- Này cũng quá nhiều rồi!
Quân Vô Tình từ trong khiếp sợ tỉnh lại, nghiêm túc nói.
- Không nhiều! Không nhiều!
– Đường mập mạp hào sảng vung tay lên
– Tam thúc yên tâm, cháu ngài bản sự khác không có, chỉ biết kiếm chút tiền, cháu ngài bây giờ chính là có chút tiền cỡ này thôi!
– Lập tức hạ thấp giọng, có chút lén lút nói
– Tam thúc…… Cháu nói cho thúc nghe a…… Thúc còn nhớ ai đó ai ở Thiên Hương Thành không? Tên nhóc kia ở Thiên Hương Thành dám phô bày sự giàu sang với cháu, lão tử, ngạch không, cháu của thúc lập tức về nhà, kéo ra hai xe ngựa chứa đầy vàng, ngay trên đường cái, một khối hoàng kim một khối hoàng kim chọi chết thằng nhóc đó …….( NB: tại hạ bất lực với tên này)
- Người đâu! Mau đưa Đường đại chưởng quỹ vào nhà dâng trà!
Hắn còn chưa nói xong, Quân Vô Tình đã lên tiếng. Thật sự rất khó nghe a, thằng nhóc này bây giờ đã là một nhân vật tầm cỡ đương thời, sao còn có thể nhiều chuyện như vậy chứ…….
- Tam thúc, cháu còn chưa nói hết mà, thúc nghe cháu nói này…….
Đường Nguyên giãy dụa, vô cùng tự hào muốn nói cho hết sự tích anh hùng của mình.
- Lăn!
Quân Vô Tình đá một cái vào cái mông to đùng của hắn, mập mạp kêu lên một tiếng thê thảm, Quân tam gia chỉ cảm thấy chân mình giống như đá vào một cục bông gòn, không dùng được chút sức lực nào cả.
Có vẻ như béo cũng có cái tốt của béo nhỉ?
Ở trước mặt bao người, mập mạp ai oán xoa xoa cái mông đầy đặn, sau đó tùy tiện phất tay lên, từ trong đám người sau lưng nhanh chóng chạy ra bốn người, đem thứ trên tay vội vàng mở ra, hóa ra là một cái kiệu mềm mại, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, mập mạp thoải thoải mái mái lên nằm, phất phất tay nói:
- Dẫn đường, đưa ta đi gặp Quân tam thiếu, mẹ nó, đi vài bước mệt chết ta……
Hắn nói với Quân Vô Tình bằng âm lượng rất nhỏ, nhưng Miêu Tiểu Miêu tu vi dù sao cũng là tôn giả, sao lại không nghe được chứ? Trong một lúc bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt: Dùng hoàng kim cũng có thể chọi chết một người…… Tên mập mạp này…… Tên mập mạp này…… Thật sự là không còn từ nào có thể hình dung hắn nữa, nhìn mập mạp ngang nhiên trước mặt anh hùng thiên hạ ngồi kiệu thản nhiên bị nâng vào trong, Miêu Tiểu Miêu mới có thể khép lại cái miệng đang mở rộng hết cỡ, từ đáy lòng nói: "Ta rốt cuộc hiểu được, vì sao hắn lại mập đến vậy……"
Vừa rồi mọi người đều đếm, tên mập kia dùng đôi chân của hắn đi bộ tổng cộng cũng không vượt quá mười bước, lại hô mệt chết…… Người như vậy, không mập mới đúng là ông trời không có mắt mà……
Quân Vô Tình lau một chút mồ hôi lạnh, trong lòng âm thầm quyết định: Chút nữa nhớ phải nhắc nhở Mạc Tà khiến cho thằng nhóc này giảm béo nữa mới được, cứ tiếp tục béo như vậy, cơ thể nào chịu nổi chứ, đây là chuyện liên quan đến tính mạng a, ngươi nói thằng nhóc này trong tay không hề thiếu thiên tài địa bảo, sao không biết điều trị bản thân một chút chứ…….
Đang lúc Tam gia cân nhắc qua lại, có một giọng nói vô cùng trẻ con trong trẻo vang lên:
- Mặt trời mọc hướng Đông, chỉ có ta là bất bại! Thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ! Đông Phương thế gia đến chúc mừng…….
Vừa nghe giọng nói này, câu nói này, không người nào khác, khẳng định là tiểu biểu đệ của Quân Khương Lâm, Đông Phương tiểu phá hoại đến!
Ngạch, hẳn là Đông Phương Bất Bại đến…….
Lúc này mới cất bước xong một Đường Nguyên, lại đến một tiểu ma tinh, Quân Vô Tình cảm thấy đau đầu, may mà tiểu ma tinh cũng không đến một mình, Tam gia đã thấy đám người Đông Phương Vấn Tình mỉm cười đi đến…….
Quân Vô Tình phân phó người dưới dẫn Đông Phương thế gia vào trong an trú, lập tức thấy trước mặt đập đến một hơi thở cao ngạo lạnh lùng trong trẻo, giống như hơi thở lạnh ngắt trên núi tuyết vậy!
Đó chính là thành chủ thành Phong Tuyết Ngân Hàn Trảm Mộng và phu nhân dẫn theo nhiều vị cao thủ trong thành, tự mình đến chúc mừng…….
Sau một hồi bận rộn…….
- Thiên Hương đế quốc đến chúc mừng Tà chi quân chủ khai phủ! Tặng một tòa Thiên Nam thành!
Sứ giả của Thiên Hương cũng đã từng ân oán dây dưa với Quân Khương Lâm!
Món quà này, cơ hồ làm tất cả mọi người hoảng sợ.
"Thiên hạ tài thần" mập mạp tặng một triệu hoàng kim, không thể nghi ngờ là chưa từng xảy ra, mà nay, Thiên Hương quốc lại trực tiếp tặng một tòa thành! Món quà này cũng rất chấn động a!
Chỉ có đám người Mạc Vô Đạo hiểu rõ nên cũng không hoảng sợ.
Hôm nay Thiên Hương quốc dùng chiêu này quả thật phải nói là cao chiêu.
Thiên Nam thành lúc ban đầu là nằm trong lãnh thổ Thiên Hương đế quốc, mà bây giờ sau khi Tà quân khai phủ, có thể nói là trên danh nghĩa nó thuộc về Thiên Hương quốc, nhưng vấn đề quan trọng là, thành này lại cách trung tâm Thiên Hương quốc quá xa, ngoài tầm với! Tuy lòng rất muốn, nhưng cũng không thể bảo vệ được.
Nhưng khi đem nó tặng cho Quân Khương Lâm vậy tình huống hoàn toàn chuyển biến!
Lấy thế lực trước mắt của Quân gia, tự nhiên là sẽ bảo vệ Thiên Nam thành không lọt vào bất kỳ công kích, xâm lược gì! Thậm chí các thế lực lớn khác cũng không dám nhúng tay vào địa giới "Tuyệt đối hòa bình" này, thành ra không bao giờ thua!
Còn có chuyện quan trọng hơn là, tòa thành này có thể trở thành phòng tuyến chắc chắn không bao giờ đổ ngã ở phía nam của Thiên Hương đế quốc!
Như vậy, Thiên Hương đế quốc trên danh nghĩa là tặng một tòa thành, nhưng cũng tương đương với việc giải quyết êm đẹp tất cả các mối họa ở phía nam! Dựa vào một sự thuận nước giong thuyền đổi lấy một ích lợi lớn vô cùng a!
Quân Vô Tình sao lại không rõ những kế sách này chứ, nhưng dù sao cũng là tình nghĩa cố quốc, cười khổ, để người dưới dẫn Lý Du Nhiên vào trong.
Những người kế tiếp một người một câu, cũng khiến Quân Vô Tình sáng sủa một chút.
- Lánh đời tiên cung Mạc Vô Đạo đến chúc mừng Tà chi quân chủ khai phủ!
Chỉ một câu này, quả nhiên là long trời lở đất!
Tất cả mọi người ở đây đều đoán được tam đại thánh địa sẽ phái người đến chúc mừng, nhưng ai cũng không ngờ người đến chúc mừng lại là Lánh đời tiên cung cung chủ tự mình đến!
Trong một giây, ngàn sơn vạn hạc đều lặng ngắt như tờ!
- Chí tôn Kim thành Hề Nhược Trần đến chúc mừng Tà chi quân chủ khai phủ!
- Mộng huyễn huyết hải Hô Duyên Ngạo đến chúc mừng Tà chi quân chủ khai phủ!
- Phiêu Miễu Huyễn phủ Miêu Trảm đến chúc mừng Tà chi quân chủ khai phủ!
Lại có ba giọng nói theo thứ tự vang lên, lần này thì toàn bộ sân, ba giọng nói cũng không quá lớn, giọng điệu cũng rất thanh nhã, nhưng lại khiến mười vạn người đến chúc mừng đều chấn đến chóng mặt!
Đúng là một phủ tam thánh địa đồng thời cùng đến chúc mừng!
- Cảm ơn, mời vào uống trà!
Quân Vô Tình không dám chậm trễ, hơi nâng cao âm lượng nói chuyện, thái độ vẫn duy trì không kiêu ngạo không nịnh hót.
- Chậm đã! Xin thứ cho tại hạ lắm lời hỏi một câu, xin hỏi quý phủ Tà chi quân chủ đại nhân bây giờ đang ở đâu?
– Mạc Vô Đạo thản nhiên nói
– Chúng ta tự mình đến chúc mừng, thành ý cũng rất rõ, nhưng Quân chủ đại nhân của quý phủ đến giờ này vẫn chưa chịu hiện thân! Đây…… Cũng không tránh được rất…… xem thường mọi người? Chẳng lẽ Tà quân phủ các hạ, lại coi thường anh hùng thiên hạ như thế sao?
Từ lúc mọi người đến đây, cũng chưa bao giờ thấy Tà chi quân chủ Quân Khương Lâm lộ diện, lúc đầu đến chúc mừng đều là bạn bè của Tà quân phủ, không ra nghênh đón cũng không sao cả, nhưng bây giờ "Một phủ tam thánh địa" bốn thế lực lớn nhất đương thời cùng đến chúc mừng, lẽ ra khách siêu cấp quý như tam đại thánh địa đến, thân là chủ nhân Tà chi quân chủ cho dù như thế nào cũng phải tự mình đi ra nghênh đón mới đúng, huống chi bây giờ lại là tông chủ tam đại thánh địa tự mình đến, thân phận địa vị cũng không tầm thường, cũng có thể sánh bằng địa vị của Tà chi quân chủ, cách làm này, cũng quá thất lễ rồi!
Mạc Vô Đạo vừa nói xong những lời này, trong phút chốc những thế lực thuộc về tam đại thánh địa đều đồng loạt reo hò. Phóng mắt nhìn khắp, cư nhiên có gần vạn người cùng nhau ồn ào, thanh thế cũng không hề nhỏ. Mạc Vô Đạo nói xong những lời này, cũng không làm động tác gì nữa, im lặng chờ đợi, trên mặt hiện ra nét lạnh nhạt.
Những lời của ông ta nghe thì cảm thấy rất bình thường, mặc dù có ý chất vẫn, nhưng cũng chưa tính là áp người quá đáng, nhưng bên trong lại mai phục một cảm bẫy vô cùng độc ác! Quân Khương Lâm đến giờ vẫn chưa từng hiện thân, ông ta đã để trong mắt, nhưng chờ đến giờ mới nói ra, cũng đem sự sơ hở này biến thành một mũi tên sắc bén lấy mạng người!
Nếu Quân Khương Lâm vẫn kiên trì không xuất hiện, tin rằng chủ cần Mạc Vô Đạo nói thêm mấy câu nữa, sau đó những thế gia lệ thuộc tam đại thánh địa ở trong đám người trợ giúp một chút, Tà quân phủ mới thành lập chỉ sợ bị đẩy đến vị trí đối địch với toàn bộ thiên hạ!
Nếu Quân Khương Lâm sau khi bị Mạc Vô Đạo chất vấn lập tức xuất hiện, vậy liền lộ ra cái đuôi nịnh nọt!
Nhìn thấy ba vị tông chủ của tam đại thánh địa đến thì ngươi lập tức xuất hiện, nhưng những người như Phong Tuyết Ngân thành, Đông Phương thế gia và cả Đoan Mộc Tư Không cùng với các thế gia lớn đến ngươi cũng không để ý, ngươi lại chỉ ra nghênh đón đám người tam đại thánh địa thôi sao?
Vậy đó không phải là sợ hãi thì là gì hả?
Từ đó suy ra, địa vị của tam đại thánh địa cũng được nâng cao lên, gián tiếp ly gián mối quan hệ giữa Quân Khương Lâm và các thế lực ủng hộ, phải ở trước mặt anh hùng thiên hạ để lại ấn tượng xấu khó phai: Tà quân phủ kém hơn tam đại thánh địa rất nhiều!
Mọi người đều đoán được, bên tam đại thánh địa nhất định sẽ làm khó dễ, nhưng cũng chỉ đoán đến điển lễ chính thức mới ra tay, lại không ngờ chỉ mới bước đến cửa còn chưa vào mà đã ra tay rồi, chiêu này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Và nó cũng rất thích hợp với binh pháp hành động khi người ta không để ý, tấn công quá bất ngờ!
Lát sau, một thanh âm chậm rãi vang lên:
- Mạc Vô Đạo, ngươi đây là ý gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy bản thân mình cao quý hơn tất cả anh hùng trong thiên hạ sao? Ngươi đến thì bổn tọa phải tự mình ra nghênh đón à? Tà quân phủ tự hỏi đối với anh hùng trong thiên hạ đều bình đẳng với nhau, không chia quen hay không quen, gần hay xa, mặc kệ ai tới, đều giống nhau cả! Người đến là lánh đời tiên cung cung chủ cũng được, kẻ mạnh nhất của tam đại thánh địa cũng được, với các vị khách đến tham dự buổi chúc mừng, đều có địa vị giống nhau cả! Ta tôn trọng tâm ý của họ, tự nhiên cũng không đối xử nghiêm khắc với ngươi, nay ngươi nói ra những lời như vậy, lại có dụng ý gì chứ?
Thanh âm này giống như từ phương xa truyền đến, tựa hồ không hề dùng chút sức lực nào cả, nhưng lại đem tất cả tiếng reo hò tiếng ồn ào đều đè ép xuống, hơn nữa du dương truyền ra xa, không xa không gần, mọi người đều nghe rõ……
- Rất cao minh! – Miêu Trảm trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ, cúi đầu khen.
Người mở miệng nói chuyện huyền công rất thâm hậu, mới có thể áp chế được tiếng reo hò tiếng ồn ào, mà cái hay còn ở đằng sau, dù sao Miêu Trảm cũng không phải kẻ ngu ngốc, nên mới nói đoạn phản công này quả thật rất cao minh, trong lời nói có cứng có mềm, không chỉ thong dong hóa giải trêu chọc khiêu khích của Mạc Vô Đạo, còn đề cao vị trí của các anh hùng trong thiên hạ, khiến ai cũng không tức giận được, ngược lại còn cảm thấy quang vinh!
Ta, ở đây, có thể cùng ngồi một bàn ăn với tam đại thánh địa Lánh đời tiên cung cung chủ.
Tà quân phủ đồng ý, ta có được địa vị ngang bằng bọn họ!
Đây không thể nghi ngờ là một khẳng định rất lớn!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
Quân Vô Tình từ trong khiếp sợ tỉnh lại, nghiêm túc nói.
- Không nhiều! Không nhiều!
– Đường mập mạp hào sảng vung tay lên
– Tam thúc yên tâm, cháu ngài bản sự khác không có, chỉ biết kiếm chút tiền, cháu ngài bây giờ chính là có chút tiền cỡ này thôi!
– Lập tức hạ thấp giọng, có chút lén lút nói
– Tam thúc…… Cháu nói cho thúc nghe a…… Thúc còn nhớ ai đó ai ở Thiên Hương Thành không? Tên nhóc kia ở Thiên Hương Thành dám phô bày sự giàu sang với cháu, lão tử, ngạch không, cháu của thúc lập tức về nhà, kéo ra hai xe ngựa chứa đầy vàng, ngay trên đường cái, một khối hoàng kim một khối hoàng kim chọi chết thằng nhóc đó …….( NB: tại hạ bất lực với tên này)
- Người đâu! Mau đưa Đường đại chưởng quỹ vào nhà dâng trà!
Hắn còn chưa nói xong, Quân Vô Tình đã lên tiếng. Thật sự rất khó nghe a, thằng nhóc này bây giờ đã là một nhân vật tầm cỡ đương thời, sao còn có thể nhiều chuyện như vậy chứ…….
- Tam thúc, cháu còn chưa nói hết mà, thúc nghe cháu nói này…….
Đường Nguyên giãy dụa, vô cùng tự hào muốn nói cho hết sự tích anh hùng của mình.
- Lăn!
Quân Vô Tình đá một cái vào cái mông to đùng của hắn, mập mạp kêu lên một tiếng thê thảm, Quân tam gia chỉ cảm thấy chân mình giống như đá vào một cục bông gòn, không dùng được chút sức lực nào cả.
Có vẻ như béo cũng có cái tốt của béo nhỉ?
Ở trước mặt bao người, mập mạp ai oán xoa xoa cái mông đầy đặn, sau đó tùy tiện phất tay lên, từ trong đám người sau lưng nhanh chóng chạy ra bốn người, đem thứ trên tay vội vàng mở ra, hóa ra là một cái kiệu mềm mại, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, mập mạp thoải thoải mái mái lên nằm, phất phất tay nói:
- Dẫn đường, đưa ta đi gặp Quân tam thiếu, mẹ nó, đi vài bước mệt chết ta……
Hắn nói với Quân Vô Tình bằng âm lượng rất nhỏ, nhưng Miêu Tiểu Miêu tu vi dù sao cũng là tôn giả, sao lại không nghe được chứ? Trong một lúc bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt: Dùng hoàng kim cũng có thể chọi chết một người…… Tên mập mạp này…… Tên mập mạp này…… Thật sự là không còn từ nào có thể hình dung hắn nữa, nhìn mập mạp ngang nhiên trước mặt anh hùng thiên hạ ngồi kiệu thản nhiên bị nâng vào trong, Miêu Tiểu Miêu mới có thể khép lại cái miệng đang mở rộng hết cỡ, từ đáy lòng nói: "Ta rốt cuộc hiểu được, vì sao hắn lại mập đến vậy……"
Vừa rồi mọi người đều đếm, tên mập kia dùng đôi chân của hắn đi bộ tổng cộng cũng không vượt quá mười bước, lại hô mệt chết…… Người như vậy, không mập mới đúng là ông trời không có mắt mà……
Quân Vô Tình lau một chút mồ hôi lạnh, trong lòng âm thầm quyết định: Chút nữa nhớ phải nhắc nhở Mạc Tà khiến cho thằng nhóc này giảm béo nữa mới được, cứ tiếp tục béo như vậy, cơ thể nào chịu nổi chứ, đây là chuyện liên quan đến tính mạng a, ngươi nói thằng nhóc này trong tay không hề thiếu thiên tài địa bảo, sao không biết điều trị bản thân một chút chứ…….
Đang lúc Tam gia cân nhắc qua lại, có một giọng nói vô cùng trẻ con trong trẻo vang lên:
- Mặt trời mọc hướng Đông, chỉ có ta là bất bại! Thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ! Đông Phương thế gia đến chúc mừng…….
Vừa nghe giọng nói này, câu nói này, không người nào khác, khẳng định là tiểu biểu đệ của Quân Khương Lâm, Đông Phương tiểu phá hoại đến!
Ngạch, hẳn là Đông Phương Bất Bại đến…….
Lúc này mới cất bước xong một Đường Nguyên, lại đến một tiểu ma tinh, Quân Vô Tình cảm thấy đau đầu, may mà tiểu ma tinh cũng không đến một mình, Tam gia đã thấy đám người Đông Phương Vấn Tình mỉm cười đi đến…….
Quân Vô Tình phân phó người dưới dẫn Đông Phương thế gia vào trong an trú, lập tức thấy trước mặt đập đến một hơi thở cao ngạo lạnh lùng trong trẻo, giống như hơi thở lạnh ngắt trên núi tuyết vậy!
Đó chính là thành chủ thành Phong Tuyết Ngân Hàn Trảm Mộng và phu nhân dẫn theo nhiều vị cao thủ trong thành, tự mình đến chúc mừng…….
Sau một hồi bận rộn…….
- Thiên Hương đế quốc đến chúc mừng Tà chi quân chủ khai phủ! Tặng một tòa Thiên Nam thành!
Sứ giả của Thiên Hương cũng đã từng ân oán dây dưa với Quân Khương Lâm!
Món quà này, cơ hồ làm tất cả mọi người hoảng sợ.
"Thiên hạ tài thần" mập mạp tặng một triệu hoàng kim, không thể nghi ngờ là chưa từng xảy ra, mà nay, Thiên Hương quốc lại trực tiếp tặng một tòa thành! Món quà này cũng rất chấn động a!
Chỉ có đám người Mạc Vô Đạo hiểu rõ nên cũng không hoảng sợ.
Hôm nay Thiên Hương quốc dùng chiêu này quả thật phải nói là cao chiêu.
Thiên Nam thành lúc ban đầu là nằm trong lãnh thổ Thiên Hương đế quốc, mà bây giờ sau khi Tà quân khai phủ, có thể nói là trên danh nghĩa nó thuộc về Thiên Hương quốc, nhưng vấn đề quan trọng là, thành này lại cách trung tâm Thiên Hương quốc quá xa, ngoài tầm với! Tuy lòng rất muốn, nhưng cũng không thể bảo vệ được.
Nhưng khi đem nó tặng cho Quân Khương Lâm vậy tình huống hoàn toàn chuyển biến!
Lấy thế lực trước mắt của Quân gia, tự nhiên là sẽ bảo vệ Thiên Nam thành không lọt vào bất kỳ công kích, xâm lược gì! Thậm chí các thế lực lớn khác cũng không dám nhúng tay vào địa giới "Tuyệt đối hòa bình" này, thành ra không bao giờ thua!
Còn có chuyện quan trọng hơn là, tòa thành này có thể trở thành phòng tuyến chắc chắn không bao giờ đổ ngã ở phía nam của Thiên Hương đế quốc!
Như vậy, Thiên Hương đế quốc trên danh nghĩa là tặng một tòa thành, nhưng cũng tương đương với việc giải quyết êm đẹp tất cả các mối họa ở phía nam! Dựa vào một sự thuận nước giong thuyền đổi lấy một ích lợi lớn vô cùng a!
Quân Vô Tình sao lại không rõ những kế sách này chứ, nhưng dù sao cũng là tình nghĩa cố quốc, cười khổ, để người dưới dẫn Lý Du Nhiên vào trong.
Những người kế tiếp một người một câu, cũng khiến Quân Vô Tình sáng sủa một chút.
- Lánh đời tiên cung Mạc Vô Đạo đến chúc mừng Tà chi quân chủ khai phủ!
Chỉ một câu này, quả nhiên là long trời lở đất!
Tất cả mọi người ở đây đều đoán được tam đại thánh địa sẽ phái người đến chúc mừng, nhưng ai cũng không ngờ người đến chúc mừng lại là Lánh đời tiên cung cung chủ tự mình đến!
Trong một giây, ngàn sơn vạn hạc đều lặng ngắt như tờ!
- Chí tôn Kim thành Hề Nhược Trần đến chúc mừng Tà chi quân chủ khai phủ!
- Mộng huyễn huyết hải Hô Duyên Ngạo đến chúc mừng Tà chi quân chủ khai phủ!
- Phiêu Miễu Huyễn phủ Miêu Trảm đến chúc mừng Tà chi quân chủ khai phủ!
Lại có ba giọng nói theo thứ tự vang lên, lần này thì toàn bộ sân, ba giọng nói cũng không quá lớn, giọng điệu cũng rất thanh nhã, nhưng lại khiến mười vạn người đến chúc mừng đều chấn đến chóng mặt!
Đúng là một phủ tam thánh địa đồng thời cùng đến chúc mừng!
- Cảm ơn, mời vào uống trà!
Quân Vô Tình không dám chậm trễ, hơi nâng cao âm lượng nói chuyện, thái độ vẫn duy trì không kiêu ngạo không nịnh hót.
- Chậm đã! Xin thứ cho tại hạ lắm lời hỏi một câu, xin hỏi quý phủ Tà chi quân chủ đại nhân bây giờ đang ở đâu?
– Mạc Vô Đạo thản nhiên nói
– Chúng ta tự mình đến chúc mừng, thành ý cũng rất rõ, nhưng Quân chủ đại nhân của quý phủ đến giờ này vẫn chưa chịu hiện thân! Đây…… Cũng không tránh được rất…… xem thường mọi người? Chẳng lẽ Tà quân phủ các hạ, lại coi thường anh hùng thiên hạ như thế sao?
Từ lúc mọi người đến đây, cũng chưa bao giờ thấy Tà chi quân chủ Quân Khương Lâm lộ diện, lúc đầu đến chúc mừng đều là bạn bè của Tà quân phủ, không ra nghênh đón cũng không sao cả, nhưng bây giờ "Một phủ tam thánh địa" bốn thế lực lớn nhất đương thời cùng đến chúc mừng, lẽ ra khách siêu cấp quý như tam đại thánh địa đến, thân là chủ nhân Tà chi quân chủ cho dù như thế nào cũng phải tự mình đi ra nghênh đón mới đúng, huống chi bây giờ lại là tông chủ tam đại thánh địa tự mình đến, thân phận địa vị cũng không tầm thường, cũng có thể sánh bằng địa vị của Tà chi quân chủ, cách làm này, cũng quá thất lễ rồi!
Mạc Vô Đạo vừa nói xong những lời này, trong phút chốc những thế lực thuộc về tam đại thánh địa đều đồng loạt reo hò. Phóng mắt nhìn khắp, cư nhiên có gần vạn người cùng nhau ồn ào, thanh thế cũng không hề nhỏ. Mạc Vô Đạo nói xong những lời này, cũng không làm động tác gì nữa, im lặng chờ đợi, trên mặt hiện ra nét lạnh nhạt.
Những lời của ông ta nghe thì cảm thấy rất bình thường, mặc dù có ý chất vẫn, nhưng cũng chưa tính là áp người quá đáng, nhưng bên trong lại mai phục một cảm bẫy vô cùng độc ác! Quân Khương Lâm đến giờ vẫn chưa từng hiện thân, ông ta đã để trong mắt, nhưng chờ đến giờ mới nói ra, cũng đem sự sơ hở này biến thành một mũi tên sắc bén lấy mạng người!
Nếu Quân Khương Lâm vẫn kiên trì không xuất hiện, tin rằng chủ cần Mạc Vô Đạo nói thêm mấy câu nữa, sau đó những thế gia lệ thuộc tam đại thánh địa ở trong đám người trợ giúp một chút, Tà quân phủ mới thành lập chỉ sợ bị đẩy đến vị trí đối địch với toàn bộ thiên hạ!
Nếu Quân Khương Lâm sau khi bị Mạc Vô Đạo chất vấn lập tức xuất hiện, vậy liền lộ ra cái đuôi nịnh nọt!
Nhìn thấy ba vị tông chủ của tam đại thánh địa đến thì ngươi lập tức xuất hiện, nhưng những người như Phong Tuyết Ngân thành, Đông Phương thế gia và cả Đoan Mộc Tư Không cùng với các thế gia lớn đến ngươi cũng không để ý, ngươi lại chỉ ra nghênh đón đám người tam đại thánh địa thôi sao?
Vậy đó không phải là sợ hãi thì là gì hả?
Từ đó suy ra, địa vị của tam đại thánh địa cũng được nâng cao lên, gián tiếp ly gián mối quan hệ giữa Quân Khương Lâm và các thế lực ủng hộ, phải ở trước mặt anh hùng thiên hạ để lại ấn tượng xấu khó phai: Tà quân phủ kém hơn tam đại thánh địa rất nhiều!
Mọi người đều đoán được, bên tam đại thánh địa nhất định sẽ làm khó dễ, nhưng cũng chỉ đoán đến điển lễ chính thức mới ra tay, lại không ngờ chỉ mới bước đến cửa còn chưa vào mà đã ra tay rồi, chiêu này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Và nó cũng rất thích hợp với binh pháp hành động khi người ta không để ý, tấn công quá bất ngờ!
Lát sau, một thanh âm chậm rãi vang lên:
- Mạc Vô Đạo, ngươi đây là ý gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy bản thân mình cao quý hơn tất cả anh hùng trong thiên hạ sao? Ngươi đến thì bổn tọa phải tự mình ra nghênh đón à? Tà quân phủ tự hỏi đối với anh hùng trong thiên hạ đều bình đẳng với nhau, không chia quen hay không quen, gần hay xa, mặc kệ ai tới, đều giống nhau cả! Người đến là lánh đời tiên cung cung chủ cũng được, kẻ mạnh nhất của tam đại thánh địa cũng được, với các vị khách đến tham dự buổi chúc mừng, đều có địa vị giống nhau cả! Ta tôn trọng tâm ý của họ, tự nhiên cũng không đối xử nghiêm khắc với ngươi, nay ngươi nói ra những lời như vậy, lại có dụng ý gì chứ?
Thanh âm này giống như từ phương xa truyền đến, tựa hồ không hề dùng chút sức lực nào cả, nhưng lại đem tất cả tiếng reo hò tiếng ồn ào đều đè ép xuống, hơn nữa du dương truyền ra xa, không xa không gần, mọi người đều nghe rõ……
- Rất cao minh! – Miêu Trảm trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ, cúi đầu khen.
Người mở miệng nói chuyện huyền công rất thâm hậu, mới có thể áp chế được tiếng reo hò tiếng ồn ào, mà cái hay còn ở đằng sau, dù sao Miêu Trảm cũng không phải kẻ ngu ngốc, nên mới nói đoạn phản công này quả thật rất cao minh, trong lời nói có cứng có mềm, không chỉ thong dong hóa giải trêu chọc khiêu khích của Mạc Vô Đạo, còn đề cao vị trí của các anh hùng trong thiên hạ, khiến ai cũng không tức giận được, ngược lại còn cảm thấy quang vinh!
Ta, ở đây, có thể cùng ngồi một bàn ăn với tam đại thánh địa Lánh đời tiên cung cung chủ.
Tà quân phủ đồng ý, ta có được địa vị ngang bằng bọn họ!
Đây không thể nghi ngờ là một khẳng định rất lớn!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.