Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch Giả: Tiểu Ngọc

- Tự nhiên là cam kết! Chúng ta Đông Phương Thế Gia từ trước tới nay có làm chuyện không công bao giờ?

Đông Phương Vấn Tình trừng mắt quát lớn, rồi cất tiếng trách mắng:

- Đây chính là nguyên tắc cơ bản nhất của chúng ta!

- A....! Ha ha!

Quân Khương Lâm run sợ một lát, đột nhiên cất tiếng cười to.

Cái này đúng là - Bất thị nhất gia nhân, bất tiến nhất gia môn!- ( Không phải người một nhà nhưng đi cùng một ngõ -DG^^!)

Rõ ràng giống hệt như nguyên tắc của ca ca ta a.

- Con cười cái gì?

Ba người đồng thời trừng mắt:

- Năm đó gia gia của con đã nói với chúng ta chính xác như vậy, lẽ nào con là tôn tử mà cũng dám chê cười, thật là....!

- Không phải cười cái đó; đây là chuyện đương nhiên, thu tiền tài của người cũng có nghĩa là thay người gánh chịu tai ương, thay người làm việc, cho nên tự nhiên cần phải nhận thù lao! Chuyện này có gì mà phải bàn cãi? Lẽ nào phải bỏ công mà bất thụ lộc mới là quang minh chính đại sao? Nếu là vậy thì không còn gì để nói nữa rồi.

Quân Khương Lâm hì hì cười, nói:

- Vậy lần này xuất động thù lao nhận được là bao nhiêu?

- Mười vạn lượng bạc, hơn nữa là mỗi người mười vạn lượng bạc! Chúng ta có ba người, chính là vừa tròn ba mươi vạn lượng bạc!

Đông Phương Vấn Đao có chút kiêu ngạo, đưa tay ra phủi phủi gấu áo của mình nói tiếp:

- Cái này đủ thấy giá trị của chúng ta cũng không thấp a?

Quân Khương Lâm trợn mắt líu lưỡi, không nói ra lời

- Có ba mươi vạn lượng bạc này mang về là có thể cung ứng cho gia tộc trong một thời gian dài rồi.

Đông Phương Vấn Tình có chút tự đắc, vuốt ve chòm râu, hai mắt nheo lại, bộ dạng tỏ ra rất có thành tựu.

"Phanh!" Quân Khương Lâm nhất thời tè xấp xuống đất, đầu hung hăng nện vào giá nến đang cháy trước mặt, nhất thời dập tắt ngọn lửa, trên mặt dính đầy dầu mỡ (ngày trước dùng dầu mỡ thắp nến).

- Này, làm sao vậy?

Đông Phương Vấn Đao ba người thất kinh, vội vàng kéo hắn ra. Chẳng lẽ là thấy chúng ta một lần hành động đã thu được nhiều bạc như vậy nên bị dọa cho khiếp sợ rồi?

Không thể không thừa nhận, Quân đại thiếu gia đúng là đã bị dọa cho khiếp sợ rồi!

Về phần lí do khiếp sợ thì....

- Một người mười vạn lượng bạc, ba người tổng cộng ba mươi vạn lượng bạc? Thù lao sao lại rẻ mạt như vậy! Vài vò rượu con uống cũng đủ có giá như vậy rồi. Sao con lại không biết, từ khi nào mà đường đường là Thần huyền cường giả không ngờ lại được trả thù lao giống như của dân công bình thường như thế?

Quân Khương Lâm được lôi ra từ đống lộn xộn, há mồm nói câu đầu tiên nhưng lại làm cho ba vị Thần Huyền cường giả xấu hổ vô cùng.

Tính ra Quân đại thiếu gia cũng không có nói láo, lần trước quý tộc đường bán đấu giá "Vạn kim mỹ tửu", quý tắc quý hĩ(đồ quý thì không rẻ), quả nhiên rượu này không hổ với tên gọi, chính là cực phẩm trong cực phẩm. Mà dù nói là làm khuynh đảo chúng sinh cũng không quá đáng chút nào. Càng quan trọng hơn nữa là rượu này chỉ được bán ra với số lượng rất ít và giới hạn trong tầng lớp quý tộc, cao tầng của Thiên Hương thành, bởi đó chính là món lợi kếch xù mà Quý tộc đường hướng đến. Của ít thường là của hiếm, cho nên chỉ trong một thời gian ngắn, "Vạn kim mỹ tửu" chẳng những làm khuynh đảo chúng sinh trong lãnh thổ của Thiên Hương đế quốc, mà còn trong rất nhiều các quốc gia khác trên Huyền Huyền đại lục.( Đoạn này ta chém cho dễ hiểu, nghĩa nguyên văn dịch ra hơi lủng củng^^! - DG)

Đúng là "Vạn kim mỹ tửu" có khác. Không những là có giá bán trên trời, càng quý hơn nữa bởi vì Quý tộc đường đã tuyên bố sẽ không bán ra thêm một vò nào nữa, cho nên nguồn hàng chính thức không còn nữa. Vì vậy, chỉ còn lại một lượng rất nhỏ xuất hiện tại chợ đen, đây đây chính là rượu do những phú thương lúc trước may mắn trong buổi đấu giá mua được không ít đem ra bán lại mà thôi. Mà mấy người Quân đại thiếu gia, Đường mập mạp, Hải Trầm Phong qua nhiều nguồn tin cũng biết được giá bán khởi điểm của "Vạn kim mỹ tửu" không ngờ tiêu lên tới ba vạn lượng một vò, so với giá bán ban đầu đúng là càng kinh khủng hơn nhiều!

- Rác rưởi! Rượu ngươi uống là kim tử, phỉ thúy sản xuất ra chắc? Uống chút rượu giá tới vạn lượng bạc? Còn mướn một dân công bình thường thì bỏ mười vạn lượng bạc a?

Đông Phương Vấn Đao phiền muộn tới cực điểm. Nhưng hắn cũng minh bạch một điều, Thiên Hương đế quốc cao tầng từ xưa tới nay xa hoa lãng phí có tiếng, hơn xa so với quý tộc ở những nơi khác trên toàn đại lục này. Kể cả là "hoàn khố công tử", đại danh của Quân đại thiếu gia cũng chưa hẳn là giả.

Nói đến Đông Phương Thế Gia năm đó, nguyên lai cũng từng là một thế gia đỉnh phong có tiếng trên đại lục, mặc dù không thể so với Phong Tuyết Ngân Thành, Huyết Hồn sơn trang, nhưng cũng có thực lực cường đại. Chỉ là xưa nay hành sự luôn bí ẩn, âm thầm cho nên mới có ít người biết đến. Nhưng nói về sức người, sức của thì bọn họ cũng có chút đáng khen ngợi.

Từ mười năm trở lại đây, Đông Phương Thế Gia tuân thủ theo lời thề tại Đoạn Hồn Cốc năm đó, toàn bộ gia tộc giống như vô tung vô ảnh biến mất khỏi thế gian, ẩn cư tại nơi mà không ai có thể tìm được, hầu như chặt đứt toàn bộ liên hệ với thế giới bên ngoài.

Lại nói, trong vài năm đầu tiên, mấy Chí Tôn luôn luôn để ý kỹ càng, chỉ e Đông Phương Thế Gia không tuân thủ thệ ngôn. Vì vậy, dưới cường đại áp lực như thế, Đông Phương Thế Gia cũng không khỏi phải chịu khuất phục, cùng với thế gian triệt để cắt đứt quan hệ. Thế nhưng, chỉ cần đơn cử theo toán học mà tính, nhu cầu ăn, mặc, đi lại... cho hơn trăm con người thủy chung cũng là một con số không nhỏ! Dù có căn cơ thâm hậu đến mấy đi chăng nữa, cũng chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi. Cho nên chỉ mấy năm sau, tất cả đều bắt đầu có cảm giác miệng ăn núi lở. Lúc đó liền bắt đầu liên hệ với mấy vị Chí Tôn, hy vọng có thể khôi phục sinh ý của Đông Phương Thế Gia.

Dù sao, Đông Phương Thế Gia có thể không xuất hiện nhưng chung quy vẫn phải tham gia giao dịch buôn bán của thế tục, tìm kế sinh nhai. Nhưng trong ba vị Chí Tôn làm chứng ngày trước thì Vân Biệt Trần xưa nay như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, còn Lệ Tuyệt Thiên quanh năm vân du, rất khó gặp được. Người duy nhất có khả năng gặp được là Hàn Phong Tuyết thì lại là người của Phong Tuyết Ngân Thành, chung quy khó có thể gặp được cả ba người.

Vạn bất đắc dĩ, Đông Phương Thế Gia hàng năm đành phải phái ra vài người duy trì sinh ý, nhưng vài năm trở lại đây lại không có người nào. Vốn trước đó có chút sinh ý nhưng hiện tại đa phần cũng đã suy bại rồi, mà muốn làm sinh ý mới cũng cần phải có lượng lớn nhân lực và vật lực, không có đơn giản là nói muốn làm thì làm được ngay.

Hiện tại, Lệ Tuyệt Thiên tự mình truyền thư tới Đông Phương Thế Gia tìm kiếm sự trợ giúp, ra giá mười vạn lượng bạc một người, đây cũng có thể coi là một nguồn thu nhập khá lớn! Đồng thời cũng biểu lộ rõ ràng ý tứ của Lệ Tuyệt Thiên rằng: Các ngươi tái xuất giang hồ, ta cho dù có biết nhưng cũng sẽ không hỏi đến.

Nói thật, lần giao dịch này đối với Đông Phương Thế Gia vô cùng quan trọng, thậm chí còn giống như họ thiếu Huyết Hồn sơn trang một cái đại nhân tình vậy. Cho nên lần này Đông Phương Tam Kiếm đồng thời xuất mã. Nguyên lai chính là như vậy chứ không phải vì tham ba mươi vạn lượng bạc thù lao.

- Những năm gần đây, gia gia của con vào mỗi mùa trong năm đều âm thầm phái nhân mã mang rất nhiều vật tư tới cho Đông Phương Thế Gia; nhưng bà ngoại con một mực từ chối không nhận.

Đông Phương Vấn Tình cười khổ một tiếng. Sau đó thở dài nói tiếp:

- Có ai ngờ được, Đông Phương Thế Gia năm đó từng tung hoàng thiên hạ lại bị rơi vào tình cảnh như bây giờ?

Quân Khương Lâm im lặng không nói gì.

Chuyện này rốt cuộc cái nào đúng, cái nào sai rất là khó nói rõ.

Gia gia đâu phải người vô tình, hắn cũng chỉ là một lão nhân như bao lão nhân bình thường khác mà thôi. Cứ cho là Đông Phương Thế Gia thực lực cường đại đi! Thậm chí là đạo lý nằm trong tay hai nhà bọn họ thì sao? Nếu như tùy tiện tiêu diệt Thiên Hương đế quốc hoàng thất thì chắc chắn sẽ dẫn tới công phẫn của toàn bộ đại lục. Lúc đó, không kể tới những người có mặt khi thành lập Chí Tôn minh ước hiển nhiên sẽ ra tay can thiệp, mà kể cả là thiên hạ bát đại Chí tôn đương thời cũng sẽ xuất thủ gây khó dễ.

Huống chi còn có Tiêu Gia Phong Tuyết Ngân Thành.

Chỉ một khúc mắc nhỏ này thôi cũng có thể làm cho Đông Phương Thế Gia và Quân gia hai nhà đồng thời bị hủy diệt!

Cái này tuyệt đối là chuyện ván đã đóng thuyền, hơn nữa còn là kết quả mà bất kể kẻ nào cũng muốn tận mắt chứng kiến! Bản thân gia gia cả đời tung hoành sa trường, nhưng nếu kết quả rõ ràng như vậy mà cũng không nhìn ra được thì đúng là uổng phí thanh danh một đời đại tướng.

Suy tính mọi đường, cuối cùng mới đưa ra một quyết định đoạn tuyệt quan hệ, vô luận như thế nào, bảo trụ hai gia tộc mới là điều quan trọng nhất cần làm!

Cuối cùng nhận được kết quả như hiện tại, mặc dù mọi người tạm thời đều rất thống khổ, nhưng có thể cam đoan cả hai nhà vẫn có cuộc sống yên ổn. Hơn nữa, ít nhất có thể khẳng định Đông Phương Thế Gia chắc chắn không bị tuyệt diệt, lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Bằng không, lấy tính tình như của Quân Chiến Thiên mà nói, há lại có thể nén giận như thế, đồng thời hoàn toàn không đề cập tới chuyện báo thù?

Quân Khương Lâm vẫn kỳ quái, bản thân gia gia cùng Tam thúc đều là "nhân chung chân nam nhi, thiết huyết vĩ trượng phu". Làm sao có thể nhiều năm như vậy vẫn không đi báo thù? Chỉ bằng mười sáu chữ trong Quân gia tổ huấn cũng đủ để phải báo thù rồi, nhưng nguyên lai vẫn còn có nguyên nhân sâu xa như vậy.

Với Quân Chiến Thiên mà nói, nếu người của Quân gia vì báo thù mà chết sạch lão cũng không chớp mắt lấy một cái. Thế nhưng, nếu vì chuyện này mà làm liên lụy tới Đông Phương Thế Gia chịu họa diệt tộc, với tính cách ngay thẳng như của lão gia tử mà nói, thì đây tuyệt đối là chuyện ngàn vạn lần không thể chấp nhận được. Là một nam nhân dưới khố có chym, tất nhiên sẽ không tiếc rẻ nhiệt huyết, sinh mạng của gia tộc mình, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không làm liên lụy tới chuyện sinh tử của người khác!

Quân Khương Lâm cho rằng, mặc dù đây chỉ là cách nhìn của bản thân hắn về chuyện này mà thôi, không chắc chắn là chính xác toàn bộ nhưng hắn dám khẳng định cũng không sai lệch so với sự thật là mấy.

- Trên thực tế, mười năm qua ẩn cư với Đông Phương Thế Gia chúng ta mà nói, chưa hẳn đã là một chuyện xấu.

Đông Phương Vấn Tình nhìn bộ dáng khổ sở của Quân Khương Lâm mỉm cười trấn an, nói:

- Đông Phương Thế Gia chúng ta xưa nay lấy ám sát thuật dương danh thiên hạ. Thế nhưng, phải thừa nhận một sự thật đó là, ám sát thuật cũng chính là nỗi đau âm thầm lớn nhất của Đông Phương Thế Gia, đó cũng chính là thiếu sót lớn nhất!

- Đây là vì sao?

Quân Khương Lâm cảm thấy có chút không giải thích nổi.

- Đông Phương Thế Gia ta tới nay cũng đã trải qua ba trăm năm tồn tại. Trong các thế hệ, cao thủ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nhưng cho tới bây giờ vẫn không có xuất hiện một cường giả cấp Chí tôn nào!

Đông Phương Vấn Tình khổ sở nói.

- A? Đây là đạo lý gì, năm đó chẳng phải lão phu nhân lấy sức một người kịch chiến Tiêu Gia hai đại Thần Huyền cao thủ là gì? Hơn nữa có thể thắng mà lại không thèm thắng, thực lực kinh người bậc này còn không phải là Chí tôn thực lực sao?

Quân Khương Lâm có chút không hiểu!

- Mẫu thân năm đó tất nhiên là lấy sức một người kịch chiến hai đại Thần Huyền, hiển nhiên đã có thực lực siêu phàm nhập thánh. Người có thể sánh với cao thủ cấp Chí Tôn, nhưng chân chính lại không có tiến nhập vào Chí Tôn chi cảnh! Đông Phương Thế Gia sở tu chính là ám sát thuật, xưa nay luôn luôn chú ý về phương diện ẩn hình diệt tích, nhất kích tất sát, truyền xa vạn dặm! Thích khách, tuyệt không thể đánh đồng cùng sát thủ!

Đông Phương Vấn Tình trầm giọng nói:

- Cũng vì như thế mà từ trước tới giờ, mục đích chính của tu luyện chính bởi vì hoàn thiện ám sát thuật, làm sao để nó trở nên hoàn mỹ nhất. Đông Phương Thế Gia từ khi xuất hiện trên giang hồ tới nay, liền bỏ ra rất nhiều tâm sức, không biết mệt mỏi nghiên cứu ra loại thân pháp linh hoạt nhất, nhanh nhất. Từ thế hệ này qua thế hệ khác, càng ngày càng tinh xảo; cho đến hôm nay, có thể nói thân pháp đã đạt tới mức thiên biến vạn hóa, chân chính tiến nhập hoàn mỹ chi cảnh.

- Nhưng cũng chính vì như thế mà làm cho chúng ta đi vào một cái oai lộ(con đường lệch lạc), một cái oai lộ mà khó có thể quay đầu lại được.

- Oai lộ?

Quân Khương Lâm dường như hiểu ra được vấn đề. Sắc mặt dần dần trở nên khó coi.

- Con đoán ra được? Con cũng là người tinh thông một bộ thân pháp tinh diệu, có lẽ vì vậy mới có thể hiểu được vấn đề nhanh hơn bình thường một chút.

Đông Phương Vấn Tình nhìn thấy sắc mặt của hắn như vậy không khỏi thở dài, nói:

- Phàm là thần Huyền cường giả nếu như muốn đột phá tấn giai lên cấp bậc Chí Tôn, cũng không phải cứ có Huyền công thâm hậu là có thể "nước chảy thành sông", thành công tấn giai được. Bất luận là Thần Huyền cường giả nào cũng vậy, trong thời gian tấn giai lên cấp bậc Chí Tôn cũng đều hình thành cho mình một đường lối riêng.

Bao gồm Huyền khí của bản thân cộng với lý giải đặc biệt với vũ kỹ của họ. Do đó, sẽ hình thành một cái lĩnh vực đặc biệt, không giống với cường giả thông thường. Có thể nói, mỗi một vị Chí Tôn đều là một tông sư có thể đứng ra khai tông lập phái!

- Mà hết thảy những điều này đều là kết quả của cả một quá trình tìm tòi, nghiên cứu ma luyện. Mà tìm tòi, nghiên cứu từ đâu? Chính là từ thực chiến, từ trong sinh tử chiến đấu! Từ trong thực chiến không ngừng phát hiện nhược điểm của mình, không ngừng cải tiến, sau đó lại tiếp tục thực chiến không ngừng, rồi lại tiếp tục cải tiến. Sau trăm nghìn lần như thế mới có thể thu được kiến giải riêng của bản thân mình về vũ kỹ, đạt tới cảnh giới cảm ngộ! Đó cũng là nguyên nhân giải thích vì sao mỗi vị Chí Tôn đều từng là những "võ si". Nếu họ không si mê vũ kỹ huyền công, làm sao có thể đạt được Chí Tôn địa vị? Đơn giản chỉ là một mặt không ngừng khổ tu, đồng thời phấn đấu cả đời chỉ vì mục đích duy nhất, tấn giai lên Chí Tôn cấp bậc!

Quân Khương Lâm yên lặng gật đầu. Hắn chợt nghĩ đến Ưng Bác Không không quản mạo hiểm phấn thân toái cốt( tan xương nát thịt) lên đỉnh tuyết sơn chiến đấu với Huyền ưng, cũng chẳng thèm để ý thể diện của mình, đi tới đâu cũng gây sự, tìm người tỷ thí. Chẳng lẽ không phải vì nguyên nhân này sao?

- Mà thích khách như chúng ta, mặc dù chiến đấu hay sát lục đều có thừa, thế nhưng căn cứ vào đặc tính của thích khách mà nói, khuyết điểm chính là không có cơ hội cùng người chính diện giao thủ để rút ra bài học cho bản thân. Nếu như chính diện giao thủ với người còn gọi là thích khách cái rắm? Vì thế chúng ta sát lục tuy nhiều vô kể nhưng thu hoạch duy nhất chỉ là kỹ năng giết người của bản thân ngày càng hoàn thiện mà thôi. Còn việc học hỏi chiêu số từ võ công của người khác chỉ là con số không mà thôi! Thích khách một khi xuất thủ, điều quan trọng nhất chính là "nhất kích tất sát". Tuy sắc bén như thề, sạch sẽ, lưu loát là vậy, nhưng đó chính là chuyện bình thường trong nghề thích khách. Một khi không thể "nhất kích tất sát" mục tiêu thì người chết sẽ chính là bản thân mình! Thích khách nếu để lộ sơ hở, thất bại trước mặt đối thủ, đó chính là tự tìm tử lộ cho mình!

- Đây cũng là chỗ thiếu hụt lớn nhất của Đông Phương Thế Gia! Đó cũng là nguyên do vì sao mà năm đó Đông Phương Thế Gia chúng ta tuy rằng cao thủ như mây, thích khách vô số, nhưng khi đối mặt với ba vị Chí Tôn thì hoàn toàn thúc thủ vô sách! Cũng vì vậy mà năm ấy mẫu thân chỉ có thể ủy khuất chọn lựa, lập thệ ngôn thiệt thòi như vậy!

Đông Phương Vẫn Tình nhãn thần lấp lánh nhìn Quân Khương Lâm nói tiếp:

- Ngày hôm nay nói cho con một vài chuyện xưa, mục đích của ta chắc con cũng hiểu được! Bởi vì thân pháp của con so với chúng ta còn quỷ dị, linh động hơn nhiều! Với thân pháp đó, ta có thể cam đoan rằng không có kẻ nào có thể giết được con. Nhưng chính thân pháp này cũng chính là cản trở đối với việc tu luyện vũ kỹ của con.

- Một cường giả khi đã có được thân pháp kinh diệu như vậy hộ thân thì cuộc đời này của con sẽ không bao giờ cần lo lắng về tình mạng nữa; đồng thời có thể nhờ vào nó mà tung hoành thiên hạ!

- Nhưng mà một khi con đã có bộ thân pháp sở cậy, không cần lo lắng về tính mạng của bản thân, cho nên đâu có điều gì để con phải bận tâm nữa? Ngay cả chính bản thân mặc dù không chịu thừa nhận hoặc là tu luyện lười nhác đi nữa thì trên thực tế, nếu ngươi đã có thân pháp như vậy thì tâm tính của con so với Huyền giả bình thường đã khác nhau rồi!

- Cho nên con sẽ không bao giờ tận lực trong chiến đấu, không bao giờ có được cái cảm giác nơm nớp lo sợ giữa ranh giới sinh tử. Nhưng.... chỉ khi đối mặt với tử vong áp lực mới có thể chân chính thu được kỳ ngộ đột phát. Vì vậy, chúng ta dù có trăm nguồn cũng không đổ thành sông đạt được đột phá, cuối cùng cũng chẳng thu hoạch được gì ngoài dự kiến cả. Cũng chính vì như thế mà cả đời này vô pháp tiến nhập Chí tôn chi cảnh!

Quân Khương Lâm nhất thời động dung!

Bởi vì Hồng Quân tháp có công năng vô cùng cường đại, cho nên tới bây giờ, mặc dù tu vi của mình chỉ là Ngọc Huyền mà thôi, nhưng có thể cam đoan một điều, kể cả là bát đại Chí Tôn đồng thời ra tay, cũng chắc chắn không thể lấy được mạng của mình.

Do vậy, bản thân hắn chẳng bao giờ biết sợ hãi là gì, trong khi tu vi bản thân còn chưa có đạt tới Ngân Huyền mà đã cả gan đối đầu cùng Thiên Huyền, Thần huyền, hơn nữa, trong lòng hắn từ trước tới giờ còn chưa có nếm trải qua cái cảm giác dưới tử vong áp lực là như thế nào!

Nhưng hắn tự hỏi, quả thật, nếu như mình xuyên việt tới đây mà không có Hồng Quân Tháp thì sao? Như vậy, với sự ngông cuồng, tự tung tự tác của bản thân, đến giờ không biết đã phải chết bao nhiêu lần rồi đây?

Trước đây hắn luôn có chút đắc ý. Hắn cho rằng bản thân thần thông quảng đại, chẳng cần cố kỵ điều gì. Nhưng giả sử sau này mình cứ giữ cái suy nghĩ này trong đầu, cho dù có Hồng Quân Tháp thì bản thân có thể tiến bộ được nữa không?

Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, trên đầu Quân Khương Lâm mồ hôi lạnh cứ chậm rãi tuôn ra, rơi lên mặt bàn tạo lên những tiếng tí tác, âm thanh đều đặn, vô cùng thanh thúy.

Đông Phương Vấn Tình nhận thấy ngoại tôn đã tiếp thu được lời khuyên của mình, hiện tại bộ dạng hiển nhiên đang rất khẩn trương, cho nên hắn tự nhận thấy không lên làm kinh động, cắt đứt dòng suy nghĩ của ngoại tôn, cho nên hắn nhẹ nhàng hướng tới hai đệ đệ phất tay ra hiệu, ba người lặng lẽ lui ra ngoài.

Chỉ còn lại một mình Quân Khương Lâm ngồi trong trướng bồng, lông mày nhíu lại, đầy trầm tư.

Có lẽ ta phải thay đổi một chút?

Hồng Quân Tháp có lẽ là một kiện bảo vật cựu kỳ nghịch thiên, thế nhưng, chính vì sự nghịch thiên của nó, cộng với công năng quá cường đại, hiện tại đối với tiến bộ của bản thân lại rất bất lợi!

Quân Khương Lâm ngồi đó suy nghĩ tròn một đêm! Thẳng đến ngày thứ hai, hắn vẫn chưa thông suốt vấn đề này.

Sáng sớm, khi Quân Khương Lâm đi ra, hai hốc mắt đã đen sì, vặn vặn lưng hai cái.

Đông Phương Vấn Tình râu dài tung bay, lẳng lặng đứng dưới một gốc đại thụ trước cửa doanh trướng nhìn hắn hỏi:

- Thế nào? Vẫn chưa nghĩ ra sao?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Trấn Hồn
3. Không Cần Cậu Báo Ân
4. Chế Ngự Nam Thần
=====================================

Quân Khương Lâm cười khổ một tiếng, ngửa đầu nhìn bầu trời, nói:

- Người cấp cho con một nan đề không nhỏ a. Bản thân có một thân pháp tuyệt diệu, chẳng lẽ không thể sử dụng? Hoặc là trong khi đối phó địch nhân, tuy đã biết rõ đối phương so với mình mạnh hơn nhưng vẫn cố gắng không dùng tới, ví dụ như là Ngọc Huyền đối đầu với Chí Tôn chẳng hạn, chẳng lẽ vẫn nhất quyết không cần động tới? Đây chẳng phải là đi tìm chết sao?

- Con thức trắng một đêm suy nghĩ, chẳng lẽ chỉ vì thắc mắc này?

Đông Phương Vấn Tình nhất thời có chút thất thố, hai mắt trợn ngược, đột nhiên chửi ầm lên:

- Ngu ngốc, ngu ngốc! Vô liêm sỉ! Thiển cận! Dốt nát! Muội muội của ta thông minh tuyệt đỉnh làm sao lại sinh ra một đứa con ngu ngốc như ngươi thế này? Thực sự lão phu không còn gì để nói với ngươi cả, lão phu bó tay toàn tập rồi! Ngươi...tên đầu gỗ này, quả nhiên là đần độn tới cực điểm! Đầu bị lừa đá à?

- Ách?

Quân Khương Lâm quả thực muốn ngất. Từ kiếp trước đến kiếp này, còn chưa có ai khen ta thông minh... nhưng không ngờ có người mắng ta ngu dốt? Hắn rất muốn phản bác, nhưng nhất thời không tìm ra được ngôn từ nào thích hợp cả. Vì thế, hắn không khỏi ngây ngẩn cả người

- Đạo lý lúc trước lão tử nói với ngươi, ngươi không để ý à. Chính là muốn nhắc nhở ngươi rằng, nếu như gặp phải địch thủ đồng cấp, phải cố gắng chiến thắng mà không được sử dụng thân pháp. Có thể chính diện so tài thì phải tận hết khả năng của mình mà chiến đấu, thỉnh thoảng cũng có thể khiêu chiến vượt cấp, nhưng tuyệt đối thực lực của đối thủ so với bản thân không được chênh lệch quá lớn! Ai nói ngươi phải hấp tấp, vội vàng, lấy thực lực của một Ngọc Huyền nhỏ bé đi khiêu chiến với cao thủ cấp Thiên Huyền, Thần huyền, Chí Tôn? Đây không phải là sợ mình sống quá lâu sao?

- Sặc!

Quân Khương Lâm dở khóc dở cười nói:

- Nhưng người cũng đâu có nói rõ như thế.

- Cái này còn cần phải nói rõ? Ta kháo, đã đánh không lại người ta mà hết lần này tới lần khác còn muốn đánh tiếp? Có thân pháp tinh diệu để làm gì, không phải là dùng để thoát thân khi tính mạng bị đe dọa sao! Lẽ nào ngươi ngu thật?

Đông Phương Vấn Tình có chút chán nản. Tên cháu này sao lại ngu ngốc đến vậy?

Thế nhưng có một điều hắn lại không rõ, đó là, càng là người càng thông minh một khi lạc vào rừng sâu, ngược lại càng khó tìm được lối ra.

- Ngọc Huyền đấu với Chí Tôn? Người ta chỉ cần động một ngón tay là con đủ chết rồi, lẽ nào con còn cố gắng lao đầu vào? Vậy con sở hữu thân pháp tinh diệu để làm gì hả?Tiểu tử ngốc!

Đông Phương đại gia chán nản vạn phần. Muốn ngươi tận dụng sở trường của mình để chính diện giao thủ, học hỏi kinh nghiệm, chứ không bảo ngươi đi chịu chết a!

- Con đã hiểu! Hiểu được rồi!

Quân Khương Lâm ha ha cười, đột nhiên lăng không lộn mấy vòng, một mạch bay rất xa ra ngoài. Nếu còn ngu thêm chút nữa, có trời mới biết hắn sẽ bị vị đại cữu cữu mắng thành cái dạng gì.

Mới ngày hôm qua còn thấy hắn chững chạc, nhã nhặn, khí độ ung dung, tác phong thanh tao, lịch sự; thật không nghĩ tới tất cả những thứ đó đều là ảo giác mà thôi. Hôm nay mắng mình không ngờ ác khẩu như vậy!

Quân đại thiếu gia hiển nhiên cũng không có để ý tới sự thay đổi trong tâm tính của mình. Không ngờ trong lúc vô tình hữu ý hắn đã thừa nhận ba vị cữu cữu này, thậm chí ở một mức độ nào đó, địa vị của cả ba người trong lòng hắn cũng giống như Tam thúc Quân Vô Ý vậy.

Bởi vì... ba người này, thật ra chính là đang quan tâm tới bản thân hắn!

- Ngươi... cái tên tiểu tử ngốc này.

Đông Phương Vấn Tình trong lòng thầm hận rèn sắt không thành thép, còn đang muốn mắng thêm vài câu, nhưng vừa loáng một cái đã không thấy bóng dáng của hắn đâu,

Ba ngày sau.

Trên đường lớn bụi bốc mù mịt, mặc dù đang ở rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được mặt đất rung chuyển, kèm theo một loạt âm thanh hùng tráng vọng lại, rốt cục đại quân của Quân Tam gia Quân Vô Ý cũng đã tới.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK