bao đời!
Nhưng nếu đặt bên tốc độ của Quân Khương Lâm để so sánh, thì cảm giác được chính mình căn bản là thứ cặn bã, thậm chí cũng không phải là cặn bã nữa...
Thứ để tự hào nhất từ trước tới nay thì bây giờ lại biến thành chuyện buồn cười! Cảm giác buồn phiền như vậy khiến cho ba người trong lòng đều rất không thanh thản.
Coi như biết rõ là bước tiến của Quân Khương Lâm có khả năng không thể lặp lại nữa, cũng không thể nói rõ chính mình sẽ ra sao.
Nhưng sự thật chính là sự thật. Sự thật chứng minh rằng có người có thể trong thời gian ngắn ngủi một năm hoàn thành điều mà bọn họ khổ cực phấn đấu suốt năm mươi năm mới làm được!
"Theo bổn tọa suy đoán, tốc độ thăng tiến giống như thần tích của Quân Mạc tà thì bản thân hắn có tư chất tự nhiên, rõ ràng là cổ kim có một không hai. Điểm này không thể nghi ngờ; nhưng chắc chắn nó vẫn chỉ là thứ yếu! Chân chính mấu chốt hẳn là nằm ở chính vị sư phó thần bí kia của hắn!"
Hề Nhược Trần khẳng định dứt khoát rồi thâm trầm nói tiếp "Chỉ có sư phụ với thực lực cường hãn tới cực điểm, hơn nữa lại có thần bí công pháp mà chính chúng ta chưa từng biết đến, cùng với một chút cơ may thần kỳ khác mới có thể tạo nên kì tích trước mắt này!"
"Cho nên hôm nay mời hai vị đến đây, chủ yếu nhất là bởi vì chuyện này! Nhất định phải có một sách lược đối phó hữu hiệu!" Mạc Vô Đạo mặt mày bình tĩnh,gương mặt nhẵn nhụi như ngọc đúng là đầy vẻ lo âu hiếm thấy
"Hai vị không nên quên, Tam Đại Thánh Địa chúng ta trước đây đã liên hợp đối phó Mai tôn giả nhiều lần rồi. Mà hiện tại, Mai tôn giả lại cùng Quân Khương Lâm tình ý đằm thắm"
"Tất cả mọi người biết, chúng ta đối phó Mai tôn giả thì cho dù như thế nào cũng là điều có thể làm. Bởi vì Mai tôn giả mặc dù là Huyền Thú, nhưng vẫn có quan tâm đến đại cục. Với suy nghĩ về Đoạt Thiên Chi Chiến, tin tưởng nàng dù thế nào cũng sẽ không làm chuyện quá phận."
"Quân tử có khả năng cũng lừa dối!" Hắn có chút lộ ra một chút trào phúng, nói tiếp
"Mà Mai tôn giả lại chính là một Chân Quân tử. Chúng ta chính lợi dụng điểm này mới có thể nhiều lần đẩy nàng vào thế không đường có thể đi mà vẫn hoàn toàn không cần lo lắng an nguy bản thân! Mặc dù chúng ta tự nhận có chút hèn hạ, nhưng không thể phủ nhận đây chính là giang hồ!"
"Nhưng là hiện tại tình huống lại hoàn toàn khác rồi" Hề Nhược Trần tiếp tục nói ra ý của mình
"Từ khi Mai tôn giả đồng ý đi cùng đường với Quân Khương Lâm thì tình huống đã trở nên rối loạn! Thứ nhất, do có Quân Khương Lâm với cường lực giúp đỡ nên thế lực càng mạnh. "
"Thứ hai, ta phán đoán chính do ảnh hưởng của Quân Khương Lâm, Mai tôn giả hiện nay ra tay càng ngày càng quyết đoán! Nàng bây giờ tựa hồ đã không lưu tâm đến Đoạt Thiên Chi Chiến mà trở thành trừng mắt ắt làm! "
"Số cao thủ Tam Đại Thánh Địa gần đây hao tổn đã tiếp cận gần một trăm! Điều này tương đương con số hết sức kinh khủng, mặc dù với nội tình ba nhà chúng ta, thì chia ra cùng chịu cũng còn có thể cố hết sức chịu đựng!"
"Mai tôn giả từ phương diện nào đó vẫn còn là tương đối truyền thống. Thà rằng chính mình bị thương tổn, cũng không muốn để trăm họ thiên hạ bị chà đạp! Đây vốn là điều nàng hằng theo đuổi, cũng là lòng tin xuyên suốt của Thiên Phạt, bởi vậy cũng trở thành điều chúng ta có thể lợi dụng lớn nhất"
"Trước đó, đây vẫn luôn là chỗ so hở lớn nhất của nàng! Nhưng Quân Khương Lâm này lại khác, người này có thể nói là một nhân vật cực kỳ quyết đoán! Người này, căn bản không phải một chính nhân quân tử, thậm chí còn là một kẻ từ đầu đến chân tuyệt đối vô liêm sỉ!"
"Nhìn chung Quân Khương Lâm tự làm tự chịu, có thể nhìn ra được. Người này lòng dạ cực kì hẹp hòi, lấp liếm nhược điểm thành tính, lòng dạ độc ác, tàn ngược hiểm độc"
" Từ trước đến giờ không hề có chuyện lấy ơn báo oán, luôn luôn thừa hành chính là ăn miếng trả miếng, lấy máu rửa máu! Đối với bết kì kẻ địch đối diện nào cho tới bây giờ chỉ biết chém tận giết tuyệt, không chút lưu tình!"
" Hành sự cực kì quả quyết, chém giết quyết đoán, cũng không nương tay, lại càng cực kỳ ghi thù nhớ hận, gặp thù ắt báo! Có thể nói là một thanh niên cực kỳ đáng sợ"
"Nếu còn liên tưởng đến tốc độ trưởng thành kinh khủng thì chàng trai này hiện tại đã là cái họa trong tim gan của Tam Đại Thánh Địa chúng ta! Mức độ nguy hiểm thậm chí còn hơn cả Mai tôn giả!"
"Quân Khương Lâm, chính là mối họa lớn nhất của Tam Đại Thánh Địa chúng ta!" Mạc Vô Đạo thâm trầm nói.
Tri kỷ gia nhập phiếu tên sách công năng, phương tiện ngài lần sau từ tấu chương tiếp tục đọc. Thích tiểu thuyết dị thế Tà Quân, duy trì tác giả phong Lăng Thiên hạ, liền đầu TA một phiếu đi! ()
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Biên Tập: Maison
Mạc Vô Đạo thuận theo cười to, hai tay chống bàn trà, cơ hồ run đến thở không nổi. Mấu chốt nhất chính là, sau khi Hề Nhược Trần nói những lời này, vẻ mặt nghiêm trang, hơn nữa lúc nói xong lời cuối cùng kia thì một câu " đứa con hơn năm mươi tuổi" thốt ra với giọng điệu thán phục làm cho người ta phì cười không thôi.
Hô Diên Ngạo Bác mặt đỏ tới mang tai, đôi tay thô kệch gắng gượng bóp chặt lấy đùi cả giận nói: "Vậy thì làm sao? Điều đó chứng minh lão phu tuy thân già nhưng tâm không già nên tự nhiên không phải là lão, hùng phong vẫn còn. Trông dáng vẻ các ngươi thông minh ngời ngời, lão phu nói sai gì sao?"
" Lão phu liền nhìn thì chính xác hai người các ngươi chỉ có thứ rỉ quèn không thể dùng được nữa. Nếu còn không phục, thì thử lấy thanh nữ về xem! Lão phu có con chẳng lẽ là chuyện dọa người sao? Lão phu trong trăm năm cuối đời ít nhất ở trước mộ phần có thể có chút hương khói, các ngươi thì sao? Ha ha ha.... "
"Hương khói? Ta xem ra đó là khói thuốc thì có?" Hề Nhược Trần khinh thường nhướng mắt
"Nghe nói bảo bối nhi tử kia của ngươi sau khi bị Quân Khương Lâm dọa sợ đến tiểu ra quần, vậy mà ngươi còn vác mặt ở chỗ này khoe khoang. Nói không chừng đến lúc nào đó đi ra ngoài lại bị người ta thiến! Ngươi lại không lo lắng cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao?!"
Vừa nói đến chuyện này, sắc mặt Hô Diên Ngạo Bác lập tức sa sầm "Quân Khương Lâm... Hừ hừ. Mạc Vô Đạo, ngươi hôm nay khẩn cấp hẹn chúng ta lại đây, rốt cuộc là muốn gì? Rồi nói ra những chuyện không phù hợp làm cái gì, đó là chuyện để đùa sao?"
"Quân Khương Lâm!" Mạc Vô Đạo thanh nhã nở nụ cười để lộ ra môi hồng răng trắng hơn người, hắn gằn giọng nhấn rõ từng chữ rõ ràng "Hôm nay hẹn hai vị đến đây, chính là vì thanh niên này!"
"Ha ha, Mạc Vô Đạo, đầu óc ngươi chẳng lẽ tắc nghẹn rồi sao? Một chàng trai tựa như con kiến hôi cũng đáng được ba người chúng ta gióng trống khua chiêng tụ tại cùng nhau thương nghị sao? Quả là quá đề cao anh chàng này, chả phải không bằng đem ba người chúng ta với thân phận khác nhau quay lại thuở trước sao!?"
Hô Diên Ngạo Bác cười lạnh một tiếng. Hắn mới nói xong, lại thấy mặt hai người khác đều có vẻ giống như coi thường nhìn hắn.
"Quân Khương Lâm, năm nay mười tám tuổi. Là dòng dõi Quân gia ở Thiên Hương đế quốc Thiên Hương thành, con của Bạch Y Quân Soái Quân Vô Hối! Theo tư liệu có được thì người này lúc còn nhỏ cực kì xấu tính, thuở thiếu niên chính là đệ nhất quần là áo lụa Thiên Hương thành"
" Có thể nói cực kì không chịu nổi; thậm chí, vào tháng ba năm ngoái vẫn chỉ là một siêu cấp phế vật với Huyền khí tu vi không được đến tứ phẩm! Nhưng sau ba tháng đột nhiên thăng tiến lên Kim Huyền"
" Lại sau ba tháng nữa, lúc ở Thiên Nam đã có tu vi Ngọc Huyền đỉnh phong. Từ Thiên Nam trở về thì đã tăng lên đến Thiên Huyền đỉnh phong; mà thời gian đó không đầy hai tháng! Mà sau lúc trở về Thiên Hương thành chưa đầy một tháng, đột nhiên tiến lên đến Thần Huyền cao thủ!"
" Khi cùng Thiên Phạt Sâm Lâm Mai tôn giả dắt tay nhau đi đến Đông Phương thế gia, thì trên đường đã biểu hiện là tu vi đạt trình độ Chí Tôn! Thăng tiến như thế mặc dù đáng sợ, nhưng mà vẫn còn trong phạm vi có khả năng khống chế"
" Nhưng... mấy ngày trước, tam Thành Chủ Đỗ Tuyệt của Chí Tôn Kim Thành chúng ta vừa mới tự mình thử dò xét người này, trình độ công lực tối thiểu cũng đã là Chí Tôn Thượng thừa!"
"Đã đến Chí Tôn Thượng thừa có muốn khống chế thì không dễ!" Hề Nhược Trần chậm rãi nói từng ý, đúng là đem cuộc đời Quân Khương Lâm nói hết, rõ ràng rành mạch thuộc như lòng bàn tay. Nói xong lời cuối cùng, khẩu khí không ngờ lộ ra có chút trầm trọng
"Thiếu niên này, chính là từ tam phẩm đến Chí Tôn Thượng thừa, khoảng thời gian tổng cộng lại cũng không vượt qua một năm! Trước sau thành công đột phá ba mươi giai vị, một mạch lên đến hàng ngũ cao thủ tuyệt đỉnh đương thời! Hô Diên Ngạo Bác, không biết là sau khi nghe xong những tin cuối này thì vẫn còn có thể cho rằng Quân Khương Lâm chỉ là một con kiến hôi tùy ý có thể bóp chết hay không? Ngươi có đủ tự tin sao? Dù sao, bổn tọa cũng là không có!"
Sắc mặt Hô Diên Ngạo Bác trong nháy mắt thay đổi, ha ha nói
"Trong tình báo Mộng Huyễn Huyết Hải chúng ta vẫn luôn nói là Quân Khương Lâm thuở nhỏ thông minh. Vì tình hình Quân gia nên ước đoán mặc dù không phải người tài nghệ tầm thường, nhưng thuở nhỏ ẩn nhẫn, chịu nhục, trước sau chưa từng để lộ thực lực cường hãn của bản thân"
" Chỉ lấy danh nghĩa quần áo lụa là di dạo chơi trong nhân gian. Dù dáng vẻ quần áo lụa xáu xa chỉ là biểu hiện giả dối, nhưng... làm thế nào lại biến thành như vậy thì cũng là không thể tưởng tượng nổi đó!"
"Rồi cũng nhờ cơ duyên xảo hợp, Chí Tôn Kim Thành chúng ta vừa mới tiến cử một người mới tư chất không tầm thường để làm lớp người kế cận chuẩn bị cho Đoạt Thiên Chi Chiến sau này"
"Người này cũng Thiên Hương nhân sĩ, dòng dõi Thiên Hương đế quốc đương triều Thái sư phủ Lý Du Nhiên. Người này chú ý Quân Khương Lâm đã lâu, Quân Khương Lâm mà có bất cứ động thái nào dù rất nhỏ, cùng chưa từng thoát khỏi tầm quan sát của hắn"
Hề Nhược Trần trầm trọng nói "Mà tu vi trước đây của Quân Khương Lâm, cho dù nửa điểm cũng không phải là giả. Từ tư liệu tường tận do Lý Du Nhiên cung cấp, chín vị trưởng lão năm vị Cung Phụng tam đại Thành Chủ của Chí Tôn Kim Thành chúng ta cùng nghiên cứu, nhất trí đưa ra một kết luận!"
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, dằn ra từng từ
"Quân Khương Lâm trước đó cũng không phải giả vờ ngụy trang! Mà tất cả thành tựu của hắn, tất cả đều là từ năm nay mới bắt đầu có, cứ thế lần lượt thu được! Nói cách khác, người này chỉ trong một năm đã phát sinh bước nhảy vọt từ tam phẩm lên tới Chí Tôn Thượng thừa!"
Sắc mặt Mạc Vô Đạo đến giờ vẫn luôn điềm đạm rốt cục trở nên nghiêm nghị, còn Hô Diên Ngạo Bác cũng trợn mắt, lâm vào trầm tư không nói câu nào.
Hai người này thân là chủ nhân Thánh địa, cả đời này có thể nói kiến thức sâu rộng. Trong lúc đương thời cũng khó có người có thể so sánh về độ uyên bác kiến thức của hai người này.
Nhưng nghe đến tốc độ thăng tiến thần tốc như vậy của Quân Khương Lâm lại vẫn tự đáy lòng cảm thấy chấn động, thậm chí là kinh ngạc! Đây căn bản không phải tốc độ mà nhân loại có thể có được! Tin tưởng coi như là Thần Tiên trong truyền thuyết cũng chưa chắc đạt được!
Nhưng chuyện này có thực, cũng rất rõ ràng phát sinh ngay trước mắt! Trong vòng một năm từ tam phẩm Huyền khí không ra gì vọt tới Chí Tôn Thượng thừa!!!
"Ba người chúng ta năm đó đều từng tự phụ kinh luân tuyệt thế, tốc độ tu hành càng là siêu quần xuất chúng, khắp mọi Lĩnh Vực đều không có ai bằng! Trước mắt, xin hỏi hai vị, từ tam phẩm Huyền khí tu luyện tới Chí Tôn Thượng thừa sẽ mất bao nhiêu thời gian?"
Hề Nhược Trần thở dài một tiếng mà hỏi. Sắc mặt Mạc Vô Đạo thâm trầm kín đáo, còn Hô Diên Ngạo Bác thì ánh mắt lóe ra, nhưng hai người đều không nói gì.
Bởi vì hai người đều cảm thấy một chút cũng không nói được. Với dạng tốc độ như vậy thì tốc độ chính mình ngày đó dẫu thực kiêu ngạo, giờ thì đã không đáng giá nhắc tới!
Ba người thực tế cũng xấp xỉ nhau, tu vi bản thân cũng tương đương. Họ đều tự tin mình là thiên tài ngất trời, tốc độ tu luyện tăng tiến cũng từng là thứ để bọn hắn kiêu ngạo đến cực độ.
Bọn họ từ không có gì dốc sức vươn lên đến Chí Tôn Thượng thừa, cũng khó khăn lắm mới xong trong năm mươi năm ;Tốc độ tăng tiến như vậy ở trong thế giới này, cơ bản đã có thể coi thường thiên hạ bao đời!
Nhưng nếu đặt bên tốc độ của Quân Khương Lâm để so sánh, thì cảm giác được chính mình căn bản là thứ cặn bã, thậm chí cũng không phải là cặn bã nữa...
Thứ để tự hào nhất từ trước tới nay thì bây giờ lại biến thành chuyện buồn cười! Cảm giác buồn phiền như vậy khiến cho ba người trong lòng đều rất không thanh thản.
Coi như biết rõ là bước tiến của Quân Khương Lâm có khả năng không thể lặp lại nữa, cũng không thể nói rõ chính mình sẽ ra sao.
Nhưng sự thật chính là sự thật. Sự thật chứng minh rằng có người có thể trong thời gian ngắn ngủi một năm hoàn thành điều mà bọn họ khổ cực phấn đấu suốt năm mươi năm mới làm được!
"Theo bổn tọa suy đoán, tốc độ thăng tiến giống như thần tích của Quân Mạc tà thì bản thân hắn có tư chất tự nhiên, rõ ràng là cổ kim có một không hai. Điểm này không thể nghi ngờ; nhưng chắc chắn nó vẫn chỉ là thứ yếu! Chân chính mấu chốt hẳn là nằm ở chính vị sư phó thần bí kia của hắn!"
Hề Nhược Trần khẳng định dứt khoát rồi thâm trầm nói tiếp "Chỉ có sư phụ với thực lực cường hãn tới cực điểm, hơn nữa lại có thần bí công pháp mà chính chúng ta chưa từng biết đến, cùng với một chút cơ may thần kỳ khác mới có thể tạo nên kì tích trước mắt này!"
"Cho nên hôm nay mời hai vị đến đây, chủ yếu nhất là bởi vì chuyện này! Nhất định phải có một sách lược đối phó hữu hiệu!" Mạc Vô Đạo mặt mày bình tĩnh,gương mặt nhẵn nhụi như ngọc đúng là đầy vẻ lo âu hiếm thấy
"Hai vị không nên quên, Tam Đại Thánh Địa chúng ta trước đây đã liên hợp đối phó Mai tôn giả nhiều lần rồi. Mà hiện tại, Mai tôn giả lại cùng Quân Khương Lâm tình ý đằm thắm"
"Tất cả mọi người biết, chúng ta đối phó Mai tôn giả thì cho dù như thế nào cũng là điều có thể làm. Bởi vì Mai tôn giả mặc dù là Huyền Thú, nhưng vẫn có quan tâm đến đại cục. Với suy nghĩ về Đoạt Thiên Chi Chiến, tin tưởng nàng dù thế nào cũng sẽ không làm chuyện quá phận."
"Quân tử có khả năng cũng lừa dối!" Hắn có chút lộ ra một chút trào phúng, nói tiếp
"Mà Mai tôn giả lại chính là một Chân Quân tử. Chúng ta chính lợi dụng điểm này mới có thể nhiều lần đẩy nàng vào thế không đường có thể đi mà vẫn hoàn toàn không cần lo lắng an nguy bản thân! Mặc dù chúng ta tự nhận có chút hèn hạ, nhưng không thể phủ nhận đây chính là giang hồ!"
"Nhưng là hiện tại tình huống lại hoàn toàn khác rồi" Hề Nhược Trần tiếp tục nói ra ý của mình
"Từ khi Mai tôn giả đồng ý đi cùng đường với Quân Khương Lâm thì tình huống đã trở nên rối loạn! Thứ nhất, do có Quân Khương Lâm với cường lực giúp đỡ nên thế lực càng mạnh. "
"Thứ hai, ta phán đoán chính do ảnh hưởng của Quân Khương Lâm, Mai tôn giả hiện nay ra tay càng ngày càng quyết đoán! Nàng bây giờ tựa hồ đã không lưu tâm đến Đoạt Thiên Chi Chiến mà trở thành trừng mắt ắt làm! "
"Số cao thủ Tam Đại Thánh Địa gần đây hao tổn đã tiếp cận gần một trăm! Điều này tương đương con số hết sức kinh khủng, mặc dù với nội tình ba nhà chúng ta, thì chia ra cùng chịu cũng còn có thể cố hết sức chịu đựng!"
"Mai tôn giả từ phương diện nào đó vẫn còn là tương đối truyền thống. Thà rằng chính mình bị thương tổn, cũng không muốn để trăm họ thiên hạ bị chà đạp! Đây vốn là điều nàng hằng theo đuổi, cũng là lòng tin xuyên suốt của Thiên Phạt, bởi vậy cũng trở thành điều chúng ta có thể lợi dụng lớn nhất"
"Trước đó, đây vẫn luôn là chỗ so hở lớn nhất của nàng! Nhưng Quân Khương Lâm này lại khác, người này có thể nói là một nhân vật cực kỳ quyết đoán! Người này, căn bản không phải một chính nhân quân tử, thậm chí còn là một kẻ từ đầu đến chân tuyệt đối vô liêm sỉ!"
"Nhìn chung Quân Khương Lâm tự làm tự chịu, có thể nhìn ra được. Người này lòng dạ cực kì hẹp hòi, lấp liếm nhược điểm thành tính, lòng dạ độc ác, tàn ngược hiểm độc"
" Từ trước đến giờ không hề có chuyện lấy ơn báo oán, luôn luôn thừa hành chính là ăn miếng trả miếng, lấy máu rửa máu! Đối với bết kì kẻ địch đối diện nào cho tới bây giờ chỉ biết chém tận giết tuyệt, không chút lưu tình!"
" Hành sự cực kì quả quyết, chém giết quyết đoán, cũng không nương tay, lại càng cực kỳ ghi thù nhớ hận, gặp thù ắt báo! Có thể nói là một thanh niên cực kỳ đáng sợ"
"Nếu còn liên tưởng đến tốc độ trưởng thành kinh khủng thì chàng trai này hiện tại đã là cái họa trong tim gan của Tam Đại Thánh Địa chúng ta! Mức độ nguy hiểm thậm chí còn hơn cả Mai tôn giả!"
"Quân Khương Lâm, chính là mối họa lớn nhất của Tam Đại Thánh Địa chúng ta!" Mạc Vô Đạo thâm trầm nói.
Tri kỷ gia nhập phiếu tên sách công năng, phương tiện ngài lần sau từ tấu chương tiếp tục đọc. Thích tiểu thuyết dị thế Tà Quân, duy trì tác giả phong Lăng Thiên hạ, liền đầu TA một phiếu đi! ()
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành