Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch Giả: Tiểu Lang

Quân Khương Lâm biết, mục tiêu chủ yếu của địch nhân rõ ràng là mình. Một vòng ám khí lúc trước, tòan bộ đều hướng vào mục tiêu trong kiệu là mình, hiện tại nửa phần trên cỗ kiệu đã không cánh mà bay, hiện tại bọn họ trước mắt đang chờ xem phản ứng của mình, nếu mà đã bị giết chết bởi vòng ám khí vừa nãy, những người này một khi xác định được sợ rằng ngay cả mặt mũi cũng không lộ ra, liền rút lui ngay lập tức.

- Phía trước mười trượng, đúng là chỗ rẽ. Qua chỗ đó chính là đường về Quân gia.

Quân Hổ chính là vị thủ lĩnh thị vệ kia, vừa nhìn xong, lập tức thấp giọng trả lời.

- Đươc. Hiện tại nghe ta ra lệnh, không được phản đối! Nếu không trục xuất Quân gia, hiểu chưa?

Quân Khương Lâm thanh âm cực thấp, gần như không thể nghe thấy, nhưng thanh âm cực kỳ nghiêm khắc.

Tám thị vệ nghe vậy ngẩn ra, nhưng cũng hiểu rằng lúc này không phải là lúc tranh cãi, vội vàng cùng nhau gật đầu.

Quân Khương Lâm từ đợt ám khí vừa nãy có thể nhận ra được, trong đó đại đa số ám khí đều pha lẫn hào quang màu vàng kim. Có năm sáu cái mang theo thanh sắc huyền khí quang mang, mà chính thức làm cho hắn kinh ngạc là ám khí mang theo Địa Huyền hoàng sắc huyền khí cũng có hơn 3 cái!

"Đây là kẻ nào muốn giết ta? Lại có thể phái ra đội ngũ xa xỉ như vậy?"

Quân Khương Lâm trong lòng thầm chửi con mẹ nó. Chỉ sợ lần trước ám sát công chúa đội ngũ còn không cường đại bằng một nửa lần này đi! Lẽ nào lão tử hiện tại so với công chúa còn cao giá hơn sao?

- Sau đó các ngươi lập tức bỏ cỗ kiệu, dùng tốc độ cao nhất xông tới phía trước. Mục tiêu lần này của bọn họ là ta! Yên tâm, ta sẽ không sao đâu, các ngươi đi trước rồi ta một mình càng dễ thoát thân!

Quân Khương Lâm bình tĩnh phân phó.

- Vậy không được! Chúng ta dù thế nào cũng sẽ không thể bỏ mặc thiếu gia được. Đây chính là trách nhiệm duy nhất của ta. Thiếu gia không phải nói là cùng sinh cùng tử, sao giờ lại thay đổi vậy?

Quân Hổ lắc đầu rất mạnh, mắt hổ trợn tròn. Tuyệt đối không ngờ rằng Quân Khương Lâm lại phát ra một cái mệnh lệnh như vậy.

- Nói nhảm, ta ra lệnh cho các ngươi hợp lực đi trước, chỉ cần ta còn không chết, ngươi còn phải nghe lệnh ta! Hiện tại, chấp hành mệnh lệnh.

Quân Khương Lâm giảm thấp thanh âm xuống, kiên trì nói:

- Hơn nữa, từ đợt công kích vừa rồi có thể nhận ra rằng. Trong đối phương có cao thủ Địa Huyền, hơn nữa khả năng rất lớn là không chỉ có một người. Các ngươi lựa chọn ở lại, cũng không giúp được gì, trái lại sẽ trở thành gánh nặng cho ta! Các ngươi nếu thoát thân rồi, ta sẽ càng dễ thoát thân hơn! Cứ theo lời bản thiếu gia mà làm đi.

- Nếu đã như vậy. Chúng ta ở phía trước chờ thiếu gia! Mong rằng chúng ta có thể lôi kéo thêm được một ít binh lực.

Quân Hổ không chần chờ nữa, trong lòng lập trức quyết định chủ ý, nếu như thiếu gia lần này mà bị người ta giết chết, như vậy bọn ta cũng không đợi gia pháp Quân gia trừng trị, trực tiếp huy đao cắt cổ tự tử.

Hô lên một tiếng. Tám bóng người đột nhiên bạo khởi, mạnh mẽ hướng về phía trước xông ra ngoài.

"Ta mặc kệ các ngươi là ai, cũng không quản là kẻ nào sai khiến, nhưng nếu muốn giết ta, vậy thì hãy rửa cổ cho tốt chờ ta tới giết đi!"

Quân Khương Lâm nhìn tám gã thị vệ lao ra, trong mắt đột nhiên nổi lên một loại ánh sáng từ lâu không gặp, lẩm bẩm nói:

- Xem ra hôm nay, đã không thể tránh được phải ra tay rồi! Vậy hãy để cho ta đại khai sát giới đi! Hắc hắc.

Quân Khương Lâm trên mặt cười tà, thân thể cứ như vậy nằm thẳng trong kiệu. Nhưng giống như hoa tuyết dưới nắng hè chói chăng, đột nhiên tiêu thất, vô tung vô ảnh. Trên mặt đất, chỉ để lại một cỗ kiệu không có đỉnh.

Hành động này, làm cho bọn sát thủ ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó cảm thấy vô cùng kinh ngạc! Bọn họ đã theo dõi vài ngày rồi, thậm chí vì giờ khắc này, ngay cả những người bán hàng rong khắp các ngã tư này cũng đã hỏi thăm qua hết, dựa theo một người tin cậy mới biết được lộ tuyến của Quân Khương Lâm ngày hôm nay, bọn chúng sớm đã kết luận, hiện tại bên trong kiệu chắc chắn chính là tên Quân Khương Lâm quần áo lụa là kia.

Nhưng những tên thị vệ này vì sao lại bỏ cỗ kiệu mà chạy đi? Để hấp dẫn lực chú ý của chúng ta hay sao?

Nhưng mà, điều này cũng nói không xuôi a, bọn họ thậm chí không hề kiểm tra qua người bên trong kiệu còn sống hay chết mà đã bỏ chạy rồi! Trên đời này lại có loại thị vệ không chịu trách nhiệm cỡ này sao. Hơn nữa những tên thị vệ này còn là thị vệ không sợ chết của Quân gia gia tộc xuất ra sao?

Vậy thì thật đúng là quái lạ rồi! Chẳng lẽ bên trong kiệu căn bản là không có ai?

Không phải a. Vừa rồi thấy bọn họ khiêng kiệu tới đây, từ mức độ chịu lực và biên độ lên xuống của gậy khiêng kiệu, có thể quan sát rõ ràng thấy được, bên trong kiệu khẳng định là có người!

Nhưng bọn hắn lại bỏ kiệu mà chạy, trong đó tất phải có duyên cớ!

Thủ lĩnh sát thủ trong chốc lát đổi qua rất nhiều ý niệm trong đầu, lập tức hạ lệnh:

- Đội hai ngăn cản tám người kia, giết hết không tha! Một người cũng không được để thoát! Đội một theo ta lập tức tới gần cỗ kiệu, đem Quân tiểu tặc bắt lại!

Nhất thời từ bốn phương tám hướng hơn mười bóng người hiện ra, hướng về phía tám gã thị vệ rời đi đuổi theo. Mà ở phương hướng kia, sớm đã có vài người ngăn cản đường đi của bọn thị vệ vừa đột phá vòng vây.

Xoát xoát vài tiếng. Mấy bóng người chia làm bốn phía, đột nhiên hiện ra xung quanh cỗ kiệu. Phong tỏa bất kì một phương hướng nào mà người trong kiệu muốn đột phá vòng vây. Mỗi người đều che mặt bằng khăn đen, đao kiếm lấp lánh.

- Quân Tam công tử trong kiệu, ngươi có đi ra. Kế "điệu hổ ly sơn" trăm ngàn chỗ hở đó không có tác dụng gì đâu.

Thủ lĩnh sát thủ hiên ngang đứng trước cỗ kiệu, thanh âm lạnh lùng, chậm rãi nói.

- Ngươi còn đang ở bên trong. Điều này ta có thể khẳng định chắc chắn! Nếu như Quân tam thiếu không muốn đi ra, như vậy xin thứ lỗi tại hạ phải phóng hỏa rồi!

Hắc y nhân bịt mặt trong mắt lộ ra một tia vui vẻ dị thường. Giống như đối với việc dùng lửa thiêu sống Quân Khương Lâm có một loại khoái cảm bạo ngược.

Hắc y thủ lĩnh nói liên tục mấy lần. Bên trong vẫn không có tiếng người trả lời. Mà mấy tên nhận lệnh truy giết đã cùng tám gã thị vệ liều mạng chém giết một chỗ bên kia, bang bang bàng bàng thanh âm vang lên không ngừng, tám gã thị vệ này vì muốn giảm áp lực cho thiếu gia liền liều mạng phản công, muốn hấp dẫn càng nhiều lực chú ý, trái lại, phía đội hai tuy rằng toàn bộ là sát thủ, thủ đoạn dũng mãnh gan dạ, lại thấy thực lực phe mình hơn xa, vả lại tám người này cũng không phải mục tiêu chính của chuyến này, thực sự không cần phải lấy mạng đổi mạng, vì vậy mà đám cao thủ hầu như toàn bộ đều tập trung ở bên cỗ kiệu này, vì vậy, trong lúc nhất thời chiến lực lại thành ngang nhau.

Đang lúc đánh nhau kịch liệt, đột nhiên "Phanh" một tiếng, một đạo kỳ hoa hỏa tiễn xông thẳng lên trời!

- Là tín hiệu cầu cứu khẩn cấp của Quân gia.

Thủ lĩnh sát thủ hắc y nhân trong lòng biết nếu mà còn dây dưa nữa, tất có biến cố, cắn chặt răng, không còn chần chờ nữa, vung tay lên tài nhẫn nói:

- Phóng hỏa!

Năm sáu cây đuốc đồng thời được đốt lên, ném vào bên trong kiệu. Cỗ kiệu vì cần nhẹ nhàng thư thái, vốn là lấy vải vóc và thân trúc, gỗ quý làm thành, cực kỳ bắt lửa, lại nhờ gió thổi mạnh nên trong nháy mắt ngọn lửa hừng hực bốc lên, hắc y nhân bịt mặt cười ha ha, bộ dạng rất đắc ý. Giống như thấy được thảm trạng của Quân Khương Lâm ở trong lửa đang giãy dụa xin tha.

Nhưng hắn đang cười đột nhiên ngừng lại.

"Tách, đồm độp, ba ba" thanh âm thiêu đốt không dứt bên tai, nhưng trong lửa lại hoàn toàn không có bất kì một cái thanh âm hỗn loạn nào khác. Nếu như bên trong có người sống hoặc thậm chí là thi thể thì còn đúng…ít nhất…Cảm giác này có vẻ không giống a, đây là có chuyện gì?

Lẽ nào tên kia quả thật không có trong kiệu hay sao.

Hắv vung tay lên. Hai người hắc y nhân bên cạnh đồng loạt giơ tay lên, hai cây trường tác đen tuyền tự như linh xà từ trong tay bay ra. Từng cái chụp vào cỗ kiệu đang bị thiêu đốt kia, dùng sức lôi kéo, cỗ kiệu vốn sắp bị tan vỗ liền sụp đổ, mang theo hỏa diễm bay tán loạn tan rã ra.

Không có một bóng người!

- Lý Chí Vũ. Đây là có chuyện gì?

Một thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng âm lãnh truyền đến. Một hắc y nữ tử lẳng lặng ở phía xa đứng lên, vóc người uyển chuyển, trong mắt thần quang cũng cực kỳ băng lãnh, có vẻ phi thường thất vọng.

"Hỏng rồi! Bịa lừa rồi!" Hắc y nhân Lí Chí Vũ trong lòng chấn động, đang định xoay người, đột nhiên không trung một đạo tia chớp chói lòa cắt ngang trời cao, trong lúc đó, một tiếng sấm ầm ầm nổ vang truyền tới.

Mưa to giống như thiên hà vỡ đê, ầm ẩm rơi xuống.

Đúng lúc này, tám gã thị vệ Quân gia đang đối mặt với sự vây công của bọn sát thủ đông hơn hai lần, mặc dù dựa vào ý chí liều mạng, có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng song phương thực lực cách biệt thủy chung là rất lớn, vả lại vì liều mạng chém giết mà càng tiêu hao huyền khí của bản thân nhanh hơn, đã sắp không cầm cự được nữa rồi. Trong khoảnh khắc đó, lại có mấy người bị chém trúng, tiên huyết từ đó phun ra. Kỳ thực nếu mà lúc này bọn họ lựa chọn đột phá vòng vây, vô luận như thế nào cũng có thể chạy thoát được mấy người, nhưng mà mấy tên hán tử này, từ đầu đến cuối đều mang theo ý niệm lôi cuốn lực chú ý của đối phương trong đầu, quyết từ chiến không lùi!

- Lúc này không đi, còn chờ cái gì.

Theo một tiếng nói này, một thân ảnh thoáng như quỷ mị đột nhiên hiện ra phía sau một tên hắc y sát thủ, hai ngón tay thoạt nhìn có chút trắng nõn thon dài kia, liền đột ngột nắm lấy yết hầu của người nọ, nhẹ nhàng dùng lực, răng rắc một tiếng, tên sát thủ kia trong mắt mang theo một sự mơ hồ không tin nổi, thanh đao trong tay vô lực rung rung hai cái, liền ngã xuống.

Bởi vì thế tới của thân ảnh kia thực sự quá mức quỷ dị, một tên sát thủ khác đúng là hoàn toàn không phát hiện ra có địch nhân đánh lén, thấy đồng bọn đang êm đẹp lại đột nhiên vô cớ ngã xuống, không khỏi buồn bực hỏi:

- Ngươi làm sao vậy?

Hai người quan hệ rất tốt, liền chìa tay ra đỡ hắn.

Bàn tay vừa mới tiếp xúc thân thể đồng bọn, đột nhiên mười lăm mười sáu người còn lại đồng thời kinh hoàng hô to lên:

- Cẩn thận!

Chậm rồi. Hắn chỉ cảm thấy yết hầu mát lạnh, trong tai cũng nghe được "răng rắc" một tiếng, giống như tiếng cái gì đó bị bẻ gẫy rồi, sau đó hắn liền kinh ngạc phát hiện, hai mắt của mình, lại có thể vừa vặn nhìn thấy mông của mình.

"Đây là có chuyện gì? Ta rõ ràng là nhìn đằng trước, sao lại thấy được nó chứ." Suy nghĩ của hắn, dừng ở chỗ này! Một cái đầu mềm oạt rủ xuống, hắn chết rồi mà đôi mắt vẫn như cũ mở trừng trừng không thể tin được mình lại nhìn thấy mông mình!

Tên đó thực sự rất may mắn, ít ra hắn chết cũng không cảm thấy bất kì sự thống khổ nào, lại càng không biết vì bất cứ ngoại vật nào mà có thể nhìn được mông mình lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.

Bất quá, may mắn này không phải chỉ có mình hắn. Người khác cũng có.

Bởi vì…

Một đạo thiểm điện. Một tiếng sét đánh, theo đó mưa xối xả rơi xuống.

Nhờ tia chớp chiếu rọi, hầu như tất cả mọi người đều phát hiện ra một hiện tượng quỷ dị khó có thể tin nổi: Một người. Bóng người lơ lửng. Đột nhiên giống như quỷ mị hiện ra ở giữa bốn tên sát thủ đang bao vây, bất luận kẻ nào cũng không phát hiện ra được là hắn từ địa phương nào xuất hiện, cũng không có ai nghe được động tĩnh nào do hắn xuất hiện tạo ra.

Đây là thiên thần hành pháp, hay là quỷ mị biến hóa?

Hắn giống như một cái ác mộng ma quỷ, rõ ràng trơ mắt nhìn thấy nhưng lại hoàn toàn không thể nào chạm vào được, mà ma quỷ này lại bình tĩnh đoạt lấy tính mạng của mình, bản thân lại không có cách nào chống cự, chỉ có thể bị động chấp nhận mà thôi!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 2: Thiên Hương phong vân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK