Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Khương Lâm nhất định phải đi vào. Bởi vì ngay lúc hắn có ý nghĩ lui về, ở ven bờ của vùng sương trắng, Quân đại thiếu ngoài ý muốn phát hiện ra một cái rễ cây cùng với vài cái lá cây. Lá cây có hình thất giác (bảy góc), đỏ thẫm như máu, bên trong mỗi một gân lá đều có thể thấy được rõ ràng, giống như muốn phồng lên thoát ra khỏi mặt lá.

Rễ cây kia cũng nhỏ mảnh dị thường, có màu trắng như tuyết, vừa nhìn có vẻ như phi thường mềm mại, nhưng phải đưa tay sờ thử mới biết được, rễ cây này lại cứng rắn hơn cả sắt thép tinh luyện!

Cửu Huyền căn! Cái này đúng là lá và rễ của Cửu Huyền căn mà mình mất bao công tìm kiếm!

Quân Khương Lâm hết sức vui mừng. Đây là vị dược liệu cuối cùng còn thiếu để Quân lão gia tử phục dụng cùng với Huyền đan nhằm tiến giai! Không nghĩ tới có thể ở đây ngoài ý muốn nhìn thấy, Quân Khương Lâm làm sao có thể buông tha? Cho dù bên trong có hung hiểm thế nào đi nữa, Quân Khương Lâm cũng nhất định phải lấy Cửu Huyền căn kia vào tay!

Linh đan luyện chế từ Thiên Tà Vạn Độc quả tuy cũng có công hiệu như vậy, nhưng mà xa xa vẫn không kịp thời gian. Còn thiếu đại bộ phận dược liệu không nói, cho dù có thì với tu vi của Quân đại thiếu hiện này cũng không luyện chế được. Thời gian thật sự là chờ không kịp rồi.

Hơn nữa, sau khi phục dụng huyền đan tiến giai rồi, còn có thể tiếp tục phục dụng linh đan luyện chế từ Thiên Tà Vạn Độc quả nữa. Cái này chẳng khác nào thăng cấp hai lần a! Ngược lại nếu cứ như vậy trực tiếp dùng linh đan luyện chế từ Thiên Tà Vạn Độc quả, vậy thì phần đan phương kia sẽ không có hiệu quả nữa, như vậy thì cái được không bù đắp đủ cái mất a!

Ngoài ý muốn nhìn thấy thứ mình tha thiết mơ ước, Quân Khương Lâm hăng hái bừng bừng triển khai Âm Dương độn tiến tới!

Nhưng hắn lại một lần nữa phải thất vọng rồi. Dĩ vãng dù bất luận địa phương nào cũng không thể ngăn cản Âm Dương độn pháp, tạo hóa thần thông không hề gặp chút trở ngại, vậy mà lúc này đối với nơi đây lại gặp trở ngại rồi! Dù đi sang trái hay sang phải cũng đều phải tiếp xúc với sương trắng, giống như bị rơi vào đầm lầy. Mỗi một bước tiến tới, đều phải tiêu hao rất nhiều linh lực!

Lúc này bản thân bị hãm trong sự huyễn hoặc, Quân Khương Lâm mới tự mình cảm nhận được loại cảm giác này. Cái này rõ ràng giống như là khiến cho người ta có cảm giác bị rơi vào một đống vải bông to lớn. Nhìn thì nhẹ nhàng thoải mái, nhưng sau khi tiến vào mới biết được, ngoại trừ màu trắng tinh của bông vải, cũng không nhìn thấy cái gì khác nữa! Con mắt dưới tình huống như vậy, hoàn toàn trở thành đồ trang trí (ý nói vô dụng), đơn thuần chỉ là một màu, lại cũng có thể hình thành loại hiệu quả ẩn nấp rất cổ quái này.

Bên trong Thiên Phạt sâm lâm lại có sự tồn tại kỳ diệu như vậy! Quân Khương Lâm triệt để kinh ngạc rồi.

Hắn đương nhiên không dám tùy tiện giải trừ Âm Dương độn rồi cứ như thế trực tiếp dùng lực lượng của thân thể đi vào. Nếu như làm như vậy, mình chẳng phải liền biến thành bia ngắm sống cho vị cao thủ ẩn dấu ở bên trong sao? Bị người ta ngầm ngầm đánh chết cũng không biết!

Triển khai Âm Dương độn tuy rằng tiêu hao rất nhiều linh khí, nhưng có thể bảo đảm mình hoàn toàn ở trong trạng thái ẩn thân. Như thế thì cho dù người ở bên trong thần thông có thể thông thiên triệt địa, cũng tuyệt đối không nhìn thấy mình! Đây mới là chỗ ưu thế lớn nhất của mình hiện nay!

Tạo hóa thần thông, há có thể giống thứ tầm thường!

Quân Khương Lâm cho dù thân đang hãm trong trong hoàn cảnh kỳ diệu như thế, nhưng một tay vẫn khe khẽ vươn đến bụi cây Cửu Huyền căn, giống như nằm mơ bị mộng du từ từ hướng tới bên trong tiến lên.

Bởi vì an toàn của mình vẫn được bảo đảm.

Ở địa phương quỷ dị bậc này, Quân Khương Lâm chỉ khi sự an toàn của mình được đảm bảo trăm phần trăm, mới có thể lựa chọn tiếp tục tiến tới. Nếu như hơi có chút hung hiểm, hắn liền sẽ không tiến tới nữa!

Đây chính là chỗ cẩn thận của một đời vua sát thủ!

Nhưng Quân Khương Lâm lại tuyệt đối không đơn giản lui về như thế.

Bởi vì Cửu Huyền căn, hắn ở trong tình thế bắt buộc!

Ngay khi Quân Khương Lâm thân thể vừa tại nơi sơn cốc tiêu thất được một lúc, ở ngoài cách xa hơn mười dặm lục đại thú vương đang uống rượu chúc mừng cũng đều rõ ràng nghe được tiếng kêu bi thảm trầm thấp từ phía Nam vọng tới! Nhất thời mọi người thần sắc đều là ngẩn ra, tiếp theo lại như là đồng thời nghĩ tới cái gì, cả đám giống như bị lửa đốt vào đít nhảy dựng lên.

- Bên kia là phương hướng Thiên Phạt động!

Hạc Trùng Tiêu trong thanh âm có chút hoang mang sợ hãi, sự khẩn trương phát ra từ trong đáy lòng.

- Đúng là Thiên Phạt động!

Ngoài Hùng Khai Sơn ra ngũ đại thú vương khác sắc mặt đồng thời tái nhợt, cũng không dám có chút chậm trễ nào nữa, toàn lực thi triển công phu, một đường hướng về phía Nam chạy như bay!

- Cũng không biết có đúng hay không động tĩnh mới vừa rồi là do vị Phong tiền bối kia làm ra? Vừa rồi chúng ta chỉ lo uống rượu, vả lại hắn cũng vội vã rời đi, nên quên nhắc nhở hắn một chút, bên kia thực ra không được đi tới.

Hổ vương Hồ Liệt Địa có chút lo lắng, trên trán cũng toát ra mồ hôi, trong lúc bay nhanh thanh âm vội vã hỏi.

- Khó nói.

Ưng vương Ưng Toái Không khuôn mặt vốn đã đen lại càng đen hơn, đôi mắt ưng nhìn về màn đêm đen kịt phía trước.

- Ngoại trừ vị Phong tiền bối kia, ở trong Thiên Phạt sâm lâm còn có ai dám xông vào Thiên Phạt thánh địa? Các ngươi dám sao?

Hầu Thất sắc mặt rất lo lắng, có chút luống cuống hấp tấp nói:

- Chúng ta cần phải tăng tốc lên. Nếu như đúng là vị Phong tiền bối kia làm ra động tĩnh vừa rồi, chúng ta nhanh đến cầu tình hắn, mong hắn rời đi thôi.

Vị Hầu vương này vừa nhận đại ân của người ta, há có thể nhìn thấy ân nhân ở địa bàn của mình gặp chuyện không may?

Hùng Khai Sơn hừ một tiếng, nói:

- Hiện tại tất cả nói gì cũng còn quá sớm. Cuối cùng là ai chiếm thượng phong còn chưa biết, tí nữa chưa chắc đã biết ai phải vì ai mà cầu tình đâu. Hy vọng mặt mũi lão hùng này đủ lớn a!

Từ những lời nói này, xem ra Hùng Khai Sơn rất có lòng tin đối với vị thần bí cao nhân kia, đã xấp xỉ đến mức không gì sánh kịp, tất nhiên rồi. Lão hùng mặt mũi có đủ lớn hay không lúc này không nói, nhưng da mặt khẳng định là rất dày a. Cho dù không là thiên hạ đệ nhất thì tối thiểu cũng phải là thiên hạ vô song rồi.

- Đều câm miệng hết lại đi! Lúc này là lúc nào rồi! Trước hết tất cả chờ đến lúc tới bên kia rồi hãy nói!

Hạc Trùng Tiêu quay đầu quát một tiếng, cuối cùng thấy trên mặt đất chạy bộ quá chậm, đột nhiên "xoát" một tiếng thân hình bắn lên, ở giữa không trung xoay người một cái, ngay lập tức khôi phục nguyên hình, trở thành một con hạc lớn trắng tinh vô cùng thần tuấn xinh đẹp, vẫy mạnh đôi cánh, " xoát" một tiếng bay lên phía trước.

Hùng Khai Sơn nhìn thấy hắn tung người nhảy lên, liền hiểu rõ ý tứ của hắn, cũng theo đó nhảy lên, hơn nữa so với cú nhảy Hạc Trùng Tiêu còn muốn cao hơn, chỉ còn chờ Hạc Trùng Tiêu ngay khi trở về bản thể, bản thân vừa lúc hạ xuống, hai người cùng nhau đi trước.

Phối hợp như vậy, lưỡng vương đã phối hợp hơn mười năm rồi, quen thuộc không gì sánh được.

Nhưng lúc này đây lại có chút tính toán sai lầm. Hạc Trùng Tiêu lúc này đây rõ ràng đặc biệt nôn nóng, nhảy lên giữa không trung một cái, xoay người hai lần liền trở về bản thể; Hùng Khai Sơn hắn sớm đã khôi phục bản thể, vội vàng nhờ vào hơi nguyên khí để hạ xuống. Nhưng Hạc Trùng Tiêu lại ngay khi hắn hạ xuống, đột nhiên "hưu" một tiếng chạy vọt ra ngoài.

Hoàn toàn bị chơi đùa rồi!

Oanh một tiếng, thân thể khôi ngô nặng đến mấy trăm cân của Hùng Khai Sơn từ giữa không trung hung hăng rơi xuống, hoàn toàn không có nửa điểm giả vờ mà nặng nề mà ngã ở trên mặt đất, trực tiếp mang mặt đất cứng rắn đập thành một cái lỗ thật lớn. Vừa rồi hoàn toàn không chút chuẩn bị, bất ngờ không kịp đề phòng, mặc dù vì da thô thịt dày nên không bị thụ thương, nhưng cả người không chỗ nào là không đau, Hùng vương tức giận ngồi dưới đất chửi ầm lên.

Lúc này chúng vương lo lắng không yên đâu còn có tâm tình quản hắn, đều từ bên người hắn vụt qua. Ưng vương tốt bụng nhất, ở đằng sau Hùng Khai Sơn trở về bản thể, một hơi cắn vào cái áo của hắn, sau đó xoát một tiếng vứt hắn lên không trung, mang hắn ném trên lưng mình, tốc độ không giảm chút nào, tựa như một mũi tên đen nhánh, bắn về phía Nam.

Với tu vi của lục vương, hầu như đều trong hơn mười lần hô hấp liền chạy tới vùng cấm địa.

Mắt thấy một vùng sương trắng dày đặc trước mặt giống như từ trước tới nay vẫn hoàn toàn không có chút biến hóa nào, lục vương tỉ mỉ tìm kiếm xung quanh một chút, không hề phát hiện có vết tích của bất luận kẻ nào đi tới nơi đây, tâm tư nhất thời thả lỏng một chút.

Bọn họ lại không biết rằng, Quân Khương Lâm đi tới đây, hoàn toàn là sử dụng Âm Dương độn, làm sao lại lưu lại vết tích được.

Tạo hóa thần thông bậc này, nếu lưu lại vết tích mới chân chính là gặp quỷ a!

- Xem ra cũng không có người tới đây. Không có ai tới chính là chuyện tốt nhất.

Hạc Trùng Tiêu thở dài một hơi, nói:

- Cấm địa, cũng không phải là nơi người bình thường có thể đi vào được, hẳn là không có việc gì đâu.

- Hay là hỏi một chút cho thỏa đáng. Mới vừa rồi có thanh âm trong cấm địa truyền ra, thật là đáng lo a.

Thạch Bất Sầu lo lắng nói:

- Chúng ta đều biết mà, nếu không phải thống khổ cực độ, vậy chắc chắn sẽ không phát sinh cái loại thanh âm này đâu.

Hầu Thất phản đối:

- Có đôi khi lúc luyện công có đột phá cũng phải trải qua thống khổ cực kỳ khó chịu. Có lẽ thanh âm vừa rồi chính là vì nguyên nhân này mà phát sinh. Loại thanh âm này trong Thiên Phạt sâm lâm mặc dù không thường thấy, nhưng cũng không hề hiếm thấy, cần phải ngạc nhiên như vậy sao?

- Ngươi nói không sai. Phàm là cao giai huyền thú tu luyện, thường có âm thanh bậc này truyền ra. Nhưng ngươi lại nghe qua thanh âm này truyền ra từ bên trong cấm địa bao giờ chưa?

Thạch Bất Sầu đáp lại một cách mỉa mai.

Hạc Trùng Tiêu suy nghĩ một hồi, rút cục lấy hết sức lực, mở miệng hỏi:

- Hạc vương đương đại của Thiên Phạt sâm lâm Hạc vương Hạc Trùng Tiêu đến đây bái kiến, không biết thánh địa tiền bối có cái gì phân phó hay không?

Thanh âm hùng hậu, xa xa truyền vào trong sương trắng.

Một lúc lâu sau, từ trong sương trắng dày đặc truyền ra thanh âm nghiến răng nghiến lợi của một người:

- Bái kiến cái con khỉ. Bà ngoại ngươi chứ, ngươi nhanh chóng cút đi cho lão tử!

Lục vương khá ngạc nhiên, mắt to mắt nhỏ trừng trừng một hồi, rốt cuộc ảo não theo đường cũ trở về.

Bọn họ sáu người vận khí thực sự không tốt. Người ở bên trong bất ngờ không kịp đề phòng nên bị Quân Khương Lâm lợi dụng thần thức khổng lồ của Hồng Quân tháp đánh trọng thương một chút, thất bại thảm hại. Đang lúc cảm thán mình anh hùng tuổi xế chiều, trong lúc nôn nóng vạn phần, lục vương lại chọn đúng lúc này tới thỉnh an, chẳng phải là mặt nóng lại dán lên trên cái đít lạnh sao? (Nguyên văn của nó là như thế, không thay đổi tí nào, có nghĩa giống như đổ dầu vào lửa ý)

Cái này chẳng khác nào đâm đầu vào mông để rồi ăn một cái rắm lớn. Sáu vị thú vương vẫn không dám có nửa câu oán hận, chạy đi so với bất kì thứ gì cũng nhanh hơn, "xoát" một tiếng toàn bộ đều biến mất.

Một lát sau, trong sương mù dày đặc lại có thanh âm truyền ra:

- Con bà nó, lại quên không hỏi bọn hắn vừa rồi có phải có người tiến vào hay không. Rốt cuộc là tên gia hỏa nào mà lại khó giải quyết như thế? Trình độ cường đại thần thức của hắn thật là khủng bố, nếu không phải thu tay lại đúng lúc, chỉ sợ là thất bại triệt để rồi.

Quân Khương Lâm toàn lực vận hành Âm Dương độn pháp, ở trong sương mù dày đặc gian nan đi tới, nghe vậy cũng không khỏi nở nụ cười. Xem ra tên gia hỏa ở bên trong này, cũng không phải loại có đầu óc gì đặc biệt hơn người. Lực lượng thần thức của Hồng Quân tháp, sức người... à quên "sức thú" há có thể chống lại sao. Nhưng người này có thể dưới toàn lực phản công của Hồng Quân tháp mà bảo toàn tính mệnh, thậm chí còn chưa thụ thương quá nghiêm trọng, vậy hắn cũng rất cường đại rồi.

Hắn từng bước một theo phía Cửu Huyền đằng tiến tới, mỗi một bước đều cực kỳ cẩn thận.

Quân Khương Lâm tuyệt không tin tưởng người bên trong cũng sống trong sương mù dày đặc này. Hắn không phải là người chết a. Hơn nữa, mình một đường nắm rễ Cửu Huyền đằng này tiến vào, nhưng hoàn toàn không có đụng tới bất kỳ thân cây hoặc cỏ nào khác. Cái này có chỗ không bình thường a!

Nơi đây đã có sự tồn tại của Cửu Huyền căn, như thế nào lại không có hoa cỏ cây cối khác?

Hoàn toàn không hợp lý!

Cũng không biết rốt cuộc đi được bao xa, Quân Khương Lâm cuối cùng cảm thấy sương trắng phía trước loãng dần, tinh thần rung lên, toàn lực hướng về phía trước đi tới. Quân Khương Lâm lúc này chợt cảm thấy toàn thân buông lỏng, rốt cục cũng xuyên qua vùng sương trắng dày đặc này! Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy mình lúc này chính là đang ở trong một mảnh đất trống, bốn phía vẫn như cũ là sương trắng dày đặc, trên không thấy mặt trời, trái phải càng không thấy bất cứ cái gì hết. Tầm nhìn có thể đạt được, cũng chỉ được một vùng xung quanh hơn mười trượng. Trừ nó ra, toàn bộ vẫn là sương trắng dày đặc vô biên vô hạn.

Trước mặt không xa, chính là một cây tùng, xa hơn nữa, hình như là một mảnh sườn núi, rồi lại bị sương trắng che lại hết.

Trong hoa cỏ cây cối, cũng có thể thấy được sương trắng nhàn nhạt rõ ràng. Nơi cây cối dày đặc, sương trắng sẽ bớt đi một chút, mà nơi cây cối thưa thớt, sương trắng cũng tương đối dày đặc hơn một chút.

Quân Khương Lâm cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ, mặc dù vẫn như cũ không biết loại sương trắng này là cái quái gì, nhưng lại biết được một điểm: Phàm là nơi cây cối sinh trưởng tươi tốt, loại sương trắng quái dị này sẽ ít hơn một chút, ngược lại, nơi cây cối sinh trưởng kém sẽ nhiều hơn một chút.

Mắt thấy xung quanh là sương trắng vô biên vô hạn, Quân Khương Lâm thở dài, nơi này xem ra cây cối hoa cỏ cũng không nhiều lắm a. Thảo nào loại dược vật quái gở có độc và hiếm thấy như Cửu Huyền căn lại sinh trưởng ở chỗ này.

Dựa vào một cây tùng to lớn, bản thể của Cửu Huyền căn, chính là sinh trưởng tràn lan ở chỗ này.

Quân Khương Lâm lúc này mới phát hiện, những cây cối ở trong sương trắng này, toàn bộ đều không cao lắm, cao nhất cũng chỉ đến hơn mười thước, nhưng bất kỳ một gốc cây nào cũng đều thập phần thô to! Chắc là trên bầu trời sương trắng dày đặc hơn, hạn chế sự sinh trưởng của cây cối nên chúng chỉ có thể phát triển chiều ngang.

Nhưng thứ khiến Quân Khương Lâm khó hiểu chính là, nơi đây hoàn toàn không thấy ánh sáng mặt trời, cây cối làm sao có thể tồn tại sinh hoạt? Huống chi là sinh trưởng ngàn vạn năm?

Cuối cùng, hắn dứt khoát không nghĩ tới vấn đề khó hiểu như thế này nữa. Khắp nới đều tràn ngập sự thần bí, mà những sự việc thần bí này, rõ ràng không phải với lực lượng của mình hiện tại có thể vạch trần được.

Âm Dương độn pháp ở trong này bước đi rất khó khăn. Đại để cũng vì công lực của mình vẫn còn kém, nhưng một ngày nào đó, mình sẽ mang những sự việc thần bí này hoàn toàn giải khai. Đến lúc đó, Thiên Phạt sâm lâm cũng triệt để tiếp nhận mình rồi.

Mà hiện tại, có lẽ không nên đi tận lực lo lắng những vấn đề về "cấm địa" này. Vấn đề quan trọng nhất bây giờ, chính là mang Cửu Huyền căn này đào lên là xong việc.

Quân Khương Lâm vừa muốn động thủ, lại nghe thấy một tiếng vang nhỏ từ trong rừng vang ra, giống như là hai con vật nào đó đánh nhau, phát ra tiếng phì phì trong mũi.

Quân Khương Lâm chăm chú nhìn lại. Trong bạch vụ che phủ, một con kim mao hùng (gấu lông vàng) thật lớn chậm rãi đứng lên, chậm chạp vươn vai một cách lười biếng.

Cửu cấp đỉnh phong huyền thú!

Quân Khương Lâm không muốn kiếm chuyện, trực tiếp độn xuống đất, cả người tiềm nhập trong đất. Ngay trong lòng đất, mang Cửu Huyền căn kia đào ra. Cửu Huyền căn có mùi thơm đặc biệt, ở trong đất càng thêm rõ ràng. Quân Khương Lâm cầm ở trong tay nhìn một cái, cảm thấy vui mừng không thôi.

Cửu Huyền căn màu nhũ bạch ở trong tay hắn, long lanh như ngọc.

Cửu Huyền căn này thời hạn phát triển thập phần nghiêm ngặt. Mới sinh là màu đen, sau mười năm là màu nâu, sau trăm năm là màu vàng, sau ngàn năm là màu hồng. Chỉ có Cửu Huyền căn sinh trưởng ngoài vạn năm mới có thể có màu nhũ bạch!

Cái này đúng là cực phẩm Cửu Huyền căn!

Quân Khương Lâm không nghĩ tới, ở chỗ này lại có thể có được một sự kinh hỉ lớn như vậy. Hình thể gốc Cửu Huyền căn này có chút khác thường. Ngoài việc có thể làm một phần trong vị thuốc cho Quân lão gia tử, còn có thể thừa lại khá nhiều, mà những phần thừa lại này, trong các loại phương pháp luyện thần đan khác đều có thể sử dụng!

Quân Khương Lâm tâm niệm khẽ động, liền mang Cửu Huyền căn bỏ vào trong Hồng Quân tháp. Sau khi cực kỳ vui mừng hí hửng, cười dài một tiếng, nhất thời bốn phía tiếng huýt gió vang lên liên tiếp. Nguyên lai nơi đây không chỉ có một con cửu cấp huyền thú.

Hơn nữa, từ trong thần niệm tìm tòi khắp nơi quay lại, Quân Khương Lâm bất ngờ phát hiện, còn có vài cỗ thần thức có cùng thực lực với cỗ thần thức đã đối chiến với mình!

Trên cả người Quân Khương Lâm không khỏi toát ra mồ hôi lạnh. Ông trời của ta a, làm sao ở đây còn ẩn tàng nhiều lão quái vật như vậy? Hắn không dám tiếp tục nán lại lâu hơn nữa, "sưu" một tiếng liền độn ra ngoài!

Tiến vào lao lực nhưng đi ra ngoài lại dễ dàng, chỉ trong chốc lát liền độn ra ngoài phạm vi của sương trắng. Xa xa nhìn lại vùng sương trắng quỷ dị này, Quân Khương Lâm khóe miệng lộ ra một nụ cười, lẩm bẩm nói:

- Ta sẽ trở lại. Chắc chắn!

Ở trước mặt hắn có một phiến đá thật lớn, trên đó có mấy chữ lớn, cũng khiến Quân Khương Lâm cuối cùng minh bạch đây là chỗ nào:

- Thiên Phạt động!

Nguyên lai nơi đây chính là một trong những địa phương thần bí nhất thế gian!

Thiên Phạt động! Không tệ không tệ! Quả không hổ là thần bí cảnh địa trong truyền thuyết!

Quân Khương Lâm trong lòng ha ha cười, thân thể như gió nhẹ mây trôi, đón lấy ánh mặt trời đầu tiên, nghênh ngang rời đi, một đường nhắm tới Thiên Nam thành!

Lần này thu hoạch thật lớn! Hơn nữa là có thu hoạch lớn ngoài dự đoán! Mức độ thu hoạch lần này khiến Quân Khương Lâm thỏa mãn tới cực điểm rồi!

Lần này Quân Khương Lâm không chỉ vì Quân lão gia tử mà chuẩn bị đủ toàn bộ dược liệu để phục dụng cùng huyền đan, hơn nữa chỗ nhu cầu về dược liệu để luyện đan sau này cũng toàn bộ phân phối xuống phía dưới. Lấy trình độ về sự giàu có và đông đúc về dược liệu của Thiên Phạt sâm lâm mà nói, là sự tích lũy cả ngàn vạn năm, thiên địa linh dược gì mà không có?

Trên cơ bản, ngoại trừ một số thiên địa linh dược phải sinh trưởng ở hoàn cảnh đặc thù, bên trong Thiên Phạt sâm lâm đều có thể cung cấp đầy đủ hết!

Cái này không phải là giúp mình bớt đi mấy phần công phu sao?

Huống chi, hôm nay mình cùng mấy vị thú vương của Thiên Phạt sâm lâm có quan hệ khá tốt, gần như chỉ còn kém mặc cùng quần áo nữa thôi. Đây chính là một cỗ trợ lực cực kỳ cường đại a!

Quân Khương Lâm bây giờ, bên ngoài xem ra vẫn là hoàn khố như nửa năm trước mới xuyên việt tới, nhưng trên thực tế, tình hình bên trong như mờ như tỏ như rõ như không của Quân Khương Lâm đã là cực kỳ kinh người!

Quân gia ở Thiên Hương thành ngoài lực lượng của quân đội không nói, còn có phần lớn dân chúng làm trụ cột. Mà Hải Trầm Phong cùng Tống Thương trong khoảng thời gian này vì Quân Khương Lâm mà thu thập rất nhiều hắc bang trong kinh thành, cùng hết sức gọn gàng không để lại dấu vết! Ít nhất tất cả chiều hướng của toàn bộ kinh thành, đều như nằm trong lòng bàn tay rồi! Ở phương diện thương nghiệp, có vị thương nhân thiên tài như Đường Nguyên quản lý, cũng đã từ từ mở ra. Kinh thành Quý Tộc đường, quả thực giống như là "chậu châu báu cây rụng tiền" (Nguyên văn là "Tụ bảo bồn diêu tiễn thụ", ý nói là làm ra rất nhiều tiền), hơn nữa mỗi ngày đều làm ra rất nhiều tiền là đằng khác.

Về phương diện vũ lực của từng cá nhân, Quân Chiến Thiên Thiên Huyền đỉnh, Quân Vô Ý Thiên Huyền trung giai, Quân Khương Lâm Thiên Huyền sơ cấp. Mà ba người này, đều sắp đột phá nữa rồi! Nhất là Quân Chiến Thiên và Quân Vô Ý, ở trong kế hoạch hiện tại của Quân Khương Lâm, đã chân chân thiết thiết (rõ ràng) là cao thủ Thần Huyền rồi!

Phương diện viện trợ từ bên ngoài, một trong Bát đại Chí Tôn Ưng Bác Không hiện tại tạm trú ở Quân gia, bên ngoại của Quân Khương Lâm - Đông Phương thế gia sắp được Quân Khương Lâm loại trừ lời thề xưa. Đến lúc đó, lại thêm một cỗ lực lượng thích khách mà người đời phải khiếp sợ! Chỉ riêng ba vị cữu cữu (cậu), cũng đã là Thần Huyền rồi, lực lượng của Đông Phương thế gia còn có thể đạt tới mức nào đây?

Ở Thiên Phạt sâm lâm xa xôi, còn có lục đại thú vương vì hắn mà vất vả cực nhọc trù bị linh dược. Có thể khẳng định rằng, chỉ cần Quân Khương Lâm lấy thân phận thần bí nhân của mình nói một câu nói thôi, điều động cửu cấp đỉnh phong huyền thú cùng các thú vương của Thiên Phạt sâm lâm trợ chiến cũng không phải là chuyện không có khả năng. Hơn nữa hẳn là những tên gia hỏa kia đang cầu còn không được ấy chứ.

Trâu bò nhất còn có một vị, chính là vị thần bí cao nhân kia mà Quân Khương Lâm tự mình bịa đặt ra. Hiện tại thiên hạ ai chẳng biết rằng phía sau Quân gia có một vị cái thế cao nhân "trâu bò đừng hỏi" như thế?

Loại uy hiếp vô hình trung này, cũng là chỗ dựa lớn nhất của Quân gia hiện tại! Có một bức bình phong này, trong khắp thiên hạ, ai dám cùng người Quân gia tranh phong? Không thấy ngay cả đệ nhị Chí Tôn Lệ Tuyệt Thiên cũng phải lên bàn thờ ngồi nhìn gà "truổng cời" hay sao? (chỗ này mình 'chém' đấy:61:)

Huống chi, bây giờ còn có một vị thiên tài của Bách Lý thế gia - Bách Lý Lạc Vân ở Thiên Nam thành đang chờ. Chiêu lãm được Bách Lý Lạc Vân, sẽ liên quan tới kế hoạch lớn nhất của Quân Khương Lâm.

Có thể nói, cho dù hiện tại trong thế gian hồng trần, Quân Khương Lâm cũng đã có lực lượng có ảnh hưởng rất lớn!

Thật trâu bò a!

Hết Quyển 3

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK