Dịch giả: ahnkaze
Quái vật kia có thể nói là người, tuy không có ngũ quan đầy đủ nhưng hành động so với cao thủ nhân loại lại không hề khác biệt.
-Ta lược trận, ngươi nghỉ ngơi một chút.
-Quân Khương Lâm lấy từ Hồng Quân Tháp một bầu rượu cùng vài khối thịt thơm ngát cùng mười mấy khẩu bánh mì:
-Mau ăn đi, một lát có lẽ còn phải chiến tiếp!
Ánh mắt Cửu U Thập Tứ Thiếu sáng lên:
-Không ngờ ngươi lại mang theo nhiều thứ tốt như thế, dùng kĩ xảo gì vậy?
-Hừ, còn phải hỏi sao, không biết ta là ai à.
Quân Khương Lâm vênh mặt lên, không nghe thấy thanh âm Cửu U Thập Tứ Thiếu, quay đầu nhìn lại đã thấy hắn đang lấy một túi rượu lớn tu ừng ực.
Sau đó thanh âm liên tục vang lên, từng túi từng tui thay nhau cạn khô, cuối cùng hắn lấy một miếng thịt cắn một mảng lớn!
Quân Khương Lâm trợn mắt: Một ngụm của tên này cũng gần nửa cân, miệng vừa muốn nói tiếp đã ngậm lại.
Xem ra hai ngày nay Cửu U Thập Tứ Thiếu đánh đấm thảm thiết, năng lượng tiêu hao vô cùng to lớn.
Nhưng trông thấy tình cảnh Cửu U Thập Tứ Thiếu lúc này, Quân Mạc Ta không hề buồn cười mà lại vô cùng kinh hãi.
Cửu U Thập Tứ Thiếu là nhân vật cỡ nào?
Cho dù hắn không ăn uống trong một năm hẳn cũng không sao cả, không thể xuất hiện tình trạng này.
Huống chi với tu vi của Cửu U Thập Tứ Thiếu, lỗ chân lông toàn thân tùy thời đều có thể hấp thu tinh chất từ không khí, chỉ cần vận dụng ý niệm cũng có thể từ không khí ngưng tụ thành nước uống.
Cho dù là trói chặt tay chân hắn rồi chôn sâu xuống đất, chỉ cần hắn muốn sẽ lập tức có một dòng suối mát lạnh chảy vào miệng hắn.
Nhưng hiện tại hắn lại đói đến bộ dạng này.
Việc này chứng tỏ trong hai ngày hai đêm vừa qua Cửu U Thập Tứ Thiếu luôn trong trạng thái xuất toàn lực tấn công đối phương, không ngừng nghỉ không tiết kiệm khí lực điên cuồng công kích.
Trong hai ngày hai đêm Cửu U Thập Tứ Thiếu chiếm vị trí chủ động tuyệt đối, nhưng vô luận là dùng phương pháp gì cũng không thể tiêu diệt đối phương, chỉ có thể khiến mình không bị đánh mà thôi!
Trừ việc đó ra, hắn không thể làm gì!
Đây là tồn tại khủng bố gì đây!
Đối mặt với quái vật như thế, ngoại trừ Cửu U Thập Tứ Thiếu chỉ sợ không ai có thể chống đở đến lúc này, thậm chí thoát ra cũng không được, cũng may người đầu tiên phát hiện ra quái vật này lại là Cửu U Thập Tứ Thiếu.
Lúc này tâm thần Quân Khương Lâm vô cùng rung động.
Bỗng ầm một tiếng, thanh âm giận dữ của Cổ Hàn vang lên:
-Là ngươi, không ngờ lại là ngươi, lão phu liều mạng với ngươi…
Quân Khương Lâm cùng Cửu U Thập Tứ Thiếu đồng thời nhìn Cổ Hàn: hắn lại biết quái vật này sao?
Quái vật kia vẫn im lặng đối phó thế công của Cổ Hàn, thỉnh thoảng lại tìm cơ hội phá vây tiến sâu vào trong liên quân.
Nhưng Cổ Hàn lúc này lại như phát điên, xuất toàn lực liều mạng công kích. Khuôn mặt hắn vặn vẹo, gân xanh nổi lên, hai mắt cũng đã biến thành màu hồng!
-Hắn ta là ai?
Quân Khương Lâm lên tiếng.
Vừa nghe Quân Khương Lâm hỏi, Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng ngừng ăn, quay mặt nhìn Cổ Hàn.
-Đây là cửu huyền lưu sa, là hơn vạn năm cửu huyễn lưu sa của Tam Đại Thánh Địa ta…
Thanh âm Cổ Hàn như khóc:
-Tên hỗn trướng này lại dùng cửu huyền lưu sa để trùng tố thân thể! Tên vương bát đản này, lão phu muốn giết hắn!
-Là Chiến cuồng!
Quân Khương Lâm nhảy dựng lên, ánh mắt khó tin nhìn về quái vật xấu xí không hề có ngũ quan kia, không ngờ lại là Chiến Cuồng- Chiến Luân Hồi?
Chẳng lẽ hắn thoát được khỏi miệng núi lửa, nhưng thân thể đã bị hủy nên trực tiếp dùng thiên địa dị bảo Cửu Huyễn Lưu Sa để trùng tố thân thể?
Có thể… Nhưng … không thể nào!
-Chiến Cuồng? Là một trong bát đại đệ tử của Miêu Khuynh Thành sao?
Trong miệng Cửu U Thập Tứ Thiếu vẫn còn một khối thịt chưa nhai xong:
-Làm sao hắn vẫn chưa chết?
Cũng không đợi Quân Khương Lâm trả lời, hắn lại thở dại:
-Khó trách, thì ra là hắn, thảo nào khó chơi đến thế.
Từ đầu đến cuối quái vật kia không hề phát ra bất kì thanh âm nào, không ngờ lúc Cổ Hàn phát hiện ra thân phận hắn quái vật lại hét lớn.
Quái vật vốn không có ngũ quan, không biết tiếng thét này từ đâu mà ra…
Nhưng thanh âm to lớn này lại tràn ngập phẫn nộ cùng cừu hận.
Quái vật này chính là Chiến Cuồng, cũng có thể nói là Chiến Luân Hồi!
Hắn là đầu sỏ gây nên việc Thiên Trụ Sơn bị hủy.
Mà lúc này trong lòng Chiến Cuồng cũng vô cùng chán nản và phẫn nộ.
Hắn trực tiếp hủy diệt Thiên Thánh sơn, tạo ra hạo kiếp cho đại lục, sau đó lại đánh cả Tam Đại Thánh Địa, người của Thánh Địa tất nhiên hận hắn thấu xương. Nhưng hắn cũng bị Tam Đại Thánh Địa cùng Quân Khương Lâm liên thủ đánh văng vào miệng núi lửa, thân thể hoàn toàn bị hủy!
Sinh cơ bản thân vô cùng mạnh mẽ nhưng thân thể lại bị vứt vào lò thiêu, tuy nguyên linh vẫn tồn tại, hơn nữa có thể miễn cưỡng hóa thành hình người nhưng thật ra chỉ là một làn khói nhẹ mà thôi!
Chiến Cuồng cũng vô cùng bi phẫn…
Cũng có thể nói việc này là do chính hắn, tự gây nghiệt thì không thể sống.
Cũng vì vạn bất đắc dĩ hắn mới cường hành mang Cửu Huyễn Lưu Sa làm nguyên liệu trùng tố thân thể. Cửu Huyễn Lưu Sa vốn là thiên địa kỳ bảo ảo diệu vô song nhưng thủy chung vẫn không phải là thân thể con người từ lúc tiên thiên hình thành trong bụng mẹ, tuy rằng được không ít nhưng mất đi vẫn rất nhiều.
Mà lúc này hắn mạo hiểm đánh cắp toàn bộ Cửu Huyễn Lưu Sa cũng có thể nói là khiến Chiến Gia suy sụp vạn năm!
Cửu Huyễn Lưu Sa chính là vật không thể thiếu của Phiêu Miễu Huyễn phủ, chỉ cần có vật này trong tay liền có thể giữ lấy Huyễn Phủ, nắm được vị trí quan trọng, vì thế vật này đối với Chiến gia vô cùng trọng yếu.
Nếu Chiến Cuồng không xem trọng gia tộc việc gì phải ẩn nhẫn mưu tính hơn tám nghìn năm? Nếu không vạn bất đắc dĩ thế nào hắn lại dùng vật trân quý như thế cho bản thân?
Nếu không dùng, chờ đợi hắn chính là hồn phi phách tán.
Một vạn năm tích lũy Cửu Huyễn Lưu Sa lúc này bắt buộc phải dùng để trùng tu thân thể, hắn sao lại không nổi giận!
Nhưng nếu dùng Cửu Huyễn Lưu Sa có thể giữ được mạng thì cũng xem như đại cát rồi!
Bởi vì thuộc tính kì lạ của Cửu Huyễn Lưu Sa, sau khi chiến cuồng hấp thụ, tính mệnh được bảo toàn nhưng đã không còn là con người.
Không hề có bất kì đặc điểm nào của nhân loại, không xúc giác, vị giác… xem như chỉ là một loại có bề ngoài giồng con người, không thể gọi là người!
Quái vật!
Chiến Cuồng mặc dù sống vạn năm, là tuyệt thế cường giả nhưng hắn vẫn xem mình là con người.
Nhưng sau khi dùng Cửu Huyễn Lưu Sa, xem như hắn dùng xuân dược, có mỹ nữ trước mặt nhưng vật phía dưới vẫn sẽ không phản ứng!
Ngay cả ngũ quan còn không có thì làm sao giữ lại vật kia…
Cũng có thể tưởng tượng, một người khi đói bụng, món ngon trước mắt nhưng không thể dùng tay bốc ăn, không thể dùng mũi, miệng nếm trải hương vị mà chỉ có thể mổ bụng ra tống đống thức ăn đó vào, sau đó lại có thể trông thấy đám thức ăn kìa dần bị tiêu hóa trong thân thể.
Chỉ cần là con người, cho dù là tuyệt thế cường giả đều không thể chịu được việc này. Huống chi Cửu Huyễn Lưu Sa lúc này cơ hồ là trong suốt, ăn uống vào, chỉ cần nhìn xuống sẽ thấy đống thức ăn mình vừa dùng lăn tới lăn lui trong thân thể…
Cả người Chiến Cuồng lúc này như một bình thủy tinh, chỉ khác thủy tinh một chút là cứng rắn hơn, hơn nữa sau khi bị vỡ vẫn có thể khôi phục lại trong thời gian ngắn…
Cho nên đối với lời nói của Cổ Hàn, Chiến Cuồng cũng muốn phá điên. Chẳng lẽ ta muốn lắm sao, ta căn bản vẫn muốn làm người cơ mà! Cũng vì các ngươi mà ta mất đi cơ thể, ngay cả tư cách làm nam nhân cũng không có! Lúc này các ngươi lại nhìn ta, nhìn đám Cửu Huyễn Lưu Sa này mà tức giận?
Nếu hắn không hủy diệt Thiên Trụ Sơn, khiến bản thân lâm vào tai kiếp thì làm sao phải chịu đựng việc này? Cho dù mất đi thân thể vẫn có thể tùy tiện tìm một thân xác khỏe mạnh tiến vào đoạt xa!
Nhưng hắn lại trộm Cửu Huyễn Lưu Sa, khiến Thiên Trụ Sơn sụp đổ, khiến vô số núi lửa bùng phát, ngoài Tam Đại Thánh Địa có thể chống đỡ, còn lại xung quanh đã không còn bất kì ai!
Mà Tam Đại Thánh Địa lúc này cũng đã không còn cố kị gì cả!
Đem toàn bộ nhân lực tiến vào chiến trường!
Ngay cả người giữ nhà cũng không lưu lại!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
Quái vật kia có thể nói là người, tuy không có ngũ quan đầy đủ nhưng hành động so với cao thủ nhân loại lại không hề khác biệt.
-Ta lược trận, ngươi nghỉ ngơi một chút.
-Quân Khương Lâm lấy từ Hồng Quân Tháp một bầu rượu cùng vài khối thịt thơm ngát cùng mười mấy khẩu bánh mì:
-Mau ăn đi, một lát có lẽ còn phải chiến tiếp!
Ánh mắt Cửu U Thập Tứ Thiếu sáng lên:
-Không ngờ ngươi lại mang theo nhiều thứ tốt như thế, dùng kĩ xảo gì vậy?
-Hừ, còn phải hỏi sao, không biết ta là ai à.
Quân Khương Lâm vênh mặt lên, không nghe thấy thanh âm Cửu U Thập Tứ Thiếu, quay đầu nhìn lại đã thấy hắn đang lấy một túi rượu lớn tu ừng ực.
Sau đó thanh âm liên tục vang lên, từng túi từng tui thay nhau cạn khô, cuối cùng hắn lấy một miếng thịt cắn một mảng lớn!
Quân Khương Lâm trợn mắt: Một ngụm của tên này cũng gần nửa cân, miệng vừa muốn nói tiếp đã ngậm lại.
Xem ra hai ngày nay Cửu U Thập Tứ Thiếu đánh đấm thảm thiết, năng lượng tiêu hao vô cùng to lớn.
Nhưng trông thấy tình cảnh Cửu U Thập Tứ Thiếu lúc này, Quân Mạc Ta không hề buồn cười mà lại vô cùng kinh hãi.
Cửu U Thập Tứ Thiếu là nhân vật cỡ nào?
Cho dù hắn không ăn uống trong một năm hẳn cũng không sao cả, không thể xuất hiện tình trạng này.
Huống chi với tu vi của Cửu U Thập Tứ Thiếu, lỗ chân lông toàn thân tùy thời đều có thể hấp thu tinh chất từ không khí, chỉ cần vận dụng ý niệm cũng có thể từ không khí ngưng tụ thành nước uống.
Cho dù là trói chặt tay chân hắn rồi chôn sâu xuống đất, chỉ cần hắn muốn sẽ lập tức có một dòng suối mát lạnh chảy vào miệng hắn.
Nhưng hiện tại hắn lại đói đến bộ dạng này.
Việc này chứng tỏ trong hai ngày hai đêm vừa qua Cửu U Thập Tứ Thiếu luôn trong trạng thái xuất toàn lực tấn công đối phương, không ngừng nghỉ không tiết kiệm khí lực điên cuồng công kích.
Trong hai ngày hai đêm Cửu U Thập Tứ Thiếu chiếm vị trí chủ động tuyệt đối, nhưng vô luận là dùng phương pháp gì cũng không thể tiêu diệt đối phương, chỉ có thể khiến mình không bị đánh mà thôi!
Trừ việc đó ra, hắn không thể làm gì!
Đây là tồn tại khủng bố gì đây!
Đối mặt với quái vật như thế, ngoại trừ Cửu U Thập Tứ Thiếu chỉ sợ không ai có thể chống đở đến lúc này, thậm chí thoát ra cũng không được, cũng may người đầu tiên phát hiện ra quái vật này lại là Cửu U Thập Tứ Thiếu.
Lúc này tâm thần Quân Khương Lâm vô cùng rung động.
Bỗng ầm một tiếng, thanh âm giận dữ của Cổ Hàn vang lên:
-Là ngươi, không ngờ lại là ngươi, lão phu liều mạng với ngươi…
Quân Khương Lâm cùng Cửu U Thập Tứ Thiếu đồng thời nhìn Cổ Hàn: hắn lại biết quái vật này sao?
Quái vật kia vẫn im lặng đối phó thế công của Cổ Hàn, thỉnh thoảng lại tìm cơ hội phá vây tiến sâu vào trong liên quân.
Nhưng Cổ Hàn lúc này lại như phát điên, xuất toàn lực liều mạng công kích. Khuôn mặt hắn vặn vẹo, gân xanh nổi lên, hai mắt cũng đã biến thành màu hồng!
-Hắn ta là ai?
Quân Khương Lâm lên tiếng.
Vừa nghe Quân Khương Lâm hỏi, Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng ngừng ăn, quay mặt nhìn Cổ Hàn.
-Đây là cửu huyền lưu sa, là hơn vạn năm cửu huyễn lưu sa của Tam Đại Thánh Địa ta…
Thanh âm Cổ Hàn như khóc:
-Tên hỗn trướng này lại dùng cửu huyền lưu sa để trùng tố thân thể! Tên vương bát đản này, lão phu muốn giết hắn!
-Là Chiến cuồng!
Quân Khương Lâm nhảy dựng lên, ánh mắt khó tin nhìn về quái vật xấu xí không hề có ngũ quan kia, không ngờ lại là Chiến Cuồng- Chiến Luân Hồi?
Chẳng lẽ hắn thoát được khỏi miệng núi lửa, nhưng thân thể đã bị hủy nên trực tiếp dùng thiên địa dị bảo Cửu Huyễn Lưu Sa để trùng tố thân thể?
Có thể… Nhưng … không thể nào!
-Chiến Cuồng? Là một trong bát đại đệ tử của Miêu Khuynh Thành sao?
Trong miệng Cửu U Thập Tứ Thiếu vẫn còn một khối thịt chưa nhai xong:
-Làm sao hắn vẫn chưa chết?
Cũng không đợi Quân Khương Lâm trả lời, hắn lại thở dại:
-Khó trách, thì ra là hắn, thảo nào khó chơi đến thế.
Từ đầu đến cuối quái vật kia không hề phát ra bất kì thanh âm nào, không ngờ lúc Cổ Hàn phát hiện ra thân phận hắn quái vật lại hét lớn.
Quái vật vốn không có ngũ quan, không biết tiếng thét này từ đâu mà ra…
Nhưng thanh âm to lớn này lại tràn ngập phẫn nộ cùng cừu hận.
Quái vật này chính là Chiến Cuồng, cũng có thể nói là Chiến Luân Hồi!
Hắn là đầu sỏ gây nên việc Thiên Trụ Sơn bị hủy.
Mà lúc này trong lòng Chiến Cuồng cũng vô cùng chán nản và phẫn nộ.
Hắn trực tiếp hủy diệt Thiên Thánh sơn, tạo ra hạo kiếp cho đại lục, sau đó lại đánh cả Tam Đại Thánh Địa, người của Thánh Địa tất nhiên hận hắn thấu xương. Nhưng hắn cũng bị Tam Đại Thánh Địa cùng Quân Khương Lâm liên thủ đánh văng vào miệng núi lửa, thân thể hoàn toàn bị hủy!
Sinh cơ bản thân vô cùng mạnh mẽ nhưng thân thể lại bị vứt vào lò thiêu, tuy nguyên linh vẫn tồn tại, hơn nữa có thể miễn cưỡng hóa thành hình người nhưng thật ra chỉ là một làn khói nhẹ mà thôi!
Chiến Cuồng cũng vô cùng bi phẫn…
Cũng có thể nói việc này là do chính hắn, tự gây nghiệt thì không thể sống.
Cũng vì vạn bất đắc dĩ hắn mới cường hành mang Cửu Huyễn Lưu Sa làm nguyên liệu trùng tố thân thể. Cửu Huyễn Lưu Sa vốn là thiên địa kỳ bảo ảo diệu vô song nhưng thủy chung vẫn không phải là thân thể con người từ lúc tiên thiên hình thành trong bụng mẹ, tuy rằng được không ít nhưng mất đi vẫn rất nhiều.
Mà lúc này hắn mạo hiểm đánh cắp toàn bộ Cửu Huyễn Lưu Sa cũng có thể nói là khiến Chiến Gia suy sụp vạn năm!
Cửu Huyễn Lưu Sa chính là vật không thể thiếu của Phiêu Miễu Huyễn phủ, chỉ cần có vật này trong tay liền có thể giữ lấy Huyễn Phủ, nắm được vị trí quan trọng, vì thế vật này đối với Chiến gia vô cùng trọng yếu.
Nếu Chiến Cuồng không xem trọng gia tộc việc gì phải ẩn nhẫn mưu tính hơn tám nghìn năm? Nếu không vạn bất đắc dĩ thế nào hắn lại dùng vật trân quý như thế cho bản thân?
Nếu không dùng, chờ đợi hắn chính là hồn phi phách tán.
Một vạn năm tích lũy Cửu Huyễn Lưu Sa lúc này bắt buộc phải dùng để trùng tu thân thể, hắn sao lại không nổi giận!
Nhưng nếu dùng Cửu Huyễn Lưu Sa có thể giữ được mạng thì cũng xem như đại cát rồi!
Bởi vì thuộc tính kì lạ của Cửu Huyễn Lưu Sa, sau khi chiến cuồng hấp thụ, tính mệnh được bảo toàn nhưng đã không còn là con người.
Không hề có bất kì đặc điểm nào của nhân loại, không xúc giác, vị giác… xem như chỉ là một loại có bề ngoài giồng con người, không thể gọi là người!
Quái vật!
Chiến Cuồng mặc dù sống vạn năm, là tuyệt thế cường giả nhưng hắn vẫn xem mình là con người.
Nhưng sau khi dùng Cửu Huyễn Lưu Sa, xem như hắn dùng xuân dược, có mỹ nữ trước mặt nhưng vật phía dưới vẫn sẽ không phản ứng!
Ngay cả ngũ quan còn không có thì làm sao giữ lại vật kia…
Cũng có thể tưởng tượng, một người khi đói bụng, món ngon trước mắt nhưng không thể dùng tay bốc ăn, không thể dùng mũi, miệng nếm trải hương vị mà chỉ có thể mổ bụng ra tống đống thức ăn đó vào, sau đó lại có thể trông thấy đám thức ăn kìa dần bị tiêu hóa trong thân thể.
Chỉ cần là con người, cho dù là tuyệt thế cường giả đều không thể chịu được việc này. Huống chi Cửu Huyễn Lưu Sa lúc này cơ hồ là trong suốt, ăn uống vào, chỉ cần nhìn xuống sẽ thấy đống thức ăn mình vừa dùng lăn tới lăn lui trong thân thể…
Cả người Chiến Cuồng lúc này như một bình thủy tinh, chỉ khác thủy tinh một chút là cứng rắn hơn, hơn nữa sau khi bị vỡ vẫn có thể khôi phục lại trong thời gian ngắn…
Cho nên đối với lời nói của Cổ Hàn, Chiến Cuồng cũng muốn phá điên. Chẳng lẽ ta muốn lắm sao, ta căn bản vẫn muốn làm người cơ mà! Cũng vì các ngươi mà ta mất đi cơ thể, ngay cả tư cách làm nam nhân cũng không có! Lúc này các ngươi lại nhìn ta, nhìn đám Cửu Huyễn Lưu Sa này mà tức giận?
Nếu hắn không hủy diệt Thiên Trụ Sơn, khiến bản thân lâm vào tai kiếp thì làm sao phải chịu đựng việc này? Cho dù mất đi thân thể vẫn có thể tùy tiện tìm một thân xác khỏe mạnh tiến vào đoạt xa!
Nhưng hắn lại trộm Cửu Huyễn Lưu Sa, khiến Thiên Trụ Sơn sụp đổ, khiến vô số núi lửa bùng phát, ngoài Tam Đại Thánh Địa có thể chống đỡ, còn lại xung quanh đã không còn bất kì ai!
Mà Tam Đại Thánh Địa lúc này cũng đã không còn cố kị gì cả!
Đem toàn bộ nhân lực tiến vào chiến trường!
Ngay cả người giữ nhà cũng không lưu lại!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.