Quân Khương Lâm nói xong, nhìn đám người đờ người ra đến giờ vẫn còn chưa kịp phản ứng. Khẽ cười một tiếng, âm trầm nói:
- Các ngươi còn không đi? Cũng muốn giống hắn, thà tan xương nát thịt cũng muốn lưu được trong sạch ở nhân gian phải không? Dù sao ta đối với cái này vẫn có hứng thú, hay là các ngươi với tên ở trên kia thực sự…hắc hắc… muốn chứng minh cho lão tử xem!
Mấy nghìn người đồng loạt lui về phía sau từng bước, nhiều người đột nhiên kêu thất thanh, sợ tới mức ngã nhão trên mặt đất bị kẻ khác dẫm đạp lên người.
- Ta nói một lần cuối cùng, chỉ một lần này nữa thôi! Sau này trong Thiên Hương thành, loại chuyện như vậy đừng để cho ta nghe được!
Quân Khương Lâm lạnh lùng lẫm liệt quét nhìn một vòng. Thanh âm giống như gió đông rét lạnh:
- Các ngươi thích nhiều chuyện, các ngươi thích đàm luận, đó là chuyện của các ngươi, ta không quản, chỉ cẩn đừng để ta nghe được! Nếu không ta cũng không ngại tìm một chút trong sạch của các ngươi, trong sạch của chín họ các ngươi!
- Tất cả cút hết cho ta!
Quân Khương Lâm hét lớn một tiếng.
Nhất thời đám người một trận kinh hoàng, mấy nghìn người té lên té xuống, chật vật mà rời đi.
- Cỡ con kiến hôi thế này mà cũng vọng tưởng tìm Quân Khương Lâm ta gây phiền phức!
Quân Khương Lâm cười ha hả. Đột nhiên thân mình lơ lửng bay lên phía cột cờ, một cước dẫm nát đỉnh đầu đại hán của Mạnh gia. Quay đầu lại hướng Thiên Hương thành quát to thành tiếng:
- Các ngươi chán sống sao?
Thanh âm như sét đánh, cuồn cuồn truyền khắp Thiên Hương thành.
Khí thế cuồn cuồn, mang theo vô vàn sát khí. Giống như là bầu rời bão táp ầm ầm đổ xuống cửa thành, không khoan nhượng vạch ra một cái lối đi!
Quân Khương Lâm đứng giữa cửa thành, như một người giữ ải, ánh mặt trời buổi chiều chiếu lên người hắn, bóng người đổ dài vào trong thành. Tựa hồ như muốn làm thành ngàn năm thành cổ, bản thân mình hóa thành bóng ma trong thành.
Ở phía trước, hàng nghìn người như cừu thấy sói, bỏ chạy toán loạn. Quân Khương Lâm khí thế như đao, kiếm như điên, như ma, thẳng hướng tiến vào trong thành!
Càng lúc càng có nhiều người không tự chủ được bị khí thế kinh người của Quân Khương Lâm chấn nhiếp, lùi lại, tạo thành một đường đi tới!
Một con đường lớn chỉnh tề!
Quân Khương Lâm bẻ bẻ cổ, ánh mắt liếc nhìn cửa thành một hồi rồi vung roi ngựa lên, ba, giòn vang một tiếng. Nghiêng đầu, quát nói:
- Lão tử vào thành. Hôm nay lão tử muốn nhìn Thiên Hương thành rốt cuộc có bao nhiêu kẻ ba hoa! Rốt cuộc có bao nhiêu người là dũng sĩ không sợ chết! Có bao nhiêu kẻ muốn lưu lại trong sạch, cuối cùng là có thể mấy người lưu lại trong sạch! Lão tử sẽ đếm coi có bao nhiêu!
Hai chân kẹp lại, tiếng vó ngựa vang lên. Quân Khương Lâm gào to thành tiếng, dẫn đầu đoàn người tiến vào thành.
Mấy ngàn vạn người thấy hắn phóng ngựa liền theo sau tiến vào, miệng câm như hến!
Lòng nặng trĩu, Quản Thanh Hàn tam nữ ngồi trong xe ngựa ở phía sau hắn, chẫm rãi đi tới.
Những lời này của hắn làm cho tất cả mọi người cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng vẫn có ngoại lệ, ngoại lệ duy nhất đó là Quân Vô Ý.
Quân tam gia liếc mắt nhìn Quân Khương Lâm ngồi trên lưng ngựa cao ngất ngưởng, không khỏi nói thầm:
- Mở miệng một tiếng lão tử, hai tiếng lão tử, lại không biết quay đầu lại nhìn xem ta đây mới chân chính là lão tử, không biết hắn đặt thúc thúc của hắn ở chỗ nào? Con mẹ nó, thật là quá đáng mà!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Trấn Hồn
3. Không Cần Cậu Báo Ân
4. Chế Ngự Nam Thần
=====================================
Hắn oán hận hừ thành tiếng, có chút điểm khuất tất mà đi theo đoàn xe mã tiến vào thành.
Quân Khương Lâm ngồi trên lưng ngựa, cả người toát ra hàn khí, lạnh khốc, mặt âm trầm, thân hình thẳng tắp, môi mím chặt, mày kiếm thoáng dựng lên, ánh mắt của hắn nhìn tới phương nào, phương đó một trận kinh hoàng, xôn xao.
Bỗng nhiên, một âm thanh rất nhỏ nhưng có thể nghe rõ ràng, một giọng nói vang lên:
- Không biết hắn là thần thánh phương nào? Cùng chị dâu của mình thông dâm mà vẫn hào khí, vênh váo ra mặt? Thật không biết thẹn!
Quân Khương Lâm ngồi trên lưng ngựa, thân thể hoàn toàn bất động, nhưng một đạo ngân quang trong tay áo chợt động, chỉ thấy hán tử gầy đét như cầy sấy bị hắn lôi ra từ trong đám người. Cũng không nói năng gì liền vung tay, người nọ tức thì bị treo lên cột cờ.
Giữa yết hầu thủng một lỗ máu. Trên mặt thần sắc xem thường vẫn còn chưa tiêu.
Trên người tên này huyền khí kim quang chỉ kịp lóe lên rồi lập tức tan biến. Hiển nhiên cũng là một vị huyền khí cao thủ, che dấu thân phận trong đám người chuẩn bị khởi sự. Bất quá so ra mà nói, hắn vẫn còn may mắn bởi vì trong nháy mắt đã tuyệt khí mà chết.
Bốn phía lại là nổi lên một trận kinh hô, đám người lần thứ hai bắt đầu liều mạng lùi về sau, mang theo ánh mắt vô tận khủng bố nhìn Quân Khương Lâm, tiểu tử này chẳng lẽ điên rồi sao. Chẳng lẽ đúng như hắn nói, cứ trắng trợn giết người sao?
Trong đám người cuối cùng, một số hán tử cả người toát mồ hôi lạnh, kiệt lực từ từ hướng về phía sau, cơ hồ vội vã, cấp tốc chạy trốn.
Nhưng Quân Khương Lâm đã dùng thần thức khổng lồ bao phủ toàn bộ. Há lại để cho bọn hắn chạy thoát thân. Quân Khương Lâm ánh mắt phát lạnh, hai tay giơ lên, kim quang thoáng hiện, chợt lướt qua. Bảy tám đại hán chạy phía trước đột nhiên té ngã trên mặt đất, từng người hậu tâm đều có lủng một lỗ, phía trước là một thanh phi đao lóng lánh, giống như ngọc trong đá, dưới ánh mặt trời sang lạn lấp lánh!
Vài tên Tàn Thiên đội bước nhanh tới, thu hồi phi đao, cung kính dâng trở lại.
Quân Khương Lâm mắt không chút biểu tình, đưa tay tiếp nhận. Tám phi đao trong tay xoay một vòng, kim quang lượt lờ rồi đột nhiên biến mất.
Tiếp tục âm trầm đi tới. Khuôn mặt hắn tuấn tú rõ ràng như muốn nói:
- Ta đã nói rồi, tuyệt không nhắc lại lần thứ hai. Chỉ cần có người dám mở miệng, ta liền dám giết! Ngươi chỉ cần mở miệng, đáng chết, liền nhất định phải chết!
- Tuyệt! Không! Khoan! Nhượng!
Phía trước, ba vị tài tử giống như đang khóc, cầm lấy loa phóng thanh mà Quân Khương Lâm sơ chế, khản cả giọng kêu to:
- Quân tam công tử vĩ đại, Quân tam công tử cao thượng, đây là người tốt nhất, thiện lương nhất, nhân từ nhất. Chúng ta hoan nghênh người trở lại Thiên Hương!
Mỗi lần mỗi hét to, giờ phút này bọn hắn sớm đã không biết mình hô cái gì nữa. Trên mặt nước mắt giàn giụa, vô hạn tủi nhục ở trên mặt nhưng cũng không dám vọng động. Bóng ma tử thần như bao phủ phía trên đầu bọn chúng.
Thanh âm sớm đã khàn khàn, cổ họng từ lâu trải qua sưng phù lên nhưng bọn hắn cũng không dám dừng lại. Bọn hắn lúc này chỉ có một mục đích duy nhất, sống sót mà ra. Một ít thống khổ có tính là gì. Để sống sót, tất cả đều có thể…
Đột nhiên phía trước chạy ra ba bốn mươi người, đúng là Văn Tinh thư viện học sinh. Một người trong đám kinh ngạc chào đón nói:
- Hàn huynh? Nhan huynh? Tần huynh? Các ngươi ở đây làm gì? Các ngươi điên rồi sao? Sao lại làm kẻ mở đường cho tên tiểu nhân đê tiện kia?
Tần Cầu Sĩ ba người nào dám trả lời hắn. Chỉ có thể liều mạng đưa mắt ra hiệu, ý bảo hắn đi nhanh lên. Nhưng vị này học sinh thế nào đột nhiên minh bạch được điều gì, nhất thời trong lòng căm phẫn, giận dữ nói:
- Quân Khương Lâm. Ngươi. Đồ vô sĩ không coi vua ra gì? Thông dâm tẩu tẩu, đạo đức bại hoại thì thôi. Lại còn lăng nhục Thiên Hương học sinh chúng ta, những tài năng của Văn Tinh thư viện! Ngươi thực là quá đáng!
Phía sau không ít người từng thấy huyết tinh, hiển nhiên hiểu biết rất nhiều, có người tiến lên cực lực lôi kéo hắn, không ngờ tiểu tử này vẫn gân cổ hét lớn:
- Đồ vô sĩ này, ta thề không đội trời chung với hắn!
Quân Khương Lâm lạnh lẽo ánh mắt quét tới, lông mi nhẹ nhàng giương lên, thản nhiên nói
- Giết!
Một đạo kiếm quang bay ra, cũng không biết là ai, trực tiếp đem thư sinh chặn đường chém thành hai đoạn! Thư sinh mới rồi còn kêu to, mắt vẫn không dám tin, ngã xuống trong vũng máu!
Quân Khương Lâm phóng ngựa đi tới thân thể của hắn, than thở nhẹ một tiếng:
- Có lẽ ngươi thật sự có gan muốn ta khó xử. Nhưng đây cũng chỉ là "có lẽ" mà thôi. Ngươi hiện tại xuất hiện lúc này làm cho ta không thể không giết chết ngươi. Nói phải giữ lời, không thì người khác khó mà tin được. Ta đã nói tự nhiên phải tuân thủ, ngươi có thể không tin, nhưng ta cũng có chút hối tiếc người can đảm như ngươi. Kiếp sau ngươi hãy nhớ kỹ. Khi ra ngoài lăn lộn, trong ngàn vạn thứ, hai thứ nhất định phải có.,.
Quân Khương Lâm sắc mặt hờ hững, phóng ngựa đi trước, cũng không quay đầu lại. Nhưng thanh âm của hắn nhẹ nhàng truyền tới:
- Thứ nhất, ngươi phải có thực lực đủ để ứng phó hết thảy chuyện xấu, thứ hai, ngươi tuyệt đối không nên trêu chọc kẻ cường đại. Chỉ bằng chí khí và đảm lượng thì chỉ có thể cùng người khác lập uy mà không thể thành anh hùng được!
- Dù cho ngươi thật sự ương ngạnh, nhưng giờ phút này trong mắt ta, ngươi cũng chỉ là một món đồ bỏ đi, một kẻ đáng thương. Ngươi, chết không oan!
Oạch!
Tên thư sinh kia mặc dù bị chém ngang người nhưng vẫn chưa chết hẳn. Nghe Quân Khương Lâm nói xong mấy câu, mới chảy nước mắt, hai mắt nhắm lại. Trước khi chết thì thào một câu nói:
- Ân sư, người sai rồi!
Mặc dù ở bên ngoài hơn mười trượng nhưng Quân Khương Lâm trên mặt mỉm cười nói:
- Ân sư? Mai Cao Tiết? Khổng Lệnh Dương?
Đột nhiên vung roi ngựa quất lên lưng ba tên tài tử. Ba tên đau đớn quay người về phía này thì Quân Khương Lâm mí mắt buông lỏng, thản nhiên nói lớn:
- Tiếp tục kêu to lên, nói các ngươi là môn hạ của ai, sau đó kêu to: Mai Cao Tiết là lão giáp ngư; Không Lệnh Dương là lão vương bát đản. Mạnh gia cháu nội con rùa. Các ngươi không phải không muốn chết phải không? Lảm tốt một chút ta sẽ bảo toàn mạng sống!
Ba người trực tiếp than hỏng mất. Nếu là thật nói như vậy, cho dù trước mắt có thể nói, nhưng sau này thì sao? Thời đại này chính là có ngũ thường, thiên, địa, quân, thân, sư. Sư tuy chỉ đứng hàng thứ năm, nhưng địa vị lại được tôn sung vô cùng. Mai, Khổng hai người chính là lão sư của ba người này, nếu là quả thật bên đường nhục mạ thì cũng không cần lo lắng Quân gia có hay không bị nước bọt dìm chết đuối, bởi vì chính mình ba người khẳng định là bị dìm chết đuối trước, còn có Mạnh gia, ngươi Quân Khương Lâm thần thông quảng đại, thủ đoạn cao minh có thể không sợ Mạnh gia, chúng ta thì sao? Trời ạ! Chúng ta đây là tạo phải nghiệt gì?
Quân Vô Ý cưỡi ngựa đến bên, trầm giọng nói:
- Mạc Tà, như vậy thì có chút quá đáng. Cẩn thận triều đình can dự vào!
- Có chút quá đáng?
Quân Khương Lâm kỳ quái nhìn tam thúc của hắn:
- Tam thúc, thúc không phải là ngây ngốc chứ? Chẳng lẽ chúng ta bây giờ còn sợ cái gì gọi là triều đình can dự sao? Tam thúc à, ngàn vạn lần không nên quên thân phận hiện tại của chúng ta, đã cùng Phong Tuyết Ngân Thành vai vế ngang hàng, siêu cấp thế gia, chỉ là một cái hoàng thất, để ý làm gì?
d
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
- Các ngươi còn không đi? Cũng muốn giống hắn, thà tan xương nát thịt cũng muốn lưu được trong sạch ở nhân gian phải không? Dù sao ta đối với cái này vẫn có hứng thú, hay là các ngươi với tên ở trên kia thực sự…hắc hắc… muốn chứng minh cho lão tử xem!
Mấy nghìn người đồng loạt lui về phía sau từng bước, nhiều người đột nhiên kêu thất thanh, sợ tới mức ngã nhão trên mặt đất bị kẻ khác dẫm đạp lên người.
- Ta nói một lần cuối cùng, chỉ một lần này nữa thôi! Sau này trong Thiên Hương thành, loại chuyện như vậy đừng để cho ta nghe được!
Quân Khương Lâm lạnh lùng lẫm liệt quét nhìn một vòng. Thanh âm giống như gió đông rét lạnh:
- Các ngươi thích nhiều chuyện, các ngươi thích đàm luận, đó là chuyện của các ngươi, ta không quản, chỉ cẩn đừng để ta nghe được! Nếu không ta cũng không ngại tìm một chút trong sạch của các ngươi, trong sạch của chín họ các ngươi!
- Tất cả cút hết cho ta!
Quân Khương Lâm hét lớn một tiếng.
Nhất thời đám người một trận kinh hoàng, mấy nghìn người té lên té xuống, chật vật mà rời đi.
- Cỡ con kiến hôi thế này mà cũng vọng tưởng tìm Quân Khương Lâm ta gây phiền phức!
Quân Khương Lâm cười ha hả. Đột nhiên thân mình lơ lửng bay lên phía cột cờ, một cước dẫm nát đỉnh đầu đại hán của Mạnh gia. Quay đầu lại hướng Thiên Hương thành quát to thành tiếng:
- Các ngươi chán sống sao?
Thanh âm như sét đánh, cuồn cuồn truyền khắp Thiên Hương thành.
Khí thế cuồn cuồn, mang theo vô vàn sát khí. Giống như là bầu rời bão táp ầm ầm đổ xuống cửa thành, không khoan nhượng vạch ra một cái lối đi!
Quân Khương Lâm đứng giữa cửa thành, như một người giữ ải, ánh mặt trời buổi chiều chiếu lên người hắn, bóng người đổ dài vào trong thành. Tựa hồ như muốn làm thành ngàn năm thành cổ, bản thân mình hóa thành bóng ma trong thành.
Ở phía trước, hàng nghìn người như cừu thấy sói, bỏ chạy toán loạn. Quân Khương Lâm khí thế như đao, kiếm như điên, như ma, thẳng hướng tiến vào trong thành!
Càng lúc càng có nhiều người không tự chủ được bị khí thế kinh người của Quân Khương Lâm chấn nhiếp, lùi lại, tạo thành một đường đi tới!
Một con đường lớn chỉnh tề!
Quân Khương Lâm bẻ bẻ cổ, ánh mắt liếc nhìn cửa thành một hồi rồi vung roi ngựa lên, ba, giòn vang một tiếng. Nghiêng đầu, quát nói:
- Lão tử vào thành. Hôm nay lão tử muốn nhìn Thiên Hương thành rốt cuộc có bao nhiêu kẻ ba hoa! Rốt cuộc có bao nhiêu người là dũng sĩ không sợ chết! Có bao nhiêu kẻ muốn lưu lại trong sạch, cuối cùng là có thể mấy người lưu lại trong sạch! Lão tử sẽ đếm coi có bao nhiêu!
Hai chân kẹp lại, tiếng vó ngựa vang lên. Quân Khương Lâm gào to thành tiếng, dẫn đầu đoàn người tiến vào thành.
Mấy ngàn vạn người thấy hắn phóng ngựa liền theo sau tiến vào, miệng câm như hến!
Lòng nặng trĩu, Quản Thanh Hàn tam nữ ngồi trong xe ngựa ở phía sau hắn, chẫm rãi đi tới.
Những lời này của hắn làm cho tất cả mọi người cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng vẫn có ngoại lệ, ngoại lệ duy nhất đó là Quân Vô Ý.
Quân tam gia liếc mắt nhìn Quân Khương Lâm ngồi trên lưng ngựa cao ngất ngưởng, không khỏi nói thầm:
- Mở miệng một tiếng lão tử, hai tiếng lão tử, lại không biết quay đầu lại nhìn xem ta đây mới chân chính là lão tử, không biết hắn đặt thúc thúc của hắn ở chỗ nào? Con mẹ nó, thật là quá đáng mà!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Trấn Hồn
3. Không Cần Cậu Báo Ân
4. Chế Ngự Nam Thần
=====================================
Hắn oán hận hừ thành tiếng, có chút điểm khuất tất mà đi theo đoàn xe mã tiến vào thành.
Quân Khương Lâm ngồi trên lưng ngựa, cả người toát ra hàn khí, lạnh khốc, mặt âm trầm, thân hình thẳng tắp, môi mím chặt, mày kiếm thoáng dựng lên, ánh mắt của hắn nhìn tới phương nào, phương đó một trận kinh hoàng, xôn xao.
Bỗng nhiên, một âm thanh rất nhỏ nhưng có thể nghe rõ ràng, một giọng nói vang lên:
- Không biết hắn là thần thánh phương nào? Cùng chị dâu của mình thông dâm mà vẫn hào khí, vênh váo ra mặt? Thật không biết thẹn!
Quân Khương Lâm ngồi trên lưng ngựa, thân thể hoàn toàn bất động, nhưng một đạo ngân quang trong tay áo chợt động, chỉ thấy hán tử gầy đét như cầy sấy bị hắn lôi ra từ trong đám người. Cũng không nói năng gì liền vung tay, người nọ tức thì bị treo lên cột cờ.
Giữa yết hầu thủng một lỗ máu. Trên mặt thần sắc xem thường vẫn còn chưa tiêu.
Trên người tên này huyền khí kim quang chỉ kịp lóe lên rồi lập tức tan biến. Hiển nhiên cũng là một vị huyền khí cao thủ, che dấu thân phận trong đám người chuẩn bị khởi sự. Bất quá so ra mà nói, hắn vẫn còn may mắn bởi vì trong nháy mắt đã tuyệt khí mà chết.
Bốn phía lại là nổi lên một trận kinh hô, đám người lần thứ hai bắt đầu liều mạng lùi về sau, mang theo ánh mắt vô tận khủng bố nhìn Quân Khương Lâm, tiểu tử này chẳng lẽ điên rồi sao. Chẳng lẽ đúng như hắn nói, cứ trắng trợn giết người sao?
Trong đám người cuối cùng, một số hán tử cả người toát mồ hôi lạnh, kiệt lực từ từ hướng về phía sau, cơ hồ vội vã, cấp tốc chạy trốn.
Nhưng Quân Khương Lâm đã dùng thần thức khổng lồ bao phủ toàn bộ. Há lại để cho bọn hắn chạy thoát thân. Quân Khương Lâm ánh mắt phát lạnh, hai tay giơ lên, kim quang thoáng hiện, chợt lướt qua. Bảy tám đại hán chạy phía trước đột nhiên té ngã trên mặt đất, từng người hậu tâm đều có lủng một lỗ, phía trước là một thanh phi đao lóng lánh, giống như ngọc trong đá, dưới ánh mặt trời sang lạn lấp lánh!
Vài tên Tàn Thiên đội bước nhanh tới, thu hồi phi đao, cung kính dâng trở lại.
Quân Khương Lâm mắt không chút biểu tình, đưa tay tiếp nhận. Tám phi đao trong tay xoay một vòng, kim quang lượt lờ rồi đột nhiên biến mất.
Tiếp tục âm trầm đi tới. Khuôn mặt hắn tuấn tú rõ ràng như muốn nói:
- Ta đã nói rồi, tuyệt không nhắc lại lần thứ hai. Chỉ cần có người dám mở miệng, ta liền dám giết! Ngươi chỉ cần mở miệng, đáng chết, liền nhất định phải chết!
- Tuyệt! Không! Khoan! Nhượng!
Phía trước, ba vị tài tử giống như đang khóc, cầm lấy loa phóng thanh mà Quân Khương Lâm sơ chế, khản cả giọng kêu to:
- Quân tam công tử vĩ đại, Quân tam công tử cao thượng, đây là người tốt nhất, thiện lương nhất, nhân từ nhất. Chúng ta hoan nghênh người trở lại Thiên Hương!
Mỗi lần mỗi hét to, giờ phút này bọn hắn sớm đã không biết mình hô cái gì nữa. Trên mặt nước mắt giàn giụa, vô hạn tủi nhục ở trên mặt nhưng cũng không dám vọng động. Bóng ma tử thần như bao phủ phía trên đầu bọn chúng.
Thanh âm sớm đã khàn khàn, cổ họng từ lâu trải qua sưng phù lên nhưng bọn hắn cũng không dám dừng lại. Bọn hắn lúc này chỉ có một mục đích duy nhất, sống sót mà ra. Một ít thống khổ có tính là gì. Để sống sót, tất cả đều có thể…
Đột nhiên phía trước chạy ra ba bốn mươi người, đúng là Văn Tinh thư viện học sinh. Một người trong đám kinh ngạc chào đón nói:
- Hàn huynh? Nhan huynh? Tần huynh? Các ngươi ở đây làm gì? Các ngươi điên rồi sao? Sao lại làm kẻ mở đường cho tên tiểu nhân đê tiện kia?
Tần Cầu Sĩ ba người nào dám trả lời hắn. Chỉ có thể liều mạng đưa mắt ra hiệu, ý bảo hắn đi nhanh lên. Nhưng vị này học sinh thế nào đột nhiên minh bạch được điều gì, nhất thời trong lòng căm phẫn, giận dữ nói:
- Quân Khương Lâm. Ngươi. Đồ vô sĩ không coi vua ra gì? Thông dâm tẩu tẩu, đạo đức bại hoại thì thôi. Lại còn lăng nhục Thiên Hương học sinh chúng ta, những tài năng của Văn Tinh thư viện! Ngươi thực là quá đáng!
Phía sau không ít người từng thấy huyết tinh, hiển nhiên hiểu biết rất nhiều, có người tiến lên cực lực lôi kéo hắn, không ngờ tiểu tử này vẫn gân cổ hét lớn:
- Đồ vô sĩ này, ta thề không đội trời chung với hắn!
Quân Khương Lâm lạnh lẽo ánh mắt quét tới, lông mi nhẹ nhàng giương lên, thản nhiên nói
- Giết!
Một đạo kiếm quang bay ra, cũng không biết là ai, trực tiếp đem thư sinh chặn đường chém thành hai đoạn! Thư sinh mới rồi còn kêu to, mắt vẫn không dám tin, ngã xuống trong vũng máu!
Quân Khương Lâm phóng ngựa đi tới thân thể của hắn, than thở nhẹ một tiếng:
- Có lẽ ngươi thật sự có gan muốn ta khó xử. Nhưng đây cũng chỉ là "có lẽ" mà thôi. Ngươi hiện tại xuất hiện lúc này làm cho ta không thể không giết chết ngươi. Nói phải giữ lời, không thì người khác khó mà tin được. Ta đã nói tự nhiên phải tuân thủ, ngươi có thể không tin, nhưng ta cũng có chút hối tiếc người can đảm như ngươi. Kiếp sau ngươi hãy nhớ kỹ. Khi ra ngoài lăn lộn, trong ngàn vạn thứ, hai thứ nhất định phải có.,.
Quân Khương Lâm sắc mặt hờ hững, phóng ngựa đi trước, cũng không quay đầu lại. Nhưng thanh âm của hắn nhẹ nhàng truyền tới:
- Thứ nhất, ngươi phải có thực lực đủ để ứng phó hết thảy chuyện xấu, thứ hai, ngươi tuyệt đối không nên trêu chọc kẻ cường đại. Chỉ bằng chí khí và đảm lượng thì chỉ có thể cùng người khác lập uy mà không thể thành anh hùng được!
- Dù cho ngươi thật sự ương ngạnh, nhưng giờ phút này trong mắt ta, ngươi cũng chỉ là một món đồ bỏ đi, một kẻ đáng thương. Ngươi, chết không oan!
Oạch!
Tên thư sinh kia mặc dù bị chém ngang người nhưng vẫn chưa chết hẳn. Nghe Quân Khương Lâm nói xong mấy câu, mới chảy nước mắt, hai mắt nhắm lại. Trước khi chết thì thào một câu nói:
- Ân sư, người sai rồi!
Mặc dù ở bên ngoài hơn mười trượng nhưng Quân Khương Lâm trên mặt mỉm cười nói:
- Ân sư? Mai Cao Tiết? Khổng Lệnh Dương?
Đột nhiên vung roi ngựa quất lên lưng ba tên tài tử. Ba tên đau đớn quay người về phía này thì Quân Khương Lâm mí mắt buông lỏng, thản nhiên nói lớn:
- Tiếp tục kêu to lên, nói các ngươi là môn hạ của ai, sau đó kêu to: Mai Cao Tiết là lão giáp ngư; Không Lệnh Dương là lão vương bát đản. Mạnh gia cháu nội con rùa. Các ngươi không phải không muốn chết phải không? Lảm tốt một chút ta sẽ bảo toàn mạng sống!
Ba người trực tiếp than hỏng mất. Nếu là thật nói như vậy, cho dù trước mắt có thể nói, nhưng sau này thì sao? Thời đại này chính là có ngũ thường, thiên, địa, quân, thân, sư. Sư tuy chỉ đứng hàng thứ năm, nhưng địa vị lại được tôn sung vô cùng. Mai, Khổng hai người chính là lão sư của ba người này, nếu là quả thật bên đường nhục mạ thì cũng không cần lo lắng Quân gia có hay không bị nước bọt dìm chết đuối, bởi vì chính mình ba người khẳng định là bị dìm chết đuối trước, còn có Mạnh gia, ngươi Quân Khương Lâm thần thông quảng đại, thủ đoạn cao minh có thể không sợ Mạnh gia, chúng ta thì sao? Trời ạ! Chúng ta đây là tạo phải nghiệt gì?
Quân Vô Ý cưỡi ngựa đến bên, trầm giọng nói:
- Mạc Tà, như vậy thì có chút quá đáng. Cẩn thận triều đình can dự vào!
- Có chút quá đáng?
Quân Khương Lâm kỳ quái nhìn tam thúc của hắn:
- Tam thúc, thúc không phải là ngây ngốc chứ? Chẳng lẽ chúng ta bây giờ còn sợ cái gì gọi là triều đình can dự sao? Tam thúc à, ngàn vạn lần không nên quên thân phận hiện tại của chúng ta, đã cùng Phong Tuyết Ngân Thành vai vế ngang hàng, siêu cấp thế gia, chỉ là một cái hoàng thất, để ý làm gì?
d
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành