Dịch Giả
Quân Khương Lâm vẫn chưa rời khỏi giường. Hắn đang chìm giấc mộng của mình, nhưng tóc tai của hắn thì trông thật dọa người.
Hiện tại thì quần lót của hắn đã ướt, không thể mặc được nữa rồi.
Thật sự là dọa người mà!
(Cái này không cần nói nhiều, tin tưởng mọi người đọc đều hiểu được)
(Biên: Chỗ này ta cũng để nguyên theo dịch giả thôi, chứ mà tả theo lời thằng cha tác giả thì:12:.)
Thật là đáng xấu hổ a! Mộng tinh, chuyện như vậy sao lại có thể phát sinh ở đại sát thủ Quân Khương Lâm ta chứ.
Ai, loại chuyện này thật là mất mặt, ta như thế nào lại vậy chứ, nói ra thì ai tin a. Đường đường là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất a.
Quân đại thiếu vội vàng kéo mền, đắp lên toàn thân. "Lần đầu tiên của ta đã trôi đi như vậy, thật sự là có quỷ mà".
Ló đầu ngó nghiêng xung quanh một lúc, sau đó mới cong chân, nâng mông lên thay nội khố. Thật sự phải thay a.
Cái này đúng là thật sự khó tiếp thu a.
Rất nhanh chóng, động tác vô cùng lưu loát, từ trong người lôi ra một cái nội khố.
Đang định tìm nơi thích nợp ném ra.
Nhưng ngay lúc này.
Đột nhiên!
"Phanh"
Ngay tại thời khắc nhạy cảm này, cửa phòng bị mở tung. Quân lão gia tử râu bạc trắng tung bay, trông như thần tiên, tiến vào.
Thần tình trông lo lắng, sốt ruột như cứu lửa, vừa mở miệng là hét lớn:
- Tiểu tử, ngươi sao còn không chịu dậy. Ngươi còn muốn ngủ tới khi nào đây.
Như thế nào lại có thể xảo hợp như vậy chứ, đúng ngay lúc thời khắc nhạy cảm này lại bị người bắt gặp.
Lại còn là một nam nhân, lão nam nhân!
Quân đại thiếu giờ phút này thật sự có chút muốn tự sát, nhanh như chớp liền rụt tay vào trong mền.
Một đống lý do mơ mơ hồ hồ cần lời giải vang lên trong đầu hắn:
- Cái này, cái này, gia gia người có thể hay không ra ngoài trước một chút.
- Trong tay ngươi là cái gì?
Quân lão gia tử lập tức dấy lên lòng nghi ngờ, không những không đi mà còn tiến lại gần.
Bước tới hai bước, mắt trợn lên, hét lớn:
- Lấy ra cho lão phu xem là cái gì!
- Không có, không có gì, thật là không có gì.
Quân Khương Lâm cảm giác cả hai đời của mình chưa bao giờ gặp phải chuyện chật vật như vậy.
Nằm chật vật trong chăn, nói vội ra giọng đầy ai oán:
- Ông nội, người cũng thật là quá không lịch sự rồi. Cháu đang còn ngủ, người sao cứ thế đá cửa xông vào, may mắn là bây giờ vẫn còn chưa có vợ a. Nếu như có cháu dâu rồi, chẳng lẽ lão gia cũng cứ thế xông vào sao?
- Ngươi vừa nói gi?. Truyện Cung Đấu
Quân lão gia tử nhất thời tức giận đến cực độ, đầu như nổ đom đom, mắt như bắn tinh quang:
- Nghiệp chướng! Ngươi còn dám nói lão tử ta như vậy. Tiểu tử ngươi còn không nhanh mang đồ vật đó ra? Thế nào, đừng để lão phu phải nhọc công tốn sức.
"Soạt"
Bất chấp tất cả, lão gia tử sẽ vươn tay kéo mền. Công lực của Thiên Huyền cao thủ há để cho kẻ như Quân Khương Lâm chống lại được.
Nhất thời "sưu" một tiếng bị lột ra, hiện ra trước mắt của Quân lão gia tử.
Xuất hiện trước mắt lão là một vật có hình thể như quả trúng gà, ở giữa là một mảng đen tuyền, trường thương vẫn còn dựng đứng như đang chiến đấu, thô đến cực điểm, lại đang rung rung như đắc ý.
Quân Khương Lâm không hề chuẩn bị tâm lý, kêu lên kinh hãi, hai tay lập tức che chỗ kín, xấu hổ, giận dữ muốn chết.
Đột nhiên suy nghĩ vừa chuyển. Dù sao cũng đã bị nhìn thấy, có thấy nữa cũng chẳng sao, hắn đột nhiên tỉnh ngộ. Hai tay lập tức buông ra, đứng hẳn lên giường, trần truồng, tay nâng cao bảo bối, tao nhã xoay xoay mông, bước đi vài bước, tâm trạng đã trở lại bình thường, hướng lão gia tử nói:
- Gia gia, người không phải là muốn nhìn sao? Hiện tại có thể nhìn thoải mái.
Lão gia tử như chợt tỉnh từ trong mộng, không nhịn được nét mặt già nua đỏ bừng, cánh tay đột nhiên xoay tròn, đập xuống một phát, kêu một tiếng rõ to ngay trên cái mông trơn nhẵn của hắn, nói:
- Xem ta làm sao trừng trị cái đồ hỗn trướng ngươi.
Đột nhiên khẽ vươn tay, đoạt lấy vật trong tay Quân Khương Lâm. Nhất định phải xem tiểu tử ngươi dấu cái gì.
Cái gì thế này?
Tại sao lại có chút ướt sũng, lão gia tử nhất thời không nghĩ ra là cái gì, vẫn còn sững sờ trong chốc lát.
Sau đó còn đưa vào mũi ngửi một cái, nhất thời ngửi ra loại mùi kỳ quái mà từ lâu không gặp.
Thoáng động, lão gia tử rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh ngộ.
Nét mặt già nua lại một lần nữa đỏ bừng, đem vật kia quăng ra ngoài, hung tợn đánh tiếp:
- Lão phu đánh chết tên tiểu tử không biết xấu hổ này.
Trong phòng nhất thời vang lên từng trận kêu la thảm thiết.
Quân tam gia xa xa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vội vàng chạy tới, vừa lúc chứng kiến cha già đỏ mặt đi ra.
Quân Chiến Thiên từ trong phòng đi ra, tức giận đến nỗi râu tóc dựng đứng. Nhưng khóe mắt lại có chút cười.
- Cha, Mạc Tà làm gì mà cha tức giận vậy?
Tam gia cẩn thận hỏi.
- Đừng nói tới cái tên súc sanh đó nữa.
Quân lão gia tử tay phải nắm chặt lại, cả người run run, muốn nói cái gì nhưng lại không mở mồm nói được. Im lặng nửa ngày rồi cũng nói ra:
- Tôn tử đã lớn…Tới lúc phải tìm vợ cho nó rồi.
Sau đó liền chắp hai tay sau đít rồi đi mất. Nhưng khi ra tới ngoài cửa rồi chợt nhớ tới mục đích mình tới đây, từ xa hét to vọng vào:
- Đúng rồi, lão tam. Ngươi hãy nhanh chóng chuẩn bị một chút cho tên tiểu tử này, bệ hạ muốn gặp hắn.
Sau đó thì không còn nghe thấy gì nữa
Chuyện ngày hôm nay thật là mất mặt, đường đường là thống soái binh mã cả nước. Một đời anh hùng, hôm nay lại nhìn thấy "hung khí" của tôn tử lại còn cầm cái kia nữa chứ, thật sự là mất mặt mà
Tuy trong lòng rất buồn bực nhưng lại không nhịn được muốn cười…
Lão vẫn còn chút nghi ngờ, vật kia sao có thể lớn thế a, đó không phải chính là tiền vốn a. Đúng là như vậy a, thật sự còn muốn vượt qua lão phu năm đó, tuy rằng so với lão phu hiện tại còn kém một chút nhưng cũng đã tuyệt đối là đủ dùng rồi, huống chi nó mới chỉ mười sáu tuổi, tương lai còn phát triển nhiều a.
Nhanh chóng sẽ làm cho Quân gia ta con đàn cháu đống. Lão gia tử hai tay đưa trước ngực giống như là đang làm động tác bế trẻ con vậy, nét mắt già nua nhất thời ửng hồng, cười cười.
Một lát sau, Quân tam gia mới nhìn thấy điệt nhi thần kì của mình lần đầu tiên lại như một đại cô nương đầu cúi gầm xuống, tay cầm tà áo giật giật đi ra. Thật là không không bình thường chút nào.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngươi đã làm gì, ta thật không hiểu vì sao gia gia ngươi lại tức giận như vậy. Ta cảm giác người có chút vui vẻ, vừa mắng ngươi, vừa cười híp mắt. Cho ta một lời giải thích.
Quân tam gia thắc mắc hỏi.
Quân đại thiếu vạn bất đắc dĩ ngẩng đầu, vẻ mặt thẹn thùng, dáng vóc tiều tụy, chắp tay nói:
- Tam thúc, van cầu người…Xin đừng hỏi. Việc này thật sự là không thể nói rõ được.
Tuy nói Quân đại thiếu gia da mặt so với chỗ tiếp nối Vạn Lí Trường Thành tuyệt đối giày hơn gấp đôi, nhưng cho dù là siêu cấp mặt dày cũng có lúc bị uy hiếp, cái này thật sự là dọa người mà, mười phần là dọa người.
Chuyện này tuyệt đối là không nhỏ a.
Rốt cục trong lúc ăn cơm, Quân Vô Ý từ miệng phụ phân biết được câu chuyện. Ưng Bác Không cũng cùng ăn cơm nên cũng nghe được. Quân Vô Ý tại đường trường nhất thời đem toàn bộ cơm đang nhai trong miệng biến thành hai luồng màu trắng phun ra từ hai lỗ mũi, thiếu chút nữa phun trúng người ngồi đối diện là Ưng Bác Không.
Mặc dù thiếu chút nữa bị phun trúng nhưng Ưng đại chí Tôn một chút cũng không tức giận, mà sắc mặt sửng sốt, mang chút cổ quái.
Sau đó liền cười vang sảng khoái, đã lâu rồi không vui vẻ như vậy, quả thực việc hôm nay so với việc ngày hôm qua may mắn đánh ngang tay với Lệ Vô Bi còn vui vẻ hơn nhiều, thật sự là có ý tứ nha.
Sau khi ăn xong điểm tâm, hai người Quân Khương Lâm và lão gia tử cũng không để ý tới hai người đang cười lăn lộn đến nỗi nằm trên xe lăn của chính mình. Chính là Huyết Y đại tướng quân, hữu khí vô lực và một trong bát đại Chí Tôn, Ưng Bác Không.
Cả hai song song cưỡi ngựa hướng thẳng đến hoàng cung.
Để lại Quân Vô Ý cùng Ưng Bác Không cười chết đi sống lại thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma.
Hoàng đế bệ hạ sở dĩ đột nhiên muốn gặp Quân Khương Lâm nhưng cũng không biết viện lí do gì liền nảy ra ý nghĩ tổ chức yến hội Kim thu tài tử ngay hôm nay, địa điểm thiết lập tại hoàng cung.
Thật sự là chuyện tình to lớn khác thường.
Khi tin tức này được truyền ra từ nửa đêm hôm qua, chủ trì yến hội Lễ bộ Thương thư Tôn Thành Hà cơ hồ chạy muốn gãy chân, so với hắn còn muốn vội hơn là đám thầy đồ của Văn Tinh thư viện.
Rất nhiều học sinh đang mong chờ cuộc thi trọng đại hàng năm, lại đột nhiên nhận được thông báo là hủy bỏ, đang khi thật sự thất vọng, đột nhiên lại nhận được tin tức này, liền lập tức trở nên vội vàng…
Buổi tối mới quyết định chuyện ngày mai cử hành yến hội, thật không biết sẽ có bao nhiêu người không đến tham dự kịp đây.
Vài vị thầy đồ tóc bạc trắng đều tức giận trong lòng: cái này là việc gì chứ, cho dù là vội vã thông báo như vậy, cũng phải giải thích rõ ràng chứ.
Bất quá cũng không có biện pháp, trời đất bao la, hoàng đế lão tử là lớn nhất. Lão gia nhân nói hôm nay thì là hôm nay. Nếu chọc giận hoàng đế bệ hạ, hắn tức giận từ này về sau hủy bỏ, đây chẳng phải là đã trực tiếp chôn vùi con đường công danh kim quang chói lọi của nhóm học sinh của mình hay sao?
Lần này không chỉ thời gian gấp gáp, địa điểm quái dị mà hơn nữa qui mô cũng lớn chưa từng có. Chẳng những các đại thế gia công tử đều được mời mà ba vị hoàng tử và mấy vị công chúa cũng tham gia.
Đến nỗi, nhóm tài nữ của các gia tộc cũng không cự tuyệt bất cứ ai, chỉ cần ngươi tới là được tham gia.
Vì vậy, Quân Khương Lâm, Đường bàn tử, hai cái xú danh trong nhóm công tử quần áo lụa là cũng có tên trên bảng. Đều nhận được thiếp mời.
Dọc đường, lão gia tử trầm mặc không nói chuyện, Quân Khương Lâm cũng là càng cân nhắc càng cảm thấy có cái gì đó không được thích hợp cho lắm.
Hai ông cháu đều đồng thời cảm giác được, lần Kim thu tài tử yến hội này chỉ sợ là không có việc gì tốt.
Rất khác thường, rất không bình thường, quả thực là kỳ quái mà.
Nhất là Quân Khương Lâm, hắn mơ hồ cảm giác được, tựa hồ như có một cái lưới vô hình rất lớn đang giăng ra. Hướng về mình chụp xuống…Quân Khương Lâm vẫn không sao giải thích được tại sao lại có cảm giác kỳ quái này.
Nhằm vào ai cũng không nên nhằm vào ta nha! Lão tử dĩ nhiên là tài trí hơn người, học vấn uyên bác tinh thông thi ca, thông thạo thư họa và cả những thứ mà các ngươi bây giờ không biết được.
-Mạc Tà. Việc hôm nay…lão phu cảm giác có chỗ không đúng.
Quân lão gia tử nói. Ánh mắt ngưng trọng:
- Ngươi cần tận lực ẩn giấu!
Quân Khương Lâm vì để cho ông nội giải sầu, vui vẻ cười nói:
- Ông nội, người còn không tin con sao?
Giả ngây giả dại, ta chính là đệ nhất. Ở Thiên Hương thành này ta chính là đệ nhất quần áo lụa là, còn cần phải dấu diếm gì nữa chứ.
- Tiểu quỷ đầu!
Quân lão gia tử nhìn thấy nụ cười đắc ý của hắn, vô hình trung cảm giác áp lực to lớn giảm hẳn.
Phía trước hoàng cung, một núi thịt đứng sừng sững.
Quân Khương Lâm vừa nhìn liền nhận ra người quen, chính là Đường bàn tử. Một đôi huynh đệ vô lại nổi tiếng Thiên Hương thành.
Quân lão gia tử vào triều trước. Quân đại quần là áo lụa cùng với Đường bàn tử hai người, một tên thì ngồi thượng lên trên tưởng, một tên ngồi xổm tựa vào tưởng.
Hai kiểu ngồi trước nay không giống ai, đều là ác hình ác trạng không có ngôn từ nào hình dung nổi.
Bên cạnh đó là các thế gia công tử cùng một đám tài tử, người gọn gàng, thẳng thớm, rất có khí phách, tiêu sái tự nhiên.
So với hai tên này thì thật là khập khiễng. Thấy hai tên bại hoại từ xa liền nhanh chóng bàn tán sôi nổi.
Có kẻ không biết liền hỏi:
- Hai người này là ai nhỉ? Tại sao lại không ra dáng vẻ gì cả?
- Ngươi không biết sao? Ngươi sao lại có thể không biết hai người này?
Một người phát ra âm thanh kinh ngạc nói.
Nghe giọng điệu kinh ngạc này rất giống với việc là người Mỹ mà không biết Washington, hay người Pháp mà không biết Napoleon. Hoặc là người Đức mà không biết Hitle.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
Quân Khương Lâm vẫn chưa rời khỏi giường. Hắn đang chìm giấc mộng của mình, nhưng tóc tai của hắn thì trông thật dọa người.
Hiện tại thì quần lót của hắn đã ướt, không thể mặc được nữa rồi.
Thật sự là dọa người mà!
(Cái này không cần nói nhiều, tin tưởng mọi người đọc đều hiểu được)
(Biên: Chỗ này ta cũng để nguyên theo dịch giả thôi, chứ mà tả theo lời thằng cha tác giả thì:12:.)
Thật là đáng xấu hổ a! Mộng tinh, chuyện như vậy sao lại có thể phát sinh ở đại sát thủ Quân Khương Lâm ta chứ.
Ai, loại chuyện này thật là mất mặt, ta như thế nào lại vậy chứ, nói ra thì ai tin a. Đường đường là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất a.
Quân đại thiếu vội vàng kéo mền, đắp lên toàn thân. "Lần đầu tiên của ta đã trôi đi như vậy, thật sự là có quỷ mà".
Ló đầu ngó nghiêng xung quanh một lúc, sau đó mới cong chân, nâng mông lên thay nội khố. Thật sự phải thay a.
Cái này đúng là thật sự khó tiếp thu a.
Rất nhanh chóng, động tác vô cùng lưu loát, từ trong người lôi ra một cái nội khố.
Đang định tìm nơi thích nợp ném ra.
Nhưng ngay lúc này.
Đột nhiên!
"Phanh"
Ngay tại thời khắc nhạy cảm này, cửa phòng bị mở tung. Quân lão gia tử râu bạc trắng tung bay, trông như thần tiên, tiến vào.
Thần tình trông lo lắng, sốt ruột như cứu lửa, vừa mở miệng là hét lớn:
- Tiểu tử, ngươi sao còn không chịu dậy. Ngươi còn muốn ngủ tới khi nào đây.
Như thế nào lại có thể xảo hợp như vậy chứ, đúng ngay lúc thời khắc nhạy cảm này lại bị người bắt gặp.
Lại còn là một nam nhân, lão nam nhân!
Quân đại thiếu giờ phút này thật sự có chút muốn tự sát, nhanh như chớp liền rụt tay vào trong mền.
Một đống lý do mơ mơ hồ hồ cần lời giải vang lên trong đầu hắn:
- Cái này, cái này, gia gia người có thể hay không ra ngoài trước một chút.
- Trong tay ngươi là cái gì?
Quân lão gia tử lập tức dấy lên lòng nghi ngờ, không những không đi mà còn tiến lại gần.
Bước tới hai bước, mắt trợn lên, hét lớn:
- Lấy ra cho lão phu xem là cái gì!
- Không có, không có gì, thật là không có gì.
Quân Khương Lâm cảm giác cả hai đời của mình chưa bao giờ gặp phải chuyện chật vật như vậy.
Nằm chật vật trong chăn, nói vội ra giọng đầy ai oán:
- Ông nội, người cũng thật là quá không lịch sự rồi. Cháu đang còn ngủ, người sao cứ thế đá cửa xông vào, may mắn là bây giờ vẫn còn chưa có vợ a. Nếu như có cháu dâu rồi, chẳng lẽ lão gia cũng cứ thế xông vào sao?
- Ngươi vừa nói gi?. Truyện Cung Đấu
Quân lão gia tử nhất thời tức giận đến cực độ, đầu như nổ đom đom, mắt như bắn tinh quang:
- Nghiệp chướng! Ngươi còn dám nói lão tử ta như vậy. Tiểu tử ngươi còn không nhanh mang đồ vật đó ra? Thế nào, đừng để lão phu phải nhọc công tốn sức.
"Soạt"
Bất chấp tất cả, lão gia tử sẽ vươn tay kéo mền. Công lực của Thiên Huyền cao thủ há để cho kẻ như Quân Khương Lâm chống lại được.
Nhất thời "sưu" một tiếng bị lột ra, hiện ra trước mắt của Quân lão gia tử.
Xuất hiện trước mắt lão là một vật có hình thể như quả trúng gà, ở giữa là một mảng đen tuyền, trường thương vẫn còn dựng đứng như đang chiến đấu, thô đến cực điểm, lại đang rung rung như đắc ý.
Quân Khương Lâm không hề chuẩn bị tâm lý, kêu lên kinh hãi, hai tay lập tức che chỗ kín, xấu hổ, giận dữ muốn chết.
Đột nhiên suy nghĩ vừa chuyển. Dù sao cũng đã bị nhìn thấy, có thấy nữa cũng chẳng sao, hắn đột nhiên tỉnh ngộ. Hai tay lập tức buông ra, đứng hẳn lên giường, trần truồng, tay nâng cao bảo bối, tao nhã xoay xoay mông, bước đi vài bước, tâm trạng đã trở lại bình thường, hướng lão gia tử nói:
- Gia gia, người không phải là muốn nhìn sao? Hiện tại có thể nhìn thoải mái.
Lão gia tử như chợt tỉnh từ trong mộng, không nhịn được nét mặt già nua đỏ bừng, cánh tay đột nhiên xoay tròn, đập xuống một phát, kêu một tiếng rõ to ngay trên cái mông trơn nhẵn của hắn, nói:
- Xem ta làm sao trừng trị cái đồ hỗn trướng ngươi.
Đột nhiên khẽ vươn tay, đoạt lấy vật trong tay Quân Khương Lâm. Nhất định phải xem tiểu tử ngươi dấu cái gì.
Cái gì thế này?
Tại sao lại có chút ướt sũng, lão gia tử nhất thời không nghĩ ra là cái gì, vẫn còn sững sờ trong chốc lát.
Sau đó còn đưa vào mũi ngửi một cái, nhất thời ngửi ra loại mùi kỳ quái mà từ lâu không gặp.
Thoáng động, lão gia tử rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh ngộ.
Nét mặt già nua lại một lần nữa đỏ bừng, đem vật kia quăng ra ngoài, hung tợn đánh tiếp:
- Lão phu đánh chết tên tiểu tử không biết xấu hổ này.
Trong phòng nhất thời vang lên từng trận kêu la thảm thiết.
Quân tam gia xa xa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vội vàng chạy tới, vừa lúc chứng kiến cha già đỏ mặt đi ra.
Quân Chiến Thiên từ trong phòng đi ra, tức giận đến nỗi râu tóc dựng đứng. Nhưng khóe mắt lại có chút cười.
- Cha, Mạc Tà làm gì mà cha tức giận vậy?
Tam gia cẩn thận hỏi.
- Đừng nói tới cái tên súc sanh đó nữa.
Quân lão gia tử tay phải nắm chặt lại, cả người run run, muốn nói cái gì nhưng lại không mở mồm nói được. Im lặng nửa ngày rồi cũng nói ra:
- Tôn tử đã lớn…Tới lúc phải tìm vợ cho nó rồi.
Sau đó liền chắp hai tay sau đít rồi đi mất. Nhưng khi ra tới ngoài cửa rồi chợt nhớ tới mục đích mình tới đây, từ xa hét to vọng vào:
- Đúng rồi, lão tam. Ngươi hãy nhanh chóng chuẩn bị một chút cho tên tiểu tử này, bệ hạ muốn gặp hắn.
Sau đó thì không còn nghe thấy gì nữa
Chuyện ngày hôm nay thật là mất mặt, đường đường là thống soái binh mã cả nước. Một đời anh hùng, hôm nay lại nhìn thấy "hung khí" của tôn tử lại còn cầm cái kia nữa chứ, thật sự là mất mặt mà
Tuy trong lòng rất buồn bực nhưng lại không nhịn được muốn cười…
Lão vẫn còn chút nghi ngờ, vật kia sao có thể lớn thế a, đó không phải chính là tiền vốn a. Đúng là như vậy a, thật sự còn muốn vượt qua lão phu năm đó, tuy rằng so với lão phu hiện tại còn kém một chút nhưng cũng đã tuyệt đối là đủ dùng rồi, huống chi nó mới chỉ mười sáu tuổi, tương lai còn phát triển nhiều a.
Nhanh chóng sẽ làm cho Quân gia ta con đàn cháu đống. Lão gia tử hai tay đưa trước ngực giống như là đang làm động tác bế trẻ con vậy, nét mắt già nua nhất thời ửng hồng, cười cười.
Một lát sau, Quân tam gia mới nhìn thấy điệt nhi thần kì của mình lần đầu tiên lại như một đại cô nương đầu cúi gầm xuống, tay cầm tà áo giật giật đi ra. Thật là không không bình thường chút nào.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngươi đã làm gì, ta thật không hiểu vì sao gia gia ngươi lại tức giận như vậy. Ta cảm giác người có chút vui vẻ, vừa mắng ngươi, vừa cười híp mắt. Cho ta một lời giải thích.
Quân tam gia thắc mắc hỏi.
Quân đại thiếu vạn bất đắc dĩ ngẩng đầu, vẻ mặt thẹn thùng, dáng vóc tiều tụy, chắp tay nói:
- Tam thúc, van cầu người…Xin đừng hỏi. Việc này thật sự là không thể nói rõ được.
Tuy nói Quân đại thiếu gia da mặt so với chỗ tiếp nối Vạn Lí Trường Thành tuyệt đối giày hơn gấp đôi, nhưng cho dù là siêu cấp mặt dày cũng có lúc bị uy hiếp, cái này thật sự là dọa người mà, mười phần là dọa người.
Chuyện này tuyệt đối là không nhỏ a.
Rốt cục trong lúc ăn cơm, Quân Vô Ý từ miệng phụ phân biết được câu chuyện. Ưng Bác Không cũng cùng ăn cơm nên cũng nghe được. Quân Vô Ý tại đường trường nhất thời đem toàn bộ cơm đang nhai trong miệng biến thành hai luồng màu trắng phun ra từ hai lỗ mũi, thiếu chút nữa phun trúng người ngồi đối diện là Ưng Bác Không.
Mặc dù thiếu chút nữa bị phun trúng nhưng Ưng đại chí Tôn một chút cũng không tức giận, mà sắc mặt sửng sốt, mang chút cổ quái.
Sau đó liền cười vang sảng khoái, đã lâu rồi không vui vẻ như vậy, quả thực việc hôm nay so với việc ngày hôm qua may mắn đánh ngang tay với Lệ Vô Bi còn vui vẻ hơn nhiều, thật sự là có ý tứ nha.
Sau khi ăn xong điểm tâm, hai người Quân Khương Lâm và lão gia tử cũng không để ý tới hai người đang cười lăn lộn đến nỗi nằm trên xe lăn của chính mình. Chính là Huyết Y đại tướng quân, hữu khí vô lực và một trong bát đại Chí Tôn, Ưng Bác Không.
Cả hai song song cưỡi ngựa hướng thẳng đến hoàng cung.
Để lại Quân Vô Ý cùng Ưng Bác Không cười chết đi sống lại thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma.
Hoàng đế bệ hạ sở dĩ đột nhiên muốn gặp Quân Khương Lâm nhưng cũng không biết viện lí do gì liền nảy ra ý nghĩ tổ chức yến hội Kim thu tài tử ngay hôm nay, địa điểm thiết lập tại hoàng cung.
Thật sự là chuyện tình to lớn khác thường.
Khi tin tức này được truyền ra từ nửa đêm hôm qua, chủ trì yến hội Lễ bộ Thương thư Tôn Thành Hà cơ hồ chạy muốn gãy chân, so với hắn còn muốn vội hơn là đám thầy đồ của Văn Tinh thư viện.
Rất nhiều học sinh đang mong chờ cuộc thi trọng đại hàng năm, lại đột nhiên nhận được thông báo là hủy bỏ, đang khi thật sự thất vọng, đột nhiên lại nhận được tin tức này, liền lập tức trở nên vội vàng…
Buổi tối mới quyết định chuyện ngày mai cử hành yến hội, thật không biết sẽ có bao nhiêu người không đến tham dự kịp đây.
Vài vị thầy đồ tóc bạc trắng đều tức giận trong lòng: cái này là việc gì chứ, cho dù là vội vã thông báo như vậy, cũng phải giải thích rõ ràng chứ.
Bất quá cũng không có biện pháp, trời đất bao la, hoàng đế lão tử là lớn nhất. Lão gia nhân nói hôm nay thì là hôm nay. Nếu chọc giận hoàng đế bệ hạ, hắn tức giận từ này về sau hủy bỏ, đây chẳng phải là đã trực tiếp chôn vùi con đường công danh kim quang chói lọi của nhóm học sinh của mình hay sao?
Lần này không chỉ thời gian gấp gáp, địa điểm quái dị mà hơn nữa qui mô cũng lớn chưa từng có. Chẳng những các đại thế gia công tử đều được mời mà ba vị hoàng tử và mấy vị công chúa cũng tham gia.
Đến nỗi, nhóm tài nữ của các gia tộc cũng không cự tuyệt bất cứ ai, chỉ cần ngươi tới là được tham gia.
Vì vậy, Quân Khương Lâm, Đường bàn tử, hai cái xú danh trong nhóm công tử quần áo lụa là cũng có tên trên bảng. Đều nhận được thiếp mời.
Dọc đường, lão gia tử trầm mặc không nói chuyện, Quân Khương Lâm cũng là càng cân nhắc càng cảm thấy có cái gì đó không được thích hợp cho lắm.
Hai ông cháu đều đồng thời cảm giác được, lần Kim thu tài tử yến hội này chỉ sợ là không có việc gì tốt.
Rất khác thường, rất không bình thường, quả thực là kỳ quái mà.
Nhất là Quân Khương Lâm, hắn mơ hồ cảm giác được, tựa hồ như có một cái lưới vô hình rất lớn đang giăng ra. Hướng về mình chụp xuống…Quân Khương Lâm vẫn không sao giải thích được tại sao lại có cảm giác kỳ quái này.
Nhằm vào ai cũng không nên nhằm vào ta nha! Lão tử dĩ nhiên là tài trí hơn người, học vấn uyên bác tinh thông thi ca, thông thạo thư họa và cả những thứ mà các ngươi bây giờ không biết được.
-Mạc Tà. Việc hôm nay…lão phu cảm giác có chỗ không đúng.
Quân lão gia tử nói. Ánh mắt ngưng trọng:
- Ngươi cần tận lực ẩn giấu!
Quân Khương Lâm vì để cho ông nội giải sầu, vui vẻ cười nói:
- Ông nội, người còn không tin con sao?
Giả ngây giả dại, ta chính là đệ nhất. Ở Thiên Hương thành này ta chính là đệ nhất quần áo lụa là, còn cần phải dấu diếm gì nữa chứ.
- Tiểu quỷ đầu!
Quân lão gia tử nhìn thấy nụ cười đắc ý của hắn, vô hình trung cảm giác áp lực to lớn giảm hẳn.
Phía trước hoàng cung, một núi thịt đứng sừng sững.
Quân Khương Lâm vừa nhìn liền nhận ra người quen, chính là Đường bàn tử. Một đôi huynh đệ vô lại nổi tiếng Thiên Hương thành.
Quân lão gia tử vào triều trước. Quân đại quần là áo lụa cùng với Đường bàn tử hai người, một tên thì ngồi thượng lên trên tưởng, một tên ngồi xổm tựa vào tưởng.
Hai kiểu ngồi trước nay không giống ai, đều là ác hình ác trạng không có ngôn từ nào hình dung nổi.
Bên cạnh đó là các thế gia công tử cùng một đám tài tử, người gọn gàng, thẳng thớm, rất có khí phách, tiêu sái tự nhiên.
So với hai tên này thì thật là khập khiễng. Thấy hai tên bại hoại từ xa liền nhanh chóng bàn tán sôi nổi.
Có kẻ không biết liền hỏi:
- Hai người này là ai nhỉ? Tại sao lại không ra dáng vẻ gì cả?
- Ngươi không biết sao? Ngươi sao lại có thể không biết hai người này?
Một người phát ra âm thanh kinh ngạc nói.
Nghe giọng điệu kinh ngạc này rất giống với việc là người Mỹ mà không biết Washington, hay người Pháp mà không biết Napoleon. Hoặc là người Đức mà không biết Hitle.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm