Biên Tập
"Nhưng bọn họ thật sự là vì Đoạt Thiên Chi Chiến, cho dù bọn họ đã từng cực kì hèn hạ, quá mức hạ lưu! Nhưng hôm nay bọn họ cũng là cao thượng, vĩ đại! Rơi vào đường cùng như thế, để cho bọn họ một con đường sống thì có gì mà không thể?"
" Cho dù là sau Đoạt thiên chi chiến chúng ta sẽ gặp lại một kẻ được chim quên ná, có cá quên nơm rồi khi đó giết chết bọn họ so với hiện tại khó hơn một chút, nhưng cũng là vì để Đoạt Thiên Chi Chiến có thêm một lực lượng" Mai Tuyết Yên lớn tiếng nói.
"Nàng dù sao cũng luôn luôn là vì Đoạt Thiên Chi Chiến mà phấn đấu, đó là vì nàng đã không có hèn hạ quá, cũng không có hạ lưu quá! Mục tiêu của nàng là cao thượng, vĩ đại!"
" Nhưng bọn hắn lại vẫn muốn dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào đối phó nàng! Khi nàng cùng đường mạt lộ thì bọn họ có buông tha cho nàng một con đường sống sao?"
Quân Khương Lâm có chút thở dài nhìn Mai Tuyết Yên: "Bọn họ trong lòng chất chứa cừu hận như vậy, chỉ có lấy máu đổi máu, ăn miếng trả miếng! Nợ máu cuối cùng là phải dùng máu tươi mới có thể rửa sạch! Đổi lại là chúng ta,thì cũng như vậy. Nàng vẫn còn quá non! Hôm nay nàng thật sự là quá bảo thủ!"
Mai Tuyết Yên thở dài một hơi, đột nhiên giọng mềm nhũn xuống nói như cầu khẩn "Mạc Tà, chàng hãy bỏ qua bọn họ lần này đi! Vì Đoạt Thiên Chi Chiến, vì thiên hạ thương sinh! Mạc Tà, ta khẩn cầu chàng, hãy cao thượng một lần! Tin tưởng nhân tính một lần!"
"Không! Cùng kẻ không có tính người mà giảng nhân tính là ngu xuẩn nhất! Nàng đã bị tư tưởng Đoạt Thiên Chi Chiến ràng buộc quá lâu, tại sao còn muốn ngu xuẩn nữa? Chẳng lẽ nhất định phải chờ thảm kịch phát sinh trước mắt mình thì nàng mới có thể thực sự giác ngộ sao?!"
Quân Khương Lâm thong thả, kiên quyết lắc đầu, mặt mũi như đanh lại như đá cẩm thạch, kiên định không chút biến đổi!
"Ngày khác, ta cũng sẽ đi tham gia Đoạt Thiên Chi Chiến!" Quân Khương Lâm ngẩng đầu nhìn mây bay qua lại trên bầu trời rồi ung dung nói
"Nhưng, ta hy vọng là chiến hữu cùng ta tham gia chứ không nghĩ bên cạnh mình cũng là kẻ thù của ta! Bởi vì... phía sau lưng mà giao cho bọn họ thì ta không yên lòng! Lần trước, ở chiến dịch Thiên Nam, khi loài người đối chiến Huyền Thú, nhưng trong đó lại tràn ngập phản bội và bán đứng, ta không muốn bản thân thử một lần!"
"Đoạt Thiên Chi Chiến, chưa chắc không có Tam Đại Thánh Địa thì không thể!" Quân Khương Lâm nhàn nhạt nói "Coi như bọn họ chết sạch thì cũng còn có Quân Khương Lâm ta!"
"Nếu ta giết bọn họ, ta sẽ bồi thường! Ta thực sự không phải là vì Đoạt Thiên Chi Chiến, nhưng là vì ta muốn tiêu diệt đám dị tộc! Để cho thế giới này từ đó sẽ không còn có Đoạt Thiên Chi Chiến nữa!"
"Cũng không phải vì cao thượng! Mà là không muốn trên thế giới này vẫn có nhiều dối trá như vậy!" Quân Khương Lâm nói sắc bén "Ta chán ghét dối trá! Cực kì chán ghét, nhất là... mang danh cao thượng mà lại tùy tiện vì tư lợi hay lòng dạ hẹp hòi của bản thân đi gây tổn hại cho người khác"
"Ta không chỉ có muốn giết những người này! Chờ thực lực của ta đầy đủ rồi, ta sẽ còn ra tay tiêu diệt Tam Đại Thánh Địa!" Quân Khương Lâm mỉm cười, gió lạnh thổi bay những sợi tóc hắn phất phơ trên đỉnh núi. Hắn cứ như vậy dùng thái độ dứng ngoài thế giới với giọng điệu lạnh lẽo vô tình mà nói nhàn nhạt
"Bởi vì, có một việc nàng không biết, kỳ thật đối với thế giới này thì nguy hại lớn nhất cho tới bây giờ cũng không phải sự xâm lược, mà là nội chiến!"
"Sự xâm lược vĩnh viễn không có khả năng thực sự hủy diệt một quốc gia hoặc là một thế giới, nhưng nội chiến lại có thể rất nhanh chóng hủy diệt tất cả!"
"Mà hiện nay, Tam Đại Thánh Địa đã lột xác thành nguyên nhân nội chiến! Coi như Thiên Phạt đã không còn, ta và nàng đã không còn thì Tam Đại Thánh Địa bọn họ trong lúc đó cũng sẽ làm gà nhà bôi mặt đá nhau! Tranh giành danh hiệu đệ nhất thiên hạ, lại còn vì vinh dự tối cao chỉ ta độc tôn! Đã như vậy thì vinh quang chống giặc không bằng thuộc về ta!"
"Cho nên ta phải giết!"
"Ước nguyện ban đầu ccho tới bây giờ của ta cũng không phải vì thiên hạ thương sinh, đại lục hòa bình! Ta cũng không cao thượng như vậy. Nhưng người khác muốn ức hiếp ta là không được!"
" Tam Đại Thánh Địa không được, người dị tộc càng không được! Tôn giả không được, Thánh giả cũng không được! Cho dù là Cửu U Đệ Nhất Thiếu bây giờ chuyển kiếp sống lại cũng không thể làm chủ vận mệnh của ta!"
Quân Khương Lâm kiệt ngạo cười một tiếng rồi dằn từng từ "Mệnh là do ta... không phải bởi ông trời!"
"Nếu như đánh thì đánh tới cùng! Chỉ cần còn sống thì không thể khuất phục! Nhược bẳng mà chết... Tự nhiên tất cả không còn!"
"Ta không phải người tốt, cũng không phải người xấu! Ta không phải quân tử, lại càng không là tiểu nhân! Nhưng tối thiểu, ta sẽ không dối trá!"
"Ta là Tà quân! Mạc Tà quân chủ! Quân vương kiên quyết! Những điều đó chính là... phép tắc của Tà Quân!"
Mai Tuyết Yên lui lại, nàng đã rõ ràng cho dù nói cái gì đi nữa cũng không có ý nghĩa. Nam nhân của nàng đúng là một người đặc biệt khác người như vậy!
Vào giờ khắc này, nàng đột nhiên cảm giác mình đối mặt không phải là Quân mạc Tà, mà là vị Cửu U Đệ Nhất Thiếu cứ chuyện ta ta làm, độc bá thiên hạ! Loại cảm giác khác thường này làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, thậm chí là có chút xa lạ!
Dù đang đứng đối diện Quân Khương Lâm mà cũng tựa hồ bắt đầu có chút xa lạ. Cho dù là đuối lí, cho dù không hiểu, nhưng... chẳng lẽ cũng không thể tha thứ một lần sao? Cho nên Mai Tuyết Yên trong lòng có chút không hiểu.
Nhưng nàng lại xem nhẹ, mỗi một lần nhân từ khoan dung như vậy thì đổi lại chỉ có nhận được sự đè nén không ngơi nghỉ!
Mà chính mình dễ dàng tha thứ lại hoàn toàn là cái cớ tốt nhát để kẻ địch từng bước dồn ép! Cũng bị càng ngày càng không thèm kiêng nể! Một khi mềm lòng càng dẫn đến tuyệt vọng, hối hận không sao cứu nổi!
Bởi vì kẻ địch trong lúc đó vĩnh viễn không có nói đến bất cứ nhân nghĩa gì! Liền Ví dụ như chính nàng, nếu như ngay lần đầu tiên mà có thể đem mười vị cao thủ kia đều chém tận giết tuyệt, như vậy dù cho đám Tam Đại Thánh Địa có kiêu ngạo, cũng tuyệt không càn quấy đến loại tình trạng trước mắt này!
Đối mặt với tội ác mà nhường nhịn chính là mảnh đất lí tưởng làm nảy sinh tội ác! Đối với điểm này, hai đời làm người của Quân Khương Lâm đều hiểu rõ hơn ai hết!
Cho nên hắn sẽ không lưu cho kẻ địch bất cứ cơ hội và không gian đánh trả! Không có bất luận kẻ nào có thể quyết định thay Quân Khương Lâm! Dù là hắn yêu Mai Tuyết Yên thì cũng không được!
Phía đối diện, các cao thủ Tam Đại Thánh Địa thủ đã bắt đàu nhốn nháo, bắt đầu phẫn nộ. Bọn họ bắt đầu nhao nhao với khí thế cùng chết với địch nhân mà điên cuồng hò hét xông lên!
"Vì Mạc Tôn giả báo thù!"
"Vì người anh em đã bỏ mạng mà báo thù!"
"Nghĩ rằng muốn giết chúng ta, đâu có chuyện dễ dàng như vậy, tất cả cùng theo chân bọn họ mà liều mạng!"
"Liều chết đánh cược một lần, giết một hòa vốn, giết được hai là có lời!"
Quân Khương Lâm đứng thẳng bất động, lạnh lùng nhìn bọn họ xông lên, sắc mặt cứng như đá, hờ hững bình thản.
Hắn nhẹ nhàng giơ lên một tay, lạnh lùng nhìn đám người Tam Đại Thánh Địa đang xông tới, bỗng nhiên hét lớn một tiếng kinh động lòng người!
"Giết! Dùng tốc độ nhanh nhất giết sạch, một người cũng không lưu!" Mai Tuyết Yên đau khổ nhắm hai mắt lại!
Cùng với mệnh lệnh tràn ngập máu tanh của Quân Khương Lâm, sấm sét giữa không trung lập tức nổi lên, năm trăm Huyền Thú cấp chín cùng Thú Vương đồng thời ra tay! Bỏ nhào xuống cũng tốt, xông đến cũng được, tất cả Huyền Thú đều mang theo sức lực sấm vang chớp giật lao đến!
Bọn họ đã sớm không nhịn được! Dòng máu hiếu chiến đã sớm sôi trào kích động! Cái bọn họ cần chính là chiến đấu! Duy có chiến đấu! Không ngừng chiến đấu! Chiến đấu cho thỏa nguyện bình sinh!
Đối với bọn chúng mà nói, Tam Đại Thánh Địa rốt cuộc là người tốt hay kẻ xấu căn bản không quan trọng, thậm chí là cũng không có ý nghĩa. Đoạt Thiên Chi Chiến kia có liên quan gì dến chúng?! Muốn chúng ta đi, chúng ta sẽ đi! Không cho chúng ta đi, thì cũng không đi! Chả có gì là to tát cả.
Bọn họ chỉ biết là những người này đã làm thương tổn bằng hữu của mình, lại còn muốn giết lão đại của mình!
Đó mới thật sự là kẻ thù không đợi trời chung! Chỉ có xé xác bọn họ mới có thể trút giận!
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng mà vang lên.
Cổ Thanh Vân lớn tiếng rống to, hăm hở xuất hết uy lực còn lại liên tục xuất chưởng, liên tục đánh bay hơn mười vị Thú Vương, toàn thân đẫm máu xông đến trước người Mai Tuyết Yên cùng Quân Khương Lâm rồi đột nhiên cười ha ha.
"Ngươi cười cái gì? Ngươi cho là ngươi còn có cơ hội rời khỏi nơi đây sao?" Quân Khương Lâm nhíu mày.
"Ha ha... Ta cười các ngươi chết đến nơi mà vẫn còn không biết như nằm trong mộng vậy!" Cổ Thanh Vân điên cuồng cười, điên cuồng thở phì phò, sắc mặt có chút hung ác mà cũng sung sướng nói
"Lão phu dùng hết Huyền lực còn lại của mình đến đây, chính muốn nói cho ngươi một việc! Ngươi nghĩ rằng Tam Đại Thánh Địa chỉ phái đi một đạo nhân mã đối phó với ngươi sao?"
" Ha ha ha, Quân Khương Lâm, ngươi hôm nay giết chúng ta, ngay cả có thể giết hết chúng ta thì đã sao? Ngươi sẽ phải trả giá rất lớn! Chờ khi ngươi trở lại Thiên Hương, ngươi sẽ phải khóc than cho ông của ngươi, ha ha ha..."
"Người nói vớ vẩn, chỉ bằng các ngươi sợ còn không đủ bản lãnh đi!" Quân Khương Lâm tỉnh táo nói.
"Ta biết! Lão phu biết, vị sư phụ thần bí khó lường kia của ngươi ở lại trấn giữ Thiên Hương! Nhưng ngươi có biết người đi Thiên Hương là ai không? Ha ha..." Cổ Thanh Vân tàn nhẫn nhìn Quuaan Mạc Tà rồi hung hăng nói
"Đúng! Ngươi tàn nhẫn, ngươi quả quyết! Ngươi vô tình! Nhưng đi đến Thiên Hương lại là Thánh giả của Tam Đại Thánh Địa, tổng cộng có chín đại Thánh giả. Sư phụ của ngươi cho dù có đó thì đã sao?! Hắn có thể một tay che trời sao?"
"Thánh giả! Ngươi biết không? Ha ha... Đồ miệng còn hơi sữa! Ngươi cho rằng vị sư phụ kia của ngươi là nhân vật ghê gớm lắm sao? Hừ? Cho dù hắn có tài ba đến đâu thì có thể lợi hại hơn chín vị Thánh giả sao?"
" Không cần nhìn ta như vậy, có lẽ bây giờ Quân gia ở Thiên Hương thành đã biến thành một đống gạch ngói vụn! Còn ông của ngươi Quân Chiến Thiên cũng đã biến thành một đống thịt rữa! Tỏa ra mùi thối! Ha ha ha... Quân Khương Lâm, đây là báo ứng của ngươi! Báo ứng!"
Cố Thanh Vân điên cuồng cười ầm ĩ. Mai Tuyết Yên sắc mặt đại biến!
Thân hình Quân Khương Lâm chợt lóe mà ra tay như chớp, hắn túm người Cổ Thanh Vân xiết chặt mà hỏi "Điều ngươi nói... Là sự thật?!"
Cổ Thanh Vân vốn đã như đèn cạn dầu, vừa mới rồi vì lao đến gần hai người Quân, Mai nên còn bao nhiêu tàn lực đều xuất ra hết. Nay đối mặt một chiêu này của Quân Khương Lâm đúng là hoàn toàn không có sức phản kháng!
Nhưng vốn lão cũng không dự định phản kháng nên liền bị Quân Khương Lâm bắt lấy như vậy. Lão đột nhiên nghiêng đầu, khoái chí cười tràn đầy vẻ hung tợn một tiếng mà hỏi
"Ngươi cứ nói đi? Ngươi đoán xem? Bảo vệ người nhà? Ta xem ngươi làm thế nào mà bảo vệ. Sau cuộc chiến này chẳng những là Quân gia, mà tất cả các thế lực đã từng giúp đỡ Quân gia nhất định không một nhà nào có thể tránh được cảnh cửa nát nhà tan. Kết cục biến mất khỏi cõi trần đã có ta ở dưới hoàng tuyền chờ các ngươi đến, ngày đó tuyệt đối sẽ không quá lâu, ha ha ha..."
Tiếng cười chấm dứt, Cổ Thanh Vân đột nhiên huy động tất cả Huyền lực nhỏ nhoi còn lại khiến cho thân thể chấn động mạnh mẽ. Từ trong ngực liên tục vang lên những tiếng nổ mạnh, không ngờ lão đã tự hủy ngũ tạng đành lòng chịu chết!
Thân thể mềm nhũn nằm trên tay Quân Khương Lâm, nhưng mọi dấu hiệu sự sống cũng đã vĩnh viễn rời bỏ lão.
Nhưng mặc dù khí tức của lão đã không còn, trên mặt vẫn đọng lại nụ cười hung ác. Trong đôi mắt xám ngắt vẫn chớp động vẻ ác độc!
Tựa như đại cừu đã được báo mà an ủi!!
Tri kỷ gia nhập phiếu tên sách công năng, phương tiện ngài lần sau từ tấu chương tiếp tục đọc. Thích tiểu thuyết dị thế Tà Quân, duy trì tác giả phong Lăng Thiên hạ, liền đầu TA một phiếu đi! ()
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
"Nhưng bọn họ thật sự là vì Đoạt Thiên Chi Chiến, cho dù bọn họ đã từng cực kì hèn hạ, quá mức hạ lưu! Nhưng hôm nay bọn họ cũng là cao thượng, vĩ đại! Rơi vào đường cùng như thế, để cho bọn họ một con đường sống thì có gì mà không thể?"
" Cho dù là sau Đoạt thiên chi chiến chúng ta sẽ gặp lại một kẻ được chim quên ná, có cá quên nơm rồi khi đó giết chết bọn họ so với hiện tại khó hơn một chút, nhưng cũng là vì để Đoạt Thiên Chi Chiến có thêm một lực lượng" Mai Tuyết Yên lớn tiếng nói.
"Nàng dù sao cũng luôn luôn là vì Đoạt Thiên Chi Chiến mà phấn đấu, đó là vì nàng đã không có hèn hạ quá, cũng không có hạ lưu quá! Mục tiêu của nàng là cao thượng, vĩ đại!"
" Nhưng bọn hắn lại vẫn muốn dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào đối phó nàng! Khi nàng cùng đường mạt lộ thì bọn họ có buông tha cho nàng một con đường sống sao?"
Quân Khương Lâm có chút thở dài nhìn Mai Tuyết Yên: "Bọn họ trong lòng chất chứa cừu hận như vậy, chỉ có lấy máu đổi máu, ăn miếng trả miếng! Nợ máu cuối cùng là phải dùng máu tươi mới có thể rửa sạch! Đổi lại là chúng ta,thì cũng như vậy. Nàng vẫn còn quá non! Hôm nay nàng thật sự là quá bảo thủ!"
Mai Tuyết Yên thở dài một hơi, đột nhiên giọng mềm nhũn xuống nói như cầu khẩn "Mạc Tà, chàng hãy bỏ qua bọn họ lần này đi! Vì Đoạt Thiên Chi Chiến, vì thiên hạ thương sinh! Mạc Tà, ta khẩn cầu chàng, hãy cao thượng một lần! Tin tưởng nhân tính một lần!"
"Không! Cùng kẻ không có tính người mà giảng nhân tính là ngu xuẩn nhất! Nàng đã bị tư tưởng Đoạt Thiên Chi Chiến ràng buộc quá lâu, tại sao còn muốn ngu xuẩn nữa? Chẳng lẽ nhất định phải chờ thảm kịch phát sinh trước mắt mình thì nàng mới có thể thực sự giác ngộ sao?!"
Quân Khương Lâm thong thả, kiên quyết lắc đầu, mặt mũi như đanh lại như đá cẩm thạch, kiên định không chút biến đổi!
"Ngày khác, ta cũng sẽ đi tham gia Đoạt Thiên Chi Chiến!" Quân Khương Lâm ngẩng đầu nhìn mây bay qua lại trên bầu trời rồi ung dung nói
"Nhưng, ta hy vọng là chiến hữu cùng ta tham gia chứ không nghĩ bên cạnh mình cũng là kẻ thù của ta! Bởi vì... phía sau lưng mà giao cho bọn họ thì ta không yên lòng! Lần trước, ở chiến dịch Thiên Nam, khi loài người đối chiến Huyền Thú, nhưng trong đó lại tràn ngập phản bội và bán đứng, ta không muốn bản thân thử một lần!"
"Đoạt Thiên Chi Chiến, chưa chắc không có Tam Đại Thánh Địa thì không thể!" Quân Khương Lâm nhàn nhạt nói "Coi như bọn họ chết sạch thì cũng còn có Quân Khương Lâm ta!"
"Nếu ta giết bọn họ, ta sẽ bồi thường! Ta thực sự không phải là vì Đoạt Thiên Chi Chiến, nhưng là vì ta muốn tiêu diệt đám dị tộc! Để cho thế giới này từ đó sẽ không còn có Đoạt Thiên Chi Chiến nữa!"
"Cũng không phải vì cao thượng! Mà là không muốn trên thế giới này vẫn có nhiều dối trá như vậy!" Quân Khương Lâm nói sắc bén "Ta chán ghét dối trá! Cực kì chán ghét, nhất là... mang danh cao thượng mà lại tùy tiện vì tư lợi hay lòng dạ hẹp hòi của bản thân đi gây tổn hại cho người khác"
"Ta không chỉ có muốn giết những người này! Chờ thực lực của ta đầy đủ rồi, ta sẽ còn ra tay tiêu diệt Tam Đại Thánh Địa!" Quân Khương Lâm mỉm cười, gió lạnh thổi bay những sợi tóc hắn phất phơ trên đỉnh núi. Hắn cứ như vậy dùng thái độ dứng ngoài thế giới với giọng điệu lạnh lẽo vô tình mà nói nhàn nhạt
"Bởi vì, có một việc nàng không biết, kỳ thật đối với thế giới này thì nguy hại lớn nhất cho tới bây giờ cũng không phải sự xâm lược, mà là nội chiến!"
"Sự xâm lược vĩnh viễn không có khả năng thực sự hủy diệt một quốc gia hoặc là một thế giới, nhưng nội chiến lại có thể rất nhanh chóng hủy diệt tất cả!"
"Mà hiện nay, Tam Đại Thánh Địa đã lột xác thành nguyên nhân nội chiến! Coi như Thiên Phạt đã không còn, ta và nàng đã không còn thì Tam Đại Thánh Địa bọn họ trong lúc đó cũng sẽ làm gà nhà bôi mặt đá nhau! Tranh giành danh hiệu đệ nhất thiên hạ, lại còn vì vinh dự tối cao chỉ ta độc tôn! Đã như vậy thì vinh quang chống giặc không bằng thuộc về ta!"
"Cho nên ta phải giết!"
"Ước nguyện ban đầu ccho tới bây giờ của ta cũng không phải vì thiên hạ thương sinh, đại lục hòa bình! Ta cũng không cao thượng như vậy. Nhưng người khác muốn ức hiếp ta là không được!"
" Tam Đại Thánh Địa không được, người dị tộc càng không được! Tôn giả không được, Thánh giả cũng không được! Cho dù là Cửu U Đệ Nhất Thiếu bây giờ chuyển kiếp sống lại cũng không thể làm chủ vận mệnh của ta!"
Quân Khương Lâm kiệt ngạo cười một tiếng rồi dằn từng từ "Mệnh là do ta... không phải bởi ông trời!"
"Nếu như đánh thì đánh tới cùng! Chỉ cần còn sống thì không thể khuất phục! Nhược bẳng mà chết... Tự nhiên tất cả không còn!"
"Ta không phải người tốt, cũng không phải người xấu! Ta không phải quân tử, lại càng không là tiểu nhân! Nhưng tối thiểu, ta sẽ không dối trá!"
"Ta là Tà quân! Mạc Tà quân chủ! Quân vương kiên quyết! Những điều đó chính là... phép tắc của Tà Quân!"
Mai Tuyết Yên lui lại, nàng đã rõ ràng cho dù nói cái gì đi nữa cũng không có ý nghĩa. Nam nhân của nàng đúng là một người đặc biệt khác người như vậy!
Vào giờ khắc này, nàng đột nhiên cảm giác mình đối mặt không phải là Quân mạc Tà, mà là vị Cửu U Đệ Nhất Thiếu cứ chuyện ta ta làm, độc bá thiên hạ! Loại cảm giác khác thường này làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, thậm chí là có chút xa lạ!
Dù đang đứng đối diện Quân Khương Lâm mà cũng tựa hồ bắt đầu có chút xa lạ. Cho dù là đuối lí, cho dù không hiểu, nhưng... chẳng lẽ cũng không thể tha thứ một lần sao? Cho nên Mai Tuyết Yên trong lòng có chút không hiểu.
Nhưng nàng lại xem nhẹ, mỗi một lần nhân từ khoan dung như vậy thì đổi lại chỉ có nhận được sự đè nén không ngơi nghỉ!
Mà chính mình dễ dàng tha thứ lại hoàn toàn là cái cớ tốt nhát để kẻ địch từng bước dồn ép! Cũng bị càng ngày càng không thèm kiêng nể! Một khi mềm lòng càng dẫn đến tuyệt vọng, hối hận không sao cứu nổi!
Bởi vì kẻ địch trong lúc đó vĩnh viễn không có nói đến bất cứ nhân nghĩa gì! Liền Ví dụ như chính nàng, nếu như ngay lần đầu tiên mà có thể đem mười vị cao thủ kia đều chém tận giết tuyệt, như vậy dù cho đám Tam Đại Thánh Địa có kiêu ngạo, cũng tuyệt không càn quấy đến loại tình trạng trước mắt này!
Đối mặt với tội ác mà nhường nhịn chính là mảnh đất lí tưởng làm nảy sinh tội ác! Đối với điểm này, hai đời làm người của Quân Khương Lâm đều hiểu rõ hơn ai hết!
Cho nên hắn sẽ không lưu cho kẻ địch bất cứ cơ hội và không gian đánh trả! Không có bất luận kẻ nào có thể quyết định thay Quân Khương Lâm! Dù là hắn yêu Mai Tuyết Yên thì cũng không được!
Phía đối diện, các cao thủ Tam Đại Thánh Địa thủ đã bắt đàu nhốn nháo, bắt đầu phẫn nộ. Bọn họ bắt đầu nhao nhao với khí thế cùng chết với địch nhân mà điên cuồng hò hét xông lên!
"Vì Mạc Tôn giả báo thù!"
"Vì người anh em đã bỏ mạng mà báo thù!"
"Nghĩ rằng muốn giết chúng ta, đâu có chuyện dễ dàng như vậy, tất cả cùng theo chân bọn họ mà liều mạng!"
"Liều chết đánh cược một lần, giết một hòa vốn, giết được hai là có lời!"
Quân Khương Lâm đứng thẳng bất động, lạnh lùng nhìn bọn họ xông lên, sắc mặt cứng như đá, hờ hững bình thản.
Hắn nhẹ nhàng giơ lên một tay, lạnh lùng nhìn đám người Tam Đại Thánh Địa đang xông tới, bỗng nhiên hét lớn một tiếng kinh động lòng người!
"Giết! Dùng tốc độ nhanh nhất giết sạch, một người cũng không lưu!" Mai Tuyết Yên đau khổ nhắm hai mắt lại!
Cùng với mệnh lệnh tràn ngập máu tanh của Quân Khương Lâm, sấm sét giữa không trung lập tức nổi lên, năm trăm Huyền Thú cấp chín cùng Thú Vương đồng thời ra tay! Bỏ nhào xuống cũng tốt, xông đến cũng được, tất cả Huyền Thú đều mang theo sức lực sấm vang chớp giật lao đến!
Bọn họ đã sớm không nhịn được! Dòng máu hiếu chiến đã sớm sôi trào kích động! Cái bọn họ cần chính là chiến đấu! Duy có chiến đấu! Không ngừng chiến đấu! Chiến đấu cho thỏa nguyện bình sinh!
Đối với bọn chúng mà nói, Tam Đại Thánh Địa rốt cuộc là người tốt hay kẻ xấu căn bản không quan trọng, thậm chí là cũng không có ý nghĩa. Đoạt Thiên Chi Chiến kia có liên quan gì dến chúng?! Muốn chúng ta đi, chúng ta sẽ đi! Không cho chúng ta đi, thì cũng không đi! Chả có gì là to tát cả.
Bọn họ chỉ biết là những người này đã làm thương tổn bằng hữu của mình, lại còn muốn giết lão đại của mình!
Đó mới thật sự là kẻ thù không đợi trời chung! Chỉ có xé xác bọn họ mới có thể trút giận!
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng mà vang lên.
Cổ Thanh Vân lớn tiếng rống to, hăm hở xuất hết uy lực còn lại liên tục xuất chưởng, liên tục đánh bay hơn mười vị Thú Vương, toàn thân đẫm máu xông đến trước người Mai Tuyết Yên cùng Quân Khương Lâm rồi đột nhiên cười ha ha.
"Ngươi cười cái gì? Ngươi cho là ngươi còn có cơ hội rời khỏi nơi đây sao?" Quân Khương Lâm nhíu mày.
"Ha ha... Ta cười các ngươi chết đến nơi mà vẫn còn không biết như nằm trong mộng vậy!" Cổ Thanh Vân điên cuồng cười, điên cuồng thở phì phò, sắc mặt có chút hung ác mà cũng sung sướng nói
"Lão phu dùng hết Huyền lực còn lại của mình đến đây, chính muốn nói cho ngươi một việc! Ngươi nghĩ rằng Tam Đại Thánh Địa chỉ phái đi một đạo nhân mã đối phó với ngươi sao?"
" Ha ha ha, Quân Khương Lâm, ngươi hôm nay giết chúng ta, ngay cả có thể giết hết chúng ta thì đã sao? Ngươi sẽ phải trả giá rất lớn! Chờ khi ngươi trở lại Thiên Hương, ngươi sẽ phải khóc than cho ông của ngươi, ha ha ha..."
"Người nói vớ vẩn, chỉ bằng các ngươi sợ còn không đủ bản lãnh đi!" Quân Khương Lâm tỉnh táo nói.
"Ta biết! Lão phu biết, vị sư phụ thần bí khó lường kia của ngươi ở lại trấn giữ Thiên Hương! Nhưng ngươi có biết người đi Thiên Hương là ai không? Ha ha..." Cổ Thanh Vân tàn nhẫn nhìn Quuaan Mạc Tà rồi hung hăng nói
"Đúng! Ngươi tàn nhẫn, ngươi quả quyết! Ngươi vô tình! Nhưng đi đến Thiên Hương lại là Thánh giả của Tam Đại Thánh Địa, tổng cộng có chín đại Thánh giả. Sư phụ của ngươi cho dù có đó thì đã sao?! Hắn có thể một tay che trời sao?"
"Thánh giả! Ngươi biết không? Ha ha... Đồ miệng còn hơi sữa! Ngươi cho rằng vị sư phụ kia của ngươi là nhân vật ghê gớm lắm sao? Hừ? Cho dù hắn có tài ba đến đâu thì có thể lợi hại hơn chín vị Thánh giả sao?"
" Không cần nhìn ta như vậy, có lẽ bây giờ Quân gia ở Thiên Hương thành đã biến thành một đống gạch ngói vụn! Còn ông của ngươi Quân Chiến Thiên cũng đã biến thành một đống thịt rữa! Tỏa ra mùi thối! Ha ha ha... Quân Khương Lâm, đây là báo ứng của ngươi! Báo ứng!"
Cố Thanh Vân điên cuồng cười ầm ĩ. Mai Tuyết Yên sắc mặt đại biến!
Thân hình Quân Khương Lâm chợt lóe mà ra tay như chớp, hắn túm người Cổ Thanh Vân xiết chặt mà hỏi "Điều ngươi nói... Là sự thật?!"
Cổ Thanh Vân vốn đã như đèn cạn dầu, vừa mới rồi vì lao đến gần hai người Quân, Mai nên còn bao nhiêu tàn lực đều xuất ra hết. Nay đối mặt một chiêu này của Quân Khương Lâm đúng là hoàn toàn không có sức phản kháng!
Nhưng vốn lão cũng không dự định phản kháng nên liền bị Quân Khương Lâm bắt lấy như vậy. Lão đột nhiên nghiêng đầu, khoái chí cười tràn đầy vẻ hung tợn một tiếng mà hỏi
"Ngươi cứ nói đi? Ngươi đoán xem? Bảo vệ người nhà? Ta xem ngươi làm thế nào mà bảo vệ. Sau cuộc chiến này chẳng những là Quân gia, mà tất cả các thế lực đã từng giúp đỡ Quân gia nhất định không một nhà nào có thể tránh được cảnh cửa nát nhà tan. Kết cục biến mất khỏi cõi trần đã có ta ở dưới hoàng tuyền chờ các ngươi đến, ngày đó tuyệt đối sẽ không quá lâu, ha ha ha..."
Tiếng cười chấm dứt, Cổ Thanh Vân đột nhiên huy động tất cả Huyền lực nhỏ nhoi còn lại khiến cho thân thể chấn động mạnh mẽ. Từ trong ngực liên tục vang lên những tiếng nổ mạnh, không ngờ lão đã tự hủy ngũ tạng đành lòng chịu chết!
Thân thể mềm nhũn nằm trên tay Quân Khương Lâm, nhưng mọi dấu hiệu sự sống cũng đã vĩnh viễn rời bỏ lão.
Nhưng mặc dù khí tức của lão đã không còn, trên mặt vẫn đọng lại nụ cười hung ác. Trong đôi mắt xám ngắt vẫn chớp động vẻ ác độc!
Tựa như đại cừu đã được báo mà an ủi!!
Tri kỷ gia nhập phiếu tên sách công năng, phương tiện ngài lần sau từ tấu chương tiếp tục đọc. Thích tiểu thuyết dị thế Tà Quân, duy trì tác giả phong Lăng Thiên hạ, liền đầu TA một phiếu đi! ()
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành