- Chớ có làm càn! Nguyệt Nhi cô nương chính là...
Thành Đức Thao nói tới đây đột nhiên thấy lạnh sống lưng, lập tức ngậm miệng.
- Chính là cái giống gì hả?
Quân Khương Lâm cười suồng sã, nhếch mép nói:
- Ả đã ở kỹ viện thì phải cho người sờ! Ngay cả sờ cũng không được nữa thì còn làm kỹ nữ làm quái gì? Bán nghệ không bán thân, đi gạt quỷ hả? Lão tử hôm nay chính là muốn chơi ả cho sướng, thân ở thanh lâu mà trước mặt lão tử còn giả vờ là liệt nữ, ả muốn làm cái *** gì?
- Thanh danh của con nhà thế gia đều bị những kẻ như ngươi làm bại hoại hết!
Thành Đức Thao cực kỳ khinh miệt nói.
- Quân Khương Lâm, ngươi làm cho ta chán ghét khinh bỉ đến cực điểm rồi!
Vào lúc này, Thành Đức Thao đột nhiên cảm thấy tự hào: trước giờ toàn là người khác nói mình làm mất mặt mũi con cháu thế gia, hôm nay so với Quân Khương Lâm thì ta đây "sáng ngời ngời".
Thành Đức Phủng tay rung rung chỉ mặt hắn, hai mắt đỏ ngầu, "bặc" một tiếng, tay đã đặt trên chui kiếm, "choang" trường kiếm đã rút ra ba tấc, hàn quang bắn ra bốn phía.
- Quân Khương Lâm!
Nhị hoàng tử tối sầm mặt, đứng lên.
- Ngươi say rồi, quay về phủ sớm đi.
- Ta đây rượu còn chưa uống được mấy ngụm, thì làm sao say?
Quân Khương Lâm vẫn bốp chát đáp lại, gân cổ lên cãi, không chịu thua.
- Ta đợi cái tên ẻo lả này rút kiếm chém ta thành hai đoạn.
- Ta nói ngươi uống say, chính là ngươi quá chén!
Nhị hoàng tử sắc giọng, rốt cuộc không nhịn được nữa.
Phương Bác Văn tức thời tiến lên phía trước, khẽ ấn lên tay Nhị hoàng tử.
Quân Khương Lâm liếc mắt nhìn lên, ánh mặt hai người va chạm trên không trung, trừng mắt nhìn nhau, sau cùng nhếch nhếch khóe miệng, cười mà như không cười, nói.
- Nếu Nhị hoàng tử đã nói Quân Khương Lâm ta say, thì hẳn là ta say rồi vậy. Ha ha, một giọt rượu cũng chưa liếm qua mà ta đã say rồi, ha ha ha… buồn cười thay, buồn cười thay!
Cười "ha ha" hai tiếng, thuận tay quơ một cái, ly rượu "ba" một tiếng rớt xuống bên cạnh Nguyệt Nhi cô nương. Âm thanh sắc bén làm cho mọi người đều quay qua, nhíu mày xem chuyện gì.
Quân Khương Lâm dùng ngón tay chỉ vào Nguyệt Nhi cô nương, hậm hực nói:
- Tiểu tiện nhân, hôm nay có Nhị điện hạ ở đây, nể mặt điện hạ, bổn thiếu gia tạm thời bỏ qua cho ngươi! Bất quá, ta bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ngươi thanh toán món nợ này! Hừ hừ.
Vừa nói vừa như vô ý dùng ngón tay mơn trớn khố quần mình, cực kì xấu xa!
Quay ngoắt người, cười gian ác đi đến gần Thành Đức Thao, chậm rãi giơ tay ra, tát hắn hai cái bạt tai. "Ba ba" hai tiếng thật vang. Quân Khương Lâm cười mị mị nói:
- Ngươi có phải muốn giết ta lắm hay không? Chắc là muốn lắm? Ha ha ha, Thành Đức Thao, rút kiếm nửa đường không giết người được đâu. Ngươi, mai rày phải ngoan một chút nha, biết không hả?
Quay đầu lại, cười haha một cách giả tạo, phẩy phẩy tay, lại giống như phủi phủi bụi, xoay người vểnh mông nghênh ngang đi.
Tại buổi tiệc của Hoàng tử, quậy tưng một hồi, đã chiếm tiện nghi của người ta lại còn đánh người. Hoàng tử ra mặt can thiệp, vẫn dám đương trường ra lời đe dọa báo thù, mạnh tay đánh diễn viên chính, lớn tiếng mắng Thành Đức Thao, nói lời nhục mạ, dùng từ ngữ thô bỉ. Quân Khương Lâm hôm nay có thể nói là kiêu ngạo tới cực điểm, quả nhiên không phụ "tiếng lành đồn xa": Thiên Hương Đệ Nhất Hoàn Khố!
Đi xuống lầu, Quân Khương Lâm chui ngay vào kiệu. Làm người khác kinh ngạc chính là, bên trong kiệu không ngờ lại giấu hai hắc y nhân. Quân Khương Lâm thấp giọng nói gấp:
- Sau khi ta rời khỏi đây, các ngươi phải để ý cho kỹ bất kỳ động tĩnh gì của Nghê Thường Các. Sau khi Nhị hoàng tử rời đi, hai người các ngươi một người phụ trách coi chừng bồ câu đưa tin trên không, người kia chú ý những kẻ ra vào bên trong. Tuyệt đối không được phép xao nhãng!
Hai gã nhất tề gật đầu.
Cái kiệu lắc lư một chút, Quân đại công tử cho lệnh hồi phủ. Bữa nay ra ngoài, tuy không có thu hoạch cụ thể gì, nhưng cũng có thể nói là "chiến quả huy hoàng", vừa cắn Nhị hoàng tử một phát, hả giận, vừa vũ nhục cái vị Nguyệt Nhi cô nương kia thiệt đã.
Tuyệt đối không uổng chuyến đi!
Quân Khương Lâm biết rõ Nguyệt Nhi cô nương tuy đang ngụ tạm tại Nghê Thường Các, nhưng quyết không phải là người đẹp thanh lâu gì sất, lại càng không phải là kỹ nữ, nhưng những lời Quân Khương Lâm nói ban nãy, chỉ sợ ngay cả kẻ tự nhận là làm gái lầu xanh cũng chịu không nổi, càng hà huống chi một huyền khí cao thủ giả trang? Càng không phải nói, kẻ giả trang lại là một hoàng hoa khuê nữ!
Bởi vậy Quân Khương Lâm có thể chắc mười mươi cái vị Nguyệt Nhi cô nương này nhất định sẽ có động tác nào đó. Quân Khương Lâm kỳ vọng chính là điểm này.
Một điểm lợi thế chính là, Quân Khương Lâm đã nghe lén được cuộc nói chuyện giữa Nguyệt Nhi cô nương và Lưu đại nhân, tự nhiên đã nhận ra thân phận của kẻ địch này. Nhưng Nguyệt Nhi lại không biết, Quân Khương Lâm đã "khóa cố định" nàng rồi! Bởi thế mới phải chịu vũ nhục nhường ấy. Chỉ cần nàng ta vẫn còn là một người bằng xương bằng thịt chứ không phải một cục đá thì nhất định sẽ muốn báo thù!
Thu hoạch thứ ba chính là, mượn việc vũ nhục Nguyệt Nhi cô nương mà đã có thể chôn ngầm căn nguyên chia rẽ giữa Nguyệt Nhi cô nương và Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử làm người hay lưỡng lự không quyết đoán, lại còn thiếu chí lớn, nghĩ thật điều này đúng là điểm mà Nguyệt Nhi cô nương thất vọng nhất về hắn. Nếu như ngay cả nữ nhân mà bản thân muốn đeo đuổi cũng không thể bảo hộ được thì còn làm đàn ông cái giống gì! Đặc biệt là gã đàn ông này rõ ràng có lực lượng để bảo hộ nàng nhưng lại không ra tay, càng khiến người ta chán ngán.
Nếu như Quân Khương Lâm cùng Nhị hoàng tử đổi chỗ thì nhất định sẽ rống lớn: "Đây là nữ nhân của ta!", việc đầu tiên là xác định chủ quyền. Nhưng Nhị hoàng tử lại không dám, tối thiểu không có vỗ ngực giữa thanh thiên bạch nhật lên tiếng. Đây chính là điểm mà Quân Khương Lâm khinh thường hắn, phú quý vinh hoa, vương tước địa vị, có thật quan trọng đến thế không?
Thật ra thì, đây cũng chính là "điểm mù" của "Quân đại sát thủ", không phải nam nhân nào cũng vì hồng nhan mà nổi cơn thịnh nộ, cũng không phải ai cũng có thể không màng phú quý vinh hoa, tin tưởng thế giới này tuyệt đại đa số người đểu khó thể không sợ thất thố! Đặc biệt là hoàng tử đang có hy vọng với ngôi cữu ngũ!
Nhắc tới những việc đã làm đối với vị Nguyệt Nhi cô nàng này, thì đúng là cũng có hơi quá phận đối với một cô gái, nhưng dù thế đi nữa, Quân Khương Lâm trong lòng không có chút xíu tội lỗi: đối với kẻ thù, dĩ nhiên không có chuyện gì không thể làm, ngươi đã dự định muốn diệt toàn gia ta, hết lần này đến lần khác đối phó ta, thì ta chửi ngươi hai ba câu cũng không được hả? Bổn thiếu gia rất là trong lòng không hề thấy xấu hổ đó! Haha…
Nguyệt Nhi cô nương ánh mắt dõi theo kiệu Quân Khương Lâm dần đi xa, thân hình yểu điệu không nhịn được mà run bần bật, hai con mắt đỏ quạch, vệt nước mắt vẫn còn, sát cơ trong mắt điên cuồng dâng lên, Nhị hoàng tử đi đến trước mặt nàng, còn chưa kịp nói gì, nàng đã "hứ" một tiếng nặng nề quay ngoắt đầu.
Nhị hoàng tử đứng tại chỗ như trời trồng, cánh tay vẫn giữ tư thế đang vương ra, thần sắc trên mặt thay đổi liên tục!
Không ai ngờ được, vốn ban đầu mời Quân Khương Lâm dự yến bởi do có ý định kéo bè cánh, nhưng Quân Khương Lâm không ngờ lại kiêu ngạo đến mức này! Không ngờ đường đường là hoàng tử mà hắn cũng không nể mặt!
Quân Mặc Tà nghênh ngang rời đi lúc nãy, hoàn toàn phụ lòng Nhị hoàng tử, còn hoàn toàn không nể nang gì, tương đương với việc công khai quyết định không hợp tác! Điều này tương đương với cho Nhị hoàng tử một bạt tai!
Nhị hoàng tử từ lúc sinh ra đến giờ chưa bao giờ bị người khác làm cho mất mặt như vậy! Trong lòng đã hận Quân Khương Lâm không kể sao cho xiết! Hắn cứ đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, tất cả những kẻ khác cũng đều im thin thít.
Rất lâu, rất lâu, thấy trời đã tối rồi, Nhị hoàng tử cuối cùng giận dữ phất tay áo, thấp giọng nói:
- Đi thôi.
Thành Đức Thao nịnh nọt bò lại gần, nói:
- Điện hạ, tên Quân Khương Lâm này hôm nay vô lễ như vậy, có cần thuộc hạ phái vài ba người đi "dạy dỗ" hắn? Để điện hạ hả giận, có nên lấy mạng hắn
- Ngươi là heo hả?
Nhị hoàng tử lập tức quay đầu, hai tai đỏ như máu:
- Hắn vốn đã biết chắc là ta không thể đụng tới hắn, nên hôm nay mới dám ra vẻ như vậy, mà ta cũng thực sự không dám đụng tới hắn! Nếu không, tên Quân Khương Lâm kia có bao nhiêu cái gan mà dám chống đối với ta? Hôm nay xé áo bỏ đi, ngày mai liền đi kêu "tam thích sát"? Bộ óc ngươi chứa bã đậu hũ hả? Đừng nói ngươi có năng lực đụng tới hắn hay không, ngay lúc này, chỉ sợ là Quân Khương Lâm trượt chân giữa đường thì chúng ta cũng bị tình nghi nhất! Mới lúc trước Quân Chiến Thiên nổi trận một cái là huyết tẩy kinh thành, đã tỏ thái độ rõ ràng, lẽ nào ngươi muốn cái lão già dịch đó huyết tẩy Vương phủ của ta mới vui hả? Ngươi còn hiềm ta còn chưa đủ bực phiền sao?"
Vỗ mông ngựa lại thành vỗ móng ngựa, bị đá rồi. Thành Đức Thao ấp úng "a a" hai tiếng, rụt đầu rời đi, không dám ho he gì nữa. Trong lòng lại thầm mắng: "Ngươi đường đường là một hoàng tử, bị thần tử của mình mắng san sát con rùa rụt đầu, lại còn không dám kiếm người ta hả giận, lại còn giận cá chém thớt ta đây là sao hả?"
- Đây nhất định là tin tức của Quân Chiến Thiên.
Phương Bác Văn vuốt chòm râu, thong thả nói. Đọc 𝑡r𝐮𝓎ện ch𝐮ẩn không q𝐮ảng cáo ++ 𝙏r𝖴m𝙏r𝐮𝓎en﹒VN ++
- Hành vi của Quân Khương Lâm hôm nay rõ ràng là địch ý, cũng là nói, trước mắt, hắn đã chuẩn bị quyết liệt với điện hạ rồi.
- Hả? Lời này dựa vào đâu?
Nhị hoàng tử trầm tư rồi mới hỏi.
- Quân gia trước giờ không thích tham gia quốc gia chính sự, chỉ để ý đến quân đội. Đối với ba vị điện hạ ai cũng không gần không xa, khoanh tay đứng nhìn từ xa, tỏ rõ thái độ tuyệt đối không nhúng vào vũng bùn này, chính là đối sách đóng cửa an thân. Nhưng mấy ngày trước Quân Chiến Thiên nổi giận họp binh trong kinh thành, huyết tẩy phủ đệ đại thần; biểu hiện ra lực lượng cực kỳ cường hãn của Quân gia! Chỗ lực lượng này, không khách khí mà nói, ba vị điện hạ bất luận là ai nắm được cỗ lực lượng này, thì có thể lập tức đánh bại hai người kia, một mình chiếm giang sơn. Chúng ta đã có thể thấy được điểm này, hai người kia nhất định cũng thấy được.
Bởi vậy bay giờ điện hạ huynh đệ ba người chắc hẳn ai cũng có chủ ý với cỗ lực lượng này, nhưng Quân Chiến Thiên lại không nguyện ý đem con át chủ bài đại vào tay bất cứ một ai, càng không có ý định tham dự vào, dẫu hắn bạo lộ thực lực của Quân gia, thà là bị vướng phải nghi kỵ, nhưng cũng không chịu tham dự. Dưới tình huống này, muốn bảo trì thực lực lại còn thoát thân khỏi vũng bùn này, chỉ có một biện pháp.
Nhị hoàng tử từ từ hiểu ra:
- Quyết liệt với ta?
- Không! Phải nói là quyết tâm chia rõ giới tuyến với cả ba vị hoàng tử! Sau khi bạo lộ thực lực tuyệt đối cường đại như thế, cũng chỉ có thể như vậy mới khiện bệ hạ an tâm. Tối thiểu, trước khi Quân Chiến Thiên từ trần, giữ cho Quân gia khỏi suy xụp.
- Như vậy cũng chính là nói, ba vị điện hạ mời Quân Khương Lâm đến hôm nay, vô luận Quân Khương Lâm đi dự hội của ai, đều sẽ giận dữ mà dứt áo đi về. mà điện hạ ngài đây bất quá chỉ là so với hai vị điện hạ kia hơi yếu thế hơn một chút thôi, vừa khéo là Quân Khương Lâm liền chọn đến chỗ này của chúng ta…
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.
Thành Đức Thao nói tới đây đột nhiên thấy lạnh sống lưng, lập tức ngậm miệng.
- Chính là cái giống gì hả?
Quân Khương Lâm cười suồng sã, nhếch mép nói:
- Ả đã ở kỹ viện thì phải cho người sờ! Ngay cả sờ cũng không được nữa thì còn làm kỹ nữ làm quái gì? Bán nghệ không bán thân, đi gạt quỷ hả? Lão tử hôm nay chính là muốn chơi ả cho sướng, thân ở thanh lâu mà trước mặt lão tử còn giả vờ là liệt nữ, ả muốn làm cái *** gì?
- Thanh danh của con nhà thế gia đều bị những kẻ như ngươi làm bại hoại hết!
Thành Đức Thao cực kỳ khinh miệt nói.
- Quân Khương Lâm, ngươi làm cho ta chán ghét khinh bỉ đến cực điểm rồi!
Vào lúc này, Thành Đức Thao đột nhiên cảm thấy tự hào: trước giờ toàn là người khác nói mình làm mất mặt mũi con cháu thế gia, hôm nay so với Quân Khương Lâm thì ta đây "sáng ngời ngời".
Thành Đức Phủng tay rung rung chỉ mặt hắn, hai mắt đỏ ngầu, "bặc" một tiếng, tay đã đặt trên chui kiếm, "choang" trường kiếm đã rút ra ba tấc, hàn quang bắn ra bốn phía.
- Quân Khương Lâm!
Nhị hoàng tử tối sầm mặt, đứng lên.
- Ngươi say rồi, quay về phủ sớm đi.
- Ta đây rượu còn chưa uống được mấy ngụm, thì làm sao say?
Quân Khương Lâm vẫn bốp chát đáp lại, gân cổ lên cãi, không chịu thua.
- Ta đợi cái tên ẻo lả này rút kiếm chém ta thành hai đoạn.
- Ta nói ngươi uống say, chính là ngươi quá chén!
Nhị hoàng tử sắc giọng, rốt cuộc không nhịn được nữa.
Phương Bác Văn tức thời tiến lên phía trước, khẽ ấn lên tay Nhị hoàng tử.
Quân Khương Lâm liếc mắt nhìn lên, ánh mặt hai người va chạm trên không trung, trừng mắt nhìn nhau, sau cùng nhếch nhếch khóe miệng, cười mà như không cười, nói.
- Nếu Nhị hoàng tử đã nói Quân Khương Lâm ta say, thì hẳn là ta say rồi vậy. Ha ha, một giọt rượu cũng chưa liếm qua mà ta đã say rồi, ha ha ha… buồn cười thay, buồn cười thay!
Cười "ha ha" hai tiếng, thuận tay quơ một cái, ly rượu "ba" một tiếng rớt xuống bên cạnh Nguyệt Nhi cô nương. Âm thanh sắc bén làm cho mọi người đều quay qua, nhíu mày xem chuyện gì.
Quân Khương Lâm dùng ngón tay chỉ vào Nguyệt Nhi cô nương, hậm hực nói:
- Tiểu tiện nhân, hôm nay có Nhị điện hạ ở đây, nể mặt điện hạ, bổn thiếu gia tạm thời bỏ qua cho ngươi! Bất quá, ta bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ngươi thanh toán món nợ này! Hừ hừ.
Vừa nói vừa như vô ý dùng ngón tay mơn trớn khố quần mình, cực kì xấu xa!
Quay ngoắt người, cười gian ác đi đến gần Thành Đức Thao, chậm rãi giơ tay ra, tát hắn hai cái bạt tai. "Ba ba" hai tiếng thật vang. Quân Khương Lâm cười mị mị nói:
- Ngươi có phải muốn giết ta lắm hay không? Chắc là muốn lắm? Ha ha ha, Thành Đức Thao, rút kiếm nửa đường không giết người được đâu. Ngươi, mai rày phải ngoan một chút nha, biết không hả?
Quay đầu lại, cười haha một cách giả tạo, phẩy phẩy tay, lại giống như phủi phủi bụi, xoay người vểnh mông nghênh ngang đi.
Tại buổi tiệc của Hoàng tử, quậy tưng một hồi, đã chiếm tiện nghi của người ta lại còn đánh người. Hoàng tử ra mặt can thiệp, vẫn dám đương trường ra lời đe dọa báo thù, mạnh tay đánh diễn viên chính, lớn tiếng mắng Thành Đức Thao, nói lời nhục mạ, dùng từ ngữ thô bỉ. Quân Khương Lâm hôm nay có thể nói là kiêu ngạo tới cực điểm, quả nhiên không phụ "tiếng lành đồn xa": Thiên Hương Đệ Nhất Hoàn Khố!
Đi xuống lầu, Quân Khương Lâm chui ngay vào kiệu. Làm người khác kinh ngạc chính là, bên trong kiệu không ngờ lại giấu hai hắc y nhân. Quân Khương Lâm thấp giọng nói gấp:
- Sau khi ta rời khỏi đây, các ngươi phải để ý cho kỹ bất kỳ động tĩnh gì của Nghê Thường Các. Sau khi Nhị hoàng tử rời đi, hai người các ngươi một người phụ trách coi chừng bồ câu đưa tin trên không, người kia chú ý những kẻ ra vào bên trong. Tuyệt đối không được phép xao nhãng!
Hai gã nhất tề gật đầu.
Cái kiệu lắc lư một chút, Quân đại công tử cho lệnh hồi phủ. Bữa nay ra ngoài, tuy không có thu hoạch cụ thể gì, nhưng cũng có thể nói là "chiến quả huy hoàng", vừa cắn Nhị hoàng tử một phát, hả giận, vừa vũ nhục cái vị Nguyệt Nhi cô nương kia thiệt đã.
Tuyệt đối không uổng chuyến đi!
Quân Khương Lâm biết rõ Nguyệt Nhi cô nương tuy đang ngụ tạm tại Nghê Thường Các, nhưng quyết không phải là người đẹp thanh lâu gì sất, lại càng không phải là kỹ nữ, nhưng những lời Quân Khương Lâm nói ban nãy, chỉ sợ ngay cả kẻ tự nhận là làm gái lầu xanh cũng chịu không nổi, càng hà huống chi một huyền khí cao thủ giả trang? Càng không phải nói, kẻ giả trang lại là một hoàng hoa khuê nữ!
Bởi vậy Quân Khương Lâm có thể chắc mười mươi cái vị Nguyệt Nhi cô nương này nhất định sẽ có động tác nào đó. Quân Khương Lâm kỳ vọng chính là điểm này.
Một điểm lợi thế chính là, Quân Khương Lâm đã nghe lén được cuộc nói chuyện giữa Nguyệt Nhi cô nương và Lưu đại nhân, tự nhiên đã nhận ra thân phận của kẻ địch này. Nhưng Nguyệt Nhi lại không biết, Quân Khương Lâm đã "khóa cố định" nàng rồi! Bởi thế mới phải chịu vũ nhục nhường ấy. Chỉ cần nàng ta vẫn còn là một người bằng xương bằng thịt chứ không phải một cục đá thì nhất định sẽ muốn báo thù!
Thu hoạch thứ ba chính là, mượn việc vũ nhục Nguyệt Nhi cô nương mà đã có thể chôn ngầm căn nguyên chia rẽ giữa Nguyệt Nhi cô nương và Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử làm người hay lưỡng lự không quyết đoán, lại còn thiếu chí lớn, nghĩ thật điều này đúng là điểm mà Nguyệt Nhi cô nương thất vọng nhất về hắn. Nếu như ngay cả nữ nhân mà bản thân muốn đeo đuổi cũng không thể bảo hộ được thì còn làm đàn ông cái giống gì! Đặc biệt là gã đàn ông này rõ ràng có lực lượng để bảo hộ nàng nhưng lại không ra tay, càng khiến người ta chán ngán.
Nếu như Quân Khương Lâm cùng Nhị hoàng tử đổi chỗ thì nhất định sẽ rống lớn: "Đây là nữ nhân của ta!", việc đầu tiên là xác định chủ quyền. Nhưng Nhị hoàng tử lại không dám, tối thiểu không có vỗ ngực giữa thanh thiên bạch nhật lên tiếng. Đây chính là điểm mà Quân Khương Lâm khinh thường hắn, phú quý vinh hoa, vương tước địa vị, có thật quan trọng đến thế không?
Thật ra thì, đây cũng chính là "điểm mù" của "Quân đại sát thủ", không phải nam nhân nào cũng vì hồng nhan mà nổi cơn thịnh nộ, cũng không phải ai cũng có thể không màng phú quý vinh hoa, tin tưởng thế giới này tuyệt đại đa số người đểu khó thể không sợ thất thố! Đặc biệt là hoàng tử đang có hy vọng với ngôi cữu ngũ!
Nhắc tới những việc đã làm đối với vị Nguyệt Nhi cô nàng này, thì đúng là cũng có hơi quá phận đối với một cô gái, nhưng dù thế đi nữa, Quân Khương Lâm trong lòng không có chút xíu tội lỗi: đối với kẻ thù, dĩ nhiên không có chuyện gì không thể làm, ngươi đã dự định muốn diệt toàn gia ta, hết lần này đến lần khác đối phó ta, thì ta chửi ngươi hai ba câu cũng không được hả? Bổn thiếu gia rất là trong lòng không hề thấy xấu hổ đó! Haha…
Nguyệt Nhi cô nương ánh mắt dõi theo kiệu Quân Khương Lâm dần đi xa, thân hình yểu điệu không nhịn được mà run bần bật, hai con mắt đỏ quạch, vệt nước mắt vẫn còn, sát cơ trong mắt điên cuồng dâng lên, Nhị hoàng tử đi đến trước mặt nàng, còn chưa kịp nói gì, nàng đã "hứ" một tiếng nặng nề quay ngoắt đầu.
Nhị hoàng tử đứng tại chỗ như trời trồng, cánh tay vẫn giữ tư thế đang vương ra, thần sắc trên mặt thay đổi liên tục!
Không ai ngờ được, vốn ban đầu mời Quân Khương Lâm dự yến bởi do có ý định kéo bè cánh, nhưng Quân Khương Lâm không ngờ lại kiêu ngạo đến mức này! Không ngờ đường đường là hoàng tử mà hắn cũng không nể mặt!
Quân Mặc Tà nghênh ngang rời đi lúc nãy, hoàn toàn phụ lòng Nhị hoàng tử, còn hoàn toàn không nể nang gì, tương đương với việc công khai quyết định không hợp tác! Điều này tương đương với cho Nhị hoàng tử một bạt tai!
Nhị hoàng tử từ lúc sinh ra đến giờ chưa bao giờ bị người khác làm cho mất mặt như vậy! Trong lòng đã hận Quân Khương Lâm không kể sao cho xiết! Hắn cứ đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, tất cả những kẻ khác cũng đều im thin thít.
Rất lâu, rất lâu, thấy trời đã tối rồi, Nhị hoàng tử cuối cùng giận dữ phất tay áo, thấp giọng nói:
- Đi thôi.
Thành Đức Thao nịnh nọt bò lại gần, nói:
- Điện hạ, tên Quân Khương Lâm này hôm nay vô lễ như vậy, có cần thuộc hạ phái vài ba người đi "dạy dỗ" hắn? Để điện hạ hả giận, có nên lấy mạng hắn
- Ngươi là heo hả?
Nhị hoàng tử lập tức quay đầu, hai tai đỏ như máu:
- Hắn vốn đã biết chắc là ta không thể đụng tới hắn, nên hôm nay mới dám ra vẻ như vậy, mà ta cũng thực sự không dám đụng tới hắn! Nếu không, tên Quân Khương Lâm kia có bao nhiêu cái gan mà dám chống đối với ta? Hôm nay xé áo bỏ đi, ngày mai liền đi kêu "tam thích sát"? Bộ óc ngươi chứa bã đậu hũ hả? Đừng nói ngươi có năng lực đụng tới hắn hay không, ngay lúc này, chỉ sợ là Quân Khương Lâm trượt chân giữa đường thì chúng ta cũng bị tình nghi nhất! Mới lúc trước Quân Chiến Thiên nổi trận một cái là huyết tẩy kinh thành, đã tỏ thái độ rõ ràng, lẽ nào ngươi muốn cái lão già dịch đó huyết tẩy Vương phủ của ta mới vui hả? Ngươi còn hiềm ta còn chưa đủ bực phiền sao?"
Vỗ mông ngựa lại thành vỗ móng ngựa, bị đá rồi. Thành Đức Thao ấp úng "a a" hai tiếng, rụt đầu rời đi, không dám ho he gì nữa. Trong lòng lại thầm mắng: "Ngươi đường đường là một hoàng tử, bị thần tử của mình mắng san sát con rùa rụt đầu, lại còn không dám kiếm người ta hả giận, lại còn giận cá chém thớt ta đây là sao hả?"
- Đây nhất định là tin tức của Quân Chiến Thiên.
Phương Bác Văn vuốt chòm râu, thong thả nói. Đọc 𝑡r𝐮𝓎ện ch𝐮ẩn không q𝐮ảng cáo ++ 𝙏r𝖴m𝙏r𝐮𝓎en﹒VN ++
- Hành vi của Quân Khương Lâm hôm nay rõ ràng là địch ý, cũng là nói, trước mắt, hắn đã chuẩn bị quyết liệt với điện hạ rồi.
- Hả? Lời này dựa vào đâu?
Nhị hoàng tử trầm tư rồi mới hỏi.
- Quân gia trước giờ không thích tham gia quốc gia chính sự, chỉ để ý đến quân đội. Đối với ba vị điện hạ ai cũng không gần không xa, khoanh tay đứng nhìn từ xa, tỏ rõ thái độ tuyệt đối không nhúng vào vũng bùn này, chính là đối sách đóng cửa an thân. Nhưng mấy ngày trước Quân Chiến Thiên nổi giận họp binh trong kinh thành, huyết tẩy phủ đệ đại thần; biểu hiện ra lực lượng cực kỳ cường hãn của Quân gia! Chỗ lực lượng này, không khách khí mà nói, ba vị điện hạ bất luận là ai nắm được cỗ lực lượng này, thì có thể lập tức đánh bại hai người kia, một mình chiếm giang sơn. Chúng ta đã có thể thấy được điểm này, hai người kia nhất định cũng thấy được.
Bởi vậy bay giờ điện hạ huynh đệ ba người chắc hẳn ai cũng có chủ ý với cỗ lực lượng này, nhưng Quân Chiến Thiên lại không nguyện ý đem con át chủ bài đại vào tay bất cứ một ai, càng không có ý định tham dự vào, dẫu hắn bạo lộ thực lực của Quân gia, thà là bị vướng phải nghi kỵ, nhưng cũng không chịu tham dự. Dưới tình huống này, muốn bảo trì thực lực lại còn thoát thân khỏi vũng bùn này, chỉ có một biện pháp.
Nhị hoàng tử từ từ hiểu ra:
- Quyết liệt với ta?
- Không! Phải nói là quyết tâm chia rõ giới tuyến với cả ba vị hoàng tử! Sau khi bạo lộ thực lực tuyệt đối cường đại như thế, cũng chỉ có thể như vậy mới khiện bệ hạ an tâm. Tối thiểu, trước khi Quân Chiến Thiên từ trần, giữ cho Quân gia khỏi suy xụp.
- Như vậy cũng chính là nói, ba vị điện hạ mời Quân Khương Lâm đến hôm nay, vô luận Quân Khương Lâm đi dự hội của ai, đều sẽ giận dữ mà dứt áo đi về. mà điện hạ ngài đây bất quá chỉ là so với hai vị điện hạ kia hơi yếu thế hơn một chút thôi, vừa khéo là Quân Khương Lâm liền chọn đến chỗ này của chúng ta…
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.