- Haizz, ai nói ba năm làm tri phủ, bạc mười vạn rơi như tuyết, ngươi đã làm huyện lệnh năm năm rồi mới kiếm được năm vạn... Thật là một kẻ bất lực a!
Quân Khương Lâm tiếp tục than thở.
"Chính ngài cũng nói là làm tri phủ, nhưng lão tử chỉ là một huyện lệnh, còn là huyện lệnh của một khu trong mấy vạn khu trực thuộc.... Với tri phủ.... đâu phải chỉ kém vài cấp đâu". Phì Trư Tràng tiếp tục nói thầm, nhưng trên mặt vẫn lễ độ cung kính hết sức, lắng nghe Quân đại tiên phong chém gió.
- Bất quá ngươi cũng đừng lo, ngã một lần khôn hơn một chút. Lần này thiếu gia đến đây, sẽ chỉ cho ngươi làm như thế nào ; hừm, còn hai tháng nữa thiếu gia có thể từ phía nam quay về, đến lúc đó chỉ sợ chiếc xe ngựa này cũng không ngồi được nữa. Ngươi trong hai tháng này cố gắng sưu cao thế nặng, tranh thủ thời gian tham ô nhận hối lộ nhiều vào, đến lúc thiếu gia trở về, còn phải làm một cỗ xe ngựa tốt một chút. Ngươi sớm chuẩn bị đi! Đừng như lần này vội vội vàng vàng, cơ hội này chỉ để cho mình ngươi thôi đấy!
Quân đại thiếu gia thản nhiên nói.
Phì Trư Tràng té nhào xuống đất, dập đầu như băm tỏi, nước mắt ào ào chảy xuống:
- Thiếu tướng quân, hạ quan không dám nữa, hạ quan nhất định ra sức, thay đổi triệt để, quay đầu làm lại, lãng tử hồi đầu, hối lỗi sửa sai, làm người một lần nữa! Bỏ mình vì phúc lợi của dân chúng, dốc hết tâm huyết, cúc cung tận tụy, lo lắng hết lòng...
- Ngươi thực sự có văn hóa nha! Không ngờ có thể nói nhiều thành ngữ như thế. Nói thêm vài câu nữa đi, ngươi nếu nói thêm vài câu nữa, biết đâu ta lại mềm lòng, phát cái gì từ bi đó!
Quân Khương Lâm cười mỉm nhìn hắn, khích lệ nói.
Phì Trư Tràng dập đầu bôm bốp, đầu rạp xuống đất, trong lòng của hắn có một quyết định đến chết cũng không buông bỏ, làm quan, phải làm quan thanh liêm mới tốt. Tham quan… Không thể làm được đâu các huynh đệ ơi, gặp phải vị thiếu tướng quân này, sẽ biết làm tham quan khổ sở đến mức nào...
Biết vậy chẳng làm oa hu hu... Hai tháng sau còn phải làm lại một chiếc xe ngựa nữa chứ?
Ta khóc, lệ rơi tung tóe trong lòng!
Nếu khóc ra mặt, có khi trực tiếp mất mạng...
Ta nhất định phải hiệu triệu bọn tham quan khắp thiên hạ, nhất định phải làm thanh quan,, nhất định phải vì nhân dân phục vụ, Quân đại thiếu bên này vơ vét một trận kinh hoàng, Phệ Hồn bộ đội bên ngoài hủy diệt cũng đã trở lại, mang theo đầu người tí tách máu tươi, kéo đến tận công đường huyện nha, làm vị Phì Trư Tràng này sợ tới mức hôn mê bất tỉnh...
Đây là đầu người a, sao lại nhiều như vậy chứ...
Quân đại tiên phong, ăn uống no nê vơ vét tài sản cũng đủ rồi, lắc mông bỏ đi, Phì Trư Tràng bắt đầu lo lắng đại quân của Quân Vô Ý, bởi vì Quân Khương Lâm đã nói qua: "Vật tư cho đại quân sử dụng nếu có nửa điểm sơ suất, ta lập tức ngồi xe ngựa quay lại, làm một số việc bất hảo." Mà quân nhu tốt hay xấu, đều do Quân Vô Ý đại nhân nói, ngài suy nghĩ ra sao...
Cho nên Phì Trư Tràng tỏ ra quá mức nhiệt tình làm cho Quân Vô Ý quân đại soái sởn cả tóc gáy. Lúc này, về phần Quân Khương Lâm Quân đại tiên phong, tiếp tục suất lĩnh hai trăm quân Tàn Thiên Phệ Hồn một mạch tiến về phía Nam, gặp núi mở đường, gặp sông bắc cầu không coi là gì, nhưng một mạch tinh phong huyết vũ lại là sự thật, cứ thế ầm ầm xuôi nam.
Đương nhiên, hai đội Tàn Thiên Phệ Hồn huyết tinh tôi luyện, tiến triển cực nhanh, nguyên một đám có sát khí càng ngày càng bá đạo.
Bọn chúng giống như tác hồn lệ quỷ trong địa ngục, ánh mắt sắc bén, khí tức tàn khốc, không thể không thấy được, đây chính là chiến trường xay thịt khủng bố.
Không bị trừng phạt, nhưng thể diện mới là quan trọng.
Mới chỉ giữa trưa ngày thứ tư, Quân Khương Lâm cùng bộ đội chủ lực đã vượt qua lộ trình bốn trăm dặm. Quân Khương Lâm ngồi trong cỗ xe sáu con ngựa kéo, thoải mái nhàn nhã, cỗ xe ngựa này rộng thùng thình, chiều rộng thùng xe hai thước, chiều dài ba thước rưỡi, bên trong không chỉ xắp đặt giường nhỏ, thậm chí còn có bàn uống trà và ghế, thực sự làm Quân Khương Lâm tâm huyết dâng trào, ngồi trong xe lòng như mở hội.
Bất quá chuyện như vậy Quân Khương Lâm mới làm lần đầu, hơn nữa cũng không vượt qua nửa khắc đồng hồ là ngưng lại ngay. Cũng không ngoài lý do nào khác, đại lão gia cả ngày trèo đèo lội suối, ngay cả có xỏ giày, hương thơm từ bàn chân tỏa ra cũng đủ đánh gục vài người. ( vũ khí sinh học đây mà, mình vừa ăn khoai xong:0 (62):).
Đặc biệt lại ngồi trong xe kín, hương vị này, quả thực giống như mùi cá ươn quen thuộc(ghê quá), cứ như vậy, Quân Đại Thiếu mất hẳn một ngày, mới xóa được hương vị thần tiên này...
- Khởi bẩm công tử, phía trước... Có người cản đường.
Phát ngôn, chính là thủ lĩnh lực lượng Phệ Hồn.
Giờ phút này, vị thủ lĩnh Phệ Hồn giết người như bắn gà lại lắp ba lắp bắp.
- Cản đường? Ta ngất! Trong Thiên Hương quốc còn có người dám chặn đường của thiếu gia ta sao? Quân Khương Lâm kinh ngạc hỏi, sau đó vén rèm xe lên nhảy xuống, thực sự muốn nhìn qua, vị nào to gan lớn mật đến thế.
Vừa ra tới, Quân Khương Lâm giật mình nhìn kĩ, lập tức hít một hơi lãnh khí, trời của ta ơi! Khó trách Vương Đống phải cà lăm!
Khuôn mặt trước mắt chẳng thể làm ai sợ hãi chút nào, vừa đáng yêu kiều mị, trước ngực ôm tiểu báo, toàn thân trắng như tuyết, tiểu báo tử thấy Quân Khương Lâm liền nháy mắt, lè lưỡi, thể hiện nỗi nhớ nhung yêu thương...
Người còn lại thì mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, khuôn mặt lạnh như băng, trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, quốc sắc thiên hương, dáng điệu thướt tha, dung nhan phong hoa tuyệt đại.
Lúc này, nhị vị đại tiểu mỹ nhân nhìn Quân Khương Lâm bằng ánh mắt giống như mèo bắt được chuột vậy. ( ngon quá còn gì)
Hai nữ nhân này chính là Quản Thanh Hàn cùng Độc Cô Tiểu Nghệ!
Quân Khương Lâm rên hừ hừ, muốn ngất trên giàn quất.
Quá khiếp sợ!
Khó trách hai ngày vừa rồi không bị hai người này bám riết, còn tưởng các nàng đã nghĩ thông suốt, hóa ra hẹn nhau ra ngoài từ lúc đó! Hôm nay, lại ở chỗ này chờ mình.
Làm sao bây giờ?
Quân đại thiếu gia lần đầu cảm thấy hối tiếc khi nhận cái nhiệm vụ tiên phong này!
Phải là cực kì hối tiếc, làm sao mà hai củ khoai lang nóng phỏng tay này rơi vào tay mình chứ? Ta ta...dòng đời thật nghiệt ngã a.
Ta ta... ta sao lại làm tiên phong chứ, ta ngoan ngoãn theo sát đại đội nhân mã không phải là tốt đẹp sao? Cũng do Tam thúc đùn đẩy cho, không thì phiền não này sao lại đến phiên ta? Bây giờ ở đây than vãn, đây chính là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay... ( rút gươm chém xuống nước nước càng chảy mạnh, nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm--^^!)
Đây là đi Thiên Nam a, thực sự đâu phải đi du lịch nghỉ ngơi...
Quân đại thiếu gia không biết nói gì cho tốt, mà có thể nói gì cơ chứ?
Quân Khương Lâm không ngừng quay đầu lại, le lói hy vọng, giờ phút này sau lưng hắn bụi mù nổi lên, Quân Vô Ý suất lĩnh hai vạn đại quân, như thiên binh thiên tướng từ trên trời giáng xuống! Giải cứu số phận hẩm hiu của hắn trong cơn khói lửa này a.
Đó cũng là suy nghĩ xa xôi, hai người cách nhau ít nhất hơn bốn trăm dặm, làm sao mà đến kịp được!
- Đừng nhìn lại nữa, nhìn lại cũng không có tác dụng đâu. Chúng ta đã sớm biết rõ, đứng đây chờ ngươi từ trước rồi.
Quản Thanh Hàn nhàn nhạt nhìn hắn:
- Hiện tại, ngươi có thể ra khỏi xe ngựa, ta cùng Tiểu Nghệ muội muội ngồi xe ngựa, ngươi cưỡi kỵ mã, không có ý kiến gì chứ?
Quân Khương Lâm không dám nói gì.
Ra vẻ nhẹ nhàng thương lượng? Ta có thể có ý kiến gì chứ, dám có ý kiến sao? Vì sao không kêu cường hoành phách đạo luôn đi? ( ngang ngược bá đạo)
Cái này quá rõ ràng đi.
Ta điều khiển tên Phì Trư Tràng kia cũng không bá đạo bằng vị nữ vương này ah. Rõ ràng đuổi ca ca ta xuống xe, cái này không phải là tu hú cướp tổ hay sao? Bốn phía đội viên Tàn Thiên Phệ Hồn che miệng vụng trộm cười, Quân Khương Lâm trừng mắt, lập tức tiếng cười đình chỉ, người người nhìn không chớp mắt, vẻ mặt trang trọng nghiêm túc.
- Khụ! Khụ khụ...
Quân Khương Lâm hắng giọng một cái, chuẩn bị thi triển ba tấc lưỡi, hạ quyết tâm quay lại đối diện hai vị mỹ nữ lạc đường nói:
- Ta nói này... Đại tẩu, e hèm, còn có Tiểu Nghệ cô nương...
- Ừm, Mạc Tà ca ca, huynh thấy muội xuất hiện, có phải là vui lắm không? Có phải là rất bất ngờ? Có phải rất muốn ôm muội không? Muội hiểu mà, rất là minh bạch, chính là như vậy! ( DG:ta cũng muốn ôm nè)
Độc Cô Tiểu Nghệ cười tủm tỉm rồi thoáng cái nhảy đến trước mặt Quân Khương Lâm, nghiêng đầu chờ hắn nói.
Giống Tiểu Bạch bạch, cũng có ý yêu thương nhung nhớ ta, bất quá tiểu nha đầu này so độ rụt rè với Tiểu Bạch bạch, trước kia Tiểu Bạch tất nhảy ngay vào, nhưng Độc Cô tiểu thư đoán chừng là muốn Quân Đại Thiếu gia chủ động, sau đó mới lao vào lòng hắn.
Kinh hỉ?
Lão Tử chỉ cảm thấy kinh hãi! Đến nỗi muốn ngã xuống thật sự, còn ôm cái gì chứ, không cần thiết lắm, ngược lại rất muốn hung hăng đánh vào cái mông nhỏ của ngươi! Quân Khương Lâm nghĩ vậy liếc một cái, uhm, cũng không thể tính là nhỏ, nếu hung hăng đánh hai cái, hẳn là rất đã tay...
Không hiểu sao suy nghĩ một hồi, Quân Khương Lâm mới đột nhiên nhớ tới, việc khẩn yếu bây giờ là mau chóng đem các nàng trở về mới là đứng đắn! Lập tức sắc mặt hắn trầm xuống, Quân đại thiếu gia ra vẻ đạo mạo nói:
- Đại tẩu, Độc Cô cô nương, các ngươi lo lắng cho chúng ta, thay mặt toàn bộ quân tướng ta cảm kích không thôi; nhưng bất quá... Lần này đi Thiên Phạt, núi cao đường xa, cường đạo thổ phỉ đông như kiến, sài lang hổ báo hoành hành, hung hiểm vô cùng! Hơn nữa, hai người các ngươi đều là nữ tử còn độc thân, đi đường cùng nhau có nhiều bất tiện! Ta sẽ phái người, đem hai người về Thiên Hương thành.
Nói đến bốn chữ nữ tử độc thân này, Quân Khương Lâm mới phát hiện, hai người này xuất hiện cùng nhau thì đâu còn "độc thân" nữa (tác giả chơi chữ đây mà)! Cho rằng đây là chuyến du sơn ngoạn thủy sao, đây là chúng ta đi đánh giặc đó!
- Ngươi cứ thử xem, ta cũng muốn biết ai dám mang chúng ta trở về.
Quản Thanh Hàn căn bản là không thèm quan tâm, lạnh lùng nhìn hắn.
- Mạc Tà ca ca... huynh thật sự nhẫn tâm đem hai người bọn muội quay về sao, bọn muội không muốn về đâu.
Độc Cô Tiểu Nghệ cũng mặc kệ Quản Thanh Hàn, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, khóe mắt ửng hồng, tràn ngập chờ mong, tựa hồ lập tức muốn khóc:
- Mạc Tà ca ca nơi này cách Thiên Hương thành đã hơn một ngàn dặm đường, đường xá xa xa xôi, muội cùng tỷ tỷ trên đường về xảy ra chuyện gì... huynh lại nhẫn tâm thế sao? Hơn nữa, con đường hung hiểm như thế, nhân tâm lại khó dò...
- Chớ có làm bộ với ta! Nước mắt cũng không có tác dụng đâu.
Quân Khương Lâm thờ ơ, hiện tại biết rõ đường xá hung hiểm nhân tâm khó dò rồi a? Lúc trước sao các ngươi không nghĩ ra? Nói như vậy, bảo bản thiếu gia có tin hay không? Coi ta ngu ngốc lắm sao?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
Quân Khương Lâm tiếp tục than thở.
"Chính ngài cũng nói là làm tri phủ, nhưng lão tử chỉ là một huyện lệnh, còn là huyện lệnh của một khu trong mấy vạn khu trực thuộc.... Với tri phủ.... đâu phải chỉ kém vài cấp đâu". Phì Trư Tràng tiếp tục nói thầm, nhưng trên mặt vẫn lễ độ cung kính hết sức, lắng nghe Quân đại tiên phong chém gió.
- Bất quá ngươi cũng đừng lo, ngã một lần khôn hơn một chút. Lần này thiếu gia đến đây, sẽ chỉ cho ngươi làm như thế nào ; hừm, còn hai tháng nữa thiếu gia có thể từ phía nam quay về, đến lúc đó chỉ sợ chiếc xe ngựa này cũng không ngồi được nữa. Ngươi trong hai tháng này cố gắng sưu cao thế nặng, tranh thủ thời gian tham ô nhận hối lộ nhiều vào, đến lúc thiếu gia trở về, còn phải làm một cỗ xe ngựa tốt một chút. Ngươi sớm chuẩn bị đi! Đừng như lần này vội vội vàng vàng, cơ hội này chỉ để cho mình ngươi thôi đấy!
Quân đại thiếu gia thản nhiên nói.
Phì Trư Tràng té nhào xuống đất, dập đầu như băm tỏi, nước mắt ào ào chảy xuống:
- Thiếu tướng quân, hạ quan không dám nữa, hạ quan nhất định ra sức, thay đổi triệt để, quay đầu làm lại, lãng tử hồi đầu, hối lỗi sửa sai, làm người một lần nữa! Bỏ mình vì phúc lợi của dân chúng, dốc hết tâm huyết, cúc cung tận tụy, lo lắng hết lòng...
- Ngươi thực sự có văn hóa nha! Không ngờ có thể nói nhiều thành ngữ như thế. Nói thêm vài câu nữa đi, ngươi nếu nói thêm vài câu nữa, biết đâu ta lại mềm lòng, phát cái gì từ bi đó!
Quân Khương Lâm cười mỉm nhìn hắn, khích lệ nói.
Phì Trư Tràng dập đầu bôm bốp, đầu rạp xuống đất, trong lòng của hắn có một quyết định đến chết cũng không buông bỏ, làm quan, phải làm quan thanh liêm mới tốt. Tham quan… Không thể làm được đâu các huynh đệ ơi, gặp phải vị thiếu tướng quân này, sẽ biết làm tham quan khổ sở đến mức nào...
Biết vậy chẳng làm oa hu hu... Hai tháng sau còn phải làm lại một chiếc xe ngựa nữa chứ?
Ta khóc, lệ rơi tung tóe trong lòng!
Nếu khóc ra mặt, có khi trực tiếp mất mạng...
Ta nhất định phải hiệu triệu bọn tham quan khắp thiên hạ, nhất định phải làm thanh quan,, nhất định phải vì nhân dân phục vụ, Quân đại thiếu bên này vơ vét một trận kinh hoàng, Phệ Hồn bộ đội bên ngoài hủy diệt cũng đã trở lại, mang theo đầu người tí tách máu tươi, kéo đến tận công đường huyện nha, làm vị Phì Trư Tràng này sợ tới mức hôn mê bất tỉnh...
Đây là đầu người a, sao lại nhiều như vậy chứ...
Quân đại tiên phong, ăn uống no nê vơ vét tài sản cũng đủ rồi, lắc mông bỏ đi, Phì Trư Tràng bắt đầu lo lắng đại quân của Quân Vô Ý, bởi vì Quân Khương Lâm đã nói qua: "Vật tư cho đại quân sử dụng nếu có nửa điểm sơ suất, ta lập tức ngồi xe ngựa quay lại, làm một số việc bất hảo." Mà quân nhu tốt hay xấu, đều do Quân Vô Ý đại nhân nói, ngài suy nghĩ ra sao...
Cho nên Phì Trư Tràng tỏ ra quá mức nhiệt tình làm cho Quân Vô Ý quân đại soái sởn cả tóc gáy. Lúc này, về phần Quân Khương Lâm Quân đại tiên phong, tiếp tục suất lĩnh hai trăm quân Tàn Thiên Phệ Hồn một mạch tiến về phía Nam, gặp núi mở đường, gặp sông bắc cầu không coi là gì, nhưng một mạch tinh phong huyết vũ lại là sự thật, cứ thế ầm ầm xuôi nam.
Đương nhiên, hai đội Tàn Thiên Phệ Hồn huyết tinh tôi luyện, tiến triển cực nhanh, nguyên một đám có sát khí càng ngày càng bá đạo.
Bọn chúng giống như tác hồn lệ quỷ trong địa ngục, ánh mắt sắc bén, khí tức tàn khốc, không thể không thấy được, đây chính là chiến trường xay thịt khủng bố.
Không bị trừng phạt, nhưng thể diện mới là quan trọng.
Mới chỉ giữa trưa ngày thứ tư, Quân Khương Lâm cùng bộ đội chủ lực đã vượt qua lộ trình bốn trăm dặm. Quân Khương Lâm ngồi trong cỗ xe sáu con ngựa kéo, thoải mái nhàn nhã, cỗ xe ngựa này rộng thùng thình, chiều rộng thùng xe hai thước, chiều dài ba thước rưỡi, bên trong không chỉ xắp đặt giường nhỏ, thậm chí còn có bàn uống trà và ghế, thực sự làm Quân Khương Lâm tâm huyết dâng trào, ngồi trong xe lòng như mở hội.
Bất quá chuyện như vậy Quân Khương Lâm mới làm lần đầu, hơn nữa cũng không vượt qua nửa khắc đồng hồ là ngưng lại ngay. Cũng không ngoài lý do nào khác, đại lão gia cả ngày trèo đèo lội suối, ngay cả có xỏ giày, hương thơm từ bàn chân tỏa ra cũng đủ đánh gục vài người. ( vũ khí sinh học đây mà, mình vừa ăn khoai xong:0 (62):).
Đặc biệt lại ngồi trong xe kín, hương vị này, quả thực giống như mùi cá ươn quen thuộc(ghê quá), cứ như vậy, Quân Đại Thiếu mất hẳn một ngày, mới xóa được hương vị thần tiên này...
- Khởi bẩm công tử, phía trước... Có người cản đường.
Phát ngôn, chính là thủ lĩnh lực lượng Phệ Hồn.
Giờ phút này, vị thủ lĩnh Phệ Hồn giết người như bắn gà lại lắp ba lắp bắp.
- Cản đường? Ta ngất! Trong Thiên Hương quốc còn có người dám chặn đường của thiếu gia ta sao? Quân Khương Lâm kinh ngạc hỏi, sau đó vén rèm xe lên nhảy xuống, thực sự muốn nhìn qua, vị nào to gan lớn mật đến thế.
Vừa ra tới, Quân Khương Lâm giật mình nhìn kĩ, lập tức hít một hơi lãnh khí, trời của ta ơi! Khó trách Vương Đống phải cà lăm!
Khuôn mặt trước mắt chẳng thể làm ai sợ hãi chút nào, vừa đáng yêu kiều mị, trước ngực ôm tiểu báo, toàn thân trắng như tuyết, tiểu báo tử thấy Quân Khương Lâm liền nháy mắt, lè lưỡi, thể hiện nỗi nhớ nhung yêu thương...
Người còn lại thì mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, khuôn mặt lạnh như băng, trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, quốc sắc thiên hương, dáng điệu thướt tha, dung nhan phong hoa tuyệt đại.
Lúc này, nhị vị đại tiểu mỹ nhân nhìn Quân Khương Lâm bằng ánh mắt giống như mèo bắt được chuột vậy. ( ngon quá còn gì)
Hai nữ nhân này chính là Quản Thanh Hàn cùng Độc Cô Tiểu Nghệ!
Quân Khương Lâm rên hừ hừ, muốn ngất trên giàn quất.
Quá khiếp sợ!
Khó trách hai ngày vừa rồi không bị hai người này bám riết, còn tưởng các nàng đã nghĩ thông suốt, hóa ra hẹn nhau ra ngoài từ lúc đó! Hôm nay, lại ở chỗ này chờ mình.
Làm sao bây giờ?
Quân đại thiếu gia lần đầu cảm thấy hối tiếc khi nhận cái nhiệm vụ tiên phong này!
Phải là cực kì hối tiếc, làm sao mà hai củ khoai lang nóng phỏng tay này rơi vào tay mình chứ? Ta ta...dòng đời thật nghiệt ngã a.
Ta ta... ta sao lại làm tiên phong chứ, ta ngoan ngoãn theo sát đại đội nhân mã không phải là tốt đẹp sao? Cũng do Tam thúc đùn đẩy cho, không thì phiền não này sao lại đến phiên ta? Bây giờ ở đây than vãn, đây chính là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay... ( rút gươm chém xuống nước nước càng chảy mạnh, nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm--^^!)
Đây là đi Thiên Nam a, thực sự đâu phải đi du lịch nghỉ ngơi...
Quân đại thiếu gia không biết nói gì cho tốt, mà có thể nói gì cơ chứ?
Quân Khương Lâm không ngừng quay đầu lại, le lói hy vọng, giờ phút này sau lưng hắn bụi mù nổi lên, Quân Vô Ý suất lĩnh hai vạn đại quân, như thiên binh thiên tướng từ trên trời giáng xuống! Giải cứu số phận hẩm hiu của hắn trong cơn khói lửa này a.
Đó cũng là suy nghĩ xa xôi, hai người cách nhau ít nhất hơn bốn trăm dặm, làm sao mà đến kịp được!
- Đừng nhìn lại nữa, nhìn lại cũng không có tác dụng đâu. Chúng ta đã sớm biết rõ, đứng đây chờ ngươi từ trước rồi.
Quản Thanh Hàn nhàn nhạt nhìn hắn:
- Hiện tại, ngươi có thể ra khỏi xe ngựa, ta cùng Tiểu Nghệ muội muội ngồi xe ngựa, ngươi cưỡi kỵ mã, không có ý kiến gì chứ?
Quân Khương Lâm không dám nói gì.
Ra vẻ nhẹ nhàng thương lượng? Ta có thể có ý kiến gì chứ, dám có ý kiến sao? Vì sao không kêu cường hoành phách đạo luôn đi? ( ngang ngược bá đạo)
Cái này quá rõ ràng đi.
Ta điều khiển tên Phì Trư Tràng kia cũng không bá đạo bằng vị nữ vương này ah. Rõ ràng đuổi ca ca ta xuống xe, cái này không phải là tu hú cướp tổ hay sao? Bốn phía đội viên Tàn Thiên Phệ Hồn che miệng vụng trộm cười, Quân Khương Lâm trừng mắt, lập tức tiếng cười đình chỉ, người người nhìn không chớp mắt, vẻ mặt trang trọng nghiêm túc.
- Khụ! Khụ khụ...
Quân Khương Lâm hắng giọng một cái, chuẩn bị thi triển ba tấc lưỡi, hạ quyết tâm quay lại đối diện hai vị mỹ nữ lạc đường nói:
- Ta nói này... Đại tẩu, e hèm, còn có Tiểu Nghệ cô nương...
- Ừm, Mạc Tà ca ca, huynh thấy muội xuất hiện, có phải là vui lắm không? Có phải là rất bất ngờ? Có phải rất muốn ôm muội không? Muội hiểu mà, rất là minh bạch, chính là như vậy! ( DG:ta cũng muốn ôm nè)
Độc Cô Tiểu Nghệ cười tủm tỉm rồi thoáng cái nhảy đến trước mặt Quân Khương Lâm, nghiêng đầu chờ hắn nói.
Giống Tiểu Bạch bạch, cũng có ý yêu thương nhung nhớ ta, bất quá tiểu nha đầu này so độ rụt rè với Tiểu Bạch bạch, trước kia Tiểu Bạch tất nhảy ngay vào, nhưng Độc Cô tiểu thư đoán chừng là muốn Quân Đại Thiếu gia chủ động, sau đó mới lao vào lòng hắn.
Kinh hỉ?
Lão Tử chỉ cảm thấy kinh hãi! Đến nỗi muốn ngã xuống thật sự, còn ôm cái gì chứ, không cần thiết lắm, ngược lại rất muốn hung hăng đánh vào cái mông nhỏ của ngươi! Quân Khương Lâm nghĩ vậy liếc một cái, uhm, cũng không thể tính là nhỏ, nếu hung hăng đánh hai cái, hẳn là rất đã tay...
Không hiểu sao suy nghĩ một hồi, Quân Khương Lâm mới đột nhiên nhớ tới, việc khẩn yếu bây giờ là mau chóng đem các nàng trở về mới là đứng đắn! Lập tức sắc mặt hắn trầm xuống, Quân đại thiếu gia ra vẻ đạo mạo nói:
- Đại tẩu, Độc Cô cô nương, các ngươi lo lắng cho chúng ta, thay mặt toàn bộ quân tướng ta cảm kích không thôi; nhưng bất quá... Lần này đi Thiên Phạt, núi cao đường xa, cường đạo thổ phỉ đông như kiến, sài lang hổ báo hoành hành, hung hiểm vô cùng! Hơn nữa, hai người các ngươi đều là nữ tử còn độc thân, đi đường cùng nhau có nhiều bất tiện! Ta sẽ phái người, đem hai người về Thiên Hương thành.
Nói đến bốn chữ nữ tử độc thân này, Quân Khương Lâm mới phát hiện, hai người này xuất hiện cùng nhau thì đâu còn "độc thân" nữa (tác giả chơi chữ đây mà)! Cho rằng đây là chuyến du sơn ngoạn thủy sao, đây là chúng ta đi đánh giặc đó!
- Ngươi cứ thử xem, ta cũng muốn biết ai dám mang chúng ta trở về.
Quản Thanh Hàn căn bản là không thèm quan tâm, lạnh lùng nhìn hắn.
- Mạc Tà ca ca... huynh thật sự nhẫn tâm đem hai người bọn muội quay về sao, bọn muội không muốn về đâu.
Độc Cô Tiểu Nghệ cũng mặc kệ Quản Thanh Hàn, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, khóe mắt ửng hồng, tràn ngập chờ mong, tựa hồ lập tức muốn khóc:
- Mạc Tà ca ca nơi này cách Thiên Hương thành đã hơn một ngàn dặm đường, đường xá xa xa xôi, muội cùng tỷ tỷ trên đường về xảy ra chuyện gì... huynh lại nhẫn tâm thế sao? Hơn nữa, con đường hung hiểm như thế, nhân tâm lại khó dò...
- Chớ có làm bộ với ta! Nước mắt cũng không có tác dụng đâu.
Quân Khương Lâm thờ ơ, hiện tại biết rõ đường xá hung hiểm nhân tâm khó dò rồi a? Lúc trước sao các ngươi không nghĩ ra? Nói như vậy, bảo bản thiếu gia có tin hay không? Coi ta ngu ngốc lắm sao?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm