Sau hai tiếng thét dài, hai người chợt hợp rồi tan, trên không trung lưu lại từng đạo tàn ảnh, sau đó lại xông vào nhau, tốc độ càng lúc càng nhanh. Ở dưới, trong mắt mọi người, trên bầu trời như xuất hiện vô số Triển Mộ Bạch, cũng xuất hiện vô số Tào Quốc Phong, mỗi một thân ảnh đều chân thật, từng đôi chém giết.
Đợi khi tàn ảnh này tiêu tan thì nhiều tàn ảnh khác đã xuất hiện. Tốc độ của hai người đã đạt đến cực điểm. Đánh nhau với tốc độ nhanh như vậy thì mọi người tại đây thật ra cũng không xa lạ gì vì dù sao tu vi bọn họ cũng đã là Thánh Giả, cho dù thực lực không bằng hai người Tào, Triển nhưng cũng ở một mức gần bằng.
Mọi người đang xem cuộc chiến giữa hai người Tào, Triển đều sợ hãi than. Hai người đánh nhau, từng chiêu từng thức đều là hướng tới chỗ yếu hại của đối phương, không người nào hạ thủ lưu tình.
Trong hai người, chỉ cần hơi chút sơ sẩy liền gặp tai hoạ ngập đầu. Chiêu thức tàn nhẫn vô cùng, mọi người ở dưới xem đều lạnh cả người. Nếu những chiêu thức này dùng để công kích mình thì vị tất mình có thể đỡ được. Nếu mình đỡ không được thì kết quả sẽ như thế nào? Không hề nghi ngờ, một khi thất thủ tất nhiên bị chết thảm.
Từng là Thánh Hoàng chiến hữu, kề vai chiến đấu, giao tình lão bằng hữu hơn sáu trăm năm nhưng vẫn ra tay với nhau, một sống một chết.
Người khởi xướng, Quân Khương Lâm Quân đại thiếu gia đang ở không trung cực kỳ hưng phấn không thôi. Cấp bậc cường giả Thánh Hoàng đối chiến chính là cơ hội quan sát học tập hiếm có.
Huống chi trước mắt là hai vị cường giả Thánh Hoàng đánh nhau không nương tay, toàn lực ứng phó, sinh tử như trong đường tơ kẽ tóc.
Tuy rằng chuyện này do mình gây nên nhưng Quân Khương Lâm không có nửa điểm áy náy. Cái này chỉ có thể nói lên rằng thuần túy là sự trùng hợp.
Ta cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới muốn trở thành thiên tài trong mắt các ngươi, lại càng không muốn trở thành truyền nhân truyền từ đời này sang đời khác của lão già các ngươi. Cũng chỉ là đi ăn một bữa cơm, dưới cơ duyên xảo hợp gặp người điên đệ nhất thiên hạ, mới chuẩn bị thi triển kế hoạch lớn trong lòng mình thì các ngươi xen ngang làm việc của ta thất bại.
Ta tuyệt không phải là Không Linh thể chất kỳ ảo gỉ đó, càng không có thể chất Tiên Thiên gì cả. Phải mỗi ngày luyện tập mới có thể chất tốt nhất. Mãi đến mười sáu mười bảy tuổi mới bắt đầu luyện tập thì còn gọi gì là thiên tài thế gian, đã trễ mất mười lăm mười sáu năm.
Hoặc phải nói ta là Hồng Quân Tháp thể chất, đã từng nghe nói chưa? Không nghe nói qua? Vậy là được rồi. Các ngươi mà nghe qua mới lạ!
Nói thật lòng, ta nhãn lực cực kỳ cao, các ngươi có tư cách gì mà thu ta làm truyền nhân đây? Công pháp của các ngươi có thể so sánh với Khai Thiên Tạo Hóa sao? Các ngươi có thể cung cấp linh khí vô tận như Hồng Quân tháp sao? Các ngươi có Hồng Mông Tử Khí sao? Không phải xem thường các ngươi nhưng những cái đó phỏng chừng các ngươi ngay cả nghe qua cũng chưa có cơ hội. Muốn nhận ta làm truyền nhân thì các ngươi tiếp tục tu luyện thêm vài ngàn năm nữa đi.
Chỉ bằng chút thực lực của các ngươi đã nghĩ cách thu ta làm đồ đệ. Ít nhất cũng phải có thực lực Cửu U đệ nhất thiểu mới miễn cưỡng đủ tư cách. Bất quá cũng chỉ là có tư cách thôi, vẫn còn chưa được chấp nhận đâu.
Tam Đại Thánh Địa người đông thế mạnh, Phiêu Miểu Huyễn Phủ đang thời thịnh vượng, mặc dù quyết chí thề đối địch nhưng tạm thời còn trêu chọc không nổi, cho dù đánh cũng đánh không lại.
Ta đang sầu muộn, tìm đồng minh khắp nơi, khi tìm được thì các ngươi lại đuổi hắn chạy mất. Đã như vậy các ngươi còn coi ta giống như một khối thịt Đường Tăng. Ta còn không tặng cho các ngươi một chút phiền toái thì chẳng phải có lỗi với các ngươi lắm sao.
Nếu các ngươi có phát hiện ra thì phiền toái đã đổ xuống đầu các ngươi rồi. Nếu không phát hiện được thì ta đây cũng chỉ có thể nói một tiếng xui xẻo. Dù sao ta cũng ở trước mặt các ngươi, nhưng các ngươi lại không phát hiện ra thì chỉ có thể trách là do các ngươi yếu kém, không thể trách ta được.
Cho nên Quân đại thiếu dọc đường đi đều tận sức biểu diễn kỹ xảo diễn kịch của mình, tái hiện một vị thiếu niên nơi hẻo lánh mới lên kinh thành, tỏ ra kinh ngạc khi gặp những cảnh xa hoa trong thành, rồi lại kể mình đã từng ăn một loại tiên nhũ linh thạch, và thể hiện sự khiêm tốn, tôn sư trọng đạo...
Hoàn toàn là đóng kịch tuy nhiên lại diễn như thật.
Chỉ bằng mấy câu nói đã làm cho mọi người vui mừng khôn xiết. Mấy lão gia hỏa này lại càng yêu thích hắn.
Xây dựng thành công phần quan hệ tình cảm tốt đẹp thì sau này làm việc gì cũng dễ dàng. Bất kể là có làm ra chuyện xấu gì, có mối quan hệ này thì hết thảy đều có thể thuận lý thành chương.
Một khi đã có tình cảm sâu đậm, dù là có vô tình làm sai hoặc cố ý làm sai thì cũng có thể năn nỉ ỉ ôi là qua chuyện. Còn chuyện hãm hại người khác thì lại càng ngựa quen đường cũ, nước chảy thành sông. Nhưng khi bị hãm hại thì lại có thể kích động sự căm giận to lớn của một vài người khác. Ngôn Tình Nữ Phụ
Cho nên sau khi các Thánh Hoàng Huyễn Phủ tiếp nhận hắn và thảo luận sôi nổi về tiền đồ của hắn, Quân đại thiếu thi triển Âm Dương Độn đi ra ngoài, tìm một người có cùng dáng người với mình trong Trần gia mang về. Chọn thời gian thích làm ra động tĩnh rồi mang tên thiếu niên xấu số bay ra cửa sổ.
Quân đại thiếu trong suốt quá trình cũng không làm gì nhiều ngoài việc phải chạy như điên, sau đó đem tên thiếu niên xấu số đánh vỡ đầu. Dùng giọng khàn khàn để nói chuyện, còn tác phong thì giả y hệt Triển đại Thánh Hoàng. Tuy nhiên Quân đại thiếu bắt chước cỡ nào cũng không thể giống y chang được.
Nhưng lại nói, nếu hắn bắt chước quá giống ngược lại sẽ làm cho người ta hoài nghi.
Theo Quân Khương Lâm phỏng đoán, sau vụ vu oan giá họa này, Phiêu Miểu Huyễn Phủ và Tam Đại Thánh Địa tất nhiên sẽ sẽ choảng nhau một trận, rồi chia tay trong buồn bã. Thậm chí liên minh tạm thời giữa Tam Đại Thánh Địa và Phiêu Miểu Huyễn Phủ tan rã. Địch nhân của hắn cũng chỉ còn lại Tam Đại Thánh Địa, áp lực đè lên người của mình sẽ giảm đi rất nhiều.
Nhưng Quân đại thiếu có vẻ như đánh giá chưa đúng hoặc không thừa nhận tầm quan trọng của một kỳ tài Không Linh thể chất. Mấy lão gia hỏa này không hành động như kế hoạch của hắn nghĩ ra, mà vừa mới gặp liền đánh nhau trí mạng.
Kết quả này vượt ngoài sự mong đợi của Quân đại thiếu gia, hình như còn hơi quá đáng thì phải?
Rất mãnh liệt! Rất kích động! Xem ra liều thuốc này rất mãnh liệt.
Hắn nào biết, có được kỳ tài Không Linh thể chất trong mắt Tào Quốc Phong cũng như kiếm được bảo bối. Trình độ càng thấp đối với lão mà nói thì càng tốt. Mắt thấy đồ đệ Không Linh thể chất, cũng là truyền nhân truyền từ đời này sang đời khác trong tương lai của mình biến thành một đống thịt nhão, Tào Quốc Phong cảm thấy như đã chết.
Quân Khương Lâm như thế nào nghĩ ra, Tào Quốc Phong tìm kiếm truyền nhân như vậy đã năm sáu trăm năm. Hi vọng sau năm sáu trăm năm tan vỡ thì đau khổ cỡ nào đây? Nếu như Tào Quốc Phong đã từng gặp Quân Khương Lâm thì khi biết Quân Khương Lâm chết, hắn cũng chỉ cảm thán một câu đáng tiếc. Nhưng hiện tại lại, Tào Thánh Hoàng thu đồ đệ chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Tương lai viễn cảnh tươi sáng mà hắn nghĩ tới đột nhiên biến mất, thay vào đó là cảnh tượng của mười tám tầng Địa Ngục, cái này chẳng khác nào đưa Tào Thánh Hoàng từ thiên đường xuống thẳng Địa Ngục.
Cú sốc này thật sự quá lớn. Cho nên Tào Quốc Phong hoàn toàn trở nên điên cuồng, đồng thời làm tan biến phần nào lo lắng trong lòng Quân Khương Lâm.
Nhưng hiện giờ hắn lại lo việc khác, náo nhiệt như thế thì nên làm gì tiếp theo để trường ác đấu này có kết quả tồi tệ một chút nữa đây? Nếu nơi này, hơn một trăm người cùng đồng quy vu tận thì tốt biết bao.
Giữa không trung, hai đại Thánh Hoàng đánh nhau cũng tới hồi gay cấn.
Hai vị Thánh Hoàng cũng đã mang binh khí của mình ra, đánh giáp lá cà. Hai thanh trường kiếm như Giao Long bay lên không, xuyên qua giữa hai bóng người, như hóa thành ngàn vạn tàn ảnh, chém giết điên cuồng.
Trên mặt đất là sáu vị Thánh Hoàng biết rõ chuyện xảy ra, cộng thêm một đám đông đang xem từng đợt kinh hô, đổ mồ hôi lạnh
- Thánh Hoàng chính là Thánh Hoàng, xem lực công kích này, thật sự là cường hãn.
May mắn là hai người cũng ngang ngửa với nhau, cũng không đến mức phân biệt thắng thua, sinh tử trong một chiêu, việc phóng thích kình lực rất chuẩn xác, nếu không chỗ này trong Trần gia trang viên chỉ sợ sớm đã biến thành một đống hoang tàn.
Mộng Huyễn Huyết Hải, người đứng đầu đợt đi ra ngoài lần này Thánh Hoàng Hải Vô Nhai, một thân màu tím, bước tới sáu vị Thánh Hoàng Huyễn Phủ, cau mày nói:
- Các vị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đang êm đẹp thì hai người bọn họ lại đánh nhau? Không phải muốn thương nghị việc thu kỳ tài Không Linh thể chất làm đệ tử sao? Xem bọn hắn đánh nhau cỡ này thì còn thương nghị cái nỗi gì?
Huyễn Phủ Thánh Hoàng Bạch Kỳ Phong, mặt xụ xuống nói:
- Đã làm Hải đại nhân lo lắng, việc thu đệ tử đã không cần phải thương nghị nữa rồi!
- Hả? Bạch huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại hạ xin rửa tai lắng nghe.
Hải Vô Nhai ngẩng lên nhìn cuộc chiến giữa không trung, không chút cảm tình, quay lại nhìn Bạch Kỳ Phong:
- Còn chuyện gì nữa chứ? Không phải là Triển Mộ Bạch kia đê tiện vô sỉ đến mức tuyệt đỉnh. Hải huynh, Tam Đại Thánh Địa các ngươi nhân tài cũng không ít. Cũng may Tào lão ra tay trước một bước, nếu lão Tào không ra tay thì lão phu cũng sẽ ra tay thôi. Đồ bỏ đi này thật là làm cho lão phu ngứa con mắt. Cỡ hắn mà cũng có thể trở thành trụ cột của Tam Đại Thánh Địa sao? Xem ra Độn Thế Tiên Cung quả nhiên là xuống dốc thật rồi.
Bạch Kỳ Phong một bụng oán khí, phất tay áo một cái, quay đầu không thèm nói nữa.
Tên đồ đệ kia, mình cũng có một phần... nhưng đã bị phế đi như vậy!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Đợi khi tàn ảnh này tiêu tan thì nhiều tàn ảnh khác đã xuất hiện. Tốc độ của hai người đã đạt đến cực điểm. Đánh nhau với tốc độ nhanh như vậy thì mọi người tại đây thật ra cũng không xa lạ gì vì dù sao tu vi bọn họ cũng đã là Thánh Giả, cho dù thực lực không bằng hai người Tào, Triển nhưng cũng ở một mức gần bằng.
Mọi người đang xem cuộc chiến giữa hai người Tào, Triển đều sợ hãi than. Hai người đánh nhau, từng chiêu từng thức đều là hướng tới chỗ yếu hại của đối phương, không người nào hạ thủ lưu tình.
Trong hai người, chỉ cần hơi chút sơ sẩy liền gặp tai hoạ ngập đầu. Chiêu thức tàn nhẫn vô cùng, mọi người ở dưới xem đều lạnh cả người. Nếu những chiêu thức này dùng để công kích mình thì vị tất mình có thể đỡ được. Nếu mình đỡ không được thì kết quả sẽ như thế nào? Không hề nghi ngờ, một khi thất thủ tất nhiên bị chết thảm.
Từng là Thánh Hoàng chiến hữu, kề vai chiến đấu, giao tình lão bằng hữu hơn sáu trăm năm nhưng vẫn ra tay với nhau, một sống một chết.
Người khởi xướng, Quân Khương Lâm Quân đại thiếu gia đang ở không trung cực kỳ hưng phấn không thôi. Cấp bậc cường giả Thánh Hoàng đối chiến chính là cơ hội quan sát học tập hiếm có.
Huống chi trước mắt là hai vị cường giả Thánh Hoàng đánh nhau không nương tay, toàn lực ứng phó, sinh tử như trong đường tơ kẽ tóc.
Tuy rằng chuyện này do mình gây nên nhưng Quân Khương Lâm không có nửa điểm áy náy. Cái này chỉ có thể nói lên rằng thuần túy là sự trùng hợp.
Ta cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới muốn trở thành thiên tài trong mắt các ngươi, lại càng không muốn trở thành truyền nhân truyền từ đời này sang đời khác của lão già các ngươi. Cũng chỉ là đi ăn một bữa cơm, dưới cơ duyên xảo hợp gặp người điên đệ nhất thiên hạ, mới chuẩn bị thi triển kế hoạch lớn trong lòng mình thì các ngươi xen ngang làm việc của ta thất bại.
Ta tuyệt không phải là Không Linh thể chất kỳ ảo gỉ đó, càng không có thể chất Tiên Thiên gì cả. Phải mỗi ngày luyện tập mới có thể chất tốt nhất. Mãi đến mười sáu mười bảy tuổi mới bắt đầu luyện tập thì còn gọi gì là thiên tài thế gian, đã trễ mất mười lăm mười sáu năm.
Hoặc phải nói ta là Hồng Quân Tháp thể chất, đã từng nghe nói chưa? Không nghe nói qua? Vậy là được rồi. Các ngươi mà nghe qua mới lạ!
Nói thật lòng, ta nhãn lực cực kỳ cao, các ngươi có tư cách gì mà thu ta làm truyền nhân đây? Công pháp của các ngươi có thể so sánh với Khai Thiên Tạo Hóa sao? Các ngươi có thể cung cấp linh khí vô tận như Hồng Quân tháp sao? Các ngươi có Hồng Mông Tử Khí sao? Không phải xem thường các ngươi nhưng những cái đó phỏng chừng các ngươi ngay cả nghe qua cũng chưa có cơ hội. Muốn nhận ta làm truyền nhân thì các ngươi tiếp tục tu luyện thêm vài ngàn năm nữa đi.
Chỉ bằng chút thực lực của các ngươi đã nghĩ cách thu ta làm đồ đệ. Ít nhất cũng phải có thực lực Cửu U đệ nhất thiểu mới miễn cưỡng đủ tư cách. Bất quá cũng chỉ là có tư cách thôi, vẫn còn chưa được chấp nhận đâu.
Tam Đại Thánh Địa người đông thế mạnh, Phiêu Miểu Huyễn Phủ đang thời thịnh vượng, mặc dù quyết chí thề đối địch nhưng tạm thời còn trêu chọc không nổi, cho dù đánh cũng đánh không lại.
Ta đang sầu muộn, tìm đồng minh khắp nơi, khi tìm được thì các ngươi lại đuổi hắn chạy mất. Đã như vậy các ngươi còn coi ta giống như một khối thịt Đường Tăng. Ta còn không tặng cho các ngươi một chút phiền toái thì chẳng phải có lỗi với các ngươi lắm sao.
Nếu các ngươi có phát hiện ra thì phiền toái đã đổ xuống đầu các ngươi rồi. Nếu không phát hiện được thì ta đây cũng chỉ có thể nói một tiếng xui xẻo. Dù sao ta cũng ở trước mặt các ngươi, nhưng các ngươi lại không phát hiện ra thì chỉ có thể trách là do các ngươi yếu kém, không thể trách ta được.
Cho nên Quân đại thiếu dọc đường đi đều tận sức biểu diễn kỹ xảo diễn kịch của mình, tái hiện một vị thiếu niên nơi hẻo lánh mới lên kinh thành, tỏ ra kinh ngạc khi gặp những cảnh xa hoa trong thành, rồi lại kể mình đã từng ăn một loại tiên nhũ linh thạch, và thể hiện sự khiêm tốn, tôn sư trọng đạo...
Hoàn toàn là đóng kịch tuy nhiên lại diễn như thật.
Chỉ bằng mấy câu nói đã làm cho mọi người vui mừng khôn xiết. Mấy lão gia hỏa này lại càng yêu thích hắn.
Xây dựng thành công phần quan hệ tình cảm tốt đẹp thì sau này làm việc gì cũng dễ dàng. Bất kể là có làm ra chuyện xấu gì, có mối quan hệ này thì hết thảy đều có thể thuận lý thành chương.
Một khi đã có tình cảm sâu đậm, dù là có vô tình làm sai hoặc cố ý làm sai thì cũng có thể năn nỉ ỉ ôi là qua chuyện. Còn chuyện hãm hại người khác thì lại càng ngựa quen đường cũ, nước chảy thành sông. Nhưng khi bị hãm hại thì lại có thể kích động sự căm giận to lớn của một vài người khác. Ngôn Tình Nữ Phụ
Cho nên sau khi các Thánh Hoàng Huyễn Phủ tiếp nhận hắn và thảo luận sôi nổi về tiền đồ của hắn, Quân đại thiếu thi triển Âm Dương Độn đi ra ngoài, tìm một người có cùng dáng người với mình trong Trần gia mang về. Chọn thời gian thích làm ra động tĩnh rồi mang tên thiếu niên xấu số bay ra cửa sổ.
Quân đại thiếu trong suốt quá trình cũng không làm gì nhiều ngoài việc phải chạy như điên, sau đó đem tên thiếu niên xấu số đánh vỡ đầu. Dùng giọng khàn khàn để nói chuyện, còn tác phong thì giả y hệt Triển đại Thánh Hoàng. Tuy nhiên Quân đại thiếu bắt chước cỡ nào cũng không thể giống y chang được.
Nhưng lại nói, nếu hắn bắt chước quá giống ngược lại sẽ làm cho người ta hoài nghi.
Theo Quân Khương Lâm phỏng đoán, sau vụ vu oan giá họa này, Phiêu Miểu Huyễn Phủ và Tam Đại Thánh Địa tất nhiên sẽ sẽ choảng nhau một trận, rồi chia tay trong buồn bã. Thậm chí liên minh tạm thời giữa Tam Đại Thánh Địa và Phiêu Miểu Huyễn Phủ tan rã. Địch nhân của hắn cũng chỉ còn lại Tam Đại Thánh Địa, áp lực đè lên người của mình sẽ giảm đi rất nhiều.
Nhưng Quân đại thiếu có vẻ như đánh giá chưa đúng hoặc không thừa nhận tầm quan trọng của một kỳ tài Không Linh thể chất. Mấy lão gia hỏa này không hành động như kế hoạch của hắn nghĩ ra, mà vừa mới gặp liền đánh nhau trí mạng.
Kết quả này vượt ngoài sự mong đợi của Quân đại thiếu gia, hình như còn hơi quá đáng thì phải?
Rất mãnh liệt! Rất kích động! Xem ra liều thuốc này rất mãnh liệt.
Hắn nào biết, có được kỳ tài Không Linh thể chất trong mắt Tào Quốc Phong cũng như kiếm được bảo bối. Trình độ càng thấp đối với lão mà nói thì càng tốt. Mắt thấy đồ đệ Không Linh thể chất, cũng là truyền nhân truyền từ đời này sang đời khác trong tương lai của mình biến thành một đống thịt nhão, Tào Quốc Phong cảm thấy như đã chết.
Quân Khương Lâm như thế nào nghĩ ra, Tào Quốc Phong tìm kiếm truyền nhân như vậy đã năm sáu trăm năm. Hi vọng sau năm sáu trăm năm tan vỡ thì đau khổ cỡ nào đây? Nếu như Tào Quốc Phong đã từng gặp Quân Khương Lâm thì khi biết Quân Khương Lâm chết, hắn cũng chỉ cảm thán một câu đáng tiếc. Nhưng hiện tại lại, Tào Thánh Hoàng thu đồ đệ chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Tương lai viễn cảnh tươi sáng mà hắn nghĩ tới đột nhiên biến mất, thay vào đó là cảnh tượng của mười tám tầng Địa Ngục, cái này chẳng khác nào đưa Tào Thánh Hoàng từ thiên đường xuống thẳng Địa Ngục.
Cú sốc này thật sự quá lớn. Cho nên Tào Quốc Phong hoàn toàn trở nên điên cuồng, đồng thời làm tan biến phần nào lo lắng trong lòng Quân Khương Lâm.
Nhưng hiện giờ hắn lại lo việc khác, náo nhiệt như thế thì nên làm gì tiếp theo để trường ác đấu này có kết quả tồi tệ một chút nữa đây? Nếu nơi này, hơn một trăm người cùng đồng quy vu tận thì tốt biết bao.
Giữa không trung, hai đại Thánh Hoàng đánh nhau cũng tới hồi gay cấn.
Hai vị Thánh Hoàng cũng đã mang binh khí của mình ra, đánh giáp lá cà. Hai thanh trường kiếm như Giao Long bay lên không, xuyên qua giữa hai bóng người, như hóa thành ngàn vạn tàn ảnh, chém giết điên cuồng.
Trên mặt đất là sáu vị Thánh Hoàng biết rõ chuyện xảy ra, cộng thêm một đám đông đang xem từng đợt kinh hô, đổ mồ hôi lạnh
- Thánh Hoàng chính là Thánh Hoàng, xem lực công kích này, thật sự là cường hãn.
May mắn là hai người cũng ngang ngửa với nhau, cũng không đến mức phân biệt thắng thua, sinh tử trong một chiêu, việc phóng thích kình lực rất chuẩn xác, nếu không chỗ này trong Trần gia trang viên chỉ sợ sớm đã biến thành một đống hoang tàn.
Mộng Huyễn Huyết Hải, người đứng đầu đợt đi ra ngoài lần này Thánh Hoàng Hải Vô Nhai, một thân màu tím, bước tới sáu vị Thánh Hoàng Huyễn Phủ, cau mày nói:
- Các vị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đang êm đẹp thì hai người bọn họ lại đánh nhau? Không phải muốn thương nghị việc thu kỳ tài Không Linh thể chất làm đệ tử sao? Xem bọn hắn đánh nhau cỡ này thì còn thương nghị cái nỗi gì?
Huyễn Phủ Thánh Hoàng Bạch Kỳ Phong, mặt xụ xuống nói:
- Đã làm Hải đại nhân lo lắng, việc thu đệ tử đã không cần phải thương nghị nữa rồi!
- Hả? Bạch huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại hạ xin rửa tai lắng nghe.
Hải Vô Nhai ngẩng lên nhìn cuộc chiến giữa không trung, không chút cảm tình, quay lại nhìn Bạch Kỳ Phong:
- Còn chuyện gì nữa chứ? Không phải là Triển Mộ Bạch kia đê tiện vô sỉ đến mức tuyệt đỉnh. Hải huynh, Tam Đại Thánh Địa các ngươi nhân tài cũng không ít. Cũng may Tào lão ra tay trước một bước, nếu lão Tào không ra tay thì lão phu cũng sẽ ra tay thôi. Đồ bỏ đi này thật là làm cho lão phu ngứa con mắt. Cỡ hắn mà cũng có thể trở thành trụ cột của Tam Đại Thánh Địa sao? Xem ra Độn Thế Tiên Cung quả nhiên là xuống dốc thật rồi.
Bạch Kỳ Phong một bụng oán khí, phất tay áo một cái, quay đầu không thèm nói nữa.
Tên đồ đệ kia, mình cũng có một phần... nhưng đã bị phế đi như vậy!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến