Lý Thượng thanh âm ngưng trọng:
- Du Nhiên, con hiểu chưa? động lực thúc đẩy Mạc Quân Tà thay đổi chính là áp lực kia! Chính là cường đại áp lực, đã làm cho Quân Khương Lâm không thể đứng yên. Khi hội đủ thiên địa nhân bức bách một người thì sẽ làm cho người ấy thay đổi, cho dù là người nhu nhược không có dũng khí nhất, cũng sẽ biến thành anh hung dưới áp lực như vậy! Cho nên Quân Khương Lâm thay đổi, biến đổi ngoài dự liệu nhưng lại rất hợp tình hợp lý.
Lý Du Nhiên thâm trầm tự hỏi, như có suy nghĩ gì, chậm rãi gật đầu.
Lý thái sư phỏng đoán, cố nhiên có vài phần đạo lý, nhưng hắn vẫn vĩnh viễn cũng không nghĩ ra, theo hắn phỏng đoán nữa, lại chỉ sẽ càng đi càng lệch! Bởi vì, Mạc Tà "này" không phải Mạc Tà "kia"! Sai một ly đi một ngàn dặm, huống chi điểm xuất phát đã sai lầm rồi.
Đối với Quân Khương Lâm, ông nội nơi này chân thành khuyên bảo cho con, nếu con không có mười phần nắm chắc có thể một kích tuyệt sát, thì con nhất định không nên ra tay động thủ.
Lý Thượng nheo nheo hàng lông mi trắng, nở nụ cười yên tĩnh, nói:
- Cái con và Lý gia muốn, thủy chung bất quá chính là quyền thế mà thôi. Nhưng cái Quân Khương Lâm muốn không phải là quyền thế, hắn thậm chí coi thường quyền thế. Cho nên, Quân Khương Lâm cùng chúng ta thực chất không có gì xung đột, giữa hắn và con so với sự mâu thuẫn cừu hận của ta cùng Quân Chiến Thiên lão nhân là hoàn toàn bất đồng.
- Hắn coi thường quyền thế? Làm sao người biết được?
Lý Du Nhiên nhíu lông mày, quan to lộc hậu, quyền khuynh thiên hạ, người nào không muốn? Dưới một người trên vạn người, cái mùi vị tuyệt vời đó thử hỏi ai mà không hâm mộ? Đứng đầu thiên hạ, quyền sinh quyền sát, đêm đêm cùng mỹ nhân đầu ấp tay gối, một tiếng hô vạn người cuối đầu, những thứ như vậy ai không hướng về? Vì sao Quân Khương Lâm có thể thờ ơ, không muốn đây?
Hắn không tin!
Tự đáy lòng hắn không tin!
- Kỳ thật điểm này, chỉ qua thái độ, trong cử chỉ của Quân Khương Lâm cũng có thể nhìn ra được. Người này tuyệt không thèm để ý cách nhìn bất luận là của kẻ nào, cũng sẽ không để ý cái gì sinh tử vinh nhục. Tự nhiên mà vậy, cũng càng không cần vinh hoa phú quý. Hắn có thể nhấc tay từ bỏ gia tài, sống giữa ngàn vạn bá tánh, nhưng lại cũng là người vô cùng phung phí xa hoa giữa ngàn vạn người. Hắn vốn không cần xem thái độ của người trong thiên hạ, không để thiên hạ vào mắt, làm theo ý mình, muốn làm gì thì làm, tiêu sái tự nhiên, không hi vọng có nửa điểm ước thúc trong người.
Lý Thượng thở dài một hơi:
- Hắn chính là một người như vậy. Cho nên, mục tiêu mà hắn theo đuổi so với chúng ta mà nói thì cao hơn nhiều! Cao hơn cả con! Điểm này, ta không muốn thừa nhận chút nào, nhưng cuối cùng cũng phải nhận!
"So với ta cao hơn? So với ta hơn?" Lý Du Nhiên chậm rãi nhai nuốt lấy những lời này, đột nhiên cảm thấy được một trận chua sót. Chính mình hao hết tâm tư sở muốn theo đuổi, nhưng ở trong mắt người khác lại hoàn toàn không có ý nghĩa gì sao?
Đây đối với một người luôn luôn tâm cao khí ngạo như Lý Du Nhiên mà nói, đây là một việc châm chọc chua cay nhất!
- Đích thị là vậy, chính là so với con rất cao. Dã tâm của con, ta thấy được,thấy rõ là khác…
Lý Thượng lông mi trắng thưa thớt nhẹ nhàng nhúc nhích lên:
- Con suốt đời sở cầu, nhiều nhất cũng chỉ là làm một vị đế vương nhân gian! Độc bá nhất phương, nắm núi sông nghìn vạn dặm. Dù cho không được như vậy thì cũng là muốn công muôn đời sau, dưới một người trên vạn người! Đây chính là mục tiêu của con, mùi vị nắm trong tay quyền thế tuyệt đối có thể làm khuynh đảo tất cả. Để có được cái mùi vị tuyệt vời đó, con có thể từ bỏ tất cả, bất chấp tất cả để đạt được.
- Vâng, chính là vậy.
Lý Du Nhiên nhẹ nhàng nhếch cao đôi hàng mi thách thức, ẩn chứa vài phần sát khí tàn khốc:
- Thời cơ không ưu ái một ai, nam nhi phải tự mình cố gắng, hoàng đế luân phiên làm. Minh triều đến nhà của ta! Nếu có cơ hội, con sẽ nổi lên, khuấy động can qua, xây dựng nghiệp lớn của Lý gia ta! Vương triều Lý gia thiên thu bất hủ!
- Nhưng cái mà Quân Khương Lâm theo đuổi, lại rõ ràng chính là tiêu diêu ngoài vạn vật, tiêu diêu tự tại vượt lên cả vương quyền và các thế lực kinh khủng! Tỷ như, Phong Tuyết Ngân Thành, lại tỷ như, Huyết Hồn sơn trang. Hay thậm chí cao hơn cũng chưa biết chừng!
Lý Thượng thở dài:
- Mà điểm này, hiện tại bệ hạ cũng đồng dạng thấy rất rõ ràng. Cho nên hắn hiện tại, so với trước kia cần khoan dung hơn, đương nhiên, cũng hối hận vô cùng.
Lý thái sư cười dài đầy thâm ý.
- Nghe qua ông nội dạy bảo, bệ hạ sẽ hối hận, con còn có thể lý giải, nhưng bệ hạ tại sao có thể so với trước kia còn muốn khoan dung hơn là sao? Trước kia bệ hạ chẳng lẽ chưa từng có nhẫn nại khoan dung sao?
Lý Du Nhiên khó hiểu. Phương diện này, tựa hồ có cái nội tình gì?
Lý thái sư cười cười, nhưng không trả lời, nói:
- Đây là kết quả tất phải có, trong lúc đó lại nói về Lý gia chúng ta cùng Quân gia nhiều nhất chẳng qua là ta cùng Quân Chiến Thiên có thù cũ mà thôi. Trừ chuyện đó ra, hai bên cũng không có xung đột lợi ích gì, dù sao chúng ta cũng đã già hết rồi…
- Ý của ông nội là…
Lý Du Nhiên có chút như lọt vào trong sương mù. Nghe khẩu khí của ông nội, chẳng lẽ cừu hận lớn như vậy, ước chừng kéo dài ba đời cừu hận, có thể nào cứ như vậy buông xuống?
- Du Nhiên, con phải nhớ kỹ, đối phó Quân gia, nhất là muốn đối phó nhân vật như Quân Khương Lâm. Trừ phi con có mười hai vạn phần nắm chắc, có thể đưa hắn diệt tộc! Sau đó còn cần tận mắt thấy thi thể của Quân Khương Lâm bày tại trước mắt…
Lý Thượng nhắm hai mắt lại, có chút mệt mỏi, nói:
- … mới có thể động thủ! Nếu không, thì không nên hành động thiếu suy nghĩ!
- Vậy mồ hôi công sức của chúng ta…
Lý Du Nhiên cúi thấp đầu xuống, mái tóc mềm rối tung rơi xuống dưới, che ở mặt hắn, nhìn không ra biểu cảm gì.
Lý Du Nhiên chấn động trong lòng, những lời này ông nội mới nói, đã nói qua một lần rồi, lúc nãy là nói "Khi con không có mười phần nắm chắc có thể một kích tuyệt sát trong nháy mắt, vậy con không nên rat ay với hắn". Những lời này, hoàn toàn mang ý tứ giống nhau. Mà ông nội lại cường điệu nói hai lần!
Đây là ý gì? Lý Du Nhiên rất rõ ràng!
Cái lời giải thích của ông nội chỉ tuyệt đối không gánh vác được chuyện Quân Khương Lâm quay lại phản công! Mà Quân Khương Lâm phản công thì cơ hồ là có thể bị diệt tộc! Điểm này Lý Thượng không nói rõ nhưng cả hai ông cháu đều biết đến!
Lý Du Nhiên có chút không thể tiếp nhận loại quan điểm này!
- Hết thảy vẫn là dựa theo quyết định của con. Nên như thế nào, con hẳn là so với ta cũng có tính toán. Ta không thể chuyện gì cũng đều phát biểu ý kiến, cái nhà này sau này cần dựa vào con! Cho nên chỉ cần con cho rằng đúng thì liền làm! Không cần băn khoăn cảm nhận của ta.
Lý thái sư mệt mỏi nhắm mắt lại, phất phất tay.
- Con chỉ cần nhớ kỹ hai điểm, trước mắt tình hình vẫn không cần làm trái ý bệ hạ; đối Quân Khương Lâm cần vạn phần cẩn thận, hết thảy phải khống chế được, điểm mấu chốt không nên trêu chọc hai người kia. Như vậy sẽ tốt hơn. Như vậy Lý gia chúng ta liền nhất định có thể giữ được thế trăng sáng trong mây mờ.
Lý Du Nhiên im lặng, cuộc trò chuyện của hai ông cháu cuối cùng đã chấm dứt.
Tuy rằng trước mắt vẫn chỉ là vào đầu mùa đông, nhưng chỗ phòng Lý Thượng cũng đã có chậu than thật to. Từ đầu Lý Du Nhiên luôn luôn cảm giác chậu than ở đó thực có chút quá sớm, quá nóng. Nhưng sau buổi nói chuyện, Lý Du Nhiên lại đột nhiên cảm thấy được có chút rét lạnh, rét lạnh xông tới thẳng trong lòng.
Loại cảm giác rét lạnh dị thường này làm cho hắn dù rất rắn rỏi và kiêu ngạo cũng co rúm lại, nhịn không được nhích gần về phía chậu than trước mặt.
Trên khuôn mặt tuấn tú như mang một câu hỏi lớn, thần sắc cực kỳ phức tạp, không cam lòng, lại còn có chút mất mát. Chẳng lẽ ta lại kém hắn nhiều như vậy sao? Mọi thứ không hề có sẵn. Ta tận lực theo đuổi. Mọi thứ bây giờ không hề có sẵn, vậy mà, người ta thì thậm chí an nhàn, bất tri bất giác. Thế nhưng tên Quân Khương Lâm kia đã vượt mình thật muốn vài cấp bậc sao!
Hắn lại thật sự lợi hại như vậy sao? Khó mà có thể sánh ngang với hắn sao? Lý Du Nhiên trong phút chốc thở dài thật sâu.
Lý Thượng híp mắt nằm ở trên giường êm, ngầm thở dài, cháu trai đang suy nghĩ gì, hắn tự nhiên biết đến nhất thanh nhị sở (biết tường tận rõ ràng), nhưng sự quan tâm của hắn ngoài phân tích thiệt hơn, thì cái khác đều để Lý Du Nhiên dựa vào chính mình.
- Bẩm lão gia, thiếu gia; Mạnh gia gia chủ Mạnh Hữu Vĩ cầu kiến lão gia.
Ngoài cửa truyền tới tiếng hạ nhân truyền báo.
- Nói cho hắn biết, thái sư thân thể không khoẻ, cần nghỉ ngơi, không thể gặp khách; thiếu gia có việc xuất môn, còn chưa trở về.
Thanh âm của Lý Du Nhiên đã tràn ngập từng đợt mệt mỏi.
Mạnh Hữu Vĩ đến, tất nhiên là liên hợp Lý gia thương nghị như thế nào đối phó Quân gia, nhưng, hiện tại Lý Du Nhiên đã cực kỳ không muốn nghe thấy hai tiếng Quân gia. Hết thảy cũng phải chờ đi qua đợt phong ba này rồi nói sau.
Nhìn phía trước mặt ba chồng tư liệu về Quân Khương Lâm, Lý Du Nhiên cười khổ một tiếng, đột nhiên cầm lấy một chồng, lấy từng trang một ném vào chậu than. Bên trong ngọn lửa đột nhiên cháy bùng lên thật cao.
Nhiệt độ cũng lập tức tăng cao!
Nhưng Lý Du Nhiên trên mặt cũng càng ngày càng ngơ ngẩn. Ánh lửa đưa khuôn mặt tuấn tú của hắn, ánh lên đỏ bừng. Không ngờ lại thêm vài phần vẻ quỷ dị.
Thanh âm chao liện cánh trên bầu trời, có người thông báo:
- Thiếu gia, có tin tức đại quân Thiên Nam trở về.
Lý Du Nhiên cầm trong tay từng trang giấy một, từng một trang giấy một ném vào chậu than. Động tác không nhanh không chậm, thản nhiên nói:
- Vào đi! Đọc!
- Dạ!
Tên đại hán cực kỳ cẩn thận đi đến, trước cúi người thi lễ, lúc này mới mở trang giấy trong tay, thì thầm:
- Đại quân trở về ngày thứ chín, Phong Tuyết Ngân Thành Tiêu gia nhị trưởng lão Tiêu Bố Vũ dẫn ngũ đại Thần Huyền cường giả, Tuyết Phong thất kiếm cùng hai Thiên Huyền ngăn đường trở về, Tiêu Hàn cùng Quân Vô Ý quyết chiến sinh tử…
Lý thái sư đột nhiên ánh mắt mở to, người cũng ngồi dậy, Lý Du Nhiên cũng đình chỉ việc hướng chậu than ném giấy, cả người hoàn toàn yên tĩnh trở lại. Đại hán kia hoảng sợ, không tiếp tục đọc…
- Tiếp tục đọc!
Lý Du Nhiên cắn chặt răng.
Quân Vô Ý đại thắng Tiêu Hàn, Tiêu Hàn thảm bại! Ngân Thành thất kiếm tham chiến, làm một trong bát đại Chí Tôn Ưng Bác Không đứng ra cản trở, song phương triển khai đại chiến; Tiêu Bố Vũ xuất chiến Quân Khương Lâm.
- Tiêu Bố Vũ xuất chiến Quân Khương Lâm?
Lý Du Nhiên thân mình run lên, bỗng nhiên ngẩng đầu.
- Vâng, Tiêu Bố Vũ xuất chiến Quân Khương Lâm, chịu không nổi, bị Quân Khương Lâm tính toán thi triển gian kế khiến Tiêu Bố Vũ thoát y vũ trước tất cả mọi người, cuối cùng xấu hổ quá giận dữ tự sát! Quân Khương Lâm một kiếm trảm Tiêu Phượng Ngô, sau đó lại một kiếm chặt đứt hai chân hai vị bát cửu trưởng lão Thần Huyền của Ngân Thành, đem Ngân Thành Thần Huyền lục trưởng lão một kiếm đâm thủng ngực, cuối cùng, Quân Khương Lâm độc chiến tứ đại Thần Huyền, kết quả toàn thắng! Cả Phong Tuyết Ngân Thành thảm bại!
Đoạn sau của báo cáo nói gì, Lý Du Nhiên một chữ cũng không nghe rõ. Hắn chỉ cảm thấy trong đầu trùng điệp chấn động, trước mắt tối sầm cả lại, máu cả người đột nhiên xông lên đỉnh đầu. Trong đầu hoàn toàn chỉ còn lại đoạn thông tin: Tiêu Bố Vũ xuất chiến Quân Khương Lâm, chịu không nổi; bị Quân Khương Lâm thi triển gian kế áp chế khiến Tiêu Bố Vũ thoát y vũ trước tất cả mọi người, cuối cùng xấu hổ quá giận dữ tự sát! Quân Khương Lâm một kiếm trảm Tiêu Phượng Ngô, sau đó lại một kiếm chặt đứt hai chân hai vị bát cửu trưởng lão Thần Huyền củaNgân Thành, đem Ngân Thành Thần Huyền lục trưởng lão một kiếm đâm thủng ngực, cuối cùng, Quân Khương Lâm độc chiến tứ đại Thần Huyền, kết quả toàn thắng!
Quân Khương Lâm độc chiến tứ đại Thần Huyền, đại thắng!
Quân Khương Lâm độc chiến tứ đại Thần Huyền, đại thắng!
Hắn có cảm giác giống như kinh lôi đầy trời không ngừng vang lên bên tai mình, mạnh đến nỗi khiến linh hồn xuất khiếu bay cao ngàn dặm, phiêu phiêu đãng đãng. Thân hình Lý Du Nhiên lảo đảo hai cái, xấp tư liệu trong tay phải rơi xuống, toàn bộ rơi vào chậu than, một chồng thật dày, đem chậu than vốn hừng hực lửa hoàn toàn che phủ, sau đó tắt ngấm, bốc lên một làn khói đen dày đặt!
d
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
- Du Nhiên, con hiểu chưa? động lực thúc đẩy Mạc Quân Tà thay đổi chính là áp lực kia! Chính là cường đại áp lực, đã làm cho Quân Khương Lâm không thể đứng yên. Khi hội đủ thiên địa nhân bức bách một người thì sẽ làm cho người ấy thay đổi, cho dù là người nhu nhược không có dũng khí nhất, cũng sẽ biến thành anh hung dưới áp lực như vậy! Cho nên Quân Khương Lâm thay đổi, biến đổi ngoài dự liệu nhưng lại rất hợp tình hợp lý.
Lý Du Nhiên thâm trầm tự hỏi, như có suy nghĩ gì, chậm rãi gật đầu.
Lý thái sư phỏng đoán, cố nhiên có vài phần đạo lý, nhưng hắn vẫn vĩnh viễn cũng không nghĩ ra, theo hắn phỏng đoán nữa, lại chỉ sẽ càng đi càng lệch! Bởi vì, Mạc Tà "này" không phải Mạc Tà "kia"! Sai một ly đi một ngàn dặm, huống chi điểm xuất phát đã sai lầm rồi.
Đối với Quân Khương Lâm, ông nội nơi này chân thành khuyên bảo cho con, nếu con không có mười phần nắm chắc có thể một kích tuyệt sát, thì con nhất định không nên ra tay động thủ.
Lý Thượng nheo nheo hàng lông mi trắng, nở nụ cười yên tĩnh, nói:
- Cái con và Lý gia muốn, thủy chung bất quá chính là quyền thế mà thôi. Nhưng cái Quân Khương Lâm muốn không phải là quyền thế, hắn thậm chí coi thường quyền thế. Cho nên, Quân Khương Lâm cùng chúng ta thực chất không có gì xung đột, giữa hắn và con so với sự mâu thuẫn cừu hận của ta cùng Quân Chiến Thiên lão nhân là hoàn toàn bất đồng.
- Hắn coi thường quyền thế? Làm sao người biết được?
Lý Du Nhiên nhíu lông mày, quan to lộc hậu, quyền khuynh thiên hạ, người nào không muốn? Dưới một người trên vạn người, cái mùi vị tuyệt vời đó thử hỏi ai mà không hâm mộ? Đứng đầu thiên hạ, quyền sinh quyền sát, đêm đêm cùng mỹ nhân đầu ấp tay gối, một tiếng hô vạn người cuối đầu, những thứ như vậy ai không hướng về? Vì sao Quân Khương Lâm có thể thờ ơ, không muốn đây?
Hắn không tin!
Tự đáy lòng hắn không tin!
- Kỳ thật điểm này, chỉ qua thái độ, trong cử chỉ của Quân Khương Lâm cũng có thể nhìn ra được. Người này tuyệt không thèm để ý cách nhìn bất luận là của kẻ nào, cũng sẽ không để ý cái gì sinh tử vinh nhục. Tự nhiên mà vậy, cũng càng không cần vinh hoa phú quý. Hắn có thể nhấc tay từ bỏ gia tài, sống giữa ngàn vạn bá tánh, nhưng lại cũng là người vô cùng phung phí xa hoa giữa ngàn vạn người. Hắn vốn không cần xem thái độ của người trong thiên hạ, không để thiên hạ vào mắt, làm theo ý mình, muốn làm gì thì làm, tiêu sái tự nhiên, không hi vọng có nửa điểm ước thúc trong người.
Lý Thượng thở dài một hơi:
- Hắn chính là một người như vậy. Cho nên, mục tiêu mà hắn theo đuổi so với chúng ta mà nói thì cao hơn nhiều! Cao hơn cả con! Điểm này, ta không muốn thừa nhận chút nào, nhưng cuối cùng cũng phải nhận!
"So với ta cao hơn? So với ta hơn?" Lý Du Nhiên chậm rãi nhai nuốt lấy những lời này, đột nhiên cảm thấy được một trận chua sót. Chính mình hao hết tâm tư sở muốn theo đuổi, nhưng ở trong mắt người khác lại hoàn toàn không có ý nghĩa gì sao?
Đây đối với một người luôn luôn tâm cao khí ngạo như Lý Du Nhiên mà nói, đây là một việc châm chọc chua cay nhất!
- Đích thị là vậy, chính là so với con rất cao. Dã tâm của con, ta thấy được,thấy rõ là khác…
Lý Thượng lông mi trắng thưa thớt nhẹ nhàng nhúc nhích lên:
- Con suốt đời sở cầu, nhiều nhất cũng chỉ là làm một vị đế vương nhân gian! Độc bá nhất phương, nắm núi sông nghìn vạn dặm. Dù cho không được như vậy thì cũng là muốn công muôn đời sau, dưới một người trên vạn người! Đây chính là mục tiêu của con, mùi vị nắm trong tay quyền thế tuyệt đối có thể làm khuynh đảo tất cả. Để có được cái mùi vị tuyệt vời đó, con có thể từ bỏ tất cả, bất chấp tất cả để đạt được.
- Vâng, chính là vậy.
Lý Du Nhiên nhẹ nhàng nhếch cao đôi hàng mi thách thức, ẩn chứa vài phần sát khí tàn khốc:
- Thời cơ không ưu ái một ai, nam nhi phải tự mình cố gắng, hoàng đế luân phiên làm. Minh triều đến nhà của ta! Nếu có cơ hội, con sẽ nổi lên, khuấy động can qua, xây dựng nghiệp lớn của Lý gia ta! Vương triều Lý gia thiên thu bất hủ!
- Nhưng cái mà Quân Khương Lâm theo đuổi, lại rõ ràng chính là tiêu diêu ngoài vạn vật, tiêu diêu tự tại vượt lên cả vương quyền và các thế lực kinh khủng! Tỷ như, Phong Tuyết Ngân Thành, lại tỷ như, Huyết Hồn sơn trang. Hay thậm chí cao hơn cũng chưa biết chừng!
Lý Thượng thở dài:
- Mà điểm này, hiện tại bệ hạ cũng đồng dạng thấy rất rõ ràng. Cho nên hắn hiện tại, so với trước kia cần khoan dung hơn, đương nhiên, cũng hối hận vô cùng.
Lý thái sư cười dài đầy thâm ý.
- Nghe qua ông nội dạy bảo, bệ hạ sẽ hối hận, con còn có thể lý giải, nhưng bệ hạ tại sao có thể so với trước kia còn muốn khoan dung hơn là sao? Trước kia bệ hạ chẳng lẽ chưa từng có nhẫn nại khoan dung sao?
Lý Du Nhiên khó hiểu. Phương diện này, tựa hồ có cái nội tình gì?
Lý thái sư cười cười, nhưng không trả lời, nói:
- Đây là kết quả tất phải có, trong lúc đó lại nói về Lý gia chúng ta cùng Quân gia nhiều nhất chẳng qua là ta cùng Quân Chiến Thiên có thù cũ mà thôi. Trừ chuyện đó ra, hai bên cũng không có xung đột lợi ích gì, dù sao chúng ta cũng đã già hết rồi…
- Ý của ông nội là…
Lý Du Nhiên có chút như lọt vào trong sương mù. Nghe khẩu khí của ông nội, chẳng lẽ cừu hận lớn như vậy, ước chừng kéo dài ba đời cừu hận, có thể nào cứ như vậy buông xuống?
- Du Nhiên, con phải nhớ kỹ, đối phó Quân gia, nhất là muốn đối phó nhân vật như Quân Khương Lâm. Trừ phi con có mười hai vạn phần nắm chắc, có thể đưa hắn diệt tộc! Sau đó còn cần tận mắt thấy thi thể của Quân Khương Lâm bày tại trước mắt…
Lý Thượng nhắm hai mắt lại, có chút mệt mỏi, nói:
- … mới có thể động thủ! Nếu không, thì không nên hành động thiếu suy nghĩ!
- Vậy mồ hôi công sức của chúng ta…
Lý Du Nhiên cúi thấp đầu xuống, mái tóc mềm rối tung rơi xuống dưới, che ở mặt hắn, nhìn không ra biểu cảm gì.
Lý Du Nhiên chấn động trong lòng, những lời này ông nội mới nói, đã nói qua một lần rồi, lúc nãy là nói "Khi con không có mười phần nắm chắc có thể một kích tuyệt sát trong nháy mắt, vậy con không nên rat ay với hắn". Những lời này, hoàn toàn mang ý tứ giống nhau. Mà ông nội lại cường điệu nói hai lần!
Đây là ý gì? Lý Du Nhiên rất rõ ràng!
Cái lời giải thích của ông nội chỉ tuyệt đối không gánh vác được chuyện Quân Khương Lâm quay lại phản công! Mà Quân Khương Lâm phản công thì cơ hồ là có thể bị diệt tộc! Điểm này Lý Thượng không nói rõ nhưng cả hai ông cháu đều biết đến!
Lý Du Nhiên có chút không thể tiếp nhận loại quan điểm này!
- Hết thảy vẫn là dựa theo quyết định của con. Nên như thế nào, con hẳn là so với ta cũng có tính toán. Ta không thể chuyện gì cũng đều phát biểu ý kiến, cái nhà này sau này cần dựa vào con! Cho nên chỉ cần con cho rằng đúng thì liền làm! Không cần băn khoăn cảm nhận của ta.
Lý thái sư mệt mỏi nhắm mắt lại, phất phất tay.
- Con chỉ cần nhớ kỹ hai điểm, trước mắt tình hình vẫn không cần làm trái ý bệ hạ; đối Quân Khương Lâm cần vạn phần cẩn thận, hết thảy phải khống chế được, điểm mấu chốt không nên trêu chọc hai người kia. Như vậy sẽ tốt hơn. Như vậy Lý gia chúng ta liền nhất định có thể giữ được thế trăng sáng trong mây mờ.
Lý Du Nhiên im lặng, cuộc trò chuyện của hai ông cháu cuối cùng đã chấm dứt.
Tuy rằng trước mắt vẫn chỉ là vào đầu mùa đông, nhưng chỗ phòng Lý Thượng cũng đã có chậu than thật to. Từ đầu Lý Du Nhiên luôn luôn cảm giác chậu than ở đó thực có chút quá sớm, quá nóng. Nhưng sau buổi nói chuyện, Lý Du Nhiên lại đột nhiên cảm thấy được có chút rét lạnh, rét lạnh xông tới thẳng trong lòng.
Loại cảm giác rét lạnh dị thường này làm cho hắn dù rất rắn rỏi và kiêu ngạo cũng co rúm lại, nhịn không được nhích gần về phía chậu than trước mặt.
Trên khuôn mặt tuấn tú như mang một câu hỏi lớn, thần sắc cực kỳ phức tạp, không cam lòng, lại còn có chút mất mát. Chẳng lẽ ta lại kém hắn nhiều như vậy sao? Mọi thứ không hề có sẵn. Ta tận lực theo đuổi. Mọi thứ bây giờ không hề có sẵn, vậy mà, người ta thì thậm chí an nhàn, bất tri bất giác. Thế nhưng tên Quân Khương Lâm kia đã vượt mình thật muốn vài cấp bậc sao!
Hắn lại thật sự lợi hại như vậy sao? Khó mà có thể sánh ngang với hắn sao? Lý Du Nhiên trong phút chốc thở dài thật sâu.
Lý Thượng híp mắt nằm ở trên giường êm, ngầm thở dài, cháu trai đang suy nghĩ gì, hắn tự nhiên biết đến nhất thanh nhị sở (biết tường tận rõ ràng), nhưng sự quan tâm của hắn ngoài phân tích thiệt hơn, thì cái khác đều để Lý Du Nhiên dựa vào chính mình.
- Bẩm lão gia, thiếu gia; Mạnh gia gia chủ Mạnh Hữu Vĩ cầu kiến lão gia.
Ngoài cửa truyền tới tiếng hạ nhân truyền báo.
- Nói cho hắn biết, thái sư thân thể không khoẻ, cần nghỉ ngơi, không thể gặp khách; thiếu gia có việc xuất môn, còn chưa trở về.
Thanh âm của Lý Du Nhiên đã tràn ngập từng đợt mệt mỏi.
Mạnh Hữu Vĩ đến, tất nhiên là liên hợp Lý gia thương nghị như thế nào đối phó Quân gia, nhưng, hiện tại Lý Du Nhiên đã cực kỳ không muốn nghe thấy hai tiếng Quân gia. Hết thảy cũng phải chờ đi qua đợt phong ba này rồi nói sau.
Nhìn phía trước mặt ba chồng tư liệu về Quân Khương Lâm, Lý Du Nhiên cười khổ một tiếng, đột nhiên cầm lấy một chồng, lấy từng trang một ném vào chậu than. Bên trong ngọn lửa đột nhiên cháy bùng lên thật cao.
Nhiệt độ cũng lập tức tăng cao!
Nhưng Lý Du Nhiên trên mặt cũng càng ngày càng ngơ ngẩn. Ánh lửa đưa khuôn mặt tuấn tú của hắn, ánh lên đỏ bừng. Không ngờ lại thêm vài phần vẻ quỷ dị.
Thanh âm chao liện cánh trên bầu trời, có người thông báo:
- Thiếu gia, có tin tức đại quân Thiên Nam trở về.
Lý Du Nhiên cầm trong tay từng trang giấy một, từng một trang giấy một ném vào chậu than. Động tác không nhanh không chậm, thản nhiên nói:
- Vào đi! Đọc!
- Dạ!
Tên đại hán cực kỳ cẩn thận đi đến, trước cúi người thi lễ, lúc này mới mở trang giấy trong tay, thì thầm:
- Đại quân trở về ngày thứ chín, Phong Tuyết Ngân Thành Tiêu gia nhị trưởng lão Tiêu Bố Vũ dẫn ngũ đại Thần Huyền cường giả, Tuyết Phong thất kiếm cùng hai Thiên Huyền ngăn đường trở về, Tiêu Hàn cùng Quân Vô Ý quyết chiến sinh tử…
Lý thái sư đột nhiên ánh mắt mở to, người cũng ngồi dậy, Lý Du Nhiên cũng đình chỉ việc hướng chậu than ném giấy, cả người hoàn toàn yên tĩnh trở lại. Đại hán kia hoảng sợ, không tiếp tục đọc…
- Tiếp tục đọc!
Lý Du Nhiên cắn chặt răng.
Quân Vô Ý đại thắng Tiêu Hàn, Tiêu Hàn thảm bại! Ngân Thành thất kiếm tham chiến, làm một trong bát đại Chí Tôn Ưng Bác Không đứng ra cản trở, song phương triển khai đại chiến; Tiêu Bố Vũ xuất chiến Quân Khương Lâm.
- Tiêu Bố Vũ xuất chiến Quân Khương Lâm?
Lý Du Nhiên thân mình run lên, bỗng nhiên ngẩng đầu.
- Vâng, Tiêu Bố Vũ xuất chiến Quân Khương Lâm, chịu không nổi, bị Quân Khương Lâm tính toán thi triển gian kế khiến Tiêu Bố Vũ thoát y vũ trước tất cả mọi người, cuối cùng xấu hổ quá giận dữ tự sát! Quân Khương Lâm một kiếm trảm Tiêu Phượng Ngô, sau đó lại một kiếm chặt đứt hai chân hai vị bát cửu trưởng lão Thần Huyền của Ngân Thành, đem Ngân Thành Thần Huyền lục trưởng lão một kiếm đâm thủng ngực, cuối cùng, Quân Khương Lâm độc chiến tứ đại Thần Huyền, kết quả toàn thắng! Cả Phong Tuyết Ngân Thành thảm bại!
Đoạn sau của báo cáo nói gì, Lý Du Nhiên một chữ cũng không nghe rõ. Hắn chỉ cảm thấy trong đầu trùng điệp chấn động, trước mắt tối sầm cả lại, máu cả người đột nhiên xông lên đỉnh đầu. Trong đầu hoàn toàn chỉ còn lại đoạn thông tin: Tiêu Bố Vũ xuất chiến Quân Khương Lâm, chịu không nổi; bị Quân Khương Lâm thi triển gian kế áp chế khiến Tiêu Bố Vũ thoát y vũ trước tất cả mọi người, cuối cùng xấu hổ quá giận dữ tự sát! Quân Khương Lâm một kiếm trảm Tiêu Phượng Ngô, sau đó lại một kiếm chặt đứt hai chân hai vị bát cửu trưởng lão Thần Huyền củaNgân Thành, đem Ngân Thành Thần Huyền lục trưởng lão một kiếm đâm thủng ngực, cuối cùng, Quân Khương Lâm độc chiến tứ đại Thần Huyền, kết quả toàn thắng!
Quân Khương Lâm độc chiến tứ đại Thần Huyền, đại thắng!
Quân Khương Lâm độc chiến tứ đại Thần Huyền, đại thắng!
Hắn có cảm giác giống như kinh lôi đầy trời không ngừng vang lên bên tai mình, mạnh đến nỗi khiến linh hồn xuất khiếu bay cao ngàn dặm, phiêu phiêu đãng đãng. Thân hình Lý Du Nhiên lảo đảo hai cái, xấp tư liệu trong tay phải rơi xuống, toàn bộ rơi vào chậu than, một chồng thật dày, đem chậu than vốn hừng hực lửa hoàn toàn che phủ, sau đó tắt ngấm, bốc lên một làn khói đen dày đặt!
d
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành