Điều này chứng tỏ Ngũ Hành lực trong cơ thể Quân Khương Lâm cùng với Ngũ Hành tinh hoa bên ngoài lực lượng chênh lệch không nhiều. Tới lúc có thể áp đảo lực lượng bên ngoài cũng chính là lúc đại công cáo thành.
Lại một ngày đã qua, Quân Khương Lâm trước sau như một ngồi ngay ngắn, nhưng khuôn mặt đã có vài phân ung dung, đây không thể nghi ngờ là biểu hiện của việc tốt.
Quân đại thiếu thở ra một hơi thật dài, tốc độ lưu chuyển của ánh sáng năm màu giống như năm chiếc đũa đang ở chung quanh thân thể đột nhiên nhanh hơn, tăng cực nhanh hướng vào trong cơ thể hắn, điên cuồng rót vào. Năm quả cầu trải qua mấy ngày đêm vận chuyển năng lượng liên tục, đã bị hấp thu rất nhiều, giờ chỉ còn lại cỡ đầu nắm tay, mà với tốc độ cực nhanh này, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ thu nhỏ kinh người, cho đến lúc hoàn toàn biến mất.
Rồi sau đó trong nháy mắt, phía dưới các giá đỡ đột nhiên lóe ra quang mang loá mắt giống như ánh sáng mặt trời chiếu rọi! Nhưng cũng chỉ chợt lóe lên trong chốt lát, hào quang cực độ kia trong nháy mắt biến mất. Cả thạch thất liền chìm vào trong bóng tối! Hoàn toàn giống như ban đêm vậy!
Thuận lợi thu công Quân Khương Lâm ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, chậm rãi đứng dậy, toàn thân khung xương phát ra tiếng kêu răng rắc, giống như là có vô số hạt đậu bị đốt nóng rồi nổ lốp bốp, âm thanh nghe dày đặc và liên tục.! Tóc tai dài sượt đột nhiên dựng đứng lên, hình thành những đoạn tóc nhìn hung ác, sừng sững trên đỉnh đầu, thẳng tắp, không một chút nghiêng ngả, tạo thành một hiện tượng quỷ dị, so với cảnh con người bị điện giật tóc tai dựng đứng ở thời hiện đại cũng không khác là mấy.
Hơn nữa một màn quái dị này vẫn chưa chấm dứt, tóc dài cao ngất dựng đứng thẳng, trong đó rất nhiều sợi trong nháy mắt biến thành màu vàng lợt, rồi sau đó thành kim sắc, tiếp tục là màu vàng huy hoàng! Trong chốc lát, màu vàng tan hết, biến thành màu lục, sau đó lại dần dần biến hóa thành màu xanh thẫm,... Tiếp tục là thâm lam, thiên lam, đỏ đậm, hồng, màu vàng của đất, đủ các loại màu sắc...
Sau cùng, tóc đựng đứng biến đổi từ từ sang màu vàng nhạt, rồi mới hạ xuống tới vai, và khôi phục lại màu sắc ban đầu.
Chính là màu đen, giống như màu của màn đêm!
Hấp thu Ngũ Hành lực, đến lúc này mới tính là chân chính đại công cáo thành.
Quân Khương Lâm rốt cục mở mắt! Nghĩ lại mà cảm thấy sợ hãi, kiêng kị, quá trình này, nhìn như bình thường, thuận buồm xuôi gió, kì thực trong quá trình này đối với việc khống chế linh hồn và thần lực yêu cầu cũng cực kỳ gian nan!
Tâm phân thành năm a! Chỉ cần hơi không cẩn thận, chỉ cần có chút sơ sẩy, lập tức rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục! Hấp thu Ngũ Hành lực, phân bổ, vận chuyển đưa vào, một khi xuất hiện cản trở thì xem như hoàn toàn thất bại
Cho nên ba ngày ba đêm này, Quân Khương Lâm toàn bộ thần kinh luôn căng thẳng đến cực độ, nửa điểm cũng không dám lơi lỏng! Cho tới bây giờ, hắn có thể chân chính thở ra một hơi thật dài, cũng thở phào nhẹ nhõm! Nhìn toàn bộ quá trình như vô kinh vô hiểm, nhưng nếu so với đối chiến mấy vị Tôn Giả, tuyệt đối là mạo hiểm hơn mấy thành!
Quân Khương Lâm ngưng thần quan sát đan điền, kiểm nghiệm kết quả do mạo hiểm mà có được, tâm nhãn quan sát tới kình lưu hỗn hợp có màu sắc bất đồng trong cơ thể với Khai Thiên Tạo Hóa Công thiên địa linh lực, ở đan điền tạo thành một quả cầu năm màu sặc sỡ, cho đến giờ phút này, Quân Khương Lâm mới chánh thức xác nhận: chính mình, cuối cùng đã đem nhiệm vụ không thể hoàn thành này làm xong một cách hoàn mỹ!
Ngay sau đó, Quân Khương Lâm rõ ràng cảm giác được, cả người mỏi mệt cực độ, mỗi một khớp xương đều đau nhức! Mỗi một cử động cơ thể đều đau nhức! Thậm chí nhúc nhích ngón tay út thôi cũng cực kỳ khó khăn!
Nếu lúc này có một người xông tới, cũng không cần phải là cao thủ, phỏng chừng chỉ cần là có thể huy đao là có thể lấy mạng Quân đại thiếu gia! Ba ngày nay, thật sự là không dễ dàng! Luận về thể lực, trí nhớ, tâm lực, linh lực, đều hao tổn tới cực điểm!
Mệt mỏi muốn chết, nhưng Quân Khương Lâm lại biết trước mắt không phải lúc có thể nghỉ ngơi, toàn lực vận chuyển Khai Thiên Tạo Hóa Công khôi phục nguyên khí bản thân. Hắn không có quên, bảy cái thông đạo, hiện tại mình mới xem có hai cái, vẫn còn có năm cái, không biết có kinh hỉ lớn cỡ nào nữa đây...
Cho dù năm cái thông đạo còn lại không có chút gì, Quân đại thiếu gia cũng sẽ không quá thất vọng. Dù sao lúc này đây niềm vui quá lớn.
Ngũ Hành lực xem như hoàn toàn hấp thụ hết, phần còn lại chỉ cần mình lợi dụng Khai Thiên Tạo Hóa Công đem Ngũ Hành tinh hoa chứa đựng trong cơ thể từng bước một toàn bộ luyện hóa toàn bộ. Dù sao lượng tinh hoa này đã chuyển dời đến trong cơ thể mình, cũng không có việc gì to tát, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi!
Vận công chín chín tám mươi mốt chu thiên, thể lực hoàn toàn khôi phục, Quân đại thiếu gia cả người nhẹ nhàng đi ra ngoài thạch thất. Lúc hắn đi ra ngoài, khóe môi nhếch lên vẻ tươi cười, đầy ngụ ý, quay đầu nhìn lại, quơ quơ ống tay áo, thoáng chốc đã về tới giữa đại điện. Ở phía sau hắn là gian thạch thất bên trong trống rỗng, chút thần thức che dấu ở bên trong nháy mắt hóa thành hư vô phiêu tán không còn. Bắt đầu từ lúc này, thạch điện khổng lồ mới chính thức xem như biến thành vật vô chủ!
Cửu U đệ nhất thiểu tuy rằng để lại khảo nghiệm khó khăn này, nhưng chung quy vẫn không yên lòng, đã để lại một luồng thần niệm bảo vệ, mọi sự đều có mặt xấu, nếu một khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì cũng có thể tiến hành hỗ trợ, một đối thủ tầm cỡ như Quân Khương Lâm dù sao cũng khó kiếm được, nếu lúc này hắn cũng có chút tiếc nuối.
Nhưng Quân Khương Lâm từ đầu đến cuối đều chưa dùng tới lá bùa cuối cùng này, cho nên tia thần niệm này khi Quân Khương Lâm rời khỏi gian thạch thất liền tự động tiêu tán...
Không biết ở khoảng cách xa bao nhiêu, một thiếu niên rất anh tuấn, bên người có vô số mỹ nhân vây chung quanh đang mỉm cười nhìn hắn, đột nhiên ngẩn người ra, lắc đầu cười nói:
- Hảo tiểu tử!
Sắc mặt lúc đó đầy vẻ tán thưởng...
Trong gian thạch thất thứ ba, theo Quân Khương Lâm phỏng đoán, thạch thất này chắc hẳn là có diện tích lớn nhất trong toàn bộ các gian thạch thất! Thậm chí... so với trung tâm đại điện còn muốn lớn hơn! Phóng mắt nhìn không thấy hết toàn cảnh.. Nơi này, hình như là nối liền với một không gian khác! Trong này linh dược chất cao như núi!
Không hẳn, dùng hình ảnh chồng chất để hình dung vẫn chưa đúng, bởi vì các loại linh dược này đều có cành lá xum xuê, đều là sinh trưởng trên mặt đất!
Nơi đây chủng loại linh dược rất phong phú, số lượng chi khổng lồ, cho dù là đã qua hai kiếp người nhưng Quân đại thiếu gia cũng cảm thấy khó thở, trợn mắt há hốc mồm nhìn trân trối.
Nơi này linh dược trải qua vạn năm, không cần phải nói cũng biết: gian thạch thất này không nghi ngờ liên thông cùng nhiều loại khí hậu khác nhau! Nói cách khác, ngày đó - tên gia hỏa kia tại gian thạch thất này đã trồng các loại linh dược và chúng sinh trưởng cho tới bây giờ! Thời gian không biết chinh xác là bao nhiêu nhưng chỉ riêng tại đây, trong thạch thất này ít nhất phải hơn mười vạn năm, đây đã là phỏng đoán thấp nhất... Mà linh dược do Cửu U đệ nhất thiểu thu thập, lại há có thể là vật phàm?
Phàm là linh dược trong trời đất, cũng không thoát khỏi là thời gian sinh tồn! Chẳng hạn như nhân sâm, ngàn năm sinh tồn, nhưng một khi vượt quá ngàn năm liền tự diệt hóa thành thiên địa linh khí, tiêu tán trong trời đất. Linh chi, chu quả, Tuyết Liên, thủ ô cũng chính là những loại linh dược như vậy! Nhưng ở trong thạch thất này, hạn chế này lại bị phá vỡ, dường như hoàn toàn không có hạn chế về thời gian sinh trưởng. Bởi vì Quân Khương Lâm phát hiện, chỗ này trong gian thạch thất không phải là bùn đất, cũng không phải thạch bích, lại càng không phải là Huyền Băng, mà toàn bộ đều là tầng tầng lớp lớp ôn nhuyễn ngọc, chính mình mới nhìn xem thì mắt liền nóng lên! Toàn bộ đều như vậy! Quân Khương Lâm cuối cùng cũng hiểu rõ giường ngọc ấm áp đó từ đâu mà có.
Thì ra đều bắt nguồn từ chỗ này! Chẳng trách tên kia lại có thể hào phóng đến độ làm ra loại áo ngọc xa xỉ đến cỡ đó... Thì ra ở chỗ này lại có một khối to, quá to đến độ dùng không bao giờ hết!
Cái này cũng khó trách tại sao linh dược lại không khô héo, cũng không tiêu tán, dưới tác dụng tẩm bổ của loại ôn ngọc này, linh khí khổng lồ lúc nào cũng có, sau đó linh dược hấp thụ và đem phong ấn tại trong thân thể chúng, tích tụ dược lực cho bản thân... Không nói tới trải qua vạn năm, cho dù là qua mười vạn năm, một trăm vạn năm, những loại linh dược này cũng tiếp tục phát triển... mà không có tổn thương nào! Quân Khương Lâm đột nhiên rơi vào trạng thái lo lắng.
Những linh dược này không thể nghi ngờ đều hết sức trân quý, đều có vạn năm sinh trưởng trở lên, thế nhưng nó cũng có điểm yếu đó là một khi hái xuống, nếu không nhanh chóng sử dụng, trong thời gian cực ngắn sẽ hóa thành hư ảo!
Hơn nữa với số lượng linh dược khổng lồ như vậy... Làm thế nào mang đi đây? Hồng Quân Tháp hiện tại đang nghỉ ngơi, bãi công, tự kỷ... Dùng lực lôi ra? Ai, cho dù là Cửu U đệ nhất thiểu tới cũng có thể bị tiểu tháp này đè chết tại chỗ, cách này không được rồi... Ai biết khi nào thì mình mới có thể tiếp tục sử dụng tiểu tháp này đây
Tiếp tục tìm, có trời mới biết tên Cửu U đệ nhất thiểu kia có chủ ý gì? Vạn nhất khi mình vừa bước chân ra ngoài, nơi này liền đóng cửa... Chẳng phải mình hối hận đến chết sao?
Nhiều linh dược như vậy a, hơn nữa mỗi một gốc cây bản thân mình trước mắt vẫn chưa sử dụng được! Cho dù là một gốc linh chi bình thường, theo Quân Khương Lâm phán đoán, ít nhất cũng có một hai vạn năm tuổi... Đồ chơi này, nếu mình bây giờ ăn vào, phỏng chừng lập tức sẽ bị bạo thể mà chết!
Một lựa chọn khác, đó là dùng để luyện đan, nhưng hiện tại giai đoạn này không cần dùng đến dược liệu cao cấp như vậy, miễn cưỡng sử dụng, cho dù là thành công cũng không dám làm, bởi vì một khi chế thuốc làm cho đại lượng linh khí tiết ra ngoài thì cũng tương đối nguy hiểm!
Dược liệu nơi này thật sự là rất bắt mắt,, Quân Khương Lâm đánh giá sơ bộ một chút, Hồng Quân Tháp tầng năm cho đến tầng tám đều có thể sử dụng để luyện chế linh đan! Nếu quả thật có thể thu chúng vào Hồng Quân Tháp mang trên người thì tốn ít khí lực nhấ...t
Đúng lúc này, đột nhiên Quân Khương Lâm cảm thấy ngây ngất, Hồng Quân Tháp "Oanh" một tiếng vọt lên, theo mi tâm của Quân Khương Lâm ảo hóa thành một đạo hư ảnh xuyên thấu đi ra!
Dừng lại trước mặt Quân Khương Lâm, tòa bảo tháp này chỉ to bằng đầu ngón tay út, chậm rãi chuyển động, xung quanh tỏa ra vạn đạo hào quang, sau đó từ từ từng chút từng chút lớn lên, dần dần biến hóa cao gần bằng một người bình thường, sau đó ào một tiếng bay vào tòa thạch thất thứ tư.
Quân Khương Lâm nhất thời hoảng sợ!
Từ lúc tiến vào đại điện này, Hồng Quân Tháp vẫn không có động tĩnh gì, Quân Khương Lâm đang cảm thấy kỳ quái, vì sao ngươi muốn ta vào đây, nhưng khi vào được rồi lại không có động tĩnh gì, hay là ngươi ăn nhằm thứ gì rồi nên bị đau bụng không tiêu hóa được, cũng không đến nỗi như vậy chứ... Không nghĩ tới tại gian thạch thất này ngươi lại từ trong biển ý thức chạy ra! Quân Khương Lâm vội vàng chạy theo, vừa tới gian thạch thất thứ tư hắn nhìn thấy cảnh vật liền nhất thời hoảng sợ!
Ở chính giữa thạch thất, một vật nào đó thấy không rõ bộ dáng cụ thể trôi nổi lơ lửng ở giữa không trung, xung quanh tản mát ra bạch quang nóng chảy, bạch quang bắn ra chung quanh trong phạm vi một trượng liền hóa thành thất thải quang mang liên tục xoay tròn, không ngừng chút nào!
Hồng Quân Tháp khí thế ung dung trôi nổi lơ lửng, hướng về vật này dần dần tiếp cận; nhưng tỏ ra một chút đắc ý, cũng không cần che dấu chút nào! Loại cảm giác này truyền đến Quân Khương Lâm, giống như là một vị mẫu thân, đột nhiên tìm lại được con ruột thất lạc nhiều năm rồi!Hoặc cũng như là một đôi huynh đệ song sinh, phân ly mấy chục năm bây giờ đột nhiên gặp lại...
"Ba", một thanh âm vang lên, vật thể treo ở giữa không trung sáng lên nhìn về Hồng Quân Tháp, quang mang của Hồng Quân Tháp cùng với quang mang của nó hòa tan vào nhau, sau đó, nó phát ra một tiếng gào thét tràn ngập phấn khởi cùng kinh hỉ, giống như trẻ nhỏ ào vào lòng mẹ.
Chớp mắt, nó bay tới phía trên Hồng Quân Tháp! Sau đó, chậm rãi hạ xuống, hóa thành một viên trân châu tròn trịa năm màu, cực kỳ phù hợp khảm vào đỉnh Hồng Quân Tháp!
Hồng Quân Tháp trong nháy mắt biến đổi, trở nên ngân nga mà thê lương, tựa như nó hòa cùng trời đất mãi mãi, ngay chính lúc này, mọi thứ dường như đã quay trở lại với nó! Cũng tương tự vậy, Quân Khương Lâm rõ ràng cảm giác được, hơi thở Hồng Quân Tháp trở nên cường đại gấp trăm ngàn lần!
Hồng Quân Tháp bên ngoài tuy rằng không có thay đổi gì lớn, nhưng Quân Khương Lâm cảm nhận được: Hồng Quân Tháp hiện tại mới chân chính là Hồng Quân Tháp, một Hồng Quân Tháp đầy đủ!
Hồng Quân Tháp chậm rãi bay về, một lần nữa hướng vào mi tâm của Quân Khương Lâm, cấp tốc thu nhỏ, sau đó theo mi tâm của Quân Khương Lâm mà vào, quay về lại trong ý thức hải. Sau đó bảo tháp tỏ vẻ ăn mừng, vô số linh khí giống như hoan hô nhảy nhót chúc mừng, Quân Khương Lâm cảm thụ cả người thoải mái tới cực điểm, khuây khoả, khóe miệng mỉm cười, hắn rốt cuộc đã hiểu!
Vì sao, Cửu U đệ nhất thiểu nói sẽ cho mình một kinh hỉ lớn! Thì ra cái kinh hỉ này không phải là Ngũ Hành tinh hoa, cũng không phải vài món bảo y kia, lại càng không phải là linh dược! Hắn dành cho mình một kinh hỉ lớn chính là hạt châu tử này! Khỏa trân châu này vốn thuộc về Hồng Quân Tháp! Đây mới thực sự là tối kinh hỉ! Quân Khương Lâm cũng rốt cuộc hiểu rõ, lí do mình đi xuyên qua địa cầu này, không còn nghi ngờ gì nữa chính là vì Hồng Quân Tháp!
Nhưng, Quân Khương Lâm tin chắc, có thể xuyên qua không gian tuyệt không chỉ có một cách này, theo lời nhắn để lại của Cửu U đệ nhất thiểu thì có thể nhìn ra được, trong vũ trụ này có rất nhiều nền văn minh tồn tại, nhưng vì sao nó lại cố tình đi đến nơi này?
Hết thảy, đều là bởi vì hạt châu trân châu này!
Cũng chỉ có Hồng Quân Tháp và hạt châu tử này liên hệ lẫn nhau, mới làm cho mình xuyên thời gian! Thậm chí có thể nói như vậy, nếu không phải có hạt châu này tử này, thì lúc đó chỉ sợ mình đã chết rồi! Giống như bao người sẽ chuyển thế đầu thai ở kiếp khác!
Nhưng vì sao hạt châu tử lại xuất hiện ở chỗ này, Quân Khương Lâm một phen phán đoán cũng lờ mơ đoán được lý do. Cửu U đệ nhất thiểu lúc trước từng nói qua, hắn ở trên địa cầu từng nếm quả đắng, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên hắn vội vàng quay trở lại. Thậm chí có thể nói là phải trốn về. Mà kẻ để cho hắn nếm quả đắng, hiển nhiên chính là Hồng Quân Tháp! Hơn nữa người đó là Hồng Quân lão tổ ở thời kỳ đỉnh cao nắm trong tay Hồng Quân Tháp!
Mặc dù Cửu U đệ nhất thiểu tuy rằng lúc ấy bị tổn thất nặng, nhưng hắn với một kích cuối cùng từ bên trong, đem Hồng Quân Tháp phá hư thành hai mảnh! Mà hắn, lúc trước đó là không biết vì lí do gì lại đoạt hạt châu tử này rồi chạy trốn. Quân Khương Lâm rốt cuộc cũng hiểu rõ mọi chuyện. Hắn than thở cùng cảm khái. Cái gọi là, duyên tiền định! Thì ra lại là như thế!
Hắn vốn cảm thấy kỳ quái, bảo bối như Hồng Quân Tháp đây, khi lúc phi thăng thành tiên Hồng Quân lão tổ vì sao không mang đi? Ngược lại lưu tại Côn Lôn Sơn? Một bảo bối uy lực lớn như thế, vì sao lại lọt vào bọn giặc phương Tây? Mà một bảo bối thần dị như thế nào lại chọn bản thân mình? Hết thảy nguyên nhân lúc này đều sáng tỏ.
Cũng là bởi vì trận chiến lúc trước của Cửu U đệ nhất thiểu mới tạo ra nhiều nhân quả như vậy! Loại thiên địa linh bảo, đều tồn tại số mệnh, cho nên khi thân tháp cùng khỏa trân châu chia lìa, Hồng Quân lão tổ cho dù tiếp tục luyến tiếc, cũng phải nhường Hồng Quân Tháp lại cho người có duyên với nó! Cho nên, hơn hai nghìn năm sau, thì có một tên vua trâu bò xuyên thời gian cũng chính là chủ nhân mới Hồng Quân Tháp! Mà Hồng Hoang đệ nhất linh bảo, cũng phải được khôi phục lại đây đủ! Người có đầy đủ khả năng thực hiện đảm nhận chuyện này không còn nghi ngờ gì chính là Quân Khương Lâm Quân đại thiếu gia! Đây chính là thời thế, vận khí thay đổi, trực tiếp một bước lên mây... Không chỉ một bước lên mây, mà thậm chí là một bước lên trời! Quân Khương Lâm suy nghĩ thật nhanh, trong nháy mắt liền hoàn toàn nghĩ thông suốt mọi chuyện từ đầu đến cuối. Đối với trời cao vô tận trên đỉnh đầu, tự đáy lòng gia tăng thêm một phần kính sợ! Thiên ý khó lường! Quả nhiên như thế! Hắn đột nhiên nhớ lại câu nói kia của Cửu U đệ nhất thiểu: Ta rốt cuộc hiểu rõ 'Thiên'
Quân Khương Lâm không khỏi cười một hồi: đâu chỉ một mình ngươi minh bạch? Bản thiếu gia cũng hiểu được vài điểm cơ bản rồi.
Quân Khương Lâm mang theo Hồng Quân Tháp đã phục hồi quay lại gian thạch thất dược liệu kia, hắn hiện tại có một loại cảm giác tự tin vô đối!
Chỉ vào đống linh dược, Quân Khương Lâm lắc đầu, dùng một loại khẩu khí không ai bì nổi nói:
- Nhanh chóng thu cho lão tử.
"Oanh", một tiếng vang thật lớn vang lên, trước mặt Quân Khương Lâm liền xuất hiện một mảnh đất gồ ghề, không chỉ có là linh dược, ngay cả ôn nhuyễn ngọc cũng bị thu lấy...
Quân đại thiếu bị dọa đến nỗi nhảy dựng lên, đây cũng quá bá đạo rồi, quả thực so với đàn châu chấu ghé qua còn lợi hại hơn (DG: khi xưa lúc còn làm nông, ngươi ta thường nói tới nạn châu chấu, chỗ nào có đàn châu chấu đông hàng ngàn, hàng vạn con ghé qua thì chỗ đó xem như cây cối, mùa màng đều bị ăn sạch). Tranh thủ đưa thần thức vào Hồng Quân Tháp quan sát, hắn thấy tầng thứ hai của Hồng Quân Tháp, chẳng biết từ lúc nào mở ra một cái không gian cực kỳ lớn, một mảng lớn linh dược cùng ôn nhuyễn ngọc kia đều nằm ở chỗ này, bao phủ bởi linh khí nồng đậm, so sánh với khí hậu khác nhau ở từng khu vực, thiên địa linh khí khổng lồ tất nhiên là tốt hơn, có lợi cho linh dược tẩm bổ...
Quân đại thiếu lau da đầu, lẩm bẩm:
- Nhìn cái này mà nói, lúc trước ngươi nói cả gốc rơm ra cũng không cho vào nhưng hiện tại lại đảo ngược, ngay cả đất đều đào bới, nói bị dịch châu chấu ghé qua vẫn còn nhẹ, phải là trời cao ba thước.. không, trời cao mười trượng a (DG: cái này ta cũng không hiểu lắm, đành để nguyên văn.NB: là câu cảm thán của thằng QMT ấy mà). Quá sức tưởng tượng, bất quá... Ta thích.
Sau tiếng hung hăng càn quấy 'Thu cho lão tử", người và vật chỉ trong một thoáng đem nguyên cả gian thạch thất bị dọn sạch sẽ... Chỉ còn lại một đống hỗn độn!
Mấy vạn năm thu thập, tích tụ bảo bối của Cửu U đệ nhất thiểu, trong nháy mắt bị Quân đại thiếu vơ vét không còn gì...
Vơ vét xong bốn phía, Quân đại thiếu vốn định ra đi, dù sao ở nhà bên kia còn có đại sự, cần mình xử lý, nhưng quay tới quay lui lại cảm giác hình như mình vẫn còn quên cái gì đó...
Rốt cuộc là cái gì đây? Quân đại thiếu gia cảm thấy kỳ quái, rõ ràng nơi này mình đã toàn bộ vơ vét hết, tiếp tục cũng không được cái gì a... Nhưng có một loại ý tưởng cứ quanh quẩn trong đầu hắn không dứt nhưng cũng không biết được cụ thể là cái gì, tại sao có thể như vậy?.. Rốt cục lại đi dạo xem xet, Quân Khương Lâm nhìn thấy mặt đất gồ ghề kia, sờ cằm suy tư, bất chơt lóe ra ý nghĩ! Đây cũng thuộc tòa đại điện, vì sao chỉ nơi này có ôn nhuyễn ngọc? Nơi khác lại không có? Chẳng lẽ nơi này có cái gì cổ quái khác biệt hay sao?
Quân Khương Lâm sờ lên cằm, ánh mắt chớp động, với kiến thức của hắn, tự nhiên muốn kiểm tra thử, ngay sau đó, hắn xuất hiện trong mảnh đất này đi kiểm tra xung quanh. Hắn càng ngày càng cảm thấy được mật độ linh khí nơi này có chút khác thường!
Sau đó Quân đại thiếu xoay tròn mắt, phát động Âm Dương Độn,Thổ chi lực, vô thanh vô tức nhanh chóng chui vào đất! Thực hành vĩnh viễn là phương pháp hữu hiệu nhất!
Quân Khương Lâm đầu đụng vào một khối cứng rắn tới cực điểm lòng đất, không phải vàng, không phải ngọc! Lấy mắt thường có thể thấy được trên trán của hắn nhanh chóng nổi lên một cục u lớn!
- ĐxxCM!
Quân Khương Lâm choáng váng đầu óc, đây là lần đầu tiên thuật Âm Dương Độn vấp phải trắc trở! Lúc trước tối đa cũng chỉ bị ngăn cản nhưng không giống như lúc này đây, lại có thể bị tới độ này nếu như bị người trong nhà thấy chắc họ cười đến đau bụng, tuyệt đối không thể để cho người biết, đánh chết cũng không thể nói ra, mảnh đất này mặt trên cực xốp, nhưng phía dưới lại cứng rắn như vậy! Tại sao như thế nhỉ?
Quân Khương Lâm băng bó cái trán đứng lên, đang muốn chửi bậy một phen, lồng ngực hắn chứa đầy oán khí, đột nhiên ánh mắt nhìn chăm chăm, giống hệt phát hiện tân đại lục, miệng kêu lên:
- Ta kháo! Tục Hồn Ngọc! Lại có một khối lớn như vậy! Ta...ô… ô...
Trước mặt hắn, không ngờ là một khoảng bề rộng chừng ba trượng, chiều dài bốn mươi năm mươi trượng, Ngọc Thạch thật lớn! Phát ra quang mang chói lọi! Tục Hồn Ngọc!
Quân Khương Lâm vẫn không dám tin vào hai mắt của mình, cẩn thận nhìn ngó hai khối hiện có của mình đang nằm trong Hồng Quân Tháp, sau đó lại tiếp tục nhìn khối ngọc lớn như tòa núi nhỏ này, xoa nhẹ ánh mắt nhiều lần, mới rốt cục xác nhận: đây là Tục Hồn Ngọc!
Quả là ông trời chiếu cố, Tiêu gia tổng cộng cũng chỉ có hai khối nhỏ như ngón tay, nhưng được xem như bảo vật gia truyền, có công năng thần diệu như vậy... Nhưng nơi này lại có tới một ngọn núi!! Cái này của ta, ai ya a! Quân đại thiếu khóe miệng tham lam nuốt nước miếng, như trề tới ngực! Giàu to rồi! Lần này chân chính phát tài rồi!
Mạnh mẽ đè nén phấn chấn trong lòng, lần thứ hai khởi động lực lượng Hồng Quân Tháp, cũng chỉ giống như câu cá thông thường, đem này toàn bộ khối Tục Hồn Ngọc lớn này kéo ra khỏi mặt đất!
Quân Khương Lâm chảy nước miếng, chậm rãi vuốt ve, giống như là một gã sắc lang, si mê vuốt ve đùi mỹ nữ...
- Thật đẹp... Quá đẹp... Nhất là trong này còn có thất thải quang mang không ngừng nhấp nháy... Xem ra này Tục Hồn Ngọc, nhất định là nếu so với Tiêu gia không chỉ hơn một bậc...
Quân Khương Lâm thì thào nói.
Đem mặt nhẹ nhàng áp lên, liền cảm thấy một loại cảm giác thoải mái thấm vào ruột gan, tựa hồ Tục Hồn Ngọc khi tiếp xúc trong nháy mắt đều hóa thành dòng Ôn Tuyền, đem cả người mình và linh hồn bao bọc bên trong đó, chậm rãi bồi bổ.
Một tia ý thức bất thường từ Hồng Quân Tháp tiến vào trong đầu của hắn, trong chớp mắt, Quân Khương Lâm trong lòng liền nổi sóng: Thiên Địa Linh Mạch! Linh thạch tiên nhũ!
Chẳng trách Cửu U đệ nhất thiểu nói nơi này ẩn chứa linh mạch tốt nhất thiên hạ! Quân Khương Lâm mừng như điên nhảy dựng lên. Có cả linh thạch tiên nhũ... Có thể nói trong thiên địa là bảo vật đệ nhất đẳng, kéo dài sự sống, phục hồi da thịt, xuong cốt, chỉ là chút bổn sự nhỏ của nó mà thôi! Chỉ cần ăn vào một giọt, liền cũng đủ làm cho một người từ Ngân Huyền một đường thăng tiến đến Chí Tôn cảnh giới, đường nhiên với điều kiện tiên quyết là không bị bạo thể mà chết. Mà một cái linh mạch lớn như vậy, bên trong có bao nhiêu giọt? Nếu dùng để phối hợp luyện đan, như vậy...
Quân Khương Lâm hoàn toàn mê muội, chỉ cảm giác mình cũng không thể thừa nhận chuyện tình khó có thể tưởng tượng như vậy, mừng như điên, tim suýt chịu không nỗi vì trạng thái thiếu dưỡng khí, cả người ngã xuống, hai chân không ý thức đạp đạp, bày ra một động tác co rút kinh điển, giống y như bị ngộp thở vậy!
Một hồi lâu sau, hắn mới đứng dậy, thật cẩn thận hét một tiếng: "Thu!" Lúc này đây, toàn bộ đã không còn dáng vẻ bệ vệ hung hăng càn quấy như lúc trước, trong thanh âm lại ít nhiều mang một chút ý tứ nịnh hót, Tục Hồn Ngọc to như vậy nháy mắt được thu vào trong không gian tầng thứ tư của Hồng Quân Tháp.
Sau đó, Quân Khương Lâm thở dài một hơi nhẹ nhõm, tuần tra chung quanh: ân, này cái giường này bổn công tử cũng phải thu lấy; còn có Dạ Minh Châu, ngươi không xem ra gì...nhưng ta vẫn rất là vừa ý, cũng không khách khí... Dù sao ngươi chính là để lại cho ta, phải không... Bất quá, làm người không thể tuyệt tình. Linh mạch diệt vong, đối với phía trên ảnh hưởng tương đối nghiêm trọng.
Hàn Phong Tuyết trên người sở dĩ có chứa cái loại khí độ hấp dẫn lực lượng Hồng Quân Tháp, chỉ sợ là vì nhân tố này, thêm nữa Phong Tuyết Ngân Thành hiện tại cũng là quan hệ thông gia... Làm vậy không tốt lắm!
Quân Khương Lâm do dự một hồi, cắn chặt răng, thần tình lộ vẻ đau lòng cắt đi khối cỡ một thước trả lại chỗ cũ...
Ta không lấy hết a... Nói không chừng qua mười vạn năm nữa, quay lại nơi đây, lại có một linh mạch nữa a
Ha ha ha.
Xác nhận toàn bộ thu thập xong, Quân Khương Lâm một cái lắc mình, biến mất...
Nơi này chỉ lưu lại một đại điện vỡ nát, quang cảnh này so với quỷ vào thôn làng còn muốn thê thảm hơn... Quân đại thiếu gia thầm nghĩ, nếu Cửu U đệ nhất thiểu có ngày trở lại, hắn chứng kiến cảnh có thể sẽ hộc máu tại đương trường, như vậy không phải vui sao, thật là thống khoái.
Quân Khương Lâm không biết, Cửu U đệ nhất thiểu quay lại có hay không hộc máu, nhưng nếu hắn không hộc máu người, cũng phải ói ra
Ngay lúc Quân đại thiếu gia đem linh mạch toàn bộ thu hồi. Ngay tại phía trên đỉnh đầu hắn, cũng không biết bao nhiêu xa so với tòa thạch thất này, Phong Tuyết Ngân Thành lão thành chủ Hàn Phong Tuyết đang ngồi trong liên hoa đài luyện công, vô số linh khí tụ tập thành sương mù,bao vòng quanh đài sen của Hàn Phong Tuyết... Bỗng nhiên, bốn phía linh khí ánh sáng lập tức giảm bớt...
Hàn Phong Tuyết lập tức phát hiện, nét kinh dị hiện ra trong mắt, đột nhiên cực kỳ hoảng sợ; linh khí nồn đậm đột nhiên giảm bớt tới 90%.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hàn lão thành chủ nhất thời tâm như bị mây đen bao phủ... Nghẹn họng nhìn trân trối, tất cả chuyện này, làm cho lòng lão cảm giác như chậm rãi chìm xuống vực sâu, lạnh tới thấu xương...
Nơi này, vốn là do năm đó Cửu U đệ nhất thiểu rỗi rãnh, cực kỳ nhàm chán muốn làm một chỗ ở trên mặt đất, dẫn khí từ linh mạch dưới nền đất dẫn ra, tuy rằng tương đối ít, nhưng so với địa phương khác mạnh hơn nhiều lắm, mới có thể tạo ra hiệu quả kỳ dị tới bực này, cũng tạo cho Phong Tuyết Ngân Thành mấy trăm năm huy hoàng.
Hiện giờ... Linh mạch đều bị Quân đại thiếu cất vào trong túi quần rồi, nơi này sao có thể kéo dài hiệu quả dành người luyện công? Tự nhiên linh khí giảm bớt trên phạm vi lớn một cách nhanh chóng...
Tuy rằng so với địa phương khác vẫn còn hơn nhưng cũng không hơn nhiều lắm. Chỉ có trải qua năm rộng tháng dài tẩm bổ, mới có thể khôi phục nguyên dạng... Bất quá Hàn Phong Tuyết lão gia tử nhất định là đợi không được.
Trở lại mặt đất, ứng phó một hồi với việc hỏi han thân thiết của Tuyết Ải Thanh, Quân đại thiếu nói dối tự nhiên là dễ như trở bàn tay, mặt không đỏ, hơi thở không gấp, tạo ra lý do không chê vào đâu được. Nói xạo thôi... Nhưng trong lòng âm thầm một phen đổ mồ hôi:
- Vị Hàn phu nhân này, như thế nào lại giống mụ mụ như vậy, nói dai quá...
Mọi việc đã xong, lập tức kêu lên Ưng Vương, vội vàng cáo biệt mọi người ở Ngân Thành, Ưng Vương kêu vang một tiếng, giương cánh lên thẳng lên trời, mang theo Quân đại thiếu thắng lợi trở về, bay một đường như lưu tinh, xuyên qua mây mù, bay qua ngàn dặm, thẳng về Thiên Hương!! Giờ phút này Thiên Hương thành Quân gia, đã đến thời khắc sống còn!
Thánh Giả, dù sao cũng là Thánh Giả, liên tục thử khiêu khích vài ngày, đều không có kết quả, rốt cục nổi lên lòng nghi ngờ!
Có cường giả có tính tình tốt như vậy sao? Tùy ý khiêu khích, nhưng chỉ im hơi lặng tiếng? So với rùa đen rút đầu có cái gì khác biệt?
Trên đời này, phàm là cường giả, tất nhiên sẽ có ngạo khí của mình! Nếu nửa điểm này cũng không có, dựa vào cái gì có thể trở thành cường giả? Cường giả chấp nhất, kiên trì, tín niệm, mới là đáng khâm phục nhất, có tất cả phẩm chất này mới có thể vượt trội hơn người, trở thành tồn tại độc nhất vô nhị!
Thử hỏi một người hiền lành, một người bình thường, như một con kiến dùng cả đời cho nhưng việc bình thường trong cuộc sống, không có nửa điểm gợn sóng. Cho dù là nhà thông thái cũng chỉ có thể sống trên dưới một trăm tuổi.
Chỉ có hạng người tài cao chót vót, không phục vận mệnh được an bài sẵn, dùng một loại tinh thần đối kháng muốn nghịch thiên, sau đó chịu vô số thống khổ cùng buồn khổ, cô độc cùng tịch mịch, mới có thể thành một đời cường giả!
Trở thành cường giả mục đích là vì cái gì? Là vì tiếu ngạo trong trời đất, không bị bất luận kẻ nào ước thúc, bất luận kẻ nào cũng không thể ức hiếp! Cường giả, luôn hướng tới tự do! Tự tôn! Tự mình cố gắng! Người như vậy, lại há có thể để người khác tùy ý khiêu khích mà không hoàn thủ? Thậm chí, ngay cả việc đáp lại cũng không có. Đám người Trì Thiên Phong rốt cục trong lòng cũng sinh nghi ngờ.
Ngay lúc này đây, một tin tức như sấm sét giữa trời quang, làm rối loạn tâm cảnh của bọn hắn. Thánh Địa dùng bồ câu đưa tin: tiến tới Ngân Thành là chín vị Tôn Giả, dẫn đầu là Tiêu Dao tứ cấp Tôn Giả, cộng lại năm trăm tám mươi vị cao thủ, đã chết hết, không một kẻ nào may mắn sống sót! Cùng lúc đó, Kiếm Phong ở Tuyết Sơn cũng sụp đổ!
Tin tức này làm cho chín vị đại Thánh Giả mặt trắng bệch! Lực lượng cường đại như vậy, cho dù là đánh không thể thắng... Nhưng chạy trốn hẳn là không thành vấn đề? Nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy
Toàn quân bị diệt!
Như vậy, Quân gia thực lực, hoặc nói Thiên Phạt thực lực, đạt đến tình trạng gì? Vấn đề này, bọn hắn còn đang suy nghĩ liền thấy được đáp án!
Trên cao mây đen che khuất bầu trời! Từng cửu cấp đỉnh huyền thú phi hành, mang theo thần khí vênh váo tự đắc, đắc thắng trở về, đáp xuống Quân gia! Độn Thế Tiên Cung Thánh Giả Trần Trùng cảm thụ nhìn thấy một cỗ khí thế phô thiên cái địa, ánh mắt hắn chậm rãi nhắm lại!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Lại một ngày đã qua, Quân Khương Lâm trước sau như một ngồi ngay ngắn, nhưng khuôn mặt đã có vài phân ung dung, đây không thể nghi ngờ là biểu hiện của việc tốt.
Quân đại thiếu thở ra một hơi thật dài, tốc độ lưu chuyển của ánh sáng năm màu giống như năm chiếc đũa đang ở chung quanh thân thể đột nhiên nhanh hơn, tăng cực nhanh hướng vào trong cơ thể hắn, điên cuồng rót vào. Năm quả cầu trải qua mấy ngày đêm vận chuyển năng lượng liên tục, đã bị hấp thu rất nhiều, giờ chỉ còn lại cỡ đầu nắm tay, mà với tốc độ cực nhanh này, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ thu nhỏ kinh người, cho đến lúc hoàn toàn biến mất.
Rồi sau đó trong nháy mắt, phía dưới các giá đỡ đột nhiên lóe ra quang mang loá mắt giống như ánh sáng mặt trời chiếu rọi! Nhưng cũng chỉ chợt lóe lên trong chốt lát, hào quang cực độ kia trong nháy mắt biến mất. Cả thạch thất liền chìm vào trong bóng tối! Hoàn toàn giống như ban đêm vậy!
Thuận lợi thu công Quân Khương Lâm ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, chậm rãi đứng dậy, toàn thân khung xương phát ra tiếng kêu răng rắc, giống như là có vô số hạt đậu bị đốt nóng rồi nổ lốp bốp, âm thanh nghe dày đặc và liên tục.! Tóc tai dài sượt đột nhiên dựng đứng lên, hình thành những đoạn tóc nhìn hung ác, sừng sững trên đỉnh đầu, thẳng tắp, không một chút nghiêng ngả, tạo thành một hiện tượng quỷ dị, so với cảnh con người bị điện giật tóc tai dựng đứng ở thời hiện đại cũng không khác là mấy.
Hơn nữa một màn quái dị này vẫn chưa chấm dứt, tóc dài cao ngất dựng đứng thẳng, trong đó rất nhiều sợi trong nháy mắt biến thành màu vàng lợt, rồi sau đó thành kim sắc, tiếp tục là màu vàng huy hoàng! Trong chốc lát, màu vàng tan hết, biến thành màu lục, sau đó lại dần dần biến hóa thành màu xanh thẫm,... Tiếp tục là thâm lam, thiên lam, đỏ đậm, hồng, màu vàng của đất, đủ các loại màu sắc...
Sau cùng, tóc đựng đứng biến đổi từ từ sang màu vàng nhạt, rồi mới hạ xuống tới vai, và khôi phục lại màu sắc ban đầu.
Chính là màu đen, giống như màu của màn đêm!
Hấp thu Ngũ Hành lực, đến lúc này mới tính là chân chính đại công cáo thành.
Quân Khương Lâm rốt cục mở mắt! Nghĩ lại mà cảm thấy sợ hãi, kiêng kị, quá trình này, nhìn như bình thường, thuận buồm xuôi gió, kì thực trong quá trình này đối với việc khống chế linh hồn và thần lực yêu cầu cũng cực kỳ gian nan!
Tâm phân thành năm a! Chỉ cần hơi không cẩn thận, chỉ cần có chút sơ sẩy, lập tức rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục! Hấp thu Ngũ Hành lực, phân bổ, vận chuyển đưa vào, một khi xuất hiện cản trở thì xem như hoàn toàn thất bại
Cho nên ba ngày ba đêm này, Quân Khương Lâm toàn bộ thần kinh luôn căng thẳng đến cực độ, nửa điểm cũng không dám lơi lỏng! Cho tới bây giờ, hắn có thể chân chính thở ra một hơi thật dài, cũng thở phào nhẹ nhõm! Nhìn toàn bộ quá trình như vô kinh vô hiểm, nhưng nếu so với đối chiến mấy vị Tôn Giả, tuyệt đối là mạo hiểm hơn mấy thành!
Quân Khương Lâm ngưng thần quan sát đan điền, kiểm nghiệm kết quả do mạo hiểm mà có được, tâm nhãn quan sát tới kình lưu hỗn hợp có màu sắc bất đồng trong cơ thể với Khai Thiên Tạo Hóa Công thiên địa linh lực, ở đan điền tạo thành một quả cầu năm màu sặc sỡ, cho đến giờ phút này, Quân Khương Lâm mới chánh thức xác nhận: chính mình, cuối cùng đã đem nhiệm vụ không thể hoàn thành này làm xong một cách hoàn mỹ!
Ngay sau đó, Quân Khương Lâm rõ ràng cảm giác được, cả người mỏi mệt cực độ, mỗi một khớp xương đều đau nhức! Mỗi một cử động cơ thể đều đau nhức! Thậm chí nhúc nhích ngón tay út thôi cũng cực kỳ khó khăn!
Nếu lúc này có một người xông tới, cũng không cần phải là cao thủ, phỏng chừng chỉ cần là có thể huy đao là có thể lấy mạng Quân đại thiếu gia! Ba ngày nay, thật sự là không dễ dàng! Luận về thể lực, trí nhớ, tâm lực, linh lực, đều hao tổn tới cực điểm!
Mệt mỏi muốn chết, nhưng Quân Khương Lâm lại biết trước mắt không phải lúc có thể nghỉ ngơi, toàn lực vận chuyển Khai Thiên Tạo Hóa Công khôi phục nguyên khí bản thân. Hắn không có quên, bảy cái thông đạo, hiện tại mình mới xem có hai cái, vẫn còn có năm cái, không biết có kinh hỉ lớn cỡ nào nữa đây...
Cho dù năm cái thông đạo còn lại không có chút gì, Quân đại thiếu gia cũng sẽ không quá thất vọng. Dù sao lúc này đây niềm vui quá lớn.
Ngũ Hành lực xem như hoàn toàn hấp thụ hết, phần còn lại chỉ cần mình lợi dụng Khai Thiên Tạo Hóa Công đem Ngũ Hành tinh hoa chứa đựng trong cơ thể từng bước một toàn bộ luyện hóa toàn bộ. Dù sao lượng tinh hoa này đã chuyển dời đến trong cơ thể mình, cũng không có việc gì to tát, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi!
Vận công chín chín tám mươi mốt chu thiên, thể lực hoàn toàn khôi phục, Quân đại thiếu gia cả người nhẹ nhàng đi ra ngoài thạch thất. Lúc hắn đi ra ngoài, khóe môi nhếch lên vẻ tươi cười, đầy ngụ ý, quay đầu nhìn lại, quơ quơ ống tay áo, thoáng chốc đã về tới giữa đại điện. Ở phía sau hắn là gian thạch thất bên trong trống rỗng, chút thần thức che dấu ở bên trong nháy mắt hóa thành hư vô phiêu tán không còn. Bắt đầu từ lúc này, thạch điện khổng lồ mới chính thức xem như biến thành vật vô chủ!
Cửu U đệ nhất thiểu tuy rằng để lại khảo nghiệm khó khăn này, nhưng chung quy vẫn không yên lòng, đã để lại một luồng thần niệm bảo vệ, mọi sự đều có mặt xấu, nếu một khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì cũng có thể tiến hành hỗ trợ, một đối thủ tầm cỡ như Quân Khương Lâm dù sao cũng khó kiếm được, nếu lúc này hắn cũng có chút tiếc nuối.
Nhưng Quân Khương Lâm từ đầu đến cuối đều chưa dùng tới lá bùa cuối cùng này, cho nên tia thần niệm này khi Quân Khương Lâm rời khỏi gian thạch thất liền tự động tiêu tán...
Không biết ở khoảng cách xa bao nhiêu, một thiếu niên rất anh tuấn, bên người có vô số mỹ nhân vây chung quanh đang mỉm cười nhìn hắn, đột nhiên ngẩn người ra, lắc đầu cười nói:
- Hảo tiểu tử!
Sắc mặt lúc đó đầy vẻ tán thưởng...
Trong gian thạch thất thứ ba, theo Quân Khương Lâm phỏng đoán, thạch thất này chắc hẳn là có diện tích lớn nhất trong toàn bộ các gian thạch thất! Thậm chí... so với trung tâm đại điện còn muốn lớn hơn! Phóng mắt nhìn không thấy hết toàn cảnh.. Nơi này, hình như là nối liền với một không gian khác! Trong này linh dược chất cao như núi!
Không hẳn, dùng hình ảnh chồng chất để hình dung vẫn chưa đúng, bởi vì các loại linh dược này đều có cành lá xum xuê, đều là sinh trưởng trên mặt đất!
Nơi đây chủng loại linh dược rất phong phú, số lượng chi khổng lồ, cho dù là đã qua hai kiếp người nhưng Quân đại thiếu gia cũng cảm thấy khó thở, trợn mắt há hốc mồm nhìn trân trối.
Nơi này linh dược trải qua vạn năm, không cần phải nói cũng biết: gian thạch thất này không nghi ngờ liên thông cùng nhiều loại khí hậu khác nhau! Nói cách khác, ngày đó - tên gia hỏa kia tại gian thạch thất này đã trồng các loại linh dược và chúng sinh trưởng cho tới bây giờ! Thời gian không biết chinh xác là bao nhiêu nhưng chỉ riêng tại đây, trong thạch thất này ít nhất phải hơn mười vạn năm, đây đã là phỏng đoán thấp nhất... Mà linh dược do Cửu U đệ nhất thiểu thu thập, lại há có thể là vật phàm?
Phàm là linh dược trong trời đất, cũng không thoát khỏi là thời gian sinh tồn! Chẳng hạn như nhân sâm, ngàn năm sinh tồn, nhưng một khi vượt quá ngàn năm liền tự diệt hóa thành thiên địa linh khí, tiêu tán trong trời đất. Linh chi, chu quả, Tuyết Liên, thủ ô cũng chính là những loại linh dược như vậy! Nhưng ở trong thạch thất này, hạn chế này lại bị phá vỡ, dường như hoàn toàn không có hạn chế về thời gian sinh trưởng. Bởi vì Quân Khương Lâm phát hiện, chỗ này trong gian thạch thất không phải là bùn đất, cũng không phải thạch bích, lại càng không phải là Huyền Băng, mà toàn bộ đều là tầng tầng lớp lớp ôn nhuyễn ngọc, chính mình mới nhìn xem thì mắt liền nóng lên! Toàn bộ đều như vậy! Quân Khương Lâm cuối cùng cũng hiểu rõ giường ngọc ấm áp đó từ đâu mà có.
Thì ra đều bắt nguồn từ chỗ này! Chẳng trách tên kia lại có thể hào phóng đến độ làm ra loại áo ngọc xa xỉ đến cỡ đó... Thì ra ở chỗ này lại có một khối to, quá to đến độ dùng không bao giờ hết!
Cái này cũng khó trách tại sao linh dược lại không khô héo, cũng không tiêu tán, dưới tác dụng tẩm bổ của loại ôn ngọc này, linh khí khổng lồ lúc nào cũng có, sau đó linh dược hấp thụ và đem phong ấn tại trong thân thể chúng, tích tụ dược lực cho bản thân... Không nói tới trải qua vạn năm, cho dù là qua mười vạn năm, một trăm vạn năm, những loại linh dược này cũng tiếp tục phát triển... mà không có tổn thương nào! Quân Khương Lâm đột nhiên rơi vào trạng thái lo lắng.
Những linh dược này không thể nghi ngờ đều hết sức trân quý, đều có vạn năm sinh trưởng trở lên, thế nhưng nó cũng có điểm yếu đó là một khi hái xuống, nếu không nhanh chóng sử dụng, trong thời gian cực ngắn sẽ hóa thành hư ảo!
Hơn nữa với số lượng linh dược khổng lồ như vậy... Làm thế nào mang đi đây? Hồng Quân Tháp hiện tại đang nghỉ ngơi, bãi công, tự kỷ... Dùng lực lôi ra? Ai, cho dù là Cửu U đệ nhất thiểu tới cũng có thể bị tiểu tháp này đè chết tại chỗ, cách này không được rồi... Ai biết khi nào thì mình mới có thể tiếp tục sử dụng tiểu tháp này đây
Tiếp tục tìm, có trời mới biết tên Cửu U đệ nhất thiểu kia có chủ ý gì? Vạn nhất khi mình vừa bước chân ra ngoài, nơi này liền đóng cửa... Chẳng phải mình hối hận đến chết sao?
Nhiều linh dược như vậy a, hơn nữa mỗi một gốc cây bản thân mình trước mắt vẫn chưa sử dụng được! Cho dù là một gốc linh chi bình thường, theo Quân Khương Lâm phán đoán, ít nhất cũng có một hai vạn năm tuổi... Đồ chơi này, nếu mình bây giờ ăn vào, phỏng chừng lập tức sẽ bị bạo thể mà chết!
Một lựa chọn khác, đó là dùng để luyện đan, nhưng hiện tại giai đoạn này không cần dùng đến dược liệu cao cấp như vậy, miễn cưỡng sử dụng, cho dù là thành công cũng không dám làm, bởi vì một khi chế thuốc làm cho đại lượng linh khí tiết ra ngoài thì cũng tương đối nguy hiểm!
Dược liệu nơi này thật sự là rất bắt mắt,, Quân Khương Lâm đánh giá sơ bộ một chút, Hồng Quân Tháp tầng năm cho đến tầng tám đều có thể sử dụng để luyện chế linh đan! Nếu quả thật có thể thu chúng vào Hồng Quân Tháp mang trên người thì tốn ít khí lực nhấ...t
Đúng lúc này, đột nhiên Quân Khương Lâm cảm thấy ngây ngất, Hồng Quân Tháp "Oanh" một tiếng vọt lên, theo mi tâm của Quân Khương Lâm ảo hóa thành một đạo hư ảnh xuyên thấu đi ra!
Dừng lại trước mặt Quân Khương Lâm, tòa bảo tháp này chỉ to bằng đầu ngón tay út, chậm rãi chuyển động, xung quanh tỏa ra vạn đạo hào quang, sau đó từ từ từng chút từng chút lớn lên, dần dần biến hóa cao gần bằng một người bình thường, sau đó ào một tiếng bay vào tòa thạch thất thứ tư.
Quân Khương Lâm nhất thời hoảng sợ!
Từ lúc tiến vào đại điện này, Hồng Quân Tháp vẫn không có động tĩnh gì, Quân Khương Lâm đang cảm thấy kỳ quái, vì sao ngươi muốn ta vào đây, nhưng khi vào được rồi lại không có động tĩnh gì, hay là ngươi ăn nhằm thứ gì rồi nên bị đau bụng không tiêu hóa được, cũng không đến nỗi như vậy chứ... Không nghĩ tới tại gian thạch thất này ngươi lại từ trong biển ý thức chạy ra! Quân Khương Lâm vội vàng chạy theo, vừa tới gian thạch thất thứ tư hắn nhìn thấy cảnh vật liền nhất thời hoảng sợ!
Ở chính giữa thạch thất, một vật nào đó thấy không rõ bộ dáng cụ thể trôi nổi lơ lửng ở giữa không trung, xung quanh tản mát ra bạch quang nóng chảy, bạch quang bắn ra chung quanh trong phạm vi một trượng liền hóa thành thất thải quang mang liên tục xoay tròn, không ngừng chút nào!
Hồng Quân Tháp khí thế ung dung trôi nổi lơ lửng, hướng về vật này dần dần tiếp cận; nhưng tỏ ra một chút đắc ý, cũng không cần che dấu chút nào! Loại cảm giác này truyền đến Quân Khương Lâm, giống như là một vị mẫu thân, đột nhiên tìm lại được con ruột thất lạc nhiều năm rồi!Hoặc cũng như là một đôi huynh đệ song sinh, phân ly mấy chục năm bây giờ đột nhiên gặp lại...
"Ba", một thanh âm vang lên, vật thể treo ở giữa không trung sáng lên nhìn về Hồng Quân Tháp, quang mang của Hồng Quân Tháp cùng với quang mang của nó hòa tan vào nhau, sau đó, nó phát ra một tiếng gào thét tràn ngập phấn khởi cùng kinh hỉ, giống như trẻ nhỏ ào vào lòng mẹ.
Chớp mắt, nó bay tới phía trên Hồng Quân Tháp! Sau đó, chậm rãi hạ xuống, hóa thành một viên trân châu tròn trịa năm màu, cực kỳ phù hợp khảm vào đỉnh Hồng Quân Tháp!
Hồng Quân Tháp trong nháy mắt biến đổi, trở nên ngân nga mà thê lương, tựa như nó hòa cùng trời đất mãi mãi, ngay chính lúc này, mọi thứ dường như đã quay trở lại với nó! Cũng tương tự vậy, Quân Khương Lâm rõ ràng cảm giác được, hơi thở Hồng Quân Tháp trở nên cường đại gấp trăm ngàn lần!
Hồng Quân Tháp bên ngoài tuy rằng không có thay đổi gì lớn, nhưng Quân Khương Lâm cảm nhận được: Hồng Quân Tháp hiện tại mới chân chính là Hồng Quân Tháp, một Hồng Quân Tháp đầy đủ!
Hồng Quân Tháp chậm rãi bay về, một lần nữa hướng vào mi tâm của Quân Khương Lâm, cấp tốc thu nhỏ, sau đó theo mi tâm của Quân Khương Lâm mà vào, quay về lại trong ý thức hải. Sau đó bảo tháp tỏ vẻ ăn mừng, vô số linh khí giống như hoan hô nhảy nhót chúc mừng, Quân Khương Lâm cảm thụ cả người thoải mái tới cực điểm, khuây khoả, khóe miệng mỉm cười, hắn rốt cuộc đã hiểu!
Vì sao, Cửu U đệ nhất thiểu nói sẽ cho mình một kinh hỉ lớn! Thì ra cái kinh hỉ này không phải là Ngũ Hành tinh hoa, cũng không phải vài món bảo y kia, lại càng không phải là linh dược! Hắn dành cho mình một kinh hỉ lớn chính là hạt châu tử này! Khỏa trân châu này vốn thuộc về Hồng Quân Tháp! Đây mới thực sự là tối kinh hỉ! Quân Khương Lâm cũng rốt cuộc hiểu rõ, lí do mình đi xuyên qua địa cầu này, không còn nghi ngờ gì nữa chính là vì Hồng Quân Tháp!
Nhưng, Quân Khương Lâm tin chắc, có thể xuyên qua không gian tuyệt không chỉ có một cách này, theo lời nhắn để lại của Cửu U đệ nhất thiểu thì có thể nhìn ra được, trong vũ trụ này có rất nhiều nền văn minh tồn tại, nhưng vì sao nó lại cố tình đi đến nơi này?
Hết thảy, đều là bởi vì hạt châu trân châu này!
Cũng chỉ có Hồng Quân Tháp và hạt châu tử này liên hệ lẫn nhau, mới làm cho mình xuyên thời gian! Thậm chí có thể nói như vậy, nếu không phải có hạt châu này tử này, thì lúc đó chỉ sợ mình đã chết rồi! Giống như bao người sẽ chuyển thế đầu thai ở kiếp khác!
Nhưng vì sao hạt châu tử lại xuất hiện ở chỗ này, Quân Khương Lâm một phen phán đoán cũng lờ mơ đoán được lý do. Cửu U đệ nhất thiểu lúc trước từng nói qua, hắn ở trên địa cầu từng nếm quả đắng, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên hắn vội vàng quay trở lại. Thậm chí có thể nói là phải trốn về. Mà kẻ để cho hắn nếm quả đắng, hiển nhiên chính là Hồng Quân Tháp! Hơn nữa người đó là Hồng Quân lão tổ ở thời kỳ đỉnh cao nắm trong tay Hồng Quân Tháp!
Mặc dù Cửu U đệ nhất thiểu tuy rằng lúc ấy bị tổn thất nặng, nhưng hắn với một kích cuối cùng từ bên trong, đem Hồng Quân Tháp phá hư thành hai mảnh! Mà hắn, lúc trước đó là không biết vì lí do gì lại đoạt hạt châu tử này rồi chạy trốn. Quân Khương Lâm rốt cuộc cũng hiểu rõ mọi chuyện. Hắn than thở cùng cảm khái. Cái gọi là, duyên tiền định! Thì ra lại là như thế!
Hắn vốn cảm thấy kỳ quái, bảo bối như Hồng Quân Tháp đây, khi lúc phi thăng thành tiên Hồng Quân lão tổ vì sao không mang đi? Ngược lại lưu tại Côn Lôn Sơn? Một bảo bối uy lực lớn như thế, vì sao lại lọt vào bọn giặc phương Tây? Mà một bảo bối thần dị như thế nào lại chọn bản thân mình? Hết thảy nguyên nhân lúc này đều sáng tỏ.
Cũng là bởi vì trận chiến lúc trước của Cửu U đệ nhất thiểu mới tạo ra nhiều nhân quả như vậy! Loại thiên địa linh bảo, đều tồn tại số mệnh, cho nên khi thân tháp cùng khỏa trân châu chia lìa, Hồng Quân lão tổ cho dù tiếp tục luyến tiếc, cũng phải nhường Hồng Quân Tháp lại cho người có duyên với nó! Cho nên, hơn hai nghìn năm sau, thì có một tên vua trâu bò xuyên thời gian cũng chính là chủ nhân mới Hồng Quân Tháp! Mà Hồng Hoang đệ nhất linh bảo, cũng phải được khôi phục lại đây đủ! Người có đầy đủ khả năng thực hiện đảm nhận chuyện này không còn nghi ngờ gì chính là Quân Khương Lâm Quân đại thiếu gia! Đây chính là thời thế, vận khí thay đổi, trực tiếp một bước lên mây... Không chỉ một bước lên mây, mà thậm chí là một bước lên trời! Quân Khương Lâm suy nghĩ thật nhanh, trong nháy mắt liền hoàn toàn nghĩ thông suốt mọi chuyện từ đầu đến cuối. Đối với trời cao vô tận trên đỉnh đầu, tự đáy lòng gia tăng thêm một phần kính sợ! Thiên ý khó lường! Quả nhiên như thế! Hắn đột nhiên nhớ lại câu nói kia của Cửu U đệ nhất thiểu: Ta rốt cuộc hiểu rõ 'Thiên'
Quân Khương Lâm không khỏi cười một hồi: đâu chỉ một mình ngươi minh bạch? Bản thiếu gia cũng hiểu được vài điểm cơ bản rồi.
Quân Khương Lâm mang theo Hồng Quân Tháp đã phục hồi quay lại gian thạch thất dược liệu kia, hắn hiện tại có một loại cảm giác tự tin vô đối!
Chỉ vào đống linh dược, Quân Khương Lâm lắc đầu, dùng một loại khẩu khí không ai bì nổi nói:
- Nhanh chóng thu cho lão tử.
"Oanh", một tiếng vang thật lớn vang lên, trước mặt Quân Khương Lâm liền xuất hiện một mảnh đất gồ ghề, không chỉ có là linh dược, ngay cả ôn nhuyễn ngọc cũng bị thu lấy...
Quân đại thiếu bị dọa đến nỗi nhảy dựng lên, đây cũng quá bá đạo rồi, quả thực so với đàn châu chấu ghé qua còn lợi hại hơn (DG: khi xưa lúc còn làm nông, ngươi ta thường nói tới nạn châu chấu, chỗ nào có đàn châu chấu đông hàng ngàn, hàng vạn con ghé qua thì chỗ đó xem như cây cối, mùa màng đều bị ăn sạch). Tranh thủ đưa thần thức vào Hồng Quân Tháp quan sát, hắn thấy tầng thứ hai của Hồng Quân Tháp, chẳng biết từ lúc nào mở ra một cái không gian cực kỳ lớn, một mảng lớn linh dược cùng ôn nhuyễn ngọc kia đều nằm ở chỗ này, bao phủ bởi linh khí nồng đậm, so sánh với khí hậu khác nhau ở từng khu vực, thiên địa linh khí khổng lồ tất nhiên là tốt hơn, có lợi cho linh dược tẩm bổ...
Quân đại thiếu lau da đầu, lẩm bẩm:
- Nhìn cái này mà nói, lúc trước ngươi nói cả gốc rơm ra cũng không cho vào nhưng hiện tại lại đảo ngược, ngay cả đất đều đào bới, nói bị dịch châu chấu ghé qua vẫn còn nhẹ, phải là trời cao ba thước.. không, trời cao mười trượng a (DG: cái này ta cũng không hiểu lắm, đành để nguyên văn.NB: là câu cảm thán của thằng QMT ấy mà). Quá sức tưởng tượng, bất quá... Ta thích.
Sau tiếng hung hăng càn quấy 'Thu cho lão tử", người và vật chỉ trong một thoáng đem nguyên cả gian thạch thất bị dọn sạch sẽ... Chỉ còn lại một đống hỗn độn!
Mấy vạn năm thu thập, tích tụ bảo bối của Cửu U đệ nhất thiểu, trong nháy mắt bị Quân đại thiếu vơ vét không còn gì...
Vơ vét xong bốn phía, Quân đại thiếu vốn định ra đi, dù sao ở nhà bên kia còn có đại sự, cần mình xử lý, nhưng quay tới quay lui lại cảm giác hình như mình vẫn còn quên cái gì đó...
Rốt cuộc là cái gì đây? Quân đại thiếu gia cảm thấy kỳ quái, rõ ràng nơi này mình đã toàn bộ vơ vét hết, tiếp tục cũng không được cái gì a... Nhưng có một loại ý tưởng cứ quanh quẩn trong đầu hắn không dứt nhưng cũng không biết được cụ thể là cái gì, tại sao có thể như vậy?.. Rốt cục lại đi dạo xem xet, Quân Khương Lâm nhìn thấy mặt đất gồ ghề kia, sờ cằm suy tư, bất chơt lóe ra ý nghĩ! Đây cũng thuộc tòa đại điện, vì sao chỉ nơi này có ôn nhuyễn ngọc? Nơi khác lại không có? Chẳng lẽ nơi này có cái gì cổ quái khác biệt hay sao?
Quân Khương Lâm sờ lên cằm, ánh mắt chớp động, với kiến thức của hắn, tự nhiên muốn kiểm tra thử, ngay sau đó, hắn xuất hiện trong mảnh đất này đi kiểm tra xung quanh. Hắn càng ngày càng cảm thấy được mật độ linh khí nơi này có chút khác thường!
Sau đó Quân đại thiếu xoay tròn mắt, phát động Âm Dương Độn,Thổ chi lực, vô thanh vô tức nhanh chóng chui vào đất! Thực hành vĩnh viễn là phương pháp hữu hiệu nhất!
Quân Khương Lâm đầu đụng vào một khối cứng rắn tới cực điểm lòng đất, không phải vàng, không phải ngọc! Lấy mắt thường có thể thấy được trên trán của hắn nhanh chóng nổi lên một cục u lớn!
- ĐxxCM!
Quân Khương Lâm choáng váng đầu óc, đây là lần đầu tiên thuật Âm Dương Độn vấp phải trắc trở! Lúc trước tối đa cũng chỉ bị ngăn cản nhưng không giống như lúc này đây, lại có thể bị tới độ này nếu như bị người trong nhà thấy chắc họ cười đến đau bụng, tuyệt đối không thể để cho người biết, đánh chết cũng không thể nói ra, mảnh đất này mặt trên cực xốp, nhưng phía dưới lại cứng rắn như vậy! Tại sao như thế nhỉ?
Quân Khương Lâm băng bó cái trán đứng lên, đang muốn chửi bậy một phen, lồng ngực hắn chứa đầy oán khí, đột nhiên ánh mắt nhìn chăm chăm, giống hệt phát hiện tân đại lục, miệng kêu lên:
- Ta kháo! Tục Hồn Ngọc! Lại có một khối lớn như vậy! Ta...ô… ô...
Trước mặt hắn, không ngờ là một khoảng bề rộng chừng ba trượng, chiều dài bốn mươi năm mươi trượng, Ngọc Thạch thật lớn! Phát ra quang mang chói lọi! Tục Hồn Ngọc!
Quân Khương Lâm vẫn không dám tin vào hai mắt của mình, cẩn thận nhìn ngó hai khối hiện có của mình đang nằm trong Hồng Quân Tháp, sau đó lại tiếp tục nhìn khối ngọc lớn như tòa núi nhỏ này, xoa nhẹ ánh mắt nhiều lần, mới rốt cục xác nhận: đây là Tục Hồn Ngọc!
Quả là ông trời chiếu cố, Tiêu gia tổng cộng cũng chỉ có hai khối nhỏ như ngón tay, nhưng được xem như bảo vật gia truyền, có công năng thần diệu như vậy... Nhưng nơi này lại có tới một ngọn núi!! Cái này của ta, ai ya a! Quân đại thiếu khóe miệng tham lam nuốt nước miếng, như trề tới ngực! Giàu to rồi! Lần này chân chính phát tài rồi!
Mạnh mẽ đè nén phấn chấn trong lòng, lần thứ hai khởi động lực lượng Hồng Quân Tháp, cũng chỉ giống như câu cá thông thường, đem này toàn bộ khối Tục Hồn Ngọc lớn này kéo ra khỏi mặt đất!
Quân Khương Lâm chảy nước miếng, chậm rãi vuốt ve, giống như là một gã sắc lang, si mê vuốt ve đùi mỹ nữ...
- Thật đẹp... Quá đẹp... Nhất là trong này còn có thất thải quang mang không ngừng nhấp nháy... Xem ra này Tục Hồn Ngọc, nhất định là nếu so với Tiêu gia không chỉ hơn một bậc...
Quân Khương Lâm thì thào nói.
Đem mặt nhẹ nhàng áp lên, liền cảm thấy một loại cảm giác thoải mái thấm vào ruột gan, tựa hồ Tục Hồn Ngọc khi tiếp xúc trong nháy mắt đều hóa thành dòng Ôn Tuyền, đem cả người mình và linh hồn bao bọc bên trong đó, chậm rãi bồi bổ.
Một tia ý thức bất thường từ Hồng Quân Tháp tiến vào trong đầu của hắn, trong chớp mắt, Quân Khương Lâm trong lòng liền nổi sóng: Thiên Địa Linh Mạch! Linh thạch tiên nhũ!
Chẳng trách Cửu U đệ nhất thiểu nói nơi này ẩn chứa linh mạch tốt nhất thiên hạ! Quân Khương Lâm mừng như điên nhảy dựng lên. Có cả linh thạch tiên nhũ... Có thể nói trong thiên địa là bảo vật đệ nhất đẳng, kéo dài sự sống, phục hồi da thịt, xuong cốt, chỉ là chút bổn sự nhỏ của nó mà thôi! Chỉ cần ăn vào một giọt, liền cũng đủ làm cho một người từ Ngân Huyền một đường thăng tiến đến Chí Tôn cảnh giới, đường nhiên với điều kiện tiên quyết là không bị bạo thể mà chết. Mà một cái linh mạch lớn như vậy, bên trong có bao nhiêu giọt? Nếu dùng để phối hợp luyện đan, như vậy...
Quân Khương Lâm hoàn toàn mê muội, chỉ cảm giác mình cũng không thể thừa nhận chuyện tình khó có thể tưởng tượng như vậy, mừng như điên, tim suýt chịu không nỗi vì trạng thái thiếu dưỡng khí, cả người ngã xuống, hai chân không ý thức đạp đạp, bày ra một động tác co rút kinh điển, giống y như bị ngộp thở vậy!
Một hồi lâu sau, hắn mới đứng dậy, thật cẩn thận hét một tiếng: "Thu!" Lúc này đây, toàn bộ đã không còn dáng vẻ bệ vệ hung hăng càn quấy như lúc trước, trong thanh âm lại ít nhiều mang một chút ý tứ nịnh hót, Tục Hồn Ngọc to như vậy nháy mắt được thu vào trong không gian tầng thứ tư của Hồng Quân Tháp.
Sau đó, Quân Khương Lâm thở dài một hơi nhẹ nhõm, tuần tra chung quanh: ân, này cái giường này bổn công tử cũng phải thu lấy; còn có Dạ Minh Châu, ngươi không xem ra gì...nhưng ta vẫn rất là vừa ý, cũng không khách khí... Dù sao ngươi chính là để lại cho ta, phải không... Bất quá, làm người không thể tuyệt tình. Linh mạch diệt vong, đối với phía trên ảnh hưởng tương đối nghiêm trọng.
Hàn Phong Tuyết trên người sở dĩ có chứa cái loại khí độ hấp dẫn lực lượng Hồng Quân Tháp, chỉ sợ là vì nhân tố này, thêm nữa Phong Tuyết Ngân Thành hiện tại cũng là quan hệ thông gia... Làm vậy không tốt lắm!
Quân Khương Lâm do dự một hồi, cắn chặt răng, thần tình lộ vẻ đau lòng cắt đi khối cỡ một thước trả lại chỗ cũ...
Ta không lấy hết a... Nói không chừng qua mười vạn năm nữa, quay lại nơi đây, lại có một linh mạch nữa a
Ha ha ha.
Xác nhận toàn bộ thu thập xong, Quân Khương Lâm một cái lắc mình, biến mất...
Nơi này chỉ lưu lại một đại điện vỡ nát, quang cảnh này so với quỷ vào thôn làng còn muốn thê thảm hơn... Quân đại thiếu gia thầm nghĩ, nếu Cửu U đệ nhất thiểu có ngày trở lại, hắn chứng kiến cảnh có thể sẽ hộc máu tại đương trường, như vậy không phải vui sao, thật là thống khoái.
Quân Khương Lâm không biết, Cửu U đệ nhất thiểu quay lại có hay không hộc máu, nhưng nếu hắn không hộc máu người, cũng phải ói ra
Ngay lúc Quân đại thiếu gia đem linh mạch toàn bộ thu hồi. Ngay tại phía trên đỉnh đầu hắn, cũng không biết bao nhiêu xa so với tòa thạch thất này, Phong Tuyết Ngân Thành lão thành chủ Hàn Phong Tuyết đang ngồi trong liên hoa đài luyện công, vô số linh khí tụ tập thành sương mù,bao vòng quanh đài sen của Hàn Phong Tuyết... Bỗng nhiên, bốn phía linh khí ánh sáng lập tức giảm bớt...
Hàn Phong Tuyết lập tức phát hiện, nét kinh dị hiện ra trong mắt, đột nhiên cực kỳ hoảng sợ; linh khí nồn đậm đột nhiên giảm bớt tới 90%.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hàn lão thành chủ nhất thời tâm như bị mây đen bao phủ... Nghẹn họng nhìn trân trối, tất cả chuyện này, làm cho lòng lão cảm giác như chậm rãi chìm xuống vực sâu, lạnh tới thấu xương...
Nơi này, vốn là do năm đó Cửu U đệ nhất thiểu rỗi rãnh, cực kỳ nhàm chán muốn làm một chỗ ở trên mặt đất, dẫn khí từ linh mạch dưới nền đất dẫn ra, tuy rằng tương đối ít, nhưng so với địa phương khác mạnh hơn nhiều lắm, mới có thể tạo ra hiệu quả kỳ dị tới bực này, cũng tạo cho Phong Tuyết Ngân Thành mấy trăm năm huy hoàng.
Hiện giờ... Linh mạch đều bị Quân đại thiếu cất vào trong túi quần rồi, nơi này sao có thể kéo dài hiệu quả dành người luyện công? Tự nhiên linh khí giảm bớt trên phạm vi lớn một cách nhanh chóng...
Tuy rằng so với địa phương khác vẫn còn hơn nhưng cũng không hơn nhiều lắm. Chỉ có trải qua năm rộng tháng dài tẩm bổ, mới có thể khôi phục nguyên dạng... Bất quá Hàn Phong Tuyết lão gia tử nhất định là đợi không được.
Trở lại mặt đất, ứng phó một hồi với việc hỏi han thân thiết của Tuyết Ải Thanh, Quân đại thiếu nói dối tự nhiên là dễ như trở bàn tay, mặt không đỏ, hơi thở không gấp, tạo ra lý do không chê vào đâu được. Nói xạo thôi... Nhưng trong lòng âm thầm một phen đổ mồ hôi:
- Vị Hàn phu nhân này, như thế nào lại giống mụ mụ như vậy, nói dai quá...
Mọi việc đã xong, lập tức kêu lên Ưng Vương, vội vàng cáo biệt mọi người ở Ngân Thành, Ưng Vương kêu vang một tiếng, giương cánh lên thẳng lên trời, mang theo Quân đại thiếu thắng lợi trở về, bay một đường như lưu tinh, xuyên qua mây mù, bay qua ngàn dặm, thẳng về Thiên Hương!! Giờ phút này Thiên Hương thành Quân gia, đã đến thời khắc sống còn!
Thánh Giả, dù sao cũng là Thánh Giả, liên tục thử khiêu khích vài ngày, đều không có kết quả, rốt cục nổi lên lòng nghi ngờ!
Có cường giả có tính tình tốt như vậy sao? Tùy ý khiêu khích, nhưng chỉ im hơi lặng tiếng? So với rùa đen rút đầu có cái gì khác biệt?
Trên đời này, phàm là cường giả, tất nhiên sẽ có ngạo khí của mình! Nếu nửa điểm này cũng không có, dựa vào cái gì có thể trở thành cường giả? Cường giả chấp nhất, kiên trì, tín niệm, mới là đáng khâm phục nhất, có tất cả phẩm chất này mới có thể vượt trội hơn người, trở thành tồn tại độc nhất vô nhị!
Thử hỏi một người hiền lành, một người bình thường, như một con kiến dùng cả đời cho nhưng việc bình thường trong cuộc sống, không có nửa điểm gợn sóng. Cho dù là nhà thông thái cũng chỉ có thể sống trên dưới một trăm tuổi.
Chỉ có hạng người tài cao chót vót, không phục vận mệnh được an bài sẵn, dùng một loại tinh thần đối kháng muốn nghịch thiên, sau đó chịu vô số thống khổ cùng buồn khổ, cô độc cùng tịch mịch, mới có thể thành một đời cường giả!
Trở thành cường giả mục đích là vì cái gì? Là vì tiếu ngạo trong trời đất, không bị bất luận kẻ nào ước thúc, bất luận kẻ nào cũng không thể ức hiếp! Cường giả, luôn hướng tới tự do! Tự tôn! Tự mình cố gắng! Người như vậy, lại há có thể để người khác tùy ý khiêu khích mà không hoàn thủ? Thậm chí, ngay cả việc đáp lại cũng không có. Đám người Trì Thiên Phong rốt cục trong lòng cũng sinh nghi ngờ.
Ngay lúc này đây, một tin tức như sấm sét giữa trời quang, làm rối loạn tâm cảnh của bọn hắn. Thánh Địa dùng bồ câu đưa tin: tiến tới Ngân Thành là chín vị Tôn Giả, dẫn đầu là Tiêu Dao tứ cấp Tôn Giả, cộng lại năm trăm tám mươi vị cao thủ, đã chết hết, không một kẻ nào may mắn sống sót! Cùng lúc đó, Kiếm Phong ở Tuyết Sơn cũng sụp đổ!
Tin tức này làm cho chín vị đại Thánh Giả mặt trắng bệch! Lực lượng cường đại như vậy, cho dù là đánh không thể thắng... Nhưng chạy trốn hẳn là không thành vấn đề? Nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy
Toàn quân bị diệt!
Như vậy, Quân gia thực lực, hoặc nói Thiên Phạt thực lực, đạt đến tình trạng gì? Vấn đề này, bọn hắn còn đang suy nghĩ liền thấy được đáp án!
Trên cao mây đen che khuất bầu trời! Từng cửu cấp đỉnh huyền thú phi hành, mang theo thần khí vênh váo tự đắc, đắc thắng trở về, đáp xuống Quân gia! Độn Thế Tiên Cung Thánh Giả Trần Trùng cảm thụ nhìn thấy một cỗ khí thế phô thiên cái địa, ánh mắt hắn chậm rãi nhắm lại!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến