Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

: thanghq_15

Biên Tập: Maison

Quân Khương Lâm hơi cười, lộ hai hàm răng trắng muốt như tuyết, ánh mắt tàn khốc nhìn những người phía trước, tựa như dã thú nhìn con mồi, lộ ra cả răng nanh.

Vừa nghe những lời này, tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy tuyệt vọng! Bọn hắn đúng là đang có cái chủ ý này trong lòng. Đang chuẩn bị tự sát. Không ngờ đối phương tuổi còn trẻ mà thủ đoạn lại tàn nhẫn như thế! Thế nhưng câu nói ấy làm bọn hắn muốn tự sát cũng không được, chỉ có thể gắng gượng!

Nay quả thực là đã không còn một chút sinh cơ nào, sao còn có thể để liên lụy đến người nhà? Quân Khương Lâm đúng là đã nắm chắc tâm tư của những người này! Giờ sống không được, muốn chết cũng không xong, tự nhiên là sẽ phải để ý đến sự an toàn của người thân.

QUÂN MạC TÀ cười lạnh, nói: "Hôm qua các ngươi còn lo đủ các loại việc lặt vặt, hôm nay thì thật là kết thúc mọi lo âu! Các ngươi còn chần chờ cái gì nữa? Hành hình!"

Hắn vừa dứt lời, liên đao trong tay đao phủ liền bổ xuống!

Những đao phủ hôm nay còn hung ác hơn khi xưa, động tác rất dứt khoát, cẩn thận.

Quân đại thiếu gia giờ phút này thanh danh yêu ghét có thể nói là nhà nhà đều biết, trừng mắt liền có thể giết người, hơn nữa là giết rất nhiều. Hôm nay liền một lúc đem hơn trăm Hảo thủ giết sạch, hơn nữa còn là xử Lăng Trì…

Chính mình không cẩn thận gọn gàng sao được. Vạn nhất không cẩn thận để cho phạm nhân thiếu mất mấy đao, vậy thì toàn gia mình cũng sẽ được chôn cùng, cho nên những người hạ đao xuống đều rất cẩn thận tỉ mỉ, tinh tế.

Cái này khiến cho những kẻ chịu tội càng thêm thống khổ, đau đớn. Đao hạ, da thịt mở, máu phun! Những tiếng kêu thảm thiết rung động thiên địa không ngừng vang lên!

Dưới đài, có người hoảng sợ phát ra tiếng kêu sợ hãi, sắc mặt trắng bệch. Dân chúng bình thường nghe được những tiếng kêu này đều thấy kinh ngạc, sợ hãi.

Nhưng có một nhóm người khác, thân thể thẳng tắp, cực kì khoái ý nhìn chăm chú lên đài, chỉ e sơ sót chớp mắt mà bỏ qua mất.

Bọn người này ăn mặc đều hết sức tầm thường, nhưng cả một đám thân hình to lớn, thần tình phong sương, lại tự phát tụ tập cả lại đứng thành hàng chỉnh tề một chỗ. Trong đám quần chúng hình thành một khối, nhìn vào lá đại kỳ đang tung bay phấp phới, trong mắt ánh lên vẻ nóng bỏng như đang nhớ lại.

Những người này, năm đó chính là thủ hạ cũ của Quân Vô Hối. Năm đó, sau khi Quân Vô Hối chết, có nhiều người biết nội tình liền thấy nản lòng, ly khai quân đội.

Nhưng hôm nay, trong cuộc sống bọn hắn lại tụ tập với nhau vẫn dựa theo đội hình quân đội sắp hàng, lẳng lặng đứng ở dưới đài! Trong lòng mỗi người, đều có một trận thống khoái. Lăng trì khổ hình! Chính là cái này…

Trên đài, 108 người chịu hình bị ánh mắt gắt gao của QUÂN MạC TÀ nhìn chằm chằm, tất cả đều có một ý niệm giống nhau: Nhớ kĩ tiểu tử này! Cho dù là đời đời, kiếp kiếp cũng muốn báo thù!

QUÂN MạC TÀ khoanh tay đứng, xem cảnh máu chảy đầu rơi trước mặt, ngữ khí cực kì ôn hòa, nói

"Ta biết chư vị hiện tại muốn làm nhất, chính là làm thịt ta, tìm ta báo thù. Coi như đời này không có cơ hội, kiếp sau, thậm chí là đời đời sau cũng muốn tìm ta tính toán! Cho nên cách ngươi đều vạn lần cần phải mở to mắt mà nhìn ta cho kĩ, hảo hảo nhớ kĩ khuôn mặt của lão tử! Nếu có kiếp sau, cũng có thể tùy thời tới tìm ta báo thù, ta cũng rất hoan nghênh, thậm chí chuyển vài lần đời người cũng không sao cả!"

Hắn giễu cợt cười một tiếng, nói: "Bất quá đức hạnh của các ngươi, mới có vài đao đã kêu đến kinh thiên động địa, cũng chẳng thể thành nhân vật nào. Cho dù là làm quỷ, cũng chỉ là mấy con quỷ nhát gan bất lực! Kiếp sau chịu khó ăn ngon, nỗ lực hơn người đi. Đời này ta chướng mắt với các ngươi, hi vọng kiếp sau các ngươi có thể làm ta tức được một chút! "

"Ha Ha Ha…." Một tên dữ tợn chợt ngẩng đầu lên, trên mặt đầy mồ hôi và máu, vặn vẹo cơ thể hét lên, nói: "Ai da….Một ít đao… Ngươi nói nghe có vẻ nhẹ nhỉ, ngươi thử lên đây chịu một ít xem?"

"Không, siêu cấp đãi ngộ bực này là cho nhóm các ngươi hưởng, các ngươi cứ tự nhiên, ta không có hứng thú!" QUÂN MạC TÀ dè bỉu

"Quân Khương Lâm, nếu cùng thực sự kiếp sau, ta định muốn giết cả nhà ngươi! Ngươi chờ xem!" Văn Thương Vũ thống khổ ngẩng đầu, ánh mắt vô tận oán độc nhìn chăm chú lên thiếu niên trước mặt này.

Văn Thương Vũ tuy rằng năm nay quá bát tuần, nhưng xưa nay giữ mình trong sạch, càng thêm công lực tinh thâm, thân thể tính chất vốn có tất nhiên là phi thường.

Quân Khương Lâm sợ hắn rốt cuộc cao tuổi, có thể ngay cả chín ngày lăng trì khổ hình cũng không chịu nổi, liền không có phế cái kia một thân kỹ càng huyền công, chỉ là phá đi đan điền, hủy đi căn cơ, toàn bộ huyền khí ngưng lại trong cơ thể, tẩm bổ thân thể cũng đủ, lại không còn gì phát huy.

Văn Thương Vũ thân mình trần trụi, cường tráng như thiếu niên, lấy thân phận hắn bực này đại cao thủ, cuộc sống càng sung sướng, thế nhưng lúc này hậu thế làm xấu mặt, cố gắng lắm vẫn không thể thoát khỏi chết, trong lòng phẫn hận tự nhiên là đạt tới cực điểm!

"Văn Thương Vũ, nói lời này để cho ta hơi sợ, chỉ là ta rất tò mò, nếu là ngươi có kiếp sau, đến tột cùng là một con heo hay vẫn là một con chó?"

Quân Khương Lâm trào phúng nói "Nhưng phàm là đã làm chuyện sai, cần trả giá thật lớn, hơn nữa còn phải nỗ lực nhiều! Làm gì cần nghiến răng nghiến lợi nói cái gì kiếp sau đời sau? Để nay ta nhạo báng ngươi".

Văn Thương Vũ im lặng, nhưng đôi mắt gắn đầy tơ máu lại hãy còn thẳng tắp nhìn chằm chằm Quân Khương Lâm không rời.

"Văn huynh, làm sao ngươi..." Trong hoàng cung, hoàng đế bệ hạ cả người chấn động, chợt đột nhiên toàn thân vô lực "Tú Tú..." Ở một khắc này, hắn đột nhiên minh bạch rồi. Vì sao Văn Thương Vũ xuất hiện ở trong đám này, bị Lăng Trì xử tử rồi lại không nói tội danh?

Hoàng hậu đến nay chưa về, xem bộ dáng là đã bị Văn tiên sinh giết chết! Vậy thì Văn Thương Vũ cũng đang bởi vì việc này, chọc giận tới Quân Khương Lâm, cho nên mới phải chịu ngàn đao hình phạt đó!

Cuối cùng là đã chết! Nàng... Thật đã chết rồi sao?

Dương Hoài Vũ chậm rãi cúi đầu, gập cả người lại, hai tay gắt gao ôm bả vai, giống như là dã thú trời đêm đông giá rét không chỗ sưởi ấm, cảm nhận được cực độ cô độc cùng bất lực. Tách tách hai tiếng, vài giọt nước mắt rơi ở ống tay áo, lại rơi xuống...

Xa xa, có tiếng bước chân nặng nề truyền đến. Quân Khương Lâm ngẩng đầu nhìn lại liền chứng kiến Đường Nguyên hạ kiệu, cùng Tôn Tiểu Mỹ hai người mang theo một đám thị vệ, cùng nhau đi tới.

Đi đến gần thì Đường Nguyên ngẩng đầu, nhìn thấy giữa không trung quân kỳ tung bay, bèn cúi người thật sâu, cung kính bái.

Trước đây nếu đã gặp thì hiện giờ Đường Nguyên đúng là gầy rất nhiều, nếu là so với lúc còn chưa giảm phì mà nói, quả thực có thể phải nói thon thả, hơn nữa là rất thon thả.

Hắn hiện tại, nhiều nhất cũng chính là khoảng ba trăm cân, xem ra sau khi giảm béo có hơi tăng lại nhưng cũng đã ngừng. Tuy rằng bàn tử số đo thật sự quá lớn, so với người thường thì béo hơn rất nhiều, nhưng bây giờ còn có bộ dáng người.

Quân Khương Lâm đồng thời với việc ngơ ngác thở phào thì trong lòng cũng ít nhiều dấy lên một cảm giác đặc biệt.

Trường hợp này, hắn cũng không cho người thông tri Đường Nguyên. Tuy rằng Đường Nguyên nhất định sẽ biết, nhưng Quân Khương Lâm tin tưởng Đường Nguyên mới có thể hiểu rõ ý tứ của mình.

Đường gia, thủy chung là trung thành với Thiên Hương hoàng thất, thậm chí chính là lực lượng đáng tin của Thiên Hương quốc chủ Dương Hoài Vũ, Đường Vạn Lý lão gia tử cùng hoàng đế cũng có giao tình.

Cho nên Quân Khương Lâm cũng không có nghĩ để Đường Nguyên sẽ đến, bởi vì bàn tử này một khi xuất hiện ở đây liền đại biểu sẽ phái gánh chịu áp lực lớn lao!

Cũng như là các đại thế gia khác ở kinh thành, tuy rằng biết rõ nơi này đã xảy ra sự kiện lớn, nhưng vẫn là mau chóng né tránh. Nếu như có việc phải đi ngang qua không xa lắm thì ngay cả liếc mắt qua chỗ náo nhiệt cũng không dám xem.

Hoặc là hiện tại hoàng thất là không dám trêu chọc Quân Khương Lâm hay hoặc là Quân gia hiện tại bọn hắn không có biện pháp gây khó dễ. Nhưng đối với đám thế gia bọn họ thì Quan gia vẫn có ưu thế áp đảo mang tính tuyệt dối! Cho nên các đại thế gia đều lựa chọn đóng cửa ở nhà chờ sau khi chuyện như vậy kết thúc thì nhìn xem phản ứng rồi sẽ định đoạt!

Dệt hoa trên gấm cố nhiên không bằng giúp người khi gặp nạn, nhưng nguy hiểm trước mắt thì vượt xa cái thu được! Điểm này Quân Khương Lâm trong lòng biết rõ, càng lý giải rất sáng tỏ!

Cho nên hắn thật không ngờ Đường Nguyên sẽ xuất hiện, bởi vì hắn không hy vọng huynh đệ mình khó xử, bàn tử ( mập mạp) khẳng định so với các đại thế gia khó xử hơn, một bên là gia tộc, một bên là chính huynh đệ tốt nhất của mình. Đến hoặc không đến, thật sự là một lựa chọn khó khăn! Nhưng Đường Nguyên vẫn là đến đây!

Không chỉ có đến đây, mà lại mang theo vị hôn thê của mình đến đây, hiển nhiên quang minh chính đại cao giọng bước ra vũ đài!

Vừa ra tràng, không thể nghi ngờ là hắn chẳng khác nào biểu lộ lập trường bản thân, hướng về Vô Hối quân kỳ khom người chào. Điều này càng thuyết minh Đường Nguyên này không còn đường quay lại!

Hắn dùng thực tế hành động, biểu lộ lập trường cuối cùng của mình!

Thậm chí, trước đó hắn cũng không có cùng Quân Khương Lâm trao đổi qua!

Đúng là như thế mới là tối đáng quý!

Quân Khương Lâm trong lòng rất là vui mừng.

Từ khi đến thế giới này, cùng cái tên mập mạp này luôn ở cùng một chỗ, ngay từ đầu cũng chỉ là cho rằng là bạn nhậu tầm thường, nhưng đi tới một bước, lại phát hiện mập mạp này mặc dù là cái tiểu nhân, lại thật được chuyện!

Chậm rãi mới tiếp nhận rồi tình hữu nghị của Mập Mạp. Mập mạp có thể nói là một người bạn duy nhất của Quân đại sát thủ trong cả hai thế giới!

Nhưng Quân Khương Lâm tuyệt đối thật không ngờ, trong tình huống như vậy, động một tí chính là kéo theo tru diệt cửu tộc, không ngờ là bàn tử bình thường thoạt nhìn nhát gan sợ phiền phức. Nhưng giờ đây lại có hành vi buồn cười đó, trở thành người duy nhất trong các đại thế gia ở kinh thành dám đứng ra tuyên bố rõ ràng ủng hộ người bạn của mình! Nói người anh em tốt làm cái gì? Hành động vĩnh viễn so với ngôn ngữ càng có thể nói rõ vấn đề!

Quân Khương Lâm nhẹ nhàng xuống đài, đi đến trước mặt Đường Nguyên nói: "Bàn tử, tiểu tử ngươi làm sao tới?"

Đường Nguyên hắc hắc cười, trên mặt to mọng lộ ra một vẻ tươi tắn mà nói: "Câu này còn phải hỏi sao? Ta và ngươi chính là hai kẻ quần áo lụa là nổi danh, ngươi nếu đến đây, ta có thể sao không đến đây? Ngươi cũng không phải không biết tính tình của ta, luôn luôn thích xem náo nhiệt nhất, oa ha ha, đây chính là Lăng Trì. Trường hợp to lớn bực này, sống cả đời đều chưa hẳn có thể nhìn thấy lần thứ hai, ta không đến chẳng phải đáng tiếc vở kịch hay này? Đó không phải là phí sao?!"

Quân Khương Lâm nở nụ cười, từ đáy lòng nở nụ cười. Hắn nặng nề mà vỗ vỗ vai Đường Nguyên, nghiêm túc nhìn nhìn khuôn mặt béo phì của hắn, lại xem Tôn Tiểu Mỹ một bên, nói rành mạch "Hảo huynh đệ!"

Quân đại thiếu gia không nói nhiều lời, khuôn mặt to béo của Đường Nguyên kia lộ vẻ cười ngây ngô, trong mắt nhưng cũng phiếm xuất một tia thỏa mãn cùng cảm động.

Tôn Tiểu Mỹ điềm tĩnh quan sát hết thảy trước mắt, không có mở miệng nói chuyện, một câu cũng không nói, chính là kéo tay Đường Nguyên nhưng có chút dùng sức.

Bởi vì nữ tử Thông Tuệ hơn người này biết, theo tình thế trước mắt mặc dù là Quân gia chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, nhưng mình đi theo Đường Nguyên tới đây như vậy, cũng rốt cuộc không thể quay về Tôn gia cùng Đường gia... dù sao đây cũng là hai người của mình! Hảo huynh đệ!

Quân Khương Lâm ở cả đời này, tổng cộng cũng không có giao thiệp với mấy người bằng hữu, càng không có huynh đệ nào. Lúc này đây lại là thật tâm chân ý nói ra ba chữ kia.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK