- Hoài nghi? Ngươi chắc không? Ha ha, bọn hắn từ trước đến giờ vẫn đa nghi, có chỗ nào kỳ quái? Ta thật không biết bọn chúng dựa vào cái gì mà hoài nghi, lại dựa vào cái gì mà xác định, bọn chúng đối với ta hiểu được cái gì?
Mai Tuyết Yên thản nhiên chớp mắt.
- Trên đời không có chuyện gì tuyệt đối. Bất cứ chuyện gì đã có một chút dấu vết đều có thể tìm ra, không thể mãi mãi thần bí, cô bây giờ thật sự không nên nhúng tay vào chuyện của ta, ta tự ứng phó được, trên thực tế, nếu là tự mình ta ứng phó nói không chừng lại tốt hơn nhiều. Thậm chí có phát sinh chiến đấu cô cũng không nên ra tay.
Quân Khương Lâm thở dài nói.
- Cô ra tay, chỉ khiến cho bọn chúng đem mục tiêu đặt trên người cô. Tất nhiên sẽ triển khai hành động nhằm vào cô.
- Quân gia hiện đứng đầu ngọn gió, làm sao chịu nổi sóng gió từ Tam Đại Thánh Địa?
Mai Tuyết Yên thản yên nói.
Quân Khương Lâm đã sớm đoán được như vậy, nhưng giờ này nghe nàng nói ra, cũng cảm thấy xúc động, chậm rãi nói:
- Cái này cũng không nhất định, ta sẽ kiềm chế bản thân, chỉ cần tạo thành cục diện cân bằng. Nếu là cô ra tay, lại đem toàn bộ nguy hiểm tới cho người của mình! Cô tuổi quá trẻ, lại có khí thế như vậy! Vừa ra tay, cao thủ Thần Huyền tam phẩm cũng chỉ có thể bỏ chạy giữ mạng. Giải thích duy nhất chỉ có thể là Thiên Phạt! Nhưng bên trong Thiên Phạt sâm lâm, có thể có thực lực như vậy cũng không có bao nhiêu, Mai tôn giả đúng là hiềm nghi lớn nhất!
Mai Tuyết Yên thản nhiên cười:
- Chẳng lẽ ngươi không hoài nghi?
- Không hề. Ta căn bản là chưa từng hoài nghi.
Quân Khương Lâm hừ một tiếng nói:
- Bởi vì ta căn bản đã sớm xác định, còn hoài nghi cái gì?
- Ngươi xác định cái gì?
Mai Tuyết Yên mở to đôi mắt.
Quân Khương Lâm trầm mặc một hồi, thật lâu sau không nói cái gì, đột nhiên xoay người lại như gió lốc, ánh mắt như lợi kiếm soi tới:
- Mai tôn giả, Mai đại nhân, cô còn muốn gạt ta tới khi nào?
- Làm sao ngươi lại biết?
Đầu óc Mai Tuyết Yên nhất thời ngưng trệ, mở to mắt hỏi lại.
- Cái này có gì khó đoán. Lần đó ở ngoài thành, cô đá mông ta, ta đã biết rồi.
Quân Khương Lâm hừ một tiếng, sắc mặt bất hảo nói:
- Quân Khương Lâm ta đời này, chính là chưa từng có ai có thể đánh qua cái mông của ta, hơn nữa hai lần đều dã man như vậy! Đều đánh tới sưng lên, loại cảm giác này, cả hai lần đều giống nhau, hơn nữa hai lần đều sử dụng Thiên Địa Tù Lung, đồ chơi đó ai cũng có thể dùng sao? Ta nếu còn tiếp tục không nhận ra, vậy chẳng phải đầu óc bị choáng rồi sao? Hơn nữa, tuy cô đã dùng son phấn của nữ nhân thông thường, nhưng cũng không che lấp được hương vị của bản thân cô, tuy rằng rất nhẹ nhưng cũng có thể cảm thấy được!
Quân Khương Lâm thản nhiên nói:
- Điểm này đã quên nói cho cô biết, thực ra ta đối với mùi vị phi thường mẫn cảm. Nhất là cừu nhân, hoặc nữ nhân…
- Đã biết như vậy ngươi còn dám giả bộ.
Mai Tuyết Yên trừng mắt, sắc mặt dần trở lên giận dữ:
- Ngươi vẫn còn dám ở đây đùa giỡn ta? Rất vui vẻ sao?
- Đùa chơi với cô? Còn vui vẻ? Cô rất vui vẻ sao?
Quân Khương Lâm hừ lạnh một tiếng:
- Không ngờ cô lại nghĩ ta nhàm chán như vậy.
Hắn đi tới một bước, chỉ còn cách Mai Tuyết Yên một chút đến nỗi hô hấp cũng có thể nghe thấy. Quân Khương Lâm nhìn chằm chằm nàng, trầm giọng nói:
- Cô, phải tin tưởng ta!
Nhìn cặp mắt nóng như lửa của Quân Khương Lâm, cảm giác hơi thở ấm áp của hắn không ngừng phun lên mặt mình, Mai Tuyết Yên đúng là không khỏi có chút hoảng loạn trong lòng, loại tâm tính này, mỗi khi dâng lên lại làm nàng kỳ quái. Chính mình một thân thần công thông thiên triệt địa, tu vi Chí Tôn không ngờ đối mặt với một tên tiểu nhân Thiên Huyền lại có thể sợ hãi, tại sao lại có thể sợ hãi một nhân loại. Không ngờ lại là một loại sợ hãi phát ra từ sâu trong lòng.
Mai Tuyết Yên rốt cuộc nhịn không được lui về sau hai bước, trên mặt hiện lên một mảng đỏ ửng, ra vẻ cứng cỏi kiên trì nói:
- Ta tin ngươi, ngươi bày ra cái bộ dạng là muốn gì? Muốn dọa ta sợ sao?
- Hiện tại ta không nói với cô chuyện này. Cô, im lặng nghe cho hết lời ta nói.
Quân Khương Lâm vừa bực mình vừa buồn cười.
- Bọn hắn từng vây công cô, đúng không? Từng đánh trọng thương cô chưa?
Mai Tuyết Yên cắn cắn môi, nghiêng đầu một chút, gật nhẹ đầu.
- Nha đầu ngốc này!
Quân Khương Lâm nhất thời lâm vào chán nản!
- Cô, nha đầu này, vậy cô như thế nào lại còn hi vọng bọn chúng cùng cô hiệp lực đi ứng phó Đoạt Thiên chi chiến? Cả mạng cũng suýt không còn, cư nhiên lại còn nghĩ tới chuyện này! Muốn cùng với tử địch của mình hợp tác? Cô rốt cuộc là đầu óc quá dài hay quá ngắn, lại còn phải để ta nói chuyện này?
Quân Khương Lâm nhất thời tức giận không kiềm chế được, càng nói càng tức, mặc kệ mình có thể nói hay không thể nói, cái gì cũng nói ra.
- Bọn chúng đối đãi ta như thế nào, cũng là chuyện trong đại lục. Nhưng một khi liên quan đến Đoạt Thiên chi chiến, chính là quan hệ đến thiên hạ thương sinh, tương lai của cả đại lục. Mai Tuyết Yên mặc dù chỉ là một huyền thú nhỏ bé, cũng sẽ không vì ân oán cá nhân mà không lý gì đến hàng tỉ sinh linh!
Mai Tuyết Yên thở dài một tiếng nói:
- Coi như khắp thiên hạ chỉ có mình ta như vậy cũng mặc. Tận hết sức lực chỉ cầu không thẹn với lương tâm. Tiểu…
- Bọn chúng vị tất đã nghĩ như vậy!
Quân Khương Lâm vô cùng tức giận, ngược lại cười nói:
- Bảo hổ lột da, thật sự là vô cùng ngu xuẩn!
Quân Khương Lâm thật sự rất muốn nói một câu:
- Thiên hạ thương sinh, là chuyện của một mình cô sao?
Nhưng nghĩ lại, lời này nói ra chỉ sợ trực tiếp trở mặt, rốt cuộc nhịn xuống không nói.
- Bất luận kẻ nào cũng có giới hạn, ta tự nhiên cũng sẽ không ngồi chờ chết.
Mai Tuyết Yên mỉm cười, ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng nhìn Quân Khương Lâm:
- Ngươi yên tâm! Huống chi chuyện này do chính Thánh Vương giao cho ta, ta nhất định phải đảm nhiệm.
- Vấn đề này không thể không lo! Làm sao ta có thể yên tâm?
Quân Khương Lâm nhíu mày:
- Trữ Vô Tình rốt cuộc cũng đã hoài nghi, người như vậy, một khi bắt đầu hoài nghi nhất định có hành động! Hơn nữa là hành động không nhỏ. Lần đầu tiên bọn chúng xuất động mười đại cao thủ không thể lưu lại cô, lần này tất nhiên đội hình sẽ lớn hơn nhiều! Một khi gặp phải, hậu quả chắc chắn lành ít dữ nhiều!
Quân Khương Lâm đi thong thả hai bước, trầm giọng nói:
- Nếu đổi lại là ta, đồng dạng cũng sẽ triển khai hành động!
- Hừ, với thực lực của ta, bọn hắn muốn giết ta cũng không phải dễ dàng như vậy!
Mai Tuyết Yên hừ lạnh một tiếng:
- Nếu thật sự có chuyện này, ta tuyệt đối sẽ không ngại đại khai sát giới!
- Hiện tại đối với cô mà nói, chỗ an toàn nhất chính là đại bản doanh tại Thiên Phạt sâm lâm.
Quân Khương Lâm đi thong thả, trầm trọng nói:
- Một khi nơi đây có việc gì, cô hãy lập tức trở lại Thiên Phạt! Ta sẽ nắm vững thời gian luyện chế thần đan, một khi một số đan dược hoàn thành, cô lập tức đem theo đan dược trở về, tăng cường thực lực của Thiên Phạt, cô mới có vốn liếng đánh một trận!
- Đến lúc đó rồi nói sau.
Mai Tuyết Yên khe khẽ thở dài, trong lòng âm thầm nghĩ:
- Tên ngốc này, ta làm sao có thể đi? Ta đi rồi ngươi sẽ làm cái gì bây giờ?
Đấu giá buổi chiều càng thêm náo nhiệt, thậm chí là hỏa bạo, nhưng cũng không có trường hợp kinh người nào xuất hiện, hết thảy dựa theo trình tự buổi sáng rập khuôn, tràng diện vô cùng náo nhiệt, tiến độ đấu giá tăng lên rất nhiều!
Duy nhất có một điểm ngoài ý là Độn Thế Tiên Cung cùng cùng Chí Tôn Kim Thành thu mua năm phần, hiệu quả là nhất thời mọi người lặng ngắt như tờ.
Bất quá, cũng không có nhiều người cảm thấy không công bằng, ở đâu thì quyền đầu lớn chính là đạo lý lớn nhất, hai đại thánh địa không thu mua nhiều, thậm chí là toàn bộ đã là tương đối nể tình. Thậm chí chỉ muốn thu mua năm phần, việc này đúng là ngoài ý liệu. Các đại thế gia vốn dự đoán phỏng chừng Tam Đại Thánh Địa ít nhất phải chiếm đi cả mười phần hiện giờ chỉ chiếm cứ năm phần, đối với các đại thế gia mà nói đã là vô cùng may mắn rồi.
Quân Khương Lâm tự nhiên cũng sẽ không khách khí, trực tiếp lấy lần đấu giá này một trăm bốn mươi lượng hoàng kim, cao hơn định mức hai phần, sau đó tiếp tục đấu giá. Rất rõ ràng tuy rằng Độn Thế Tiên Cung cùng Chí Tôn Kim Thành đều không để ý đến tiền tài thế tục, nhưng một trăm bốn mươi vạn lượng hoàng kim vẫn là giá trên trời, khiến bọn họ đau lòng không thôi. Giao nhận xong xuôi, thậm chí trên mặt Trữ Vô Tình cũng có một chút run rẩy.
Quân Khương Lâm cũng không thèm để ý chút nào, với hắn mà nói cái gọi là Tam Đại Thánh Địa căn bản chính là địch nhân.
Không vì lý do gì khác mà chính là vì một khi bọn chúng đã vô tình phát hiện ra giá trị to lớn của đan dược, bọn chúng chắc chắn đã trở thành địch nhân của hắn, không cần thêm bất kỳ lý do hay khúc mắc gì nữa.
Bởi vì hắn tuyệt đối không thể hy sinh tự do của mình đi làm một tên luyện đan cho Tam Đại Thánh Địa.
Nhưng Tam Đại Thánh Địa đối với vị luyện dược sư thần bí này nhất định phải có! Từ việc Tam Đại Thánh Địa phái người tham gia đấu hội lần này có thể nhìn ra, Tam Đại Thánh Địa ngàn năm nay căn bản không xuất hiện trong thế tục, chỉ cần xuất hiện, liền đại biểu quyết tâm!
Cho nên Quân Khương Lâm căn bản không cần lo lắng thái độ của bọn hắn, muốn làm gì thì làm. Làm khó thì sao, ngươi có thể cắn "chim" ta sao (nguyên văn tác giả)? Tam Đại Thánh Địa gấu thật sao? Thế thì gấu tới mức nào? Nếu các ngươi gấu thật thì đưa ra một thằng xuyên việt cho ta xem coi?
Không có bản sự đó sao?
Nếu vậy, trên thế giới này chỉ có một mình lão tử là người xuyên việt, từ đó suy ra lão tử chính là diễn viên chính, lão tử hoàn toàn xứng đáng gấu! (Nhắc mấy chữ gấu này nhớ lão dơi quá CR)
Quân Khương Lâm bĩu môi, giơ chùy lên, tiếp tục điều khiển đấu giá.
Thẳng đến lúc sắc trời tối muộn, toàn bộ năm mươi phần đan dược rốt cuộc cũng bán hết.
Kết quả đấu giá lần này, số hoàng kim thu vào quá nhiều, khiến cho Quân đại thiếu cũng cảm thấy sợ hãi!
Sáu nghìn tám trăm vạn lượng!
Cũng chính là ba nghìn bốn trăm tấn!
Hoàng kim!
Ông trời ơi!
Đừng nhìn vừa rồi tay ta giơ chùy, không chút hoang mang, nhẹ nhàng bâng quơ, thần thái tự nhiên, giờ phút này chân chính nghe được kết quả cuối cùng thân hình mạnh mẽ của Quân Khương Lâm Quân đại thiếu gia cũng nhịn không được mà lung lay choáng váng thiếu chút nữa thì ngất đi!
Chân chính là đời đời con cháu không cần lo rồi! Coi như con cháu đời sau mỗi người đều dùng sức phá sản, mọi người cùng nhau bỏ tiền xây dựng tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, xây một ngàn toàn kim sơn trong truyền thuyết cũng không nhiều bằng số hoàng kim này!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Mai Tuyết Yên thản nhiên chớp mắt.
- Trên đời không có chuyện gì tuyệt đối. Bất cứ chuyện gì đã có một chút dấu vết đều có thể tìm ra, không thể mãi mãi thần bí, cô bây giờ thật sự không nên nhúng tay vào chuyện của ta, ta tự ứng phó được, trên thực tế, nếu là tự mình ta ứng phó nói không chừng lại tốt hơn nhiều. Thậm chí có phát sinh chiến đấu cô cũng không nên ra tay.
Quân Khương Lâm thở dài nói.
- Cô ra tay, chỉ khiến cho bọn chúng đem mục tiêu đặt trên người cô. Tất nhiên sẽ triển khai hành động nhằm vào cô.
- Quân gia hiện đứng đầu ngọn gió, làm sao chịu nổi sóng gió từ Tam Đại Thánh Địa?
Mai Tuyết Yên thản yên nói.
Quân Khương Lâm đã sớm đoán được như vậy, nhưng giờ này nghe nàng nói ra, cũng cảm thấy xúc động, chậm rãi nói:
- Cái này cũng không nhất định, ta sẽ kiềm chế bản thân, chỉ cần tạo thành cục diện cân bằng. Nếu là cô ra tay, lại đem toàn bộ nguy hiểm tới cho người của mình! Cô tuổi quá trẻ, lại có khí thế như vậy! Vừa ra tay, cao thủ Thần Huyền tam phẩm cũng chỉ có thể bỏ chạy giữ mạng. Giải thích duy nhất chỉ có thể là Thiên Phạt! Nhưng bên trong Thiên Phạt sâm lâm, có thể có thực lực như vậy cũng không có bao nhiêu, Mai tôn giả đúng là hiềm nghi lớn nhất!
Mai Tuyết Yên thản nhiên cười:
- Chẳng lẽ ngươi không hoài nghi?
- Không hề. Ta căn bản là chưa từng hoài nghi.
Quân Khương Lâm hừ một tiếng nói:
- Bởi vì ta căn bản đã sớm xác định, còn hoài nghi cái gì?
- Ngươi xác định cái gì?
Mai Tuyết Yên mở to đôi mắt.
Quân Khương Lâm trầm mặc một hồi, thật lâu sau không nói cái gì, đột nhiên xoay người lại như gió lốc, ánh mắt như lợi kiếm soi tới:
- Mai tôn giả, Mai đại nhân, cô còn muốn gạt ta tới khi nào?
- Làm sao ngươi lại biết?
Đầu óc Mai Tuyết Yên nhất thời ngưng trệ, mở to mắt hỏi lại.
- Cái này có gì khó đoán. Lần đó ở ngoài thành, cô đá mông ta, ta đã biết rồi.
Quân Khương Lâm hừ một tiếng, sắc mặt bất hảo nói:
- Quân Khương Lâm ta đời này, chính là chưa từng có ai có thể đánh qua cái mông của ta, hơn nữa hai lần đều dã man như vậy! Đều đánh tới sưng lên, loại cảm giác này, cả hai lần đều giống nhau, hơn nữa hai lần đều sử dụng Thiên Địa Tù Lung, đồ chơi đó ai cũng có thể dùng sao? Ta nếu còn tiếp tục không nhận ra, vậy chẳng phải đầu óc bị choáng rồi sao? Hơn nữa, tuy cô đã dùng son phấn của nữ nhân thông thường, nhưng cũng không che lấp được hương vị của bản thân cô, tuy rằng rất nhẹ nhưng cũng có thể cảm thấy được!
Quân Khương Lâm thản nhiên nói:
- Điểm này đã quên nói cho cô biết, thực ra ta đối với mùi vị phi thường mẫn cảm. Nhất là cừu nhân, hoặc nữ nhân…
- Đã biết như vậy ngươi còn dám giả bộ.
Mai Tuyết Yên trừng mắt, sắc mặt dần trở lên giận dữ:
- Ngươi vẫn còn dám ở đây đùa giỡn ta? Rất vui vẻ sao?
- Đùa chơi với cô? Còn vui vẻ? Cô rất vui vẻ sao?
Quân Khương Lâm hừ lạnh một tiếng:
- Không ngờ cô lại nghĩ ta nhàm chán như vậy.
Hắn đi tới một bước, chỉ còn cách Mai Tuyết Yên một chút đến nỗi hô hấp cũng có thể nghe thấy. Quân Khương Lâm nhìn chằm chằm nàng, trầm giọng nói:
- Cô, phải tin tưởng ta!
Nhìn cặp mắt nóng như lửa của Quân Khương Lâm, cảm giác hơi thở ấm áp của hắn không ngừng phun lên mặt mình, Mai Tuyết Yên đúng là không khỏi có chút hoảng loạn trong lòng, loại tâm tính này, mỗi khi dâng lên lại làm nàng kỳ quái. Chính mình một thân thần công thông thiên triệt địa, tu vi Chí Tôn không ngờ đối mặt với một tên tiểu nhân Thiên Huyền lại có thể sợ hãi, tại sao lại có thể sợ hãi một nhân loại. Không ngờ lại là một loại sợ hãi phát ra từ sâu trong lòng.
Mai Tuyết Yên rốt cuộc nhịn không được lui về sau hai bước, trên mặt hiện lên một mảng đỏ ửng, ra vẻ cứng cỏi kiên trì nói:
- Ta tin ngươi, ngươi bày ra cái bộ dạng là muốn gì? Muốn dọa ta sợ sao?
- Hiện tại ta không nói với cô chuyện này. Cô, im lặng nghe cho hết lời ta nói.
Quân Khương Lâm vừa bực mình vừa buồn cười.
- Bọn hắn từng vây công cô, đúng không? Từng đánh trọng thương cô chưa?
Mai Tuyết Yên cắn cắn môi, nghiêng đầu một chút, gật nhẹ đầu.
- Nha đầu ngốc này!
Quân Khương Lâm nhất thời lâm vào chán nản!
- Cô, nha đầu này, vậy cô như thế nào lại còn hi vọng bọn chúng cùng cô hiệp lực đi ứng phó Đoạt Thiên chi chiến? Cả mạng cũng suýt không còn, cư nhiên lại còn nghĩ tới chuyện này! Muốn cùng với tử địch của mình hợp tác? Cô rốt cuộc là đầu óc quá dài hay quá ngắn, lại còn phải để ta nói chuyện này?
Quân Khương Lâm nhất thời tức giận không kiềm chế được, càng nói càng tức, mặc kệ mình có thể nói hay không thể nói, cái gì cũng nói ra.
- Bọn chúng đối đãi ta như thế nào, cũng là chuyện trong đại lục. Nhưng một khi liên quan đến Đoạt Thiên chi chiến, chính là quan hệ đến thiên hạ thương sinh, tương lai của cả đại lục. Mai Tuyết Yên mặc dù chỉ là một huyền thú nhỏ bé, cũng sẽ không vì ân oán cá nhân mà không lý gì đến hàng tỉ sinh linh!
Mai Tuyết Yên thở dài một tiếng nói:
- Coi như khắp thiên hạ chỉ có mình ta như vậy cũng mặc. Tận hết sức lực chỉ cầu không thẹn với lương tâm. Tiểu…
- Bọn chúng vị tất đã nghĩ như vậy!
Quân Khương Lâm vô cùng tức giận, ngược lại cười nói:
- Bảo hổ lột da, thật sự là vô cùng ngu xuẩn!
Quân Khương Lâm thật sự rất muốn nói một câu:
- Thiên hạ thương sinh, là chuyện của một mình cô sao?
Nhưng nghĩ lại, lời này nói ra chỉ sợ trực tiếp trở mặt, rốt cuộc nhịn xuống không nói.
- Bất luận kẻ nào cũng có giới hạn, ta tự nhiên cũng sẽ không ngồi chờ chết.
Mai Tuyết Yên mỉm cười, ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng nhìn Quân Khương Lâm:
- Ngươi yên tâm! Huống chi chuyện này do chính Thánh Vương giao cho ta, ta nhất định phải đảm nhiệm.
- Vấn đề này không thể không lo! Làm sao ta có thể yên tâm?
Quân Khương Lâm nhíu mày:
- Trữ Vô Tình rốt cuộc cũng đã hoài nghi, người như vậy, một khi bắt đầu hoài nghi nhất định có hành động! Hơn nữa là hành động không nhỏ. Lần đầu tiên bọn chúng xuất động mười đại cao thủ không thể lưu lại cô, lần này tất nhiên đội hình sẽ lớn hơn nhiều! Một khi gặp phải, hậu quả chắc chắn lành ít dữ nhiều!
Quân Khương Lâm đi thong thả hai bước, trầm giọng nói:
- Nếu đổi lại là ta, đồng dạng cũng sẽ triển khai hành động!
- Hừ, với thực lực của ta, bọn hắn muốn giết ta cũng không phải dễ dàng như vậy!
Mai Tuyết Yên hừ lạnh một tiếng:
- Nếu thật sự có chuyện này, ta tuyệt đối sẽ không ngại đại khai sát giới!
- Hiện tại đối với cô mà nói, chỗ an toàn nhất chính là đại bản doanh tại Thiên Phạt sâm lâm.
Quân Khương Lâm đi thong thả, trầm trọng nói:
- Một khi nơi đây có việc gì, cô hãy lập tức trở lại Thiên Phạt! Ta sẽ nắm vững thời gian luyện chế thần đan, một khi một số đan dược hoàn thành, cô lập tức đem theo đan dược trở về, tăng cường thực lực của Thiên Phạt, cô mới có vốn liếng đánh một trận!
- Đến lúc đó rồi nói sau.
Mai Tuyết Yên khe khẽ thở dài, trong lòng âm thầm nghĩ:
- Tên ngốc này, ta làm sao có thể đi? Ta đi rồi ngươi sẽ làm cái gì bây giờ?
Đấu giá buổi chiều càng thêm náo nhiệt, thậm chí là hỏa bạo, nhưng cũng không có trường hợp kinh người nào xuất hiện, hết thảy dựa theo trình tự buổi sáng rập khuôn, tràng diện vô cùng náo nhiệt, tiến độ đấu giá tăng lên rất nhiều!
Duy nhất có một điểm ngoài ý là Độn Thế Tiên Cung cùng cùng Chí Tôn Kim Thành thu mua năm phần, hiệu quả là nhất thời mọi người lặng ngắt như tờ.
Bất quá, cũng không có nhiều người cảm thấy không công bằng, ở đâu thì quyền đầu lớn chính là đạo lý lớn nhất, hai đại thánh địa không thu mua nhiều, thậm chí là toàn bộ đã là tương đối nể tình. Thậm chí chỉ muốn thu mua năm phần, việc này đúng là ngoài ý liệu. Các đại thế gia vốn dự đoán phỏng chừng Tam Đại Thánh Địa ít nhất phải chiếm đi cả mười phần hiện giờ chỉ chiếm cứ năm phần, đối với các đại thế gia mà nói đã là vô cùng may mắn rồi.
Quân Khương Lâm tự nhiên cũng sẽ không khách khí, trực tiếp lấy lần đấu giá này một trăm bốn mươi lượng hoàng kim, cao hơn định mức hai phần, sau đó tiếp tục đấu giá. Rất rõ ràng tuy rằng Độn Thế Tiên Cung cùng Chí Tôn Kim Thành đều không để ý đến tiền tài thế tục, nhưng một trăm bốn mươi vạn lượng hoàng kim vẫn là giá trên trời, khiến bọn họ đau lòng không thôi. Giao nhận xong xuôi, thậm chí trên mặt Trữ Vô Tình cũng có một chút run rẩy.
Quân Khương Lâm cũng không thèm để ý chút nào, với hắn mà nói cái gọi là Tam Đại Thánh Địa căn bản chính là địch nhân.
Không vì lý do gì khác mà chính là vì một khi bọn chúng đã vô tình phát hiện ra giá trị to lớn của đan dược, bọn chúng chắc chắn đã trở thành địch nhân của hắn, không cần thêm bất kỳ lý do hay khúc mắc gì nữa.
Bởi vì hắn tuyệt đối không thể hy sinh tự do của mình đi làm một tên luyện đan cho Tam Đại Thánh Địa.
Nhưng Tam Đại Thánh Địa đối với vị luyện dược sư thần bí này nhất định phải có! Từ việc Tam Đại Thánh Địa phái người tham gia đấu hội lần này có thể nhìn ra, Tam Đại Thánh Địa ngàn năm nay căn bản không xuất hiện trong thế tục, chỉ cần xuất hiện, liền đại biểu quyết tâm!
Cho nên Quân Khương Lâm căn bản không cần lo lắng thái độ của bọn hắn, muốn làm gì thì làm. Làm khó thì sao, ngươi có thể cắn "chim" ta sao (nguyên văn tác giả)? Tam Đại Thánh Địa gấu thật sao? Thế thì gấu tới mức nào? Nếu các ngươi gấu thật thì đưa ra một thằng xuyên việt cho ta xem coi?
Không có bản sự đó sao?
Nếu vậy, trên thế giới này chỉ có một mình lão tử là người xuyên việt, từ đó suy ra lão tử chính là diễn viên chính, lão tử hoàn toàn xứng đáng gấu! (Nhắc mấy chữ gấu này nhớ lão dơi quá CR)
Quân Khương Lâm bĩu môi, giơ chùy lên, tiếp tục điều khiển đấu giá.
Thẳng đến lúc sắc trời tối muộn, toàn bộ năm mươi phần đan dược rốt cuộc cũng bán hết.
Kết quả đấu giá lần này, số hoàng kim thu vào quá nhiều, khiến cho Quân đại thiếu cũng cảm thấy sợ hãi!
Sáu nghìn tám trăm vạn lượng!
Cũng chính là ba nghìn bốn trăm tấn!
Hoàng kim!
Ông trời ơi!
Đừng nhìn vừa rồi tay ta giơ chùy, không chút hoang mang, nhẹ nhàng bâng quơ, thần thái tự nhiên, giờ phút này chân chính nghe được kết quả cuối cùng thân hình mạnh mẽ của Quân Khương Lâm Quân đại thiếu gia cũng nhịn không được mà lung lay choáng váng thiếu chút nữa thì ngất đi!
Chân chính là đời đời con cháu không cần lo rồi! Coi như con cháu đời sau mỗi người đều dùng sức phá sản, mọi người cùng nhau bỏ tiền xây dựng tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, xây một ngàn toàn kim sơn trong truyền thuyết cũng không nhiều bằng số hoàng kim này!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành