Dịch Giả: Sói
"Về phần phụ thân ngươi. Mặc dù mọi người chưa có gặp thế nhưng từ lời truyền ngôn mà nói, bất quá cũng chỉ là tu vi huyền thiên mà thôi, coi như là cùng đơn đấu đả đấu với Quân lão gia tử cũng không biết mỉu nào cắn mỉu nào, thậm chí khả năng phụ thân người thảm bại bỏ mình còn lớn hơn a. Thế mà còn dám nói đối phó với Quân Chiến Thiên không tốn sức, đúng là nói dối không biết ngượng mồm."
Người họ Thành này chính là hậu nhân của Giang Đông huyền khí thế gia, phụ thân hắn là Đừng đại gia chủ của Thành gia, gần đây không biết xảy ra chuyện gì mà lại đầu quấn dưới trướng nhị hoàng tử, nhị hoàng tử thấy gia thế nhà hắn cũng bất phàm cho nên mới khách khí một chút.
Thế nhưng bộ dáng người này không giống nam nhi, tính cách đã ngu ngốc lại còn kiêu ngạo, tự cho mình là cao nhất, bộ dáng lúc nào cũng ra vẻ mình là "lão tử là đệ nhất thiên hạ" không bằng.
Bình thường hắn không đem người khác để vào mắt. Mặc dù bản thân chỉ là ngân huyền đỉnh phong, thế nhưng lại tự coi mình có bản lãng không ai bì được.
Nhị hoàng tử hôm nay cho hắn tới đây là bởi vì biết Quân Khương Lâm là một tên ăn chơi trác táng, hắn ở chỗ này vừa lúc lại hợp cạ, thậm chí là lấy độc trị độc. Thế nhưng lúc này thấy biểu hiện của hắn như vậy, lại lo lắng hắn có ở chỗ này mà làm hỏng việc hay không?
Một người ngồi bên cạnh, vẻ mặt có chút uể oải, hai chân lúc khép lúc mở, tư thế có chút kì cục, cũng chính là vị Lưu đại nhân ngày đó truy kích vị thần bí kia rơi xuống nước, thằng nhỏ bị một lực ngàn cân đá cho một quả, khiến trong hoàng cung lại có một tên thái giám mới ra đời. Bất quá hắn bây giờ đang làm việc bên ngoài cung!
Lưu đại nhân đem chuyện ngày đó coi như một việc đại sỉ nhục!
Trong mấy ngày nay, Lưu đại nhân lúc nào cũng điên cuồng dùng mọi phương pháp để trị liệu, sau đó lại điên cuồng lùng bắt kẻ gây họa kia, thế nhưng ngày đó hắn cũng không thấy được chân diện mục của vị thần bí nhân kia, nhiều nhất là thấy được một cái mông trắng bạch mà thôi, cho nên mỗi ngày bắt được người khả nghi, hắn lại làm theo một trình tự máy móc: tiểu tử cởi quần ra, đưa mông cho Lưu đại nhân coi!
Cho nên thời gian này trong nhị vương phủ truyền ra một cái tin đồn: Lưu đại nhân từ sau khi bị thương, tính tình đại biến, chỉ có hứng thú nhìn mông đàn ông, mà nhất định phải là mông nam nhân trẻ tuổi, càng trắng càng tốt. Điều này làm cho đám thuộc hạ của Lưu đại nhân luôn luôn sống trong cảnh bất an lo sợ, mỗi khi đi qua hậu đình hoa viên lại phải che cái mông lại. Nếu như vạn nhất bị Lưu đại nhân coi trọng cái mông đầy đặn của mình. Vậy sau này mình còn làm người thế quái nào được nữa?
"Nhị gia, Quân tam thiếu gia đã tới." Cửa vừa mở ra, một người vóc dáng cao gầy tuyệt mĩ nhẹ nhàng đi vào, mắt phượng má hồng, bộ ngực đầy đặn vểnh lên, eo thon bó chặt, gót nhỏ uyển chuyển như gió thổi lá sen, chập chờn như bướm vờn nhành hoa, thế nhưng lại không hề lộ ra vẻ xuồng sã lẳng lơ, đúng là một tiểu mĩ nữ quốc sắc thiên hương.
"Nguyệt nhi, càng ngày càng xinh đẹp nha." Nhị hoàng tử mỉm cười khen một câu, trong ánh mắt lộ vẻ mê say, đứng dậy hướng cửa lớn đi tới.
Linh Vụ hồ sóng lượn lăn tăn, làn nước xanh biếc, trên con đường lớn cạnh hồ xuất hiện một chiếc kiệu lắc lư không nhanh không chậm tiến tới.
Nguyệt nhi cô nương chỉ vào cỗ kiệu nói: "Nhị gia mời xem, vài người kia đều là hộ vệ bên cạnh Quân Chiến Thiên lão nhân. Từ đó có thể thấy người trong kiệu nhấ định là Quân Khương Lâm rồi."
"Quả nhiên là một cỗ đại hồng kiệu cực kỳ xa hoa." Nhị hoàng tử thiếu chút nữa không nhịn được cười to. Vị Quân tam công tử này quả thực là có phong cách riêng nha, không đụng hàng với bất kì ai cả."
"Còn không phải là một tên ăn trắng mặc trơn, bại gia chi tử!" Trong mắt Nguyệt nhi bắn ra một đạo hàn quang, nàng quay đầu, thản nhiên cười nói: "Nhị gia, hôm nay Quân Khương Lâm để ta tiếp đãi có được không?"
"Ngươi ư?" Trong mắt nhị hoàng tử bắn ra một tia phẫn nộ, nhưng thấy ánh mắt Nguyệt nhi toát ra vẻ kiên định, rốt cuộc cũng thở dài nói: "Cũng tốt, bất quá đừng để hắn chiếm tiện nghi là được."
"Hì hì, nhị gia yên tâm, tiện nghi của Nguyệt nhi người bình thường sao chiếm được, nếu muốn chiếm tiện nghi của Nguyệt nhi, sẽ phải trả một cái giá rất đắt đó." Nguyệt nhi mỉm cười tự tin nhìn chiếc kiệu màu đỏ đang từ từ dừng lại.
"Nói cũng đúng, ngay cả nhị gia ta còn chưa kiếm được chút tiện nghi nữa là, ha ha." Nhị hoàng tử tự tin cười to.
Ở phía dưới Quân Khương Lâm từ trong kiệu đi ra, bước chân xuống dưới có chút lảo đảo, hắn phun một ngụm nước bọt, sau đó ngửa cổ lên trời hắt xì một cái, vặn người hai lượt, dùng tay đấm lưng vài cái, lúc này mới chậm rì rì như con cua bước từng bước một lên lầu.
"Thật đúng là có cá tính, không tồi nha." Ánh mắt nhị hoàng tử đầy vẻ thâm thúy nhìn chằm chằm vào mỗi động tác của Quân Khương Lâm, "Nghĩ không ra Quân gia danh chấn ba quân trên đại lục, một đời Quân Chiến Thiên lão gia tử lại có một tên hậu nhân duy nhất như vậy. Ôi, thật sự là đáng thất vọng!" Hắn thở dài xoay người đi vào.
Quân Khương Lâm lúc vừa xuống kiệu liền nghĩ tới một sự kiện, lúc mình quay về gia gia có viết lại trên bàn trong thư phòng một chữ to: ĐOẠN!
Hắn không nhịn được lắc đầu cười, lão nhân gia vẫn còn không yên tâm với mình a, cư nhiên còn để lại một chứ đề tỉnh mình! Bất quá, đoạn, cũng không phải nói cứ đoạn là đoạn ngay được, xem ra hôm nay nhị hoàng tử gặp xui xẻo rồi. Quân Khương Lâm từ bước một tiến vào Nghê Thường các, dùng một tay vân vê chóp mũi, hắn tới gần cửa liền hỏi một tên người hầu đứng gần đó: "Nhị hoàng tử bọn họ ở chỗ nào?"
"Nhị hoàng tử bọn họ ở lầu ba Vũ Y Thính chờ công tử đó." Người hầu này cung kính nói.
"Vũ Y Thính? Chính là nơi có mấy cô nương cởi sạch y phục sau đó múa may sao?" Quân Khương Lâm hắc hắc cười hai tiếng nói tiếp: "Nhị hoàng tử thật hiểu lòng ta, không, quả thực là con sâu trong lòng ta mới đúng." Hắn mang bộ mặt mê đắm đi lên lầu.
Mấy người hầu của nhị hoàng tử đồng thời ngất. Thầm nghĩ vị này tưởng nhị hoàng tử mời tới để chơi gái hay sao? Trông bộ dạng đúng là lợn mà! Hôm nay mời khách chính là nhị hoàng tử đó nha, sao có thể xuất hiện việc mời ngươi chơi gái được?
"Ha ha, Mạc Tà hiền đệ, thật sự là lâu rồi không gặp, hôm nay quả thật là có khí độ nho nhã nha, không chỗ nào mà không thấy anh tuấn bất phàm cả!" Nhị hoàng tử thân thiết đứng lên, vừa nhẹ nhàng lại vừa cao quý, nhưng hết sức thân mật ngoắc tay với Quân Khương Lâm.
"Ách, cái này, việc này, xin ra mắt nhị vương gai." Quân Khương Lâm tựa hồ có chút được yêu mà sợ: "Mạc Tà sao có dũng khí nhận lễ của nhị vương gia đây, không dám, không dám."
"Ha ha, không nên khách khí." Nhị hoàng tử vội vàng đỡ đứng lên không cho Quân Khương Lâm hành lễ, thế nhưng vừa chạm vào tay hắn, trong lòng nhất thời có chút khó chịu, người này căn bản không có thật tâm muốn hành lễ, hắn chỉ làm bộ mà thôi, mình chưa kịp đưa tay ra hắn đã đứng lên rồi.
Quân Khương Lâm đương nhiên sẽ không hành lễ với hắn rồi, trong lòng Quân Khương Lâm, dù cho có là hoàng đế cũng không đáng để mình xá một cái. Nếu như thế giới này có thần, liệu có bái hay là không bái đây? Thế nhưng Quân Khương Lâm lại nghĩ: thế giới này nếu có thần, vậy cũng quan hệ chó gì tới mình?
Càng huống chi hắn chỉ là một vị hoàng tử? Trong mắt một vị sát thủ như Quân Khương Lâm mà nói, bất quá hắn lúc nào cũng có thể biến thành một cỗ tử thi.
"Ha ha, vứt luôn nghi lễ quân thần đi, hai nhà chúng ta kì thực có quan hệ không tồi." Nhị hoàng tử mỉm cười thân thiết nói tiếp: "Nhớ khi còn bé, chúng ta thương hay chơi đùa một chỗ, nhưng theo thời gian qua đi, hiện tại đã trở thành người lớn rồi, nhớ lại thủa xưa, quả thực là có phần tiếc nuối."
Lời này của nhị hoàng tử nói ra có ý nhắc nhở Quân Khương Lâm: ngươi ta trong lúc đó còn có mối quan hệ quân thần, tiểu tử ngươi không nên làm càn, người khác có thể coi trọng thế lực của Quân gia, thế nhưng ta mà thèm để trong mắt sao? Ta là quân, ngươi là thần, vốn ta chính là hoàng tử cao cao tại thượng, hơn hắn ngươi một bậc a.
"Đúng nha đúng nha." Nói thế nhưng trong lòng Quân Khương Lâm lại nghĩ: âm hiểm tàn nhẫn có thừa, khí độ hẹp hòi, việc nhỏ như vậy mà cũng không chịu bỏ qua sao có thể làm được việc lớn!
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi yên lòng, bên cạnh còn có bốn người nhìn chằm chằm mình nha, nhất là cái tên mười bảy mười tám tuổi, mặt trơ trán bóng kia, ánh mắt của hắn nhìn mình tràn ngập vẻ khinh thường cùng khinh bỉ: nhị hoàng tử mời ta, như thế nào lại dẫn theo một tên đáng ghét như vậy? Không biết ngươi tính như thế nào nữa, dám trợn mắt nhe nanh với lão tử à!
"Hiền đệ, để ta giời thiệu cho ngươi một vài người bạn tốt, mọi người làm quen một chút." Nhị hoàng tử vừa nói xong, bốn người kia cũng đồng thời đứng lên.
"Đây là sư phụ của ta, là đại học sĩ ở Hoằng Văn quán, tên là Phương Bác Văn tiên sinh.
Thái độ khiêm nhường của nhị hoàng tử như vậy khiến Phương Bác Văn cực kì khoái chí, lão vuốt râu mép nhìn Quân Khương Lâm ha ha cười nói: "Lão phu cũng chỉ là người vứt đi mà thôi, sao so được với đám thanh niên tuổi trẻ tài cao các ngươi."
"Chào đại học sĩ." Quân Khương Lâm nhìn lão đầu này, trong lòng lập tức đề cao cảnh giác. Lão già này già mà tâm không già nha, thế nào mà lại nói là vứt đi, thần ngưng khí đủ, tinh khí nội liễm, người như vậy, cư nhiên là sư phụ của nhị hoàng tử sao? Là người của Hoằng Văn quán? Có lai lịch nha!
"Vị này là Lưu Tư Bác, Lưu đại nhân, Lưu đại nhân văn võ toàn tài, chính là một nhân tài hiếm có của bổn triều đó." Nhị hoàng tử mỉm cười nói.
Quân Khương Lâm nhìn từ trên xuống dưới người này, vị này ngay đó làm hại mình lõa lồ mà chạy đây mà, còn thiếu chút nữa làm mình lộ hàng nha. Hắn nhìn kĩ vị Lưu đại nhân này, thần sắc có chút bông đùa, hỏi: "Lưu đại nhân đi đứng có chút không giống người thường nha, hic hic, tư thế hiên ngang cao vút, hai chân mở rộng thật sự là một nam nhi táo bạo dứt khoát nha."
Không nghĩ tới câu đầu tiên Quân Khương Lâm nói lại động vào vết sẹo của mình, Lưu Tư Bác nhất thời đỏ bừng mặt, bộ dạng lúc này của hắn hai chân xòe rộng, dường như e sợ thằng nhỏ bị thương vậy, đương nhiên tư thế này không giống với người thường rồi.
"Quân tam thiếu gia cũng không giống người thường nha, so với người khác thì anh tuấn hơn nhiều lắm." Lưu Tư Bác ngoài miệng tươi cười nhưng trong lòng lại chửi rủa Quân Khương Lâm không thôi.
"Vậy mà ngài cũng nhìn ra, ta cũng đang rất là buồn bực đây, tại sao mình lại đẹp trai như vậy chứ? Thật là đẹp trai đến độ trời đất phải ghen tị nha! Đẹp trai khiến người ta phải ghen ghét! Quả là tri kỉ, tri kỉ nha! Vì một lời nói này của ngài, hôm nay ta xin mời rượu ngài!" Quân Khương Lâm đắc ý vuốt tóc, lắc đầu làm dáng. Đối với lời châm chọc của Lưu Tư Bác hắn mặt dày coi như là lời tán thưởng.
Mọi người trầm ngâm không nói gì. Chưa từng thấy người nào tự sướng như tên này a. Lưu đại nhân lại càng buồn bực, quỷ mới thèm làm tri âm, tri kỷ của ngươi!
"Quân tan thiếu gia quả là danh bất hư truyền, nghe danh đã lâu nay mới được gặp mặt, đến khi gặp mặt rồi lại thấy càng nổi tiếng hơn lời đồn đại nhiều! Bội phục bội phục, ha ha, kẻ hèn này xin được giới thiệu, ta là Thành Đức Thao." Thấy ánh mắt Quân Khương Lâm nhìn về phía mình, Thành đại công tử miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, kiêu ngạo nói, chỉ chắp tay lấy lệ, cũng chêm vào mấy câu đả kích Quân đại thiếu gia.
"Thành Đức Thao? Chưa từng nghe nói qua." Quân Khương Lâm tiến tới trực tiếp vỗ lên gáy hắn một cái. Tên này rất điêu nha, ngay từ đầu đã nhìn bổn công tử bằng ánh mắt sắc như dao, như muốn đâm lão tử vậy, tưởng lão tử nghe không hiểu hả, tên hỗn đản ngươi còn kém lắm!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.
"Về phần phụ thân ngươi. Mặc dù mọi người chưa có gặp thế nhưng từ lời truyền ngôn mà nói, bất quá cũng chỉ là tu vi huyền thiên mà thôi, coi như là cùng đơn đấu đả đấu với Quân lão gia tử cũng không biết mỉu nào cắn mỉu nào, thậm chí khả năng phụ thân người thảm bại bỏ mình còn lớn hơn a. Thế mà còn dám nói đối phó với Quân Chiến Thiên không tốn sức, đúng là nói dối không biết ngượng mồm."
Người họ Thành này chính là hậu nhân của Giang Đông huyền khí thế gia, phụ thân hắn là Đừng đại gia chủ của Thành gia, gần đây không biết xảy ra chuyện gì mà lại đầu quấn dưới trướng nhị hoàng tử, nhị hoàng tử thấy gia thế nhà hắn cũng bất phàm cho nên mới khách khí một chút.
Thế nhưng bộ dáng người này không giống nam nhi, tính cách đã ngu ngốc lại còn kiêu ngạo, tự cho mình là cao nhất, bộ dáng lúc nào cũng ra vẻ mình là "lão tử là đệ nhất thiên hạ" không bằng.
Bình thường hắn không đem người khác để vào mắt. Mặc dù bản thân chỉ là ngân huyền đỉnh phong, thế nhưng lại tự coi mình có bản lãng không ai bì được.
Nhị hoàng tử hôm nay cho hắn tới đây là bởi vì biết Quân Khương Lâm là một tên ăn chơi trác táng, hắn ở chỗ này vừa lúc lại hợp cạ, thậm chí là lấy độc trị độc. Thế nhưng lúc này thấy biểu hiện của hắn như vậy, lại lo lắng hắn có ở chỗ này mà làm hỏng việc hay không?
Một người ngồi bên cạnh, vẻ mặt có chút uể oải, hai chân lúc khép lúc mở, tư thế có chút kì cục, cũng chính là vị Lưu đại nhân ngày đó truy kích vị thần bí kia rơi xuống nước, thằng nhỏ bị một lực ngàn cân đá cho một quả, khiến trong hoàng cung lại có một tên thái giám mới ra đời. Bất quá hắn bây giờ đang làm việc bên ngoài cung!
Lưu đại nhân đem chuyện ngày đó coi như một việc đại sỉ nhục!
Trong mấy ngày nay, Lưu đại nhân lúc nào cũng điên cuồng dùng mọi phương pháp để trị liệu, sau đó lại điên cuồng lùng bắt kẻ gây họa kia, thế nhưng ngày đó hắn cũng không thấy được chân diện mục của vị thần bí nhân kia, nhiều nhất là thấy được một cái mông trắng bạch mà thôi, cho nên mỗi ngày bắt được người khả nghi, hắn lại làm theo một trình tự máy móc: tiểu tử cởi quần ra, đưa mông cho Lưu đại nhân coi!
Cho nên thời gian này trong nhị vương phủ truyền ra một cái tin đồn: Lưu đại nhân từ sau khi bị thương, tính tình đại biến, chỉ có hứng thú nhìn mông đàn ông, mà nhất định phải là mông nam nhân trẻ tuổi, càng trắng càng tốt. Điều này làm cho đám thuộc hạ của Lưu đại nhân luôn luôn sống trong cảnh bất an lo sợ, mỗi khi đi qua hậu đình hoa viên lại phải che cái mông lại. Nếu như vạn nhất bị Lưu đại nhân coi trọng cái mông đầy đặn của mình. Vậy sau này mình còn làm người thế quái nào được nữa?
"Nhị gia, Quân tam thiếu gia đã tới." Cửa vừa mở ra, một người vóc dáng cao gầy tuyệt mĩ nhẹ nhàng đi vào, mắt phượng má hồng, bộ ngực đầy đặn vểnh lên, eo thon bó chặt, gót nhỏ uyển chuyển như gió thổi lá sen, chập chờn như bướm vờn nhành hoa, thế nhưng lại không hề lộ ra vẻ xuồng sã lẳng lơ, đúng là một tiểu mĩ nữ quốc sắc thiên hương.
"Nguyệt nhi, càng ngày càng xinh đẹp nha." Nhị hoàng tử mỉm cười khen một câu, trong ánh mắt lộ vẻ mê say, đứng dậy hướng cửa lớn đi tới.
Linh Vụ hồ sóng lượn lăn tăn, làn nước xanh biếc, trên con đường lớn cạnh hồ xuất hiện một chiếc kiệu lắc lư không nhanh không chậm tiến tới.
Nguyệt nhi cô nương chỉ vào cỗ kiệu nói: "Nhị gia mời xem, vài người kia đều là hộ vệ bên cạnh Quân Chiến Thiên lão nhân. Từ đó có thể thấy người trong kiệu nhấ định là Quân Khương Lâm rồi."
"Quả nhiên là một cỗ đại hồng kiệu cực kỳ xa hoa." Nhị hoàng tử thiếu chút nữa không nhịn được cười to. Vị Quân tam công tử này quả thực là có phong cách riêng nha, không đụng hàng với bất kì ai cả."
"Còn không phải là một tên ăn trắng mặc trơn, bại gia chi tử!" Trong mắt Nguyệt nhi bắn ra một đạo hàn quang, nàng quay đầu, thản nhiên cười nói: "Nhị gia, hôm nay Quân Khương Lâm để ta tiếp đãi có được không?"
"Ngươi ư?" Trong mắt nhị hoàng tử bắn ra một tia phẫn nộ, nhưng thấy ánh mắt Nguyệt nhi toát ra vẻ kiên định, rốt cuộc cũng thở dài nói: "Cũng tốt, bất quá đừng để hắn chiếm tiện nghi là được."
"Hì hì, nhị gia yên tâm, tiện nghi của Nguyệt nhi người bình thường sao chiếm được, nếu muốn chiếm tiện nghi của Nguyệt nhi, sẽ phải trả một cái giá rất đắt đó." Nguyệt nhi mỉm cười tự tin nhìn chiếc kiệu màu đỏ đang từ từ dừng lại.
"Nói cũng đúng, ngay cả nhị gia ta còn chưa kiếm được chút tiện nghi nữa là, ha ha." Nhị hoàng tử tự tin cười to.
Ở phía dưới Quân Khương Lâm từ trong kiệu đi ra, bước chân xuống dưới có chút lảo đảo, hắn phun một ngụm nước bọt, sau đó ngửa cổ lên trời hắt xì một cái, vặn người hai lượt, dùng tay đấm lưng vài cái, lúc này mới chậm rì rì như con cua bước từng bước một lên lầu.
"Thật đúng là có cá tính, không tồi nha." Ánh mắt nhị hoàng tử đầy vẻ thâm thúy nhìn chằm chằm vào mỗi động tác của Quân Khương Lâm, "Nghĩ không ra Quân gia danh chấn ba quân trên đại lục, một đời Quân Chiến Thiên lão gia tử lại có một tên hậu nhân duy nhất như vậy. Ôi, thật sự là đáng thất vọng!" Hắn thở dài xoay người đi vào.
Quân Khương Lâm lúc vừa xuống kiệu liền nghĩ tới một sự kiện, lúc mình quay về gia gia có viết lại trên bàn trong thư phòng một chữ to: ĐOẠN!
Hắn không nhịn được lắc đầu cười, lão nhân gia vẫn còn không yên tâm với mình a, cư nhiên còn để lại một chứ đề tỉnh mình! Bất quá, đoạn, cũng không phải nói cứ đoạn là đoạn ngay được, xem ra hôm nay nhị hoàng tử gặp xui xẻo rồi. Quân Khương Lâm từ bước một tiến vào Nghê Thường các, dùng một tay vân vê chóp mũi, hắn tới gần cửa liền hỏi một tên người hầu đứng gần đó: "Nhị hoàng tử bọn họ ở chỗ nào?"
"Nhị hoàng tử bọn họ ở lầu ba Vũ Y Thính chờ công tử đó." Người hầu này cung kính nói.
"Vũ Y Thính? Chính là nơi có mấy cô nương cởi sạch y phục sau đó múa may sao?" Quân Khương Lâm hắc hắc cười hai tiếng nói tiếp: "Nhị hoàng tử thật hiểu lòng ta, không, quả thực là con sâu trong lòng ta mới đúng." Hắn mang bộ mặt mê đắm đi lên lầu.
Mấy người hầu của nhị hoàng tử đồng thời ngất. Thầm nghĩ vị này tưởng nhị hoàng tử mời tới để chơi gái hay sao? Trông bộ dạng đúng là lợn mà! Hôm nay mời khách chính là nhị hoàng tử đó nha, sao có thể xuất hiện việc mời ngươi chơi gái được?
"Ha ha, Mạc Tà hiền đệ, thật sự là lâu rồi không gặp, hôm nay quả thật là có khí độ nho nhã nha, không chỗ nào mà không thấy anh tuấn bất phàm cả!" Nhị hoàng tử thân thiết đứng lên, vừa nhẹ nhàng lại vừa cao quý, nhưng hết sức thân mật ngoắc tay với Quân Khương Lâm.
"Ách, cái này, việc này, xin ra mắt nhị vương gai." Quân Khương Lâm tựa hồ có chút được yêu mà sợ: "Mạc Tà sao có dũng khí nhận lễ của nhị vương gia đây, không dám, không dám."
"Ha ha, không nên khách khí." Nhị hoàng tử vội vàng đỡ đứng lên không cho Quân Khương Lâm hành lễ, thế nhưng vừa chạm vào tay hắn, trong lòng nhất thời có chút khó chịu, người này căn bản không có thật tâm muốn hành lễ, hắn chỉ làm bộ mà thôi, mình chưa kịp đưa tay ra hắn đã đứng lên rồi.
Quân Khương Lâm đương nhiên sẽ không hành lễ với hắn rồi, trong lòng Quân Khương Lâm, dù cho có là hoàng đế cũng không đáng để mình xá một cái. Nếu như thế giới này có thần, liệu có bái hay là không bái đây? Thế nhưng Quân Khương Lâm lại nghĩ: thế giới này nếu có thần, vậy cũng quan hệ chó gì tới mình?
Càng huống chi hắn chỉ là một vị hoàng tử? Trong mắt một vị sát thủ như Quân Khương Lâm mà nói, bất quá hắn lúc nào cũng có thể biến thành một cỗ tử thi.
"Ha ha, vứt luôn nghi lễ quân thần đi, hai nhà chúng ta kì thực có quan hệ không tồi." Nhị hoàng tử mỉm cười thân thiết nói tiếp: "Nhớ khi còn bé, chúng ta thương hay chơi đùa một chỗ, nhưng theo thời gian qua đi, hiện tại đã trở thành người lớn rồi, nhớ lại thủa xưa, quả thực là có phần tiếc nuối."
Lời này của nhị hoàng tử nói ra có ý nhắc nhở Quân Khương Lâm: ngươi ta trong lúc đó còn có mối quan hệ quân thần, tiểu tử ngươi không nên làm càn, người khác có thể coi trọng thế lực của Quân gia, thế nhưng ta mà thèm để trong mắt sao? Ta là quân, ngươi là thần, vốn ta chính là hoàng tử cao cao tại thượng, hơn hắn ngươi một bậc a.
"Đúng nha đúng nha." Nói thế nhưng trong lòng Quân Khương Lâm lại nghĩ: âm hiểm tàn nhẫn có thừa, khí độ hẹp hòi, việc nhỏ như vậy mà cũng không chịu bỏ qua sao có thể làm được việc lớn!
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi yên lòng, bên cạnh còn có bốn người nhìn chằm chằm mình nha, nhất là cái tên mười bảy mười tám tuổi, mặt trơ trán bóng kia, ánh mắt của hắn nhìn mình tràn ngập vẻ khinh thường cùng khinh bỉ: nhị hoàng tử mời ta, như thế nào lại dẫn theo một tên đáng ghét như vậy? Không biết ngươi tính như thế nào nữa, dám trợn mắt nhe nanh với lão tử à!
"Hiền đệ, để ta giời thiệu cho ngươi một vài người bạn tốt, mọi người làm quen một chút." Nhị hoàng tử vừa nói xong, bốn người kia cũng đồng thời đứng lên.
"Đây là sư phụ của ta, là đại học sĩ ở Hoằng Văn quán, tên là Phương Bác Văn tiên sinh.
Thái độ khiêm nhường của nhị hoàng tử như vậy khiến Phương Bác Văn cực kì khoái chí, lão vuốt râu mép nhìn Quân Khương Lâm ha ha cười nói: "Lão phu cũng chỉ là người vứt đi mà thôi, sao so được với đám thanh niên tuổi trẻ tài cao các ngươi."
"Chào đại học sĩ." Quân Khương Lâm nhìn lão đầu này, trong lòng lập tức đề cao cảnh giác. Lão già này già mà tâm không già nha, thế nào mà lại nói là vứt đi, thần ngưng khí đủ, tinh khí nội liễm, người như vậy, cư nhiên là sư phụ của nhị hoàng tử sao? Là người của Hoằng Văn quán? Có lai lịch nha!
"Vị này là Lưu Tư Bác, Lưu đại nhân, Lưu đại nhân văn võ toàn tài, chính là một nhân tài hiếm có của bổn triều đó." Nhị hoàng tử mỉm cười nói.
Quân Khương Lâm nhìn từ trên xuống dưới người này, vị này ngay đó làm hại mình lõa lồ mà chạy đây mà, còn thiếu chút nữa làm mình lộ hàng nha. Hắn nhìn kĩ vị Lưu đại nhân này, thần sắc có chút bông đùa, hỏi: "Lưu đại nhân đi đứng có chút không giống người thường nha, hic hic, tư thế hiên ngang cao vút, hai chân mở rộng thật sự là một nam nhi táo bạo dứt khoát nha."
Không nghĩ tới câu đầu tiên Quân Khương Lâm nói lại động vào vết sẹo của mình, Lưu Tư Bác nhất thời đỏ bừng mặt, bộ dạng lúc này của hắn hai chân xòe rộng, dường như e sợ thằng nhỏ bị thương vậy, đương nhiên tư thế này không giống với người thường rồi.
"Quân tam thiếu gia cũng không giống người thường nha, so với người khác thì anh tuấn hơn nhiều lắm." Lưu Tư Bác ngoài miệng tươi cười nhưng trong lòng lại chửi rủa Quân Khương Lâm không thôi.
"Vậy mà ngài cũng nhìn ra, ta cũng đang rất là buồn bực đây, tại sao mình lại đẹp trai như vậy chứ? Thật là đẹp trai đến độ trời đất phải ghen tị nha! Đẹp trai khiến người ta phải ghen ghét! Quả là tri kỉ, tri kỉ nha! Vì một lời nói này của ngài, hôm nay ta xin mời rượu ngài!" Quân Khương Lâm đắc ý vuốt tóc, lắc đầu làm dáng. Đối với lời châm chọc của Lưu Tư Bác hắn mặt dày coi như là lời tán thưởng.
Mọi người trầm ngâm không nói gì. Chưa từng thấy người nào tự sướng như tên này a. Lưu đại nhân lại càng buồn bực, quỷ mới thèm làm tri âm, tri kỷ của ngươi!
"Quân tan thiếu gia quả là danh bất hư truyền, nghe danh đã lâu nay mới được gặp mặt, đến khi gặp mặt rồi lại thấy càng nổi tiếng hơn lời đồn đại nhiều! Bội phục bội phục, ha ha, kẻ hèn này xin được giới thiệu, ta là Thành Đức Thao." Thấy ánh mắt Quân Khương Lâm nhìn về phía mình, Thành đại công tử miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, kiêu ngạo nói, chỉ chắp tay lấy lệ, cũng chêm vào mấy câu đả kích Quân đại thiếu gia.
"Thành Đức Thao? Chưa từng nghe nói qua." Quân Khương Lâm tiến tới trực tiếp vỗ lên gáy hắn một cái. Tên này rất điêu nha, ngay từ đầu đã nhìn bổn công tử bằng ánh mắt sắc như dao, như muốn đâm lão tử vậy, tưởng lão tử nghe không hiểu hả, tên hỗn đản ngươi còn kém lắm!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.