Dịch Giả: Tiểu Láng (hay còn gọi là con Láng)
Đợt bom này đã hết phần của ta, chúc anh em Trung Thu vui vẻ, đọc truyện sảng khoái nhá, phần còn lại đòi con Tiểu Ngọc đi
Thiếu niên bên cạnh nghe được 3 chữ "tiểu công chúa" nhất thời trong mắt chợt sáng lên, ánh trăng chiếu trên mặt, hiện ra vài phần khát vọng và mê say, vị công chúa quốc sắc thiên hương, khí chất cao quý kia chính là mục tiêu mà thiếu niên này theo đuổi đã lâu.
Trong một cỗ xe ngựa, một nữ hài mặc toàn thân tuyết y, tuổi chừng mười sáu mười bảy, mi mục như vẽ, rất là xinh đẹp, nhưng trên dung mạo lại hiển lộ một cỗ tinh quái, hiển nhiên không phải là một cô bé an phận, đại để cũng là rất nghịch ngợm. Lúc này nàng đang lắc lắc cánh tay của lão giả râu trắng:
- Tam công công, ngài đang nói đến đoạn quan trọng, tại sao lại ngừng? Thật là làm cho người ta tò mò mà!
Lão đầu vẫn là hình dáng nhắm mắt giả chết. Nhưng trên nét mặt già nua đã nhăn lại như quả cà héo, lòng thầm kêu trời. Sự lợi hại của tiểu cô nương này, bản thân lão rốt cục cũng cảm nhận được rồi! Trách không được bọn họ khi biết lão phải đi cùng công chúa xuống núi đều cùng thở phù một tiếng, bộ dạng cứ như kiểu buông bỏ được gánh nặng vạn quân, sau đó lại dùng ánh mắt có chút đồng tình thương hại và hả hê mà nhìn lão, thì ra là thế.
- Ta nói này tiểu nãi nãi, từ khi người ra khỏi Ngân thành, ta liên tục kể chuyện xưa cho ngươi, thẳng cho đến bây giờ, ban ngày thì kể đến lúc trời đầy sao, buổi tối thì kể đến lúc bình minh ló dạng, lúc ăn cơm cũng phải kể, ngay cả khi phu xe Long Lân Mã được nghỉ ngơi thì lão đầu ta vẫn phải kể. Tiểu nha đầu à, Tam công công vừa mới xuất quan, bước vào giang hồ là chuyện vài chục năm trước rồi a, đâu có thể nhớ rõ ràng nhiều cố sự như vậy được chứ? Ngài hãy tha cho lão già này được không?
Lão đầu quả thực có chút khóc không ra nước mắt, nếu biết trước tính tình của công chúa là như vậy thì đã sớm từ chối chuyện này rồi.
Thực sư là khinh bỉ chính mình, lúc mà nhận được tin tức đó, vẫn còn vì có thể đi ra ngoài giải khuây mà hưng phấn một chút. Hiện tại xem ra, đây đâu phải là giải sầu? Đây rõ ràng là muốn đem lão đầu ta ra mà giày vò a.
- Ai bảo ngài nói đến chỗ mấu chốt lại tự nhiên dừng lại? Làm người ta tò mò!
Tiểu công chúa bất mãn chu cái môi lên, rồi lại làm nũng nói:
- Tam công công, ngài nhanh kể tiếp một chút đi, vị Quân gia kia, vị Quân Vô Ý đó, sau đó rốt cuộc như thế nào, còn cả đại tỷ nữa, chuyện tình hai người bọn họ thật sự cảm động lòng người a.
Tam trưởng lão trong lòng rên rỉ một tiếng, chuyện này ở Ngân thành chính là chuyện cấm kị, ai cũng không dám tùy tiện bàn luận, bản thân lão đêm qua đã nói đến vã bọt mép. Lại bị tiểu ma nữ này làm cho không còn cách nào khác, trong lúc choáng váng đầu óc mà sơ ý nói ra hai câu, chỉ là hai câu như vậy mà từ đó về sau tiểu ma nữ liền đeo dính lấy chuyện này, cứ thế lải nhải truy vấn cho đến hiện tại.
"Có để cho người ta sống không?" lão đầu có điểm muốn khóc, thẳng từ đêm qua cho tới buổi tối hôm nay, này đã là mười lăm mười sáu canh giờ rồi a.
- Lão lục! Ngươi qua đây kể chuyện cho tiểu công chúa, lão phu với ngươi đổi chỗ một chút, coi như ca ca thiếu ngươi một cái nhân tình!
Tam trưởng lão không còn cách nào khác, đưa ra yêu cầu đổi vị trí.
- Được, nhớ kỹ đó, ngươi thiếu lão phu một cái ân tình lớn, lại nói đêm hôm đó, lão phu đột nhiên phát hiện một con quỷ, đầu lưỡi thè ra rất dài. Máu tươi ở trước mặt liên tục chảy xuống, vừa vặn kể cho công chúa nghe một chút.
Lục trưởng lão cũng không phải tay vừa.
- A không! Không, không, không! Lục công công người không nên qua đây! Ta chỉ cần Tam công công kể thôi.
Lục công công nói còn chưa xong công chúa đã la hoảng lên, vội cự tuyệt không ngừng.
- Tam ca, ngươi xem, ta không thể không nể mặt ngươi rồi, công chúa không muốn ta qua đó a. Ha ha ha, tam ca ngươi chậm rãi kể nhé, đừng quên ngươi còn thiếu ta một cái ân tình lớn, ân, nhường cho ngươi công lao làm tiểu công chúa hài lòng đó, tiểu đệ ta đi ngủ trước đây.
Lục trưởng lão cười ha ha một tiếng rồi cắp đít bỏ đi.
- Đê tiện! Vô Sỉ! Không có nghĩa khí! Còn dám xưng là huynh đệ của ta!
Tam trưởng lão cực kỳ phẫn nộ mắng to.
- Tam công công, chẳng lẽ người chán ghét Tuyết Nhi sao?
Tiểu công chúa trong mắt đột nhiên lệ quang tràn ngập, giống như sắp khóc đến nơi.
- Nào có, nào có?
Trưởng lão vội vàng bác bỏ:
- Ta yêu thương Tuyết Nhi còn chưa đủ cơ mà. Ha ha…
- Vậy ngươi nhanh kể chuyện xưa cho ta đi, nói một chút về chuyện của tỷ tỷ và Quân
Vô Ý ấy, ngươi nếu không kể chính là ngươi chán ghét Tuyết Nhi rồi.
Tiểu công chúa nhất thời từ buồn chuyển vui, cười híp mắt.
Tam trưởng lão tức đến độ bất tỉnh tại chỗ.
Nghiệp chướng a, đây có phải là khoản nợ cả đời ta không.
Bánh xe lăn đều, tiểu công chúa hăng hái tràn trề, ý chí chiến đấu sục sôi, líu ríu luôn miệng không có lúc nào ngừng, vô cùng hiếu kỳ, tam trưởng lão dù là Thần Huyền cao nhân cũng không thể chịu nổi, trên nét mắt già nua nếp nhăn càng ngày càng nhiều, tình thần càng ngày càng uể oải, đoàn người cứ như vậy cách Thiên Hương Thành không còn xa nữa.
Ở một hướng khác.
Đồng dạng cũng có một đội nhân mã hướng về phái Thiên Hương Thành xuất phát.
- Quốc sư, sự kiện huyền đan lần này, thật hay giả không ai biết, chỉ sợ có chuyện xảy ra, ngài già như vậy mà cứ khinh thân phạm hiểm (lao vào chỗ nguy hiểm), có gì xảy ra thì thật là được chẳng bằng mất.
Nói chuyện chính là một hắc y nhân ngồi trên lưng ngựa, vóc người thon gầy, gương mặt sắc cạnh. Chỉ nhìn vào khuôn mặt này cũng thấy được sự thảm liệt sau khi trải qua vô số trận chiến sát phạt.
- Chuyến đi này nhìn qua nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, nhưng mà Vũ Đường ta mấy năm nay cùng với Thiên Hương vẫn là an lành vô sự, hẳn là không có vấn đề gì lớn. Chúng ta đi lần này, theo nghi thích quốc gia còn được hưởng thụ đãi ngộ cấp quốc khách. Lại nói, Thiên Hoàng quốc hiện tại ba vị hoàng tử đang đấu tranh ác liệt, chúng ta hẳn là nên đến đó "trợ giúp", đục nước béo cò, kiếm chút lợi ích. Lại nói với công phu của ta, dù cho có người thực lực ngang với ta, nhưng nếu ta nhất tâm muốn ly khai Thiên Hương mà nói, tin tưởng rằng không một ai có thể ngăn cản.
Một lão giả mặc áo bào trắng, tinh thần quắc thước, thần thái uy vũ nói:
- Nhưng thật ra ngươi lần này hộ tống ta đến Thiên Hương, nguy hiểm của ngươi trái lại còn lớn hơn. Ngươi nhiều năm cùng với Quân gia giao chiến chính là có tử cừu (cừu hận chết người); hơn nữa Quân gia hậu nhân hầu như đều là chết trong lúc đang tác chiến với ngươi, tình huống của ngươi, chỉ sợ còn nguy hiểm hơn so với ta nhiều.
- Điều đó có gì là nguy hiểm? Nếu Quân gia mà nhân cơ hội này tập kết quân lực để đối phó ta, như vậy thì bọn họ cũng không xứng làm địch nhân của ta.
Trung niên nhân khuôn mặt lãnh khốc, ung dung cười:
- Lại nói chuyện năm đó. Ngay cả bản thân ta thắng được cũng đều là mơ hồ, bất có một điều có thể khẳng định chính là, mấy người Quân gia kia không phải chết trong tay ta! Công bằng mà nói, Quân gia tam huynh đệ, bất luận là người nào ta cũng không thể địch lại!
Nói đến đây, trên mặt hắn đột nhiên hiện ra vẻ khuất nhục, phẫn nộ nói:
- Quân Vô Hối tam huynh đệ có thể nói là địch nhân ta bội phục nhất từ trước đến giờ. Ta thừa nhận ta không bằng bọn họ, dù cho năm đó ta có chết bởi tay Quân Vô Hối, ta cũng không có nửa câu oán hận, dù sao vẫn hơn hiện tại! Vài trận thắng lợi đó đều là chẳng rõ tại sao, thắng lợi như vậy với ta mà nói, thật sự là một sự sỉ nhục! Lần này đi Thiên Hương, một là hộ tống quốc sư, hai là vì một việc rất trọng yếu, ta cần phải tìm hiểu, năm đó Quân Vô Hối rốt cuộc là chết như thế nào!
- Nếu là hắn bị người hại chết. Như vậy thì ta đây, dù là địch nhân của hắn, ta cũng sẽ báo thù cho hắn.
Hắc y trung niên trên mặt hiện ra sự phân nộ, bi phẫn nói:
- Một anh hùng hán tử như vậy, như thế nào cũng không nên chết bởi mưu mô như vậy.
- Điều này tùy ngươi.
Quốc sư thâm ý cười cười:
- Ta biết ngươi mấy năm nay vẫn một mực hoài nghi ta năm đó âm thầm xuất thủ, đúng không?
- Chẳng lẽ không nên hoài nghi sao? Nhìn vào hiện tại mà nói, nếu nói có người ngấm ngầm mưu hại hai huynh đệ Quân Vô Hối, tin tưởng không có ai ngoài quốc sư!
Hắc y trung niên bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt chim ưng nhìn thằng vào mặt quốc sư.
- Ếch ngồi đáy giếng, thế gian có biết bao nhiêu người tài ba chứ, phải lấy sự thực mới chứng minh được.
Quốc sư bộ dáng điềm tĩnh, nghênh đón ánh mắt hắn:
- Thành thật cho ngươi biết, cái chết của Quân Vô Hối tuy rằng trước đây ta quả thực cũng định ra tay, thậm chí ta cũng đã tới nơi, nhưng mà thật sự không phải là do ta hạ thủ.
- Phi!
Hắc y trung niên nhân trên mặt nổi lên sự lăng nhục, dữ tợn quá lên:
- Quân nhân trong lúc chinh chiến. Các ngươi cần gì phải xen vào việc của người khác?
Ngừng lại một chút. Đột nhiên lại hét lớn một tiếng:
- Ai mượn các ngươi xen vào việc của người khác!
Quốc sư không nói gì, một lúc lâu sau mới nói:
- Triệu Kiếm Hồn, có một số việc không đơn giản là chuyện của quân nhân. Vì quốc gia, vì thân nhân, không phải là trò đùa.
Nói xong những lời này, mắt thấy đối phương khuôn mặt u ám như bóng đêm liền cũng không lên tiếng nữa.
Triệu Kiếm Hồn, gã hắc y trung niên nhân này, dĩ nhiên lại là đệ nhất đại tướng của Vũ Đường đế quốc, là kẻ kịch lâu năm của ba huynh đệ Quân Vô Hối, Quân Vô Mộng và Quân Vô Ý.
Triệu Kiếm Hồn kiệt ngạo cười, trầm thấp nói:
- Quân Vô Hối và Quân Vô Mộng tuy rằng đã chết, nhưng lão tam Quân Vô Ý thì vẫn còn sống, có một số việc, sớm muộn gì cũng sẽ phơi bày ra ánh sáng! Ta tuyệt không chấp nhận thắng lợi khuất nhục như vây.
"Những năm gần đây, liên tục là bốn trận thắng lợi đều là mơ mơ hồ hồ, thật sự làm ta phát điên rồi! Ngươi biết không?" Triệu Kiếm Hồn ngửa mặt lên trời thở dài.
Lại một phương hướng khác. Cũng là ở chỗ biên giới quốc gia, cũng có một đội nhân mã, đang tiến nhanh đi tới, mà cái phương hướng này là thuộc về Thần Tứ đế quốc.
Xa xôi trên đại thảo nguyên, một trung niên toàn thân hắc y, một trung niên nhân ngạo nghễ trước thảo nguyên rộng lớn vạn dặm. Một con diều hâu nhỏ từ trong tay hắn bay lên. Hai tay hắn nhẹ nhàng khoanh sau lưng, khuông mặt trầm tĩnh khẽ mỉm cười: "Cửu cấp đỉnh phong huyền đan? Thật là đồ tốt, dù cho là không vì huyền đan, có thể được so chiêu cùng anh hùng trong thiên hạ cũng là điều thú vị nhất trong đời!"
Người trung niên đó, dáng người cao lớn, hai chân thon dài, khuôn mặt nhìn như bình thường, nhưng lại vô hình tản ra mị lực nhiếp hồn người. Một khối tóc dài không cột lại, cứ như thế mà tự nhiên rũ xuống lại làm cho cả người hắn thoạt nhìn tràn ngập khí chất tà mị, hắn cứ như vậy lẳng lặng đứng yên, nhưng lại giống như là tiếp nhận hàng nghìn hàng vạn sinh linh trên thảo nguyên bái lạy hắn! Giống như một tên ma vương đột nhiên hiện ra từ tầng tầng lớp lớp hắc vụ (màn sương dày màu đen), ngạo nghễ từ trên cao quan sát chúng sinh bên dưới.
- Là giao long ngươi liền phiên giang đảo hải, là hùng ưng người liên vật lộn trời cao! Thiên Hương Thành, ta Ưng Bác Không tới đây!
Vị này chính là cường giả hoành phong một đời tôn xưng là "Thảo Nguyên Ưng Thần", hắn ngửa mặt lên trời rống lớn tiếng, theo tiếng rít này, bầu trời trên đại thảo nguyên đột nhiên phong vân xao động.
Cùng lúc đó, còn có vô số các đội nhân mã linh tinh, hoặc ba người một đội, hoặc năm người một đội, nhiều nhất cũng chỉ là mười mấy người, thậm chí còn có vô số những kẽ đơn thương độc mã đã tới đích, mục tiêu chỉ có một.
Thiên Hương Thành! Rất nhiều đội ngũ tụ tập tới Thiên Hương.
Cùng lúc đó, trong Thiên Phạt rừng rậm xa xôi thần bí, không ngừng có các loại huyền thú phi hành như thiểm điện xẹt qua, tức thì, Thiên Phạt rừng rậm an tĩnh cũng nổi lên từng đợt ba động, thần niệm mạnh mẽ không ngừng vọt lên, ở trên không toàn bộ khu rừng kích động, thật lâu không ngừng, xem ra không chỉ là ở nhân gian, ngay cả Thiên Phạt rừng rậm rời xa trần thế như vậy, cũng có chút biến cố không rõ nguyên nhân, xuất hiện một ít biến dĩ bất bình thường.
Một lúc lâu sau, một tiếng rít gào chấn không vang lên:
- Cửu cấp đỉnh phong huyền đan, sao lại có thể rơi vào trong tay huyền giả? Đó là sự sỉ nhục lớn nhất đối với chúng ta.
Uy áp nghiêng trời lệch đất ầm ầm kích động trong thiên địa, hàng tỉ sinh linh trong Thiên Phạt rừng rậm đều không tự chủ được mà run rẩy.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.
Đợt bom này đã hết phần của ta, chúc anh em Trung Thu vui vẻ, đọc truyện sảng khoái nhá, phần còn lại đòi con Tiểu Ngọc đi
Thiếu niên bên cạnh nghe được 3 chữ "tiểu công chúa" nhất thời trong mắt chợt sáng lên, ánh trăng chiếu trên mặt, hiện ra vài phần khát vọng và mê say, vị công chúa quốc sắc thiên hương, khí chất cao quý kia chính là mục tiêu mà thiếu niên này theo đuổi đã lâu.
Trong một cỗ xe ngựa, một nữ hài mặc toàn thân tuyết y, tuổi chừng mười sáu mười bảy, mi mục như vẽ, rất là xinh đẹp, nhưng trên dung mạo lại hiển lộ một cỗ tinh quái, hiển nhiên không phải là một cô bé an phận, đại để cũng là rất nghịch ngợm. Lúc này nàng đang lắc lắc cánh tay của lão giả râu trắng:
- Tam công công, ngài đang nói đến đoạn quan trọng, tại sao lại ngừng? Thật là làm cho người ta tò mò mà!
Lão đầu vẫn là hình dáng nhắm mắt giả chết. Nhưng trên nét mặt già nua đã nhăn lại như quả cà héo, lòng thầm kêu trời. Sự lợi hại của tiểu cô nương này, bản thân lão rốt cục cũng cảm nhận được rồi! Trách không được bọn họ khi biết lão phải đi cùng công chúa xuống núi đều cùng thở phù một tiếng, bộ dạng cứ như kiểu buông bỏ được gánh nặng vạn quân, sau đó lại dùng ánh mắt có chút đồng tình thương hại và hả hê mà nhìn lão, thì ra là thế.
- Ta nói này tiểu nãi nãi, từ khi người ra khỏi Ngân thành, ta liên tục kể chuyện xưa cho ngươi, thẳng cho đến bây giờ, ban ngày thì kể đến lúc trời đầy sao, buổi tối thì kể đến lúc bình minh ló dạng, lúc ăn cơm cũng phải kể, ngay cả khi phu xe Long Lân Mã được nghỉ ngơi thì lão đầu ta vẫn phải kể. Tiểu nha đầu à, Tam công công vừa mới xuất quan, bước vào giang hồ là chuyện vài chục năm trước rồi a, đâu có thể nhớ rõ ràng nhiều cố sự như vậy được chứ? Ngài hãy tha cho lão già này được không?
Lão đầu quả thực có chút khóc không ra nước mắt, nếu biết trước tính tình của công chúa là như vậy thì đã sớm từ chối chuyện này rồi.
Thực sư là khinh bỉ chính mình, lúc mà nhận được tin tức đó, vẫn còn vì có thể đi ra ngoài giải khuây mà hưng phấn một chút. Hiện tại xem ra, đây đâu phải là giải sầu? Đây rõ ràng là muốn đem lão đầu ta ra mà giày vò a.
- Ai bảo ngài nói đến chỗ mấu chốt lại tự nhiên dừng lại? Làm người ta tò mò!
Tiểu công chúa bất mãn chu cái môi lên, rồi lại làm nũng nói:
- Tam công công, ngài nhanh kể tiếp một chút đi, vị Quân gia kia, vị Quân Vô Ý đó, sau đó rốt cuộc như thế nào, còn cả đại tỷ nữa, chuyện tình hai người bọn họ thật sự cảm động lòng người a.
Tam trưởng lão trong lòng rên rỉ một tiếng, chuyện này ở Ngân thành chính là chuyện cấm kị, ai cũng không dám tùy tiện bàn luận, bản thân lão đêm qua đã nói đến vã bọt mép. Lại bị tiểu ma nữ này làm cho không còn cách nào khác, trong lúc choáng váng đầu óc mà sơ ý nói ra hai câu, chỉ là hai câu như vậy mà từ đó về sau tiểu ma nữ liền đeo dính lấy chuyện này, cứ thế lải nhải truy vấn cho đến hiện tại.
"Có để cho người ta sống không?" lão đầu có điểm muốn khóc, thẳng từ đêm qua cho tới buổi tối hôm nay, này đã là mười lăm mười sáu canh giờ rồi a.
- Lão lục! Ngươi qua đây kể chuyện cho tiểu công chúa, lão phu với ngươi đổi chỗ một chút, coi như ca ca thiếu ngươi một cái nhân tình!
Tam trưởng lão không còn cách nào khác, đưa ra yêu cầu đổi vị trí.
- Được, nhớ kỹ đó, ngươi thiếu lão phu một cái ân tình lớn, lại nói đêm hôm đó, lão phu đột nhiên phát hiện một con quỷ, đầu lưỡi thè ra rất dài. Máu tươi ở trước mặt liên tục chảy xuống, vừa vặn kể cho công chúa nghe một chút.
Lục trưởng lão cũng không phải tay vừa.
- A không! Không, không, không! Lục công công người không nên qua đây! Ta chỉ cần Tam công công kể thôi.
Lục công công nói còn chưa xong công chúa đã la hoảng lên, vội cự tuyệt không ngừng.
- Tam ca, ngươi xem, ta không thể không nể mặt ngươi rồi, công chúa không muốn ta qua đó a. Ha ha ha, tam ca ngươi chậm rãi kể nhé, đừng quên ngươi còn thiếu ta một cái ân tình lớn, ân, nhường cho ngươi công lao làm tiểu công chúa hài lòng đó, tiểu đệ ta đi ngủ trước đây.
Lục trưởng lão cười ha ha một tiếng rồi cắp đít bỏ đi.
- Đê tiện! Vô Sỉ! Không có nghĩa khí! Còn dám xưng là huynh đệ của ta!
Tam trưởng lão cực kỳ phẫn nộ mắng to.
- Tam công công, chẳng lẽ người chán ghét Tuyết Nhi sao?
Tiểu công chúa trong mắt đột nhiên lệ quang tràn ngập, giống như sắp khóc đến nơi.
- Nào có, nào có?
Trưởng lão vội vàng bác bỏ:
- Ta yêu thương Tuyết Nhi còn chưa đủ cơ mà. Ha ha…
- Vậy ngươi nhanh kể chuyện xưa cho ta đi, nói một chút về chuyện của tỷ tỷ và Quân
Vô Ý ấy, ngươi nếu không kể chính là ngươi chán ghét Tuyết Nhi rồi.
Tiểu công chúa nhất thời từ buồn chuyển vui, cười híp mắt.
Tam trưởng lão tức đến độ bất tỉnh tại chỗ.
Nghiệp chướng a, đây có phải là khoản nợ cả đời ta không.
Bánh xe lăn đều, tiểu công chúa hăng hái tràn trề, ý chí chiến đấu sục sôi, líu ríu luôn miệng không có lúc nào ngừng, vô cùng hiếu kỳ, tam trưởng lão dù là Thần Huyền cao nhân cũng không thể chịu nổi, trên nét mắt già nua nếp nhăn càng ngày càng nhiều, tình thần càng ngày càng uể oải, đoàn người cứ như vậy cách Thiên Hương Thành không còn xa nữa.
Ở một hướng khác.
Đồng dạng cũng có một đội nhân mã hướng về phái Thiên Hương Thành xuất phát.
- Quốc sư, sự kiện huyền đan lần này, thật hay giả không ai biết, chỉ sợ có chuyện xảy ra, ngài già như vậy mà cứ khinh thân phạm hiểm (lao vào chỗ nguy hiểm), có gì xảy ra thì thật là được chẳng bằng mất.
Nói chuyện chính là một hắc y nhân ngồi trên lưng ngựa, vóc người thon gầy, gương mặt sắc cạnh. Chỉ nhìn vào khuôn mặt này cũng thấy được sự thảm liệt sau khi trải qua vô số trận chiến sát phạt.
- Chuyến đi này nhìn qua nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, nhưng mà Vũ Đường ta mấy năm nay cùng với Thiên Hương vẫn là an lành vô sự, hẳn là không có vấn đề gì lớn. Chúng ta đi lần này, theo nghi thích quốc gia còn được hưởng thụ đãi ngộ cấp quốc khách. Lại nói, Thiên Hoàng quốc hiện tại ba vị hoàng tử đang đấu tranh ác liệt, chúng ta hẳn là nên đến đó "trợ giúp", đục nước béo cò, kiếm chút lợi ích. Lại nói với công phu của ta, dù cho có người thực lực ngang với ta, nhưng nếu ta nhất tâm muốn ly khai Thiên Hương mà nói, tin tưởng rằng không một ai có thể ngăn cản.
Một lão giả mặc áo bào trắng, tinh thần quắc thước, thần thái uy vũ nói:
- Nhưng thật ra ngươi lần này hộ tống ta đến Thiên Hương, nguy hiểm của ngươi trái lại còn lớn hơn. Ngươi nhiều năm cùng với Quân gia giao chiến chính là có tử cừu (cừu hận chết người); hơn nữa Quân gia hậu nhân hầu như đều là chết trong lúc đang tác chiến với ngươi, tình huống của ngươi, chỉ sợ còn nguy hiểm hơn so với ta nhiều.
- Điều đó có gì là nguy hiểm? Nếu Quân gia mà nhân cơ hội này tập kết quân lực để đối phó ta, như vậy thì bọn họ cũng không xứng làm địch nhân của ta.
Trung niên nhân khuôn mặt lãnh khốc, ung dung cười:
- Lại nói chuyện năm đó. Ngay cả bản thân ta thắng được cũng đều là mơ hồ, bất có một điều có thể khẳng định chính là, mấy người Quân gia kia không phải chết trong tay ta! Công bằng mà nói, Quân gia tam huynh đệ, bất luận là người nào ta cũng không thể địch lại!
Nói đến đây, trên mặt hắn đột nhiên hiện ra vẻ khuất nhục, phẫn nộ nói:
- Quân Vô Hối tam huynh đệ có thể nói là địch nhân ta bội phục nhất từ trước đến giờ. Ta thừa nhận ta không bằng bọn họ, dù cho năm đó ta có chết bởi tay Quân Vô Hối, ta cũng không có nửa câu oán hận, dù sao vẫn hơn hiện tại! Vài trận thắng lợi đó đều là chẳng rõ tại sao, thắng lợi như vậy với ta mà nói, thật sự là một sự sỉ nhục! Lần này đi Thiên Hương, một là hộ tống quốc sư, hai là vì một việc rất trọng yếu, ta cần phải tìm hiểu, năm đó Quân Vô Hối rốt cuộc là chết như thế nào!
- Nếu là hắn bị người hại chết. Như vậy thì ta đây, dù là địch nhân của hắn, ta cũng sẽ báo thù cho hắn.
Hắc y trung niên trên mặt hiện ra sự phân nộ, bi phẫn nói:
- Một anh hùng hán tử như vậy, như thế nào cũng không nên chết bởi mưu mô như vậy.
- Điều này tùy ngươi.
Quốc sư thâm ý cười cười:
- Ta biết ngươi mấy năm nay vẫn một mực hoài nghi ta năm đó âm thầm xuất thủ, đúng không?
- Chẳng lẽ không nên hoài nghi sao? Nhìn vào hiện tại mà nói, nếu nói có người ngấm ngầm mưu hại hai huynh đệ Quân Vô Hối, tin tưởng không có ai ngoài quốc sư!
Hắc y trung niên bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt chim ưng nhìn thằng vào mặt quốc sư.
- Ếch ngồi đáy giếng, thế gian có biết bao nhiêu người tài ba chứ, phải lấy sự thực mới chứng minh được.
Quốc sư bộ dáng điềm tĩnh, nghênh đón ánh mắt hắn:
- Thành thật cho ngươi biết, cái chết của Quân Vô Hối tuy rằng trước đây ta quả thực cũng định ra tay, thậm chí ta cũng đã tới nơi, nhưng mà thật sự không phải là do ta hạ thủ.
- Phi!
Hắc y trung niên nhân trên mặt nổi lên sự lăng nhục, dữ tợn quá lên:
- Quân nhân trong lúc chinh chiến. Các ngươi cần gì phải xen vào việc của người khác?
Ngừng lại một chút. Đột nhiên lại hét lớn một tiếng:
- Ai mượn các ngươi xen vào việc của người khác!
Quốc sư không nói gì, một lúc lâu sau mới nói:
- Triệu Kiếm Hồn, có một số việc không đơn giản là chuyện của quân nhân. Vì quốc gia, vì thân nhân, không phải là trò đùa.
Nói xong những lời này, mắt thấy đối phương khuôn mặt u ám như bóng đêm liền cũng không lên tiếng nữa.
Triệu Kiếm Hồn, gã hắc y trung niên nhân này, dĩ nhiên lại là đệ nhất đại tướng của Vũ Đường đế quốc, là kẻ kịch lâu năm của ba huynh đệ Quân Vô Hối, Quân Vô Mộng và Quân Vô Ý.
Triệu Kiếm Hồn kiệt ngạo cười, trầm thấp nói:
- Quân Vô Hối và Quân Vô Mộng tuy rằng đã chết, nhưng lão tam Quân Vô Ý thì vẫn còn sống, có một số việc, sớm muộn gì cũng sẽ phơi bày ra ánh sáng! Ta tuyệt không chấp nhận thắng lợi khuất nhục như vây.
"Những năm gần đây, liên tục là bốn trận thắng lợi đều là mơ mơ hồ hồ, thật sự làm ta phát điên rồi! Ngươi biết không?" Triệu Kiếm Hồn ngửa mặt lên trời thở dài.
Lại một phương hướng khác. Cũng là ở chỗ biên giới quốc gia, cũng có một đội nhân mã, đang tiến nhanh đi tới, mà cái phương hướng này là thuộc về Thần Tứ đế quốc.
Xa xôi trên đại thảo nguyên, một trung niên toàn thân hắc y, một trung niên nhân ngạo nghễ trước thảo nguyên rộng lớn vạn dặm. Một con diều hâu nhỏ từ trong tay hắn bay lên. Hai tay hắn nhẹ nhàng khoanh sau lưng, khuông mặt trầm tĩnh khẽ mỉm cười: "Cửu cấp đỉnh phong huyền đan? Thật là đồ tốt, dù cho là không vì huyền đan, có thể được so chiêu cùng anh hùng trong thiên hạ cũng là điều thú vị nhất trong đời!"
Người trung niên đó, dáng người cao lớn, hai chân thon dài, khuôn mặt nhìn như bình thường, nhưng lại vô hình tản ra mị lực nhiếp hồn người. Một khối tóc dài không cột lại, cứ như thế mà tự nhiên rũ xuống lại làm cho cả người hắn thoạt nhìn tràn ngập khí chất tà mị, hắn cứ như vậy lẳng lặng đứng yên, nhưng lại giống như là tiếp nhận hàng nghìn hàng vạn sinh linh trên thảo nguyên bái lạy hắn! Giống như một tên ma vương đột nhiên hiện ra từ tầng tầng lớp lớp hắc vụ (màn sương dày màu đen), ngạo nghễ từ trên cao quan sát chúng sinh bên dưới.
- Là giao long ngươi liền phiên giang đảo hải, là hùng ưng người liên vật lộn trời cao! Thiên Hương Thành, ta Ưng Bác Không tới đây!
Vị này chính là cường giả hoành phong một đời tôn xưng là "Thảo Nguyên Ưng Thần", hắn ngửa mặt lên trời rống lớn tiếng, theo tiếng rít này, bầu trời trên đại thảo nguyên đột nhiên phong vân xao động.
Cùng lúc đó, còn có vô số các đội nhân mã linh tinh, hoặc ba người một đội, hoặc năm người một đội, nhiều nhất cũng chỉ là mười mấy người, thậm chí còn có vô số những kẽ đơn thương độc mã đã tới đích, mục tiêu chỉ có một.
Thiên Hương Thành! Rất nhiều đội ngũ tụ tập tới Thiên Hương.
Cùng lúc đó, trong Thiên Phạt rừng rậm xa xôi thần bí, không ngừng có các loại huyền thú phi hành như thiểm điện xẹt qua, tức thì, Thiên Phạt rừng rậm an tĩnh cũng nổi lên từng đợt ba động, thần niệm mạnh mẽ không ngừng vọt lên, ở trên không toàn bộ khu rừng kích động, thật lâu không ngừng, xem ra không chỉ là ở nhân gian, ngay cả Thiên Phạt rừng rậm rời xa trần thế như vậy, cũng có chút biến cố không rõ nguyên nhân, xuất hiện một ít biến dĩ bất bình thường.
Một lúc lâu sau, một tiếng rít gào chấn không vang lên:
- Cửu cấp đỉnh phong huyền đan, sao lại có thể rơi vào trong tay huyền giả? Đó là sự sỉ nhục lớn nhất đối với chúng ta.
Uy áp nghiêng trời lệch đất ầm ầm kích động trong thiên địa, hàng tỉ sinh linh trong Thiên Phạt rừng rậm đều không tự chủ được mà run rẩy.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.