Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Độc Cô đại tướng quân mặc dù giận nhưng vẫn ít nhiều vẫn có chừng mực. Nếu không chỉ dựa vào thần lực trời sinh của hắn, muốn chặt gãy cột cờ bằng thép này cũng không phải là việc khó gì.

Liên quan đến hạnh phúc cả đời của nhi nữ, Độc Cô Vô Địch mặc dù ngoài miệng nói hung nhưng trong lòng đã biết là không thể trốn tránh được rồi.

- Phụ thân!

Độc Cô Tiểu Nghệ lau nước mắt chảy dài mếu máo nói:

- Người sao lại như vậy, người nếu không chịu đi xuống, nữ nhi, con, con, cũng không có mặt mũi nào nhìn người nữa, con không muốn sống nữa, ô ô…

Ách!

Độc Cô Vô Địch hoảng sợ, vội vàng buông cột cờ, tinh thần đặc biết khẩn trương:

- Ngoan, Tiểu Nghệ ngoan, đừng làm chuyện dại dột, ngàn vạn lần đừng làm tổn thương ngoại tôn của ta, con hiện giờ chính là không được tức giận!

Độc Cô Tiểu Nghệ đỏ mắt lên, lắc mông, vẻ không nghe sẳng giọng nói:

- Người còn không chịu để hắn leo xuống, cao như vậy, lỡ có chuyện gì thì phải làm sao?

Độc Cô Vô Địch đảo cặp mắt trắng dã thầm nghĩ, tiểu tử này hiện tại tu vi thấp nhất cũng là Thần Huyền, độ cao như vậy sao có thể làm khó hắn chứ, oán hận nói:

- Té chết đi thì tiện nghi cho hắn quá. Con trước hết theo ta về nhà!

Đại tướng quân thật ra cũng biết tốt xấu, thầm nghĩ Quân gia tiểu tặc thực lực trước mắt, đừng nói bản thân mình, ngay cả toàn bộ Độc Cô gia cũng chỉ sợ không động được tới chéo áo của hắn! Đây chính là một người một mình đánh chết bốn vị thần Huyền cao thủ a! Có thể ra mặt gánh vác, không cùng mình tranh chấp chính là đã nể mắt mũi của mình lắm rồi, nhớ tới nữ nhi của mình rốt cục cũng đang mang cốt nhục của hắn, không thể chịu được kích thích và xúc động, thôi, cứ về nhà rồi tính sau!

Nhưng khi nghĩ tới về nhà, mình sẽ gặp mưa to gió lớn thế nào, đầu Độc Cô đại tướng quân liền to ra như cái đấu.



Tâm niệm cấp tốc xoay chuyển, liền giơ roi ngựa chỉ:

- Còn không mau đem cái cỗ xe kia lại đây cho ta! Mau lên!

Đây chính là kiệu mà khâm sai đại nhân ngồi tới, giờ lại bị Độc Cô Vô Địch tùy tiện sử dụng.

Lợi dụng khoảng thời gian này, Quân Khương Lâm vội vàng từ trên cột cờ leo xuống, lau mồ hôi lạnh. Độc Cô thế gia toàn bộ đều lưu manh, thật sự quá mức lưu manh. Bất quá xem tình hình của Độc Cô Tiểu Nghệ cũng chẳng trách được hành động của Độc Cô Vô Địch. Người ta, Độc Cô Tiểu Nghệ đã làm sự tình tới mức này, mình chẳng lẽ một thân nam nhi còn muốn lằng nhằng giả nai, giả khỉ?

Chuyện tới mức này không thể không cưới, không cưới, cũng phải cưới. Bằng không, Quân gia cùng Độc Cô gia liền triệt để tan vỡ, trừ phi đem Độc Cô thế gia giết hết, nếu không đời đời kiếp kiếp cũng không hóa giải được thù này.

Không thể không nói tiểu nha đầu dùng chiêu này tuy rằng suy nghĩ khổ tâm nhưng cũng phải nói là cực kì chua cay. Khiến cho hai đại gia tộc toàn bộ đều không còn đường lui, không có điểm nào để quay lại. Sau khi nàng về nhà sẽ lộ ra thai giả, nhưng trước mắt nhiều người như vậy, chuyện giả cũng thành thật mất rồi!

Tiểu nha đầu lần này thật sự quyết tâm, Quân Khương Lâm ta mà sợ sao. Không phải chỉ là cưới một vị lão bà thôi sao? Chẳng lẽ lão tử ta còn không đủ tiền vốn? Tiểu nha đầu kia quả thật còn hơi nhỏ một chút nhưng chính là mười phần là mỹ nhân, đối với mình còn là một mối tình thắm thiết, nói thế nào thì mình cũng không bị thiệt gì cả!

Bà nội nó, coi như là làm chuyện tốt đi! Quân Khương Lâm hung tợn ngâm nga hai tiếng, mắt có chút ác ý nhìn Độc Cô Tiểu Nghệ một chút, rốt cuộc cũng không biết là tiểu cô nương này dùng cái gì để chống cái bụng lên. Trong lòng âm thầm nảy sinh ý nghĩ bất hảo, có trời chứng giám a, ta sẽ chân chân chính chính làm cho nàng đeo ba lô ngược thật sự luôn!

- Di, các người tới đây làm gì?

Độc Cô Vô Địch vừa quay đầu lại liền phát hiện đám người ăn mặc theo kiểu trong cung.

Hai mắt mở to, lập tức tỉnh ngộ:

- Nga, nga, nha, thì ra ra là đến truyền chỉ a? Mau qua đó, mau qua đó đi, bổn tướng quân đang muốn mượn dùng cái kiệu này, không cần để ý đến ta.

Mọi người nhìn nhau dò xét. Trong đầu một mảnh đen tối. Thái giám đến truyền chỉ bị ngài đánh cho hôn mê bất tỉnh, sao giờ lại có thể nói như vậy ah.

- Dọa người mà!

Một hồi giải thích, Độc Cô đại tướng quân rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì xảy ra, liền chạy tới cúi người nhìn lão thái giám đang hôn mê chưa tỉnh, vẻ mặt không khỏi đau khổ nhíu mày:

- Tên này cũng quá tệ đi, bổn tướng quân tiện tay phủi một chút mà hắn đã thành dạng này, hắn sao lại có thể đến nỗi như thế này?

Mọi người đều im lặng. Chính ngươi gây sự, lại hỏi người khác phải làm sao. Thân thủ quá tệ, thử hỏi trong Thiên Hương đế quốc có mấy người có thể chịu nổi một cước của ngươi?

- Mặc kệ, quên đi. Quân lão tam, ngươi sau khi trở về trực tiếp hỏi bệ hạ rốt cuộc có ban cho cái gì tốt không thì ban rồi khiêng về nhà. Lần nay ban thưởng chắc cũng không ít, nhớ là phải qua mời ta uống rượu, phải là loại rượu đặc biệt kia nha, loại một vạn lạng một vò đó. A, ta nói đến đây thôi, đi về trước tìm lão đẩu tử thu xếp việc này, ngươi ở trước mặt lão đầu tử nhớ nói thêm vào để cho lão đẩu tử chấp nhận, bỏ qua cho ta. Thôi cứ vậy đi, ta đi trước một bước.

Nói xong, Độc Cô Vô Địch giống như là hầu hạ lão phu nhân, mời nữ nhi của mình vào kiệu, vung roi ngựa lên, ba một tiếng, mắt hung tợn nhìn về phía Quân Khương Lâm:

- Lần sau quay lại, lão tử sẽ tìm ngươi tính số. Sau khi về nhà đừng quên mang sang cho lão tử vài hũ rượu, ngươi con mẹ nó, một chút cũng không thành thật!



Hai chân hắn hơi kẹp lại, thớt ngựa lặng lẽ lao lên, chạy như gió cuốn.

Lại có người luôn tự cho mình là đúng là sao?

Mọi người còn lại đưa mắt nhìn nhau rốt cuộc quyết định "Loại đức hạnh thế này, né đi là tốt nhất!", sau đó nhìn nhau mỉm cười mà đi về phía thành. Còn chưa tới cửa thành đột nhiên nghe thấy bên trong ồn ào nhốn nháo, tiếng chửi bậy không dứt, sau đó là một đám ăn mặc theo kiểu nho sinh, người già, người trẻ vọt ra. Mỗi người thần tình đều vô cùng xem thường, ánh mắt khinh bỉ, cầm đầu chính là những người bị Quân Khương Lâm hung hăng giáo huấn ở Kim Thu tài tử yến!

Quân Khương Lâm đồng tử co lại, sắc mắt trầm xuống, sát khí nháy mắt lan tỏa khắp nơi!

Nhìn lại bên mình cũng tổng cộng chỉ có không đến mấy trăm người, trừ mình cùng Quân Vô Ý ở ngoài, còn lại là các công tử đại thiếu gia và bọn tùy tùng. Quản Thanh Hàn cùng Mai Tuyết Yên, đã ngồi chung xe ngựa theo Độc Cô thế gia, Độc Cô Vô Địch vào thành rồi.

Hiện giờ các thiếu gia, công tử thấy Quân đại thiếu gặp họa, ánh mắt đều có chút vui mừng. "Ngươi cứ tiếp tục uy phong đi, cũng không thể chống nổi hết tất cả người trong thiên hạ. Lần này nhìn xem Quân Khương Lâm ngươi chết như thế nào, hắc hắc hắc!"

- Quân Khương Lâm! Ngươi quả là tiểu nhân không có đạo đức, vẫn còn dám vác mặt quay trở lại Thiên Hương thành sao!

Người nói lời này là một vị cao gầy, người nho nhã, vẻ mặt vô cùng căm tức, đúng là đã gặp ở Kim Thu tài tử yến, tài tử Hàn Chí Đông.

Quân Khương Lâm lúc trước vô ý, cố ý náo loạn Kim Thu tài từ yến, đem Văn Tinh thư viên tất cả từ trên xuống dưới nhục mạ một phen. Cũng chính vì Quân Khương Lâm mà lần này các tài tử đều mất đi cơ hội gia nhập hoàng cung, các tài tử sau này cũng không người nào có được cơ hội đề bạt vào làm quan trong triều!

Đây chẳng khác gì Quân Khương Lâm phá hỏng con đường công danh của bọn họ! Xem điệu bộ này chắc chẳng có chuyện gì tốt lành. Điều này liên quan đến ước mơ quan to lộc hậu của đám tài tử này, bảo làm sao chúng có thể chịu được?

Gian nan học tập mười mấy năm, vì cái gì đây? Học đến đầu bạc để làm gì đây?

Văn võ song toàn, song vai cùng Vương!

Nhưng Quân Khương Lâm lại làm cho đám người này hoàn toàn không còn bất cứ cơ hội nào!

Quả thực chính là tội ác tày trời! Tội ác tày trời a!

Giờ phút này đây, đúng lúc Quân Khương Lâm lại gây ra một vụ tai tiếng tình ái, bọn tài tử này há lại chịu yên phận mà không bỏ đá xuống giếng? "Phải cho Quân Khương Lâm ngươi trả một cái giá cực lớn. Cứ coi như Quân Khương Lâm ngươi da mặt dày chịu được, cũng không tin chị dâu nhân tình của ngươi cũng mặt dày như ngươi! Mắng không chết các ngươi thì để nước miếng dìm chết các ngươi!"

Đó cũng là nguyên nhân mà bọn tài tử này cực lực kích động đám đông không hiểu sự việc tham gia, tất cả mọi người như ong vỡ tổ đều đứng ở cửa thành. Muốn vào thành sao? Đi, chúng ta đi theo thóa mạ nước bọt vào mặt chúng nào! Nghe nói Quân Khương Lâm kia cưỡng gian chị dâu trong quân ngũ. Chuyện này phải làm cho nàng ta xấu hổ đến chết!

Có thể nói chủ ý của các tài tử cực kì độc ác. Đúng là "Trượng nghĩa tẫn thị đồ cẩu bối, phụ tâm giai vi độc thư nhân" ("Trượng nghĩa toàn là vai lứa cẩu tàn sát, vong ân bội nghĩa đa số lại là phần tử trí thức" – Một câu thơ của Tào Học Thuyên, người nhà Minh, có nghĩa là người nghèo, hoặc thất học thường trượng nghĩa, còn người trí thức lại hay vong ân bội nghĩa nhất, "cẩu vai lứ"a là ý nói người văn hóa thấp, hơn nữa thân vô vướng bận, cho nên đa số đều là người trượng nghĩa. "tàn sát cẩu vai lứa" có vẻ không tốt, nhưng lại mang ý nghĩa là người trượng nghĩa trong câu thơ này - Biên), bọn nho sinh này thật sự đang có ý nghĩ ác độc còn gấp trăm lần bọn lưu manh!

Lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ loại lưu manh có văn hóa. Đây cũng chính là một cái đạo lý a.

Độc Cô Vô Địch lúc đi vào tự nhiên là biết chuyện nhưng hắn muốn cho Quân Khương Lâm chịu chút đau khổ, nên cũng không quản chuyện này. Nói giỡn sao, nữ nhi của mình đang mang bầu, vạn nhất hai bên lời qua tiếng lại, kích động thai nhi, chính mình thật sự gánh không nổi trách nhiêm này, phải biết rằng, hai lão đầu tử ở nhà đều mong mỏi chờ tôn tử, ngoại tôn.

Cho nên Độc Cô đại tướng quân làm như không thấy, nhanh chóng chuồn mất.



- Ta còn có mặt mũi trở về? Ta làm gì mà không có mặt mũi để trở về? Ta đương nhiên là có mặt mũi để trở về! Lão tử đánh thắng trận, ta chính là rất có mặt mũi để trở về! Sao? Các ngươi có ý kiến gì?

Quân Khương Lâm bất động, ngầm bảo Quân Vô Ý không cần nhúng tay vào.

Đám người kia nếu dám can đảm tụ tập ở chỗ này, thì bọn chúng cũng không sợ Huyết Y đại tướng quân Quân Vô Ý, sau lưng chắc có người khác chủ mưu. Quân Vô Ý một khi nhúng tay chưa chắc đã hữu dụng, thậm chí tiếng mắng chửi càng lớn, không chừng tạo thành một biển người bao phủ.

Thời điểm này chỉ có dùng biện pháp cực đoan, dùng máu để trấn áp! Llàm cho chỗ này thành ngàn năm thành cổ, xem có ai dám tiếp tục ho hen tiếng nào nữa không, vậy mới có thể chân chính trấn áp vĩnh viễn!

Lời đồn sao? Hừm hừ, Quân Khương Lâm trong lòng cười lãnh khốc, vốn thiếu gia thực không thèm nghĩ tới, lời đồn thì có thể uy hiếp như dao găm sao? Cái gì mà nghìn ngươi nói, cũng phải nhục mà chết? Để lão tử xem thử, lời đồn kia làm được gì. Căn bản chỉ là một đám người nhu nhược!

Trong tay lão tử, đối mặt với lời đồn ta sẽ giết đến khi không còn người nào dám nói mới ngưng!

Ai nói sẽ chết, xem thử có người nào không sợ chết, cùng lắm thì ta tàn sát hết người trong thiên hạ!

- Quân Khương Lâm, ngươi quả thật vô sỉ! Còn dám ở đó nói hươu nói vượn, ngươi lăng nhục tẩu tẩu, hạ lưu đê tiện, đạo đức bại hoại, không biết xấu hổ, gian phu dâm phụ, mọi người đều căm phẫn, đều muốn bọn ngươi chết đi!

Những lời nói này quả thực sắc bén dị thường! Quả nhiên là khó nghe! Ngồi trong xe, Quản Thanh Hàn nghe được âm thanh chói tai này, sắc mặt nhịn không được trắng bệch ra dù trong lòng đã sớm có sự chuẩn bị. Bên ngoài âm thanh mỗi lúc một lớn, tiếng mắng không tiếc rung chuyển trời đất. Quản Thanh Hàn ánh mắt lạnh lùng, không khỏi có chút tuyệt vọng bi ai!

Sớm đã dự liệu được trường hợp này nhưng ngay lúc này gặp phải, Quản Thanh Hàn vẫn cảm giác mình không thể chịu nổi.

d

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK