Triển Mộ Bạch tuy rằng cũng biết Cửu U Thập Tứ Thiếu lúc trước bị thương rất nặng, trước mắt vị tất có thực lực có thể giết chết mình, nhưng hắn được mệnh danh là người điên cũng không phải chuyện đùa, cây có bóng, người có danh, hắn cũng cảm thấy sợ hãi, hơn nữa mình bây giờ đang bị nội thương dù không nặng nhưng chiến lực cũng có hao tổn.
- Triển Thánh Hoàng, đúng không?
Cửu U Thập Tứ Thiếu khẩu âm mang theo tình tiết thản nhiên và cao ngạo tới cực điểm, hắn đang nói chuyện với Triển Mộ Bạch giống như là vua đang nói chuyện với thần tử vậy.
Triển Mộ Bạch trong lòng vốn nắm chắc tám phần người này chính là Cửu U Thập Tứ Thiếu nhưng giờ phút này khi hắn vừa mới mở miệng, tám phần này liền biến thành mười thành, hắn hoàn toàn khẳng định.
Ngoại trừ tên điên đó, trên đời này không có người nào dùng loại này khẩu khí này nói chuyện. Phải biết rằng người mà hắn đang nói chuyện là một vị Thánh Hoàng đó.
Triển Mộ Bạch tâm tình cũng ổn định lại, ở tình huống không thể làm gì hơn thì ngược lại hắn trở nên bình tĩnh. Chậm rãi đứng lên, hắn mỉm cười nói:
- Không biết tiền bối tới thăm, Triển mỗ không thể tiếp đón từ xa, xin thứ tội. Mộ Bạch hôm nay cùng người tranh đấu nên bị tổn thương, có chút bất nhã khiến tiền bối chê cười.
Cửu U Thập Tứ Thiếu thành danh rất lâu trước hắn, hắn gọi một tiếng tiền bối cũng là chuyện đương nhiên. Ngoài ra Cửu U Thập Tứ Thiếu nổi danh với thực lực siêu phàm nhập thánh, còn nổi danh về sát phạt quả quyết, gọn gàng linh hoạt. Nếu hắn tới giết mình thì chỉ sợ không nói hai lời liền động thủ.
Giờ phút này hắn nếu vẫn không động thủ thì hắn nhất định không phải tới giết mình. Chỉ cần mình không chủ động khiêu khích tuyệt đại hung nhân này, thì sẽ tránh được một hồi sống mái với nhau, cũng không cần quá căng thẳng, tự hạ thân phận.
Với lại, từ lúc hắn bị trọng thương tới này chưa tới một tháng, cũng không thể khôi phục nhanh như vậy được, cho dù có đánh nhau thì mình cũng có thể ngăn cản một lát, chờ viện binh đến thì cũng không có vấn đề gì.
Triển Mộ Bạch trong lòng đã có quyết định, chỉ cần giữ được tánh mạng, còn lại đều không sao cả.
Triển Mộ Bạch trong lòng tính toán nhưng rất nhanh thần tình đã khôi phục lại như cũ. Cường giả Thánh Hoàng khí độ ung dung, ít nhất không hề giống lúc trước, hay nơm nớp lo sợ. Nhưng chỉ cần là người sáng suốt vẫn có thể nhìn ra nội tình bên trong. Kỳ thật cái này cũng không gì đáng trách vì một người đối mặt với tuyệt đại hung nhân đương thời có ai lại không sợ hãi. Cho dù là Quân đại thiếu gia ngày đó trong lòng cũng không tránh khỏi sự khẩn trương.
- Uhm, tiểu Triển, nếu không phải hôm nay ngươi bị thương thì bổn công tử cũng không tới đâu.
Vị Cửu U Thập Tứ Thiếu này liếc nhìn hắn rồi nói.
- Sao? Thỉnh Tiền bối giải thích thêm.
Triển Mộ Bạch nghe có chút quái dị. Vị Cửu U Thập Tứ Thiếu này xưng hô làm Triển Mộ Bạch dở khóc dở cười: Tiểu Triển! Tiểu Triển ta đây hơn bảy trăm tuổi rồi. Bất quá Tam Đại Thánh Địa sớm có lời đồn Cửu U Thập Tứ Thiếu ngoài miệng luôn tự xưng "Bổn công tử", nhưng là một tuyệt đại hung nhân đã ngoài một ngàn tám trăm tuổi. Hắn gọi mình tiểu Triển cũng không có gì sai.
- Hắc, hắc, hắc... Triển Mộ Bạch, ngày đó ngươi ở Thiên Phạt sâm lâm phóng ra một kiếm tổn thương ngực ta, xuyên từ trước ra sau, suýt chút nữa làm cho bổn công tử vạn kiếp bất phục, rất là uy phong đó nha.
Cửu U Thập Tứ Thiếu cười quái dị, đầy sát khí nghiêm túc nói. Những lời này nếu không tự mình trải qua, tuyệt đối không thể nói được như vậy.
Triển Mộ Bạch thản nhiên nở nụ cười nói:
- Tiền bối sao lại nói như vậy? Đừng nói ngày đó, cho dù là ngay lúc này, chúng ta vẫn là địch, trong giao tranh thì có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Mộ Bạch chỉ hận huyền công thấp kém không thể một kiếm giết chết người, bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở đến nỗi mỗi khi đêm về, nằm mộng vẫn còn cảm thấy tiếc nuối không thôi.
Cửu U Thập Tứ Thiếu lầm bầm cười nói:
- Ngươi thật là can đảm, dám ở trước mặt bổn công tử nói lời châm chọc. Ngươi quả thật thật không sợ sao?
Triển Mộ Bạch cười ha ha nói:
- Chỉ cần là người đều sợ chết. Nhưng nếu tiền bối thực muốn giết ta thì cho dù ta có châm chọc hay không, hoặc không sợ chết thì chẳng lẽ tiền bối có thể không hạ sát thủ sao?
Cửu U Thập Tứ Thiếu ngẩn ra lập tức cười quái dị, ha ha, hắc khí quay chung quanh người hắn bốc lên, quát lớn:
- Nói hay lắm, hay cho Triển Mộ Bạch, cũng chỉ phần can đảm, khí độ này cũng xứng đáng với cấp bậc Thánh Hoàng của ngươi.
Dừng một chút, hắn nói tiếp:
- Nhưng sao ngươi lại cho rằng ta không tới để giết ngươi? Hay ngươi cho là ta không giết được ngươi?
Triển Mộ Bạch nghe vậy ngẩn ra, vừa rồi Cửu U Thập Tứ Thiếu vẫn còn ở trước mặt nhưng lại biến mất cực kỳ đột ngột, cùng lúc đó một âm thanh xé gió bén nhọn vang lên, dường như có một lưỡi dao sắc bén phá không bay tới.
Triển Mộ Bạch cảm thấy hoảng hốt, điều chỉnh thân thể cấp tốc bay ra, thân hình nhẹ như tờ giấy, lăn mấy vòng trên mặt đất nhưng vẫn thấy phía sau có một chút đau đớn, hiển nhiên là đã bị binh khí nào đó đâm trúng. Nhưng hắn toàn lực né tránh thì chút thương tích này cũng chỉ là ngoài da. Quả không hổ là linh giác của cao thủ Thánh Hoàng.
Triển Mộ Bạch thầm nghĩ mình may mắn, nhưng không dám chậm trễ chút nào, mạnh mẽ xoay người một cái, trong nháy mắt đã thay đổi bảy tám loại thân pháp, biến ảo hình thái thân thể vài chục lần, toàn lực chạy trối chết.
Nhưng sau một kích kia, Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng không tiếp tục ra tay. Triển Mộ Bạch cảm thấy cực kỳ kỳ quái. Song phương đã động thủ nhưng hung nhân kia tại sao không tiếp tục truy kích. Hắn liền xoay người lại xem tên điên đồng thời cũng chuẩn bị kêu cứu. Vì khi hắn kêu cứu cũng sẽ chọc giận kẻ điên này, vả lại xem hắn rốt cuộc muốn như thế nào rồi tính tiếp. Chỉ thấy Cửu U Thập Tứ Thiếu trong tay cầm một thanh binh khí cổ quái nhỏ hẹp dị thường, đang chăm chú cạ cạ lưỡi dao vào tay trái, ngay cả liếc nhìn Triển Mộ Bạch cũng không thèm.
Cửu U Hàn Nhận.
Tiếng cười ha ha vang lên, Cửu U Thập Tứ Thiếu cúi đầu tựa hồ rất là khoái hoạt nói:
- Ngày đó ngươi có phần hại ta bị trọng thương đến nay vẫn chưa khôi phục, cực kỳ buồn rầu. Hôm nay vốn định đến tìm ngươi giải quyết phần thù hận lúc trước. Bất quá thấy thái độ làm người của ngươi cũng xứng với bốn chữ quang minh lỗi lạc. Vả lại bổn công tử hôm nay đến đây quả thật có chút lấy lớn ăn hiếp nhỏ, thắng cũng không vẻ vang gì. Xưa nay bổn công tử đều là lấy ít địch nhiều, nếu hôm nay giết ngươi như vậy, trong lòng ngươi cũng không phục, nên để cho ngươi sống thêm vài ngày đi. Vừa rồi ta ra tay, cũng chỉ muốn nói cho ngươi biết nếu bổn công tử quả thực muốn lấy mạng ngươi thì tiểu bối như ngươi quyết không sống thêm được giờ nào nữa đâu.
Tiếng cười vừa dứt, sương mù quanh Cửu U Thập Tứ Thiếu càng lúc càng trở nên nồng đậm che cả thân người rồi "bụp" một tiếng, hoàn toàn biến mất. Cửu U Thập Tứ Thiếu biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Toàn bộ cửa sổ vẫn đóng chặt như trước. Bên trong cũng chỉ còn lại một người làTriển Mộ Bạch, thậm chí cả bài trí bên trong cũng không thay đổi, không có chút dấu vết nào là có người tiến vào.
Từ đầu đến cuối giống như một giấc mộng vậy. Nếu là ác mộng thì vừa rồi Triển Mộ Bạch đã chết, đây chính là sự kiện giết người thần bí nhất.
Triển Mộ Bạch kinh hãi ngơ ngác đứng một hồi bên trong, sau đó mới chậm rãi di chuyển thân thể gần như cứng ngắc, miễn cưỡng chuyển đến ngồi xuống trên một cái ghế, ngơ ngơ ngẩn ngẩn sửng sốt một hồi, sau đó mồ hôi rơi như mưa.
Thật đúng là Cửu U Thập Tứ Thiếu đã xuất hiện, Triển Mộ Bạch nhìn như trấn định kỳ thật trong lòng cũng sớm đã rối loạn, chỉ là cố gắng tỏ ra kiên cường mà thôi. Lúc trước mình và hai mươi vị Thánh Hoàng hợp lực đánh lén một Cửu U Thập Tứ Thiếu vừa mới phá tan phong ấn, nhiều nhất chỉ có ba thành công lực so với thời kỳ toàn thịnh của hắn mà vẫn không thể giết chết hắn. Bây giờ đối phương một mình tìm tới mình thì hỏi sao mình không sợ.
Quay mắt về phía tuyệt đại hung nhân vừa biến mất, ngay cả việc gọi viện binh Triển Mộ Bạch cũng không dám, vì hắn sợ tiếng kêu đến tai đối phương.
- Thôi thì cúi đầu nhịn một chút cũng không sao.
Triển Mộ Bạch cố chấp vì sinh tử bản thân chậm rãi nói. Nhưng lúc đối phương ra tay, hồn vía Triển Mộ Bạch đã bay lên trời. Một chút phản ứng này thuần túy là bản năng, một loại bản năng tự vệ theo quán tính.
Nhưng mình vừa rồi không chết căn bản không phải là phản ứng của mình nhanh lẹ mà chẳng qua là đối phương không muốn giết mình mà thôi. Nhưng kỳ quái ở chỗ, tên điên kia chỉ nói mấy câu, liền ra tay xong rồi lại bỏ đi.
Vì sao?
Vì sao hắn không hạ thủ giết ta? Nếu không giết ta vậy hắn đến vì cái gì? Hắn nói những lời này chẳng lẽ thuần túy là vô nghĩa sao? Rốt cuộc là có ý gì?
Tên điên rã rời đi được một lúc, lấy khinh công của hắn chỉ sợ đã đi rất xa. Nhưng Triển Mộ Bạch nghĩ lại mà cảm thấy sợ, từng đợt cảm xúc dâng lên mãnh liệt, sắc mặt trong phút chốc trắng bệch, ngơ ngác ngồi ở trên ghế, cả người run rẩy, một cái ý niệm trong đầu chỉ còn lại một cái câu hỏi: vì sao?
Thật lâu sau, mồ hôi lạnh trên người mới ngừng đổ, Triển Mộ Bạch lấy lại bình tĩnh quát
- Người đâu? Có ai không?
Hắn hoàn toàn không phát hiện, thanh âm một tiếng quát này cực kỳ khàn khàn.
Cửu U Thập Tứ Thiếu giả mạo thi triển Âm Dương Độn chui xuống đất ra khỏi phòng Triển Mộ Bạch, nhanh chóng biến mất trong không khí, trong chớp mắt đã ly khai phạm vi củaTrần gia.
Quân đại thiếu dừng lại một chỗ vắng vẻ, hiện thân, không tự chủ được lau mồ hôi đổ trên người.
Vì sao Quân Khương Lâm không muốn giết Triển Mộ Bạch? Đại thù sinh tử như thế, chỉ cần có thể, hắn thậm chí không cam lòng để cho Triển Mộ Bạch sống nhiều hơn một giây đồng hồ. Nhưng vấn đề là hắn dù sao cũng là giả mạo Cửu U Thập Tứ Thiếu, không phải là Cửu U Thập Tứ Thiếu chân chính.
Cũng không phải là không muốn mà là không thể. Đơn giản là không giết được. Lấy công lực hiện tại của hắn thì vẫn không giết được, cho dù là Triển Mộ Bạch thân mang trọng thương, thực lực không đầy đủ.
Thánh Hoàng tuy rằng bị Cửu U Thập Tứ Thiếu đột nhiên đến dọa cho vỡ mật nhưng hắn dù gì vẫn là Thánh Hoàng, vẫn có bản năng phản ứng của Thánh Hoàng. Mà cũng vì như thế, đối mặt với tập kích bất ngờ, Triển Mộ Bạch tức thời đem huyền lực toàn thân tập trung phòng ngự. Quân Khương Lâm cầm Cửu U Hàn Nhận trong tay, một kiếm với bảy thành công lực thế nhưng không công phá được phòng ngự huyền lực của hắn.
Chỉ miễn cưỡng để lại trên người hắn một miệng vết thương nho nhỏ. Loại vết thương nhỏ này đối với Thánh Hoàng mà nói cũng sẽ không đáng nhắc tới. Cho nên Quân Khương Lâm nắm thời cơ lập tức rút lui.
Dù sao mục đích của hắn đã đạt được, giết hay không giết Triển Mộ Bạch thì kết quả cũng giống nhau. Chỉ cần Triển Mộ Bạch nhận định mình chính là Cửu U Thập Tứ Thiếu thì mục đích của mình đã thành công tốt đẹp.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
- Triển Thánh Hoàng, đúng không?
Cửu U Thập Tứ Thiếu khẩu âm mang theo tình tiết thản nhiên và cao ngạo tới cực điểm, hắn đang nói chuyện với Triển Mộ Bạch giống như là vua đang nói chuyện với thần tử vậy.
Triển Mộ Bạch trong lòng vốn nắm chắc tám phần người này chính là Cửu U Thập Tứ Thiếu nhưng giờ phút này khi hắn vừa mới mở miệng, tám phần này liền biến thành mười thành, hắn hoàn toàn khẳng định.
Ngoại trừ tên điên đó, trên đời này không có người nào dùng loại này khẩu khí này nói chuyện. Phải biết rằng người mà hắn đang nói chuyện là một vị Thánh Hoàng đó.
Triển Mộ Bạch tâm tình cũng ổn định lại, ở tình huống không thể làm gì hơn thì ngược lại hắn trở nên bình tĩnh. Chậm rãi đứng lên, hắn mỉm cười nói:
- Không biết tiền bối tới thăm, Triển mỗ không thể tiếp đón từ xa, xin thứ tội. Mộ Bạch hôm nay cùng người tranh đấu nên bị tổn thương, có chút bất nhã khiến tiền bối chê cười.
Cửu U Thập Tứ Thiếu thành danh rất lâu trước hắn, hắn gọi một tiếng tiền bối cũng là chuyện đương nhiên. Ngoài ra Cửu U Thập Tứ Thiếu nổi danh với thực lực siêu phàm nhập thánh, còn nổi danh về sát phạt quả quyết, gọn gàng linh hoạt. Nếu hắn tới giết mình thì chỉ sợ không nói hai lời liền động thủ.
Giờ phút này hắn nếu vẫn không động thủ thì hắn nhất định không phải tới giết mình. Chỉ cần mình không chủ động khiêu khích tuyệt đại hung nhân này, thì sẽ tránh được một hồi sống mái với nhau, cũng không cần quá căng thẳng, tự hạ thân phận.
Với lại, từ lúc hắn bị trọng thương tới này chưa tới một tháng, cũng không thể khôi phục nhanh như vậy được, cho dù có đánh nhau thì mình cũng có thể ngăn cản một lát, chờ viện binh đến thì cũng không có vấn đề gì.
Triển Mộ Bạch trong lòng đã có quyết định, chỉ cần giữ được tánh mạng, còn lại đều không sao cả.
Triển Mộ Bạch trong lòng tính toán nhưng rất nhanh thần tình đã khôi phục lại như cũ. Cường giả Thánh Hoàng khí độ ung dung, ít nhất không hề giống lúc trước, hay nơm nớp lo sợ. Nhưng chỉ cần là người sáng suốt vẫn có thể nhìn ra nội tình bên trong. Kỳ thật cái này cũng không gì đáng trách vì một người đối mặt với tuyệt đại hung nhân đương thời có ai lại không sợ hãi. Cho dù là Quân đại thiếu gia ngày đó trong lòng cũng không tránh khỏi sự khẩn trương.
- Uhm, tiểu Triển, nếu không phải hôm nay ngươi bị thương thì bổn công tử cũng không tới đâu.
Vị Cửu U Thập Tứ Thiếu này liếc nhìn hắn rồi nói.
- Sao? Thỉnh Tiền bối giải thích thêm.
Triển Mộ Bạch nghe có chút quái dị. Vị Cửu U Thập Tứ Thiếu này xưng hô làm Triển Mộ Bạch dở khóc dở cười: Tiểu Triển! Tiểu Triển ta đây hơn bảy trăm tuổi rồi. Bất quá Tam Đại Thánh Địa sớm có lời đồn Cửu U Thập Tứ Thiếu ngoài miệng luôn tự xưng "Bổn công tử", nhưng là một tuyệt đại hung nhân đã ngoài một ngàn tám trăm tuổi. Hắn gọi mình tiểu Triển cũng không có gì sai.
- Hắc, hắc, hắc... Triển Mộ Bạch, ngày đó ngươi ở Thiên Phạt sâm lâm phóng ra một kiếm tổn thương ngực ta, xuyên từ trước ra sau, suýt chút nữa làm cho bổn công tử vạn kiếp bất phục, rất là uy phong đó nha.
Cửu U Thập Tứ Thiếu cười quái dị, đầy sát khí nghiêm túc nói. Những lời này nếu không tự mình trải qua, tuyệt đối không thể nói được như vậy.
Triển Mộ Bạch thản nhiên nở nụ cười nói:
- Tiền bối sao lại nói như vậy? Đừng nói ngày đó, cho dù là ngay lúc này, chúng ta vẫn là địch, trong giao tranh thì có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Mộ Bạch chỉ hận huyền công thấp kém không thể một kiếm giết chết người, bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở đến nỗi mỗi khi đêm về, nằm mộng vẫn còn cảm thấy tiếc nuối không thôi.
Cửu U Thập Tứ Thiếu lầm bầm cười nói:
- Ngươi thật là can đảm, dám ở trước mặt bổn công tử nói lời châm chọc. Ngươi quả thật thật không sợ sao?
Triển Mộ Bạch cười ha ha nói:
- Chỉ cần là người đều sợ chết. Nhưng nếu tiền bối thực muốn giết ta thì cho dù ta có châm chọc hay không, hoặc không sợ chết thì chẳng lẽ tiền bối có thể không hạ sát thủ sao?
Cửu U Thập Tứ Thiếu ngẩn ra lập tức cười quái dị, ha ha, hắc khí quay chung quanh người hắn bốc lên, quát lớn:
- Nói hay lắm, hay cho Triển Mộ Bạch, cũng chỉ phần can đảm, khí độ này cũng xứng đáng với cấp bậc Thánh Hoàng của ngươi.
Dừng một chút, hắn nói tiếp:
- Nhưng sao ngươi lại cho rằng ta không tới để giết ngươi? Hay ngươi cho là ta không giết được ngươi?
Triển Mộ Bạch nghe vậy ngẩn ra, vừa rồi Cửu U Thập Tứ Thiếu vẫn còn ở trước mặt nhưng lại biến mất cực kỳ đột ngột, cùng lúc đó một âm thanh xé gió bén nhọn vang lên, dường như có một lưỡi dao sắc bén phá không bay tới.
Triển Mộ Bạch cảm thấy hoảng hốt, điều chỉnh thân thể cấp tốc bay ra, thân hình nhẹ như tờ giấy, lăn mấy vòng trên mặt đất nhưng vẫn thấy phía sau có một chút đau đớn, hiển nhiên là đã bị binh khí nào đó đâm trúng. Nhưng hắn toàn lực né tránh thì chút thương tích này cũng chỉ là ngoài da. Quả không hổ là linh giác của cao thủ Thánh Hoàng.
Triển Mộ Bạch thầm nghĩ mình may mắn, nhưng không dám chậm trễ chút nào, mạnh mẽ xoay người một cái, trong nháy mắt đã thay đổi bảy tám loại thân pháp, biến ảo hình thái thân thể vài chục lần, toàn lực chạy trối chết.
Nhưng sau một kích kia, Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng không tiếp tục ra tay. Triển Mộ Bạch cảm thấy cực kỳ kỳ quái. Song phương đã động thủ nhưng hung nhân kia tại sao không tiếp tục truy kích. Hắn liền xoay người lại xem tên điên đồng thời cũng chuẩn bị kêu cứu. Vì khi hắn kêu cứu cũng sẽ chọc giận kẻ điên này, vả lại xem hắn rốt cuộc muốn như thế nào rồi tính tiếp. Chỉ thấy Cửu U Thập Tứ Thiếu trong tay cầm một thanh binh khí cổ quái nhỏ hẹp dị thường, đang chăm chú cạ cạ lưỡi dao vào tay trái, ngay cả liếc nhìn Triển Mộ Bạch cũng không thèm.
Cửu U Hàn Nhận.
Tiếng cười ha ha vang lên, Cửu U Thập Tứ Thiếu cúi đầu tựa hồ rất là khoái hoạt nói:
- Ngày đó ngươi có phần hại ta bị trọng thương đến nay vẫn chưa khôi phục, cực kỳ buồn rầu. Hôm nay vốn định đến tìm ngươi giải quyết phần thù hận lúc trước. Bất quá thấy thái độ làm người của ngươi cũng xứng với bốn chữ quang minh lỗi lạc. Vả lại bổn công tử hôm nay đến đây quả thật có chút lấy lớn ăn hiếp nhỏ, thắng cũng không vẻ vang gì. Xưa nay bổn công tử đều là lấy ít địch nhiều, nếu hôm nay giết ngươi như vậy, trong lòng ngươi cũng không phục, nên để cho ngươi sống thêm vài ngày đi. Vừa rồi ta ra tay, cũng chỉ muốn nói cho ngươi biết nếu bổn công tử quả thực muốn lấy mạng ngươi thì tiểu bối như ngươi quyết không sống thêm được giờ nào nữa đâu.
Tiếng cười vừa dứt, sương mù quanh Cửu U Thập Tứ Thiếu càng lúc càng trở nên nồng đậm che cả thân người rồi "bụp" một tiếng, hoàn toàn biến mất. Cửu U Thập Tứ Thiếu biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Toàn bộ cửa sổ vẫn đóng chặt như trước. Bên trong cũng chỉ còn lại một người làTriển Mộ Bạch, thậm chí cả bài trí bên trong cũng không thay đổi, không có chút dấu vết nào là có người tiến vào.
Từ đầu đến cuối giống như một giấc mộng vậy. Nếu là ác mộng thì vừa rồi Triển Mộ Bạch đã chết, đây chính là sự kiện giết người thần bí nhất.
Triển Mộ Bạch kinh hãi ngơ ngác đứng một hồi bên trong, sau đó mới chậm rãi di chuyển thân thể gần như cứng ngắc, miễn cưỡng chuyển đến ngồi xuống trên một cái ghế, ngơ ngơ ngẩn ngẩn sửng sốt một hồi, sau đó mồ hôi rơi như mưa.
Thật đúng là Cửu U Thập Tứ Thiếu đã xuất hiện, Triển Mộ Bạch nhìn như trấn định kỳ thật trong lòng cũng sớm đã rối loạn, chỉ là cố gắng tỏ ra kiên cường mà thôi. Lúc trước mình và hai mươi vị Thánh Hoàng hợp lực đánh lén một Cửu U Thập Tứ Thiếu vừa mới phá tan phong ấn, nhiều nhất chỉ có ba thành công lực so với thời kỳ toàn thịnh của hắn mà vẫn không thể giết chết hắn. Bây giờ đối phương một mình tìm tới mình thì hỏi sao mình không sợ.
Quay mắt về phía tuyệt đại hung nhân vừa biến mất, ngay cả việc gọi viện binh Triển Mộ Bạch cũng không dám, vì hắn sợ tiếng kêu đến tai đối phương.
- Thôi thì cúi đầu nhịn một chút cũng không sao.
Triển Mộ Bạch cố chấp vì sinh tử bản thân chậm rãi nói. Nhưng lúc đối phương ra tay, hồn vía Triển Mộ Bạch đã bay lên trời. Một chút phản ứng này thuần túy là bản năng, một loại bản năng tự vệ theo quán tính.
Nhưng mình vừa rồi không chết căn bản không phải là phản ứng của mình nhanh lẹ mà chẳng qua là đối phương không muốn giết mình mà thôi. Nhưng kỳ quái ở chỗ, tên điên kia chỉ nói mấy câu, liền ra tay xong rồi lại bỏ đi.
Vì sao?
Vì sao hắn không hạ thủ giết ta? Nếu không giết ta vậy hắn đến vì cái gì? Hắn nói những lời này chẳng lẽ thuần túy là vô nghĩa sao? Rốt cuộc là có ý gì?
Tên điên rã rời đi được một lúc, lấy khinh công của hắn chỉ sợ đã đi rất xa. Nhưng Triển Mộ Bạch nghĩ lại mà cảm thấy sợ, từng đợt cảm xúc dâng lên mãnh liệt, sắc mặt trong phút chốc trắng bệch, ngơ ngác ngồi ở trên ghế, cả người run rẩy, một cái ý niệm trong đầu chỉ còn lại một cái câu hỏi: vì sao?
Thật lâu sau, mồ hôi lạnh trên người mới ngừng đổ, Triển Mộ Bạch lấy lại bình tĩnh quát
- Người đâu? Có ai không?
Hắn hoàn toàn không phát hiện, thanh âm một tiếng quát này cực kỳ khàn khàn.
Cửu U Thập Tứ Thiếu giả mạo thi triển Âm Dương Độn chui xuống đất ra khỏi phòng Triển Mộ Bạch, nhanh chóng biến mất trong không khí, trong chớp mắt đã ly khai phạm vi củaTrần gia.
Quân đại thiếu dừng lại một chỗ vắng vẻ, hiện thân, không tự chủ được lau mồ hôi đổ trên người.
Vì sao Quân Khương Lâm không muốn giết Triển Mộ Bạch? Đại thù sinh tử như thế, chỉ cần có thể, hắn thậm chí không cam lòng để cho Triển Mộ Bạch sống nhiều hơn một giây đồng hồ. Nhưng vấn đề là hắn dù sao cũng là giả mạo Cửu U Thập Tứ Thiếu, không phải là Cửu U Thập Tứ Thiếu chân chính.
Cũng không phải là không muốn mà là không thể. Đơn giản là không giết được. Lấy công lực hiện tại của hắn thì vẫn không giết được, cho dù là Triển Mộ Bạch thân mang trọng thương, thực lực không đầy đủ.
Thánh Hoàng tuy rằng bị Cửu U Thập Tứ Thiếu đột nhiên đến dọa cho vỡ mật nhưng hắn dù gì vẫn là Thánh Hoàng, vẫn có bản năng phản ứng của Thánh Hoàng. Mà cũng vì như thế, đối mặt với tập kích bất ngờ, Triển Mộ Bạch tức thời đem huyền lực toàn thân tập trung phòng ngự. Quân Khương Lâm cầm Cửu U Hàn Nhận trong tay, một kiếm với bảy thành công lực thế nhưng không công phá được phòng ngự huyền lực của hắn.
Chỉ miễn cưỡng để lại trên người hắn một miệng vết thương nho nhỏ. Loại vết thương nhỏ này đối với Thánh Hoàng mà nói cũng sẽ không đáng nhắc tới. Cho nên Quân Khương Lâm nắm thời cơ lập tức rút lui.
Dù sao mục đích của hắn đã đạt được, giết hay không giết Triển Mộ Bạch thì kết quả cũng giống nhau. Chỉ cần Triển Mộ Bạch nhận định mình chính là Cửu U Thập Tứ Thiếu thì mục đích của mình đã thành công tốt đẹp.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến